Chương 50 THẢO QUYẾT MINH được dìu đến bên giường anh. Anh không biết cảm xúc của mình lúc này là sao nữa? Vui buồn lẫn lộn , đau đớn vô cùng. Khẽ chạm lên gò má tái xanh , nhợt nhạt kia, vuốt nhẹ đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng thâm quầng kia ! Khiến lòng anh xót xa , anh không biết mấy ngày nay cô làm gì mà để tiều tụy thế này , trông cô yếu đuối mỏng manh vô cùng. Khẽ hôm lên mu bàn tay cô anh thì thầm. - Vợ ah! Sao em lại gầy yếu thế này? Anh đang suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân vì sao cô lại như vậy. Thì có một giọng nói tức giận phát lên - Dạo này không hiểu cô ta tư tình ở đâu , mà không ăn không ngủ trốn ra khỏi phòng biền biệt từ sáng sớm đến đêm khuya mới trở về , đến sáng hôm sau lại đi tiếp. Nếu không phải do mọi người nhắc nhở , bảo ban … Thì chắc cô ta quên luôn đây là nhà mình rồi. Gầy yếu là do bận chơi bời mà ra…. - Kỷ Liên em nói hơi qúa rồi đấy! *thấy cô ta nếu thừa cho cô qúa nhiều . Phòng Phong vội ngắt lời * - Anh thì biết cái gì ? Anh có ở đây đâu mà hiểu? Anh cứ bao che như vậy rồi có ngày cô ta nhảy cả lên đầu anh ngồi đấy? Có mấy ngày Anh Hai dưỡng thương thôi mà cô ta có coi ai ra gì đâu! Anh có biết hôm đầu tiên em đến đây … Cô ta đã đuổi em ra khỏi nhà , đã thế còn ném dép vào mặt em … Cũng chỉ vì… em muốn cô ta đi thăm Anh Hai thôi hả? - Thôi ! đủ rồi đấy! Tiếng quát của Bối Phong khiến không gian yên tĩnh hẳn đi. Tâm trạng anh lúc này thật sự rất tệ . Tệ đến nỗi anh muốn giết người. Nhưng anh không thể và cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Điều mà anh lựa chọn và gửi gắm anh không thể hối hận được. Nhưng nói cô như vậy thật sự anh vẫn không tin. Anh luôn theo sát cô nếu cô có người đàn ông khác chẳng lẽ anh lại không biết. Quyết Minh vốn là cô gái vô cùng ngây thơ , trong sáng , thánh thiện , đôi khi còn hơi ngốc nữa. Anh không tin lúc anh gặp nguy hiểm cô lại giấu anh đi gặp người khác. Nhưng vì lẽ gì mà cô gầy gòm ốm yếu thế này? Anh thở dài rồi ngắm nhìn cô thật kỹ cho thỏa lòng mong nhớ , rồi uể uải nói. _ Đưa phu nhân về phòng đi , không cho cô ấy ra khỏi nhà nữa. Mấy người ra hết đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình. - Dạ vâng! Nhìn anh khẽ khép mắt nằm nghĩ , mọi người biết ý lui ra ngoài hết. Trên môi Kỷ Liên nở nụ cười thâm hiểm , vì cô biết câu nói của cô đã tác động đến tâm tư anh. Nhưng nụ cười đó không qua mắt được Phòng Phong , anh vô cùng tức giận , anh không ngờ Kỷ Liên lại ngày càng qúa đáng như vậy. Cánh cửa phòng vừa đóng lại , Phòng Phong vội kéo Kỷ Liên Vào một góc khuất - Anh làm gì vậy ? Bỏ em ra ( cô ta tức giận giãy dụa , thoát ra khỏi tay anh) - Sao em lại làm vậy? - Làm gì cơ? ” ngạc nhiên” - Sao lại đi nói không tốt về Chị Hai trước mặt Anh Hai như vậy ? - Em không nói sai câu nào cả? Rõ dàng mấy hôm nay cô ta cứ thoát ẩn thoát hiện , có bao giờ thấy xuất hiện ở phòng ăn đâu. Anh nhìn trán em đây , nhìn cái cục u to đùng này đây ! Em nói thừa cho cô ta à? - Không có khói , thì sao có lửa? - Lửa khói gì ở đây ? Anh tin cô ta mà không tin em phải không? Anh quen cô ta bao lâu , đã hiểu hết về cô ta chưa mà dám nói em như vậy hả? Hả? Hả??? Vì cô ta mà anh dám chất vấn em , đã thế lại còn không tin tưởng em. Uổng công em luôn coi anh như anh trai của mình , hoá ra trong lòng anh em không bằng một người ngoài phải không? - Đó không phải là người ngoài . Mà là chị Hai của chúng ta. - Vậy ! Thôi được rồi ! Em hỏi anh ? Giữa chị dâu và em gái … Anh chọn ai ? - Cái này… Anh… - Khó chọn đến vậy sao? Anh qủa thật làm em qúa thất vọng. Chào anh. Nói xong cô ta tức giận quay lưng bước đi . Trong lòng cô ta ngày càng căm ghét Quyết Minh hơn. Tại sao cô chỉ đi vắng một thời gian ngắn , mọi chuyện đã xảy ra không theo ý cô rồi. Hai người đàn ông mà cô yêu qúi nhất , đều bị con hồ ly tinh kia quyến rũ mất . Cô thề cô sẽ bắt cô ta phải trả gía cô việc này . Dám cướp hết người thân của cô ư! Đừng hòng. Kẻ nào dám động đến cô thì kẻ đó phải chết. Suy nghĩ của cô bị cắt đứt , khi có một cánh tay kéo cô ngược trở lại. - Anh tin em mà ! - Anh vừa nói gì ? ” Bất ngờ” - Giữa hai người , đương nhiên anh phải chọn em gái yêu của anh rồi. ( anh khẽ vuốt tóc cô sủng nịnh) - Anh nói thật chứ ” nghi ngờ” - THẬT *qủa quyết , khẳng định* - Hihi . Lần này em tha cho anh đấy . Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải luôn tin tưởng , bênh vực em. Biết chưa? - Ừ ! Anh biết rồi. - Ta đi ăn thôi em đói rồi hahaha.
Bình luận
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1