Hắn nhẹ nhàng đẩy nó từ trên chiếc ghế sô-pha ra mui thuyền.Bây
giờ là tầm 4h30 sáng.Trời còn rất tối,chỉ nghe đượcg sống biển và làn gió thoảng.Nó
với đôi tay nhỏ bé của nó nắm thật chặt lấy đôi tay hắn.Hắn hạnh phúc vô
cùng,nhưng hạnh phúc kèm theo là sự hối hận và cảm thấy có lỗi với nó rất nhiều.Cả
2 người họ ngồi lặng đi như thế đến khi phía chân trời xa xôi kia nhô lên một
chút gì đó gọi là ánh sáng.Cứ thế mặt trời nhô lên khỏi mặt biển và bay đi một
nơi xa xôi khác.
_Thấy rồi_nó cười nhẹ nhàng làm rộ đôi má ửng hồng.
Hắn nhìn thấy những lọn tóc bay trên mặt nó nhưng thành như
là nó không đủ sức để lấy những thứ dù chỉ là nhỏ nhoi ấy.Hắn ôm nó vào lòng nhẹ
nhàng gở những thứ làm nó khó chịu ấy ra.Nó không chống cự,không làm gì hết ngồi
im như một vật thể.Tất cả khép lại,một ngày mới lại lên nắng lại đến.
Bộp
Thật nhẹ nhàng cánh tay nhỏ bé của nó rơi xuống sàn,nó không
đủ sức,không đủ sức níu lấy đôi vai cứng rắn của hắn.Và cả thân người nó buông
lã đi,một dòng nước ấm chảy lên vai nó.Thấm sâu vào lớp áo bệnh viện của nó.2
dòng nước mắt hòa vào nhau,rồi rớt xuống biển.
_Nhi nè_Hắn run lên kêu tên nó
1...2...3s
Không tiếng đáp trả,hắn hoảng hồn lật người nó dậy và nó chỉ
nhìn hắn cười.
_Em nhớ rồi_nó cười đáp hắn
_Em nhớ gì?
_Em không phải là con ruột của mẹ,mà em chính là Công chúa của
vương quốc Anh._nó đáp trả bằng hai dòng nước mắt
_Anh không hiểu em kê rõ đi_hắn nâng nhẹ đôi vai nó lên
_Ngày ấy khi em 3 tuổi mẹ em,là nữ hoàng của nước anh dẫn em
và chị Thư đi chơi,nhưng một người đã ám sát mẹ em,đẩy mẹ em xuống dòng sông
,lúc đó chị Thư đã đi mất chỉ có mình em chứng kiến mọi chuyện,lúc đó em ngất
đi và mất trí nhớ hoàn toàn,khi tỉnh dậy thì đã thấy em và chị Thư cùng sống với
mẹ nuôi đó.Đó cũng chính là tại sao khi ngủ em thường hay đau đầu_Nó cười đau
khổ,nỗi nhớ mẹ tràn về đầy đầu nó.
Ngạc nhiên,hắn không ngờ quá khứ của nó lại như thế.Nhưng
chưa kịp định hình thì nó cảm thấy mệt và buồn ngủ.Rồi từ từ,nó ngất lịm đi.Hắn
hoảng hồn bế nó vượt đi trong ánh sáng bình minh.
***********Bệnh Viện**********
Nó đang được bác sĩ cấp cứu trong phòng gọi là Nguy Cấp.
Còn nó bây giờ nó đang thấy những gì?
Trong mơ.nó thấy mẹ của nó,là Nữ Hoàng của cả vương quốc Anh
đã dang rộng 2 cánh tay chờ nó,nó biết khi nó ôm mẹ thì nó sẽ được đi tới một
nơi gọi là không còn nước mắt và khổ đau.Thời gian không còn nhiều.Nó phải lựa
chọn,1 là sẽ cố gắng vượt qua bão táp để đi ngược thời gian hoặc là buông xuôi
tất cả để đến với mẹ mà gần mười mấy năm nó không gặp.Sự lựa chọn,chỉ một
thôi.1 quyết định để nó thay đổi cả cuộc đời.
****************
_Tôi cần Thận phù hợp với cô ấy trong vòng 2 ngày nữa,nếu
không có tôi e cô ta sẽ không qua được_vị bác sĩ nói cho hắn
_được_Hắn nói chắc chắn
Nếu vì cứu em mà anh phạm sai lầm thì em đừng trách anh
nhé,anh vẫn mãi yêu em,nhi_Hắn nói rồi lấy áo khoác bước đi.
Tút Tút Tút
_tôi nghe_Hl nghe điện thoại
_Tôi sẽ Kết Hôn với cô_Hắn nói qua điện thoại.
_Haha em biết mà Hl cười qua dt.
Bình luận
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1