Bà cô sợ cái lớp luôn, quậy không chịu nổi,bỏ dép chạy lấy người không cần nghe mấy đứa trong lớp réo in ỏi hỏi này nọ về hai học sinh mới.
Bà Cô đi không lâu thì Ngọc Mai đi vào, cả lớp được phen mê người.Cô không nói gì với ai một tiếng, chỉ nhìn nó cười đểu rồi đi xuống bàn nó và hắn.
Ngọc Mai không ngờ người hôm qua cô gặp ở nhà hắn là Bảo Ngọc người yêu mới của hắn, cũng tốt thôi gặp mặt sớm thì cô càng đỡ tốn công sức
-Anh Kỳ em ngồi với anh nha.
-……………..
Không một câu trả lời. hắn vẫn tiếp tục nghe nhạc, xem cô như không tồn tại.
- Này…..Có thể đi chỗ khác không?
Ngọc Mai nhìn nó chán ngấy. Nó vẫn im lặng không nói gì. Làm cả lớp hồi hộp chờ đợi xem chuyện gì sẽ sảy ra, (coi phim miễn phí sướng quá rồi còn gì?)
- có nghe tôi nói gì không đó.
- Cô nói chuyện với tôi à? Xin lỗi…tôi có tên..
-Cô……. Cô biến ra chỗ khác cho tôi.
Ngọc Mai tức giận ra mặt quát lớn, Hắn thì không nói một câu nào.
-Tại sao? Không gì tôi phải nghe lời cô.
-Gì tôi là bạn gái ảnh. Cô có thấy mình quá vô duyên khi ngồi đây không hả?
Cả lớp “Ồ” lên, chuyện tình tay ba lại bắt đầu rồi, mấy đứa nữ sinh mừng hết lớn, hai người này cứ đi mà tranh giành ,họ ở ngoài hưởng lộc..
-Thật tội nghiệp cho mấy người hoang tưởng.. haizzzzzzzz
-Cô ảm chỉ gì hả?
-Ai nhột tự hiểu..
-Mầy….
Ngọc Mai tính đánh nó thì bị hắn đẩy ra, rồi đập bàn cái "Rầm" như cảnh cáo cô, làm ai cũng đứng tim trước cơn giận của hắn, hắn mặc kệ Ngọc Mai mà lôi nó đi.
Nó vùng vẫy mãi mà hắn vẫn xiếc chặt tay nó.
-Buông em ra… đau,,,,
Nó và hắn đi đến cầu thang thì nó bị một bàn tay khác của ai đó nắm lấy . Khi quay qua thì nó mới biết người vô duyên đó là cái tên khùng hồi nãy làm té nó.
-Cô em… mình lại gặp nhau.
-TRời ạ? Hôm nay là ngày gì mà toàn gặp kẻ điên không vậy trời?
Nó nói nhỏ đến nổi đủ để người khác nghe thấy đấy chứ.
-Buông cô ấy ra
Hắn nhìn người trước mặt thì mặt ngày càng lạnh lùng, nó phát sợ.
-Cô ấy đã không chịu, hà tất gì anh hai phải đối xử với người đẹp như thế.
Hai từ “anh hai” lọt vào tai nó. ‘’’Hả? chưa gì hắn đã nhận thằng cha điên này là em trai rồi á? ‘’ Nó thắc mắc tròn xoe mắt nhìn hai người.
-Tôi không phải anh hai cậu. đừng nói kiểu ngọt ngào thế.
Hắn khinh bỉ nhìn Trọng Thiên
-vậy ư? Nhưng sự thật là vậy mà anh hai.
Trọng Thiên cố tình thách thức hắn, nó thì nuốt nước miếng ừng ực, không biết thằng cha không được bình thường này bị cái quái gì? đã nói nhận nhầm người mà cứ gọi người ta là “ anh hai”, nếu hắn thật sự nổi cơn điên chắc nó …..haizzzz..
-Câm mồm lại… anh không có tư cách làm em trai tôi đâu.
Hắn bắt đầu điên lên, ngay cả cái nắm tay nó còn chặc hơn vừa rồi.
-HAHAHAH… chúng ta sẽ lại gặp nhau sớm thồi anh hai yêu dấu……………. cô em anh yêu em rồi đấy.
Trọng Thiên nói nhỏ vào tay nó mấy chữ,:” cô em anh yêu em rồi đấy” làm nó muốn ói hết cơm mới ăn hồi sáng,. Trọng Thiên bước trên hành lang với tiếng cười lớn. nó chỉ biết lắc đầu thông cảm cho Trọng Thiên.
-Rõ khùng.
Nó nhìn theo Trọng Thiên mà bó tay, với suy nghĩ hết sức gê gớm” mình bình thường trên cả bình thường thế mà lại học trong cái trường toàn kẻ thần kinh…haizzzzz rõ khổ”
-Em quen hắn ta ?
Hắn nhìn nó dò xét.
-À…. Không.. …. Chỉ gặp một lần hồi sáng.
-Tránh xa hắn ra.
Hắn nắm lấy tay nó đi lôi đi với nhiều sự lo lắng, hắn sợ Trọng Thiên sẽ dở trò để thách thức anh.
-Tại sao?
Nó không hiểu nhìn hắn.
-Không tại sao cả.. tốt nhất em không nên có bất cứ quan hệ gì với hắn ta.
-Nhưng… ờ biết rồi?
Nó tính hỏi gì đó nhưng thôi, nó lại cảm thấy có gì đó buồn buồn, mọi chuyện của hắn nó không hề biết bất cứ thứ gì, hắn cũng không hề nói với nó, nó không biết mình có phải là bạn gái hắn không nữa.
-Bắt đầu từ ngày mai em sẽ ở nhà anh.
-Hã? Ơ…sao …sao…lại phải…phải..ở nhà anh.
-Thế em muốn mất chồng à?
Hắn trêu nó, hắn sắp xếp cho nó ở cùng nhà với hắn cũng là có dụng ý, để Ngọc Mai biết đường mà ra khỏi nhà hắn. Và hắn cũng không muốn nó phải lo nghĩ chuyện của hắn và Ngọc Mại nữa.
-Kệ.. mất anh em kiếm thằng khác.
-Em dám ……..thật là……..con heo ngu ngốc mà.
- Chồng vừa mới bảo gì hả?
-Không… gì? anh bảo vợ yêu của anh xinh đẹp nhất
- Chúa nịnh….Coi trừng em đấy nhá
Hắn đưa nó về nhà lấy đồ, rồi về nhà hắn luôn, bỏ cả một buổi học lo cho tổ ấm của mình.
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1