Chương 82 Nhưng khi vị bác sĩ vừa đưa mũi tiêm ra , thì Thảo Quyết Minh sợ đến tái mặt , hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào đó như kẻ thù. Cô khẽ run rẩy , sợ hãi chỉ vào nó - Cái đó… Cái đó… - À ! Phu nhân bỏ tay ra đây! Để tôi lấy máu làm xét nghiệm nào! Quyết Minh ù ù cạc cạc không hiểu gì? Nhưng nói đến lấy máu là tâm hồn cô du dương đến tận nơi nào mất rồi! - Đau lắm ! Tôi không muốn lấy máu đâu! Cô sợ lắm , ngày xưa có đúng 1 lần duy nhất cô bị lấy… Không hiểu có phải như người ta nói mạch máu chìm qúa lên mới khó lấy không , mà chọc đến lát tay , đau kinh khủng mới lấy được… Cho nên bây giờ cô sợ lắm , không muốn bị đau nữa đâu. - Phu nhân yên tâm đi ! Tôi sẽ cố gắng thật nhẹ nhàng , cẩn thận. Chỉ như con kiến cắn thôi! Không sao đâu! - Không ! Không! Cô lắc đầu không ngừng đầy sợ hãi , rồi quay sang run rẩy ôm lấy cánh tay anh mếu máo - Anh ! Em không muốn lấy máu gì đó đâu! Sợ lắm! Đau lắm! Hức hức - Không được ! Phải lấy máu mới khám ra bệnh chứ! Em chịu khó một chút đi ! Đừng nhõng nhẽo nữa! Ra dáng phu nhân một chút đi! Vì có người ngoài , nên anh không tiện ôm hôn , dỗ dành cô. Mà chỉ dám vuốt tóc , khuyên bảo thôi ! ( khổ ngại mất uy phong đó mà) cô thấy anh chỉ ngồi yên đã thế còn không bênh cô , còn muốn cô bị lấy máu , thì đâm ra hờn giận , trách móc - Em không làm đâu! Anh tệ lắm! Anh có biết đau lắm không ! Sao anh lại ép em! Em không muốn! Thôi không khám bệnh nữa , chúng ta về đi anh , về đi anh! - Đã đến đây rồi , về về cái gì! Em trẻ con vừa phải thôi ! Không lấy máu thì sao khám ra bệnh được! - Không em không muốn! Thấy hai vợ chồng , mỗi lấy máu thôi mà cũng Bất đồng. Mà vị phu nhân này cũng lạ cơ… Đến khám bệnh thì ai mà chẳng phải lấy máu làm xét nghiệm , làm sao mà cứ phải…. - Chủ tịch có lấy máu cho phu nhân nữa không? Quyết minh thấy vậy bèn thốt lên - KHÔNG! Cùng lúc đó anh cũng cất lời - Cứ lấy đi! Không lấy thì kiểm tra thế nào được! Tôi cũng muốn biết sức khỏe của phu nhân dạo này thế nào rồi! CẢ hai cùng có ý kiến , nhưng ông ta cũng thừa biết mình lên theo ý kiến bên nào! - Chủ tịch ! Vậy người giữ chặt tay cô ấy để tôi… - Ừ được rồi! Nói xong anh ôm cứng lấy cô , rồi dùng tay kèm chặt tay cô đặt xuống bàn cô thấy vậy không ngừng giãy dụa , nhưng anh qúa khỏe làm cô không thể nhúc nhích được. Bèn dùng đến nước mắt khóc lóc cầu xin anh - Huhuhu! Thả em ra đi mà! Em không muốn bị lấy máu đâu ! Huhuhu Anh anh … không muốn đâu! Em xin anh đấy ! Bỏ em ra đi mà! Như phớt lờ cô , anh quay sang vị bác sĩ lạnh lùng - Ông làm đi! Được lời như mệnh lệnh , ông ta liền ngay lập tức băng garô , rồi bôi cồn chống nhiễm khuẩn lên mạch máu ở khủyu tay. Mặc cho Quyết Minh khóc lóc lắc đầu đầy sợ sệt. Thì kim tiêm vẫn được đâm vào người! Đâm vào lần thứ nhất bị chệch không lấy được máu , ông ta bèn chỉnh sửa sang chỗ khác , nhưng vẫn không được. Cảm giác đau buốt nhói lên đến tận não , khiến cô như tê cứng , cố gắng cắn chặt răng chịu đau , mà nước mắt không ngừng trào ra. Phải 1 phút sau ông ta mới lấy ven thành công . Khi cây kim tiêm được rút ra , cô cũng tức giận đẩy anh ra ngoài rồi úp mặt vào bàn khóc nức nở. Cánh tay bị đau buông thõng xuống như tê liệt. Cô giận anh lắm ! Sao cứ phải làm cô bị đau thì mới vui chứ , đáng ghét mà , chẳng ai thương cô cả đã nói là không muốn rồi , sao còn cứ ép cô. Nhìn thấy cô ôm mặt khóc lóc đau đớn như vậy anh cũng xót lắm. Nhất là lúc lấy máu mãi không được , lại thấy cô nhăn nhó cắn răng chịu đựng , anh biết lúc đó cô rất đau. Bình thường cô đã nhát rất sợ đau rồi… Nhưng mà ai biết được ven của cô lại khó lấy như vậy. Đầu tiên anh cứ nghĩ là cô làm nũng , gây rối cơ. Viện trưởng thấy cô khóc lóc như vậy , ông đâm ra ái ngại , người gì mà… Nhưng nhìn thấy khuôn mặt xót xa , đau lòng của bề trên. Dù muốn hay không ông ta cũng cần phải xin lỗi và giải thích. - Phu nhân tôi xin lỗi! Tại… - Thôi tôi hiểu! Như thế là xong chưa? Anh biết ông ta muốn nói gì , thật ra anh cũng không muốn làm khó ông ta , ngay cả anh cũng sai trách gì được ông ta. - Hức hức - Dạ bây giờ phu nhân còn phải lấy nước tiểu để xét nghiệm nữa . Anh thấy vậy , thì khẽ vuốt vuốt tóc cô thủ thỉ - Anh xin lỗi ! Em đỡ đau chưa - Hức hức - Anh đưa em đi lấy xét nghiệm làm nước tiểu nhé? - Hức hức - Anh xin lỗi ! Anh không cố ý làm em đau đâu mà! - Anh thôi đi! ghét anh lắm! Lúc nào cũng làm người ta đau! Huhuhu.
Bình luận
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1