Chương 56 tiếng súng khô khốc vang lên , và đích đến của viên đạn chính là đùi phòng phong. Máu một lần nữa lại bắn ra tung tóe , nhưng cũng may có thể Bối Phong chỉ muốn cảnh cáo lên viên đạn chỉ trú ngụ ở phần cơ mềm thôi. Tiếng nổ lớn vang trời khiến Quyết Minh giật mình tỉnh dậy. Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn xung quanh , và… Chết nặng tại chỗ khi khắp nơi đều là máu , cô… Cô sợ hãi tỉnh hẳn ngủ , cố gắng trấn tĩnh , đảo mắt liên hồi xem mình có bị hoa mắt hay mê ngủ không? Nhưng khi hình ảnh Phòng Phong và Kỷ liên bê bết máu đập vào mắt cô… AAAAAAAAAAAAAA lúc này đây cô sợ mãi hoảng loạn thật sự . Tại sao lại như vậy? Sao vừa ngủ một chút hai người họ đã máu me be bét nằm đây rồi? Chuyện gì đã xảy ra? Cô không biết gì hết? Tất cả đều không liên quan đến cô ! Sợ qúa! Huhuhu phải làm sao bây giờ ? Quyết Minh sợ hãi khóc lớn , cô hoảng loạn nhắm chặt mắt lại và lắc đầu liên tục như không chấp nhận sự thật này ? - Huhuhu… Máu… Máu… Có ai không… Cứu tôi với… Huhuhu… Bối Phong ơi cứu em… Huhuhu… Tiếng thét của Quyết Minh đã làm mọi người giật mình , bọn họ đều tròn mắt lên nhìn cô , và đều lo lắng không biết cô tỉnh dậy ngay lúc này sẽ là tốt hay xấu đây ? Chỉ có Bối Phong! Khi anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của cô , nó đã làm lòng anh đau đớn vô cùng , anh biết cô sợ nhất là mấy cảnh chết chóc máu me đẫm sàn thế này! Và anh càng đau lòng và xót xa hơn khi cô nhắm mắt khóc nức nở trong hoảng loạn. Không kiềm chế được , cho dù vết thương vẫn còn đang rất đau … Anh vội cất súng và cố gắng bước xuống nhà với cô , anh không thể để cô một mình hoảng loạn trong sợ hãi như thế được. Quyết Minh khóc đến nỗi cô cảm thấy như mình sắp kiệt sức đến nơi , cô mong sao mình sẽ ngất đi và khi cô tỉnh lại ở đây sẽ không có gì cả và những gì cô vô tình vừa thấy cũng chỉ là giấc mơ không có thật. Cảm giác trống trải mù mịt đang vây lấy cô , ngay cả trái tim cô cũng bị bóp nghẹt vì khó thở … Đúng lúc cô cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa… Bỗng xuất hiện một vòng tay ôm nhẹ lấy cô như bảo vệ che chở và yêu thương trân trọng. Nhưng cô vẫn nghĩ đó là ảo giác làm gì có ai tự nhiên xuất hiện mà ôm cô chứ … Nghĩ như vậy cô càng tủi thân khóc lớn hơn …lúc đó hình như cô cảm giác thấy vòng tay đó ngày càng ôm cô chặt hơn … Rồi một giọng nói dịu dàng ,tình cảm , ngọt ngào , trầm ấm , đau xót vang lên… - Vợ ngoan không khóc nữa nào ! Có anh ở đây rồi! Đừng sợ ! Nghe thấy giọng nói mà mấy ngày nay cô luôn ao ước mong ngóng được nghe thấy … cứ ngỡ như là mơ… Cô không dám mở mắt ra vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biết… Trong vô thức tiếng khóc của cô im bặt , khẽ vểnh tai nghe ngóng xem có nghe thấy điều gì nữa không? Nhìn những biểu hiện này của cô khiến anh vừa buồn cười vừa thương xót … Anh biết cô đang nghĩ gì! - Ngoan ! Là anh đây mà ! Không phải mơ đâu ! Anh đã hứa anh luôn bên em rồi đó thôi ! Mở mắt ra nhìn anh đi nào? Nghe thấy anh nói vậy ? Cô vừa hồi hộp vừa lo lắng! Cô sợ ! Nếu chẳng may khi mình vừa mở mắt ra anh sẽ biết mất thì sao! Nhưng nếu không mở lỡ anh giận bỏ đi thì sao! Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ , cô đã nghe theo tiếng gọi của con tim mách bảo… Hãy mở mắt ! Chắc chắn anh sẽ ở bên , anh đã hứa sẽ luôn luôn bên cô mà không bao giờ bỏ rơi cô … cô tin điều đó. Cô từ từ mở mắt , đập vào mắt cô là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh , tuy hơi xanh xao nhợt nhạt nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai … Bất giác cô cũng mỉm cười , đôi mắt không rời khuôn mặt anh. Tim cô đập liên hồi khiến cô lo ngại anh mà biết được nhất định sẽ cười cô mất. Đôi mắt tròn xoa ngỡ ngàng , miệng cô khẽ lắp bắp BÔ…BỐI… PHONG ! Ừ ! Anh đây! Cô sung sướng ôm chầm lấy cổ anh , khiến anh khẽ nhíu mày khi cô chạm vào vết thương - Hahaha Bối Phong ! Là anh thật rồi! Hahaha _ Ngốc! - Em không ngốc ( cô dẩu môi , phồng mang trợn má nhìn anh , làm anh sủng nịnh khẽ véo nhẹ vào mũi cô - Lại còn không ngốc ? - Hứ ! Ứ THÈM CHƠI VỚI ANH NỮA. Cô hờn rỗi quay mặt sang hướng khác , thì lại đúng chỗ Phòng Phong và Kỷ Liên đang nằm bất động tại chỗ , máu me lênh láng khắp nơi. Cô sợ hãi run rẩy ôm chặt lấy anh gào thét - Ááááááá ! Máu ! Máu ! Sợ ! Sợ ! Có người chết rồi huhuhu. - Vợ ngoan đừng sợ có anh ở đây rồi ! Đừng sợ nhé! Để anh đưa em lên phòng nghĩ ngơi. MANG HAI TÊN NÀY VỀ BANG CHO TÔI! Nhốt vào để tôi xử.
Bình luận
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1