chương 18/ 40

Reng Reng Reng

Tiếng chuông ra về mà trong lòng nó đang năn nỉ cuối cùng cũng vang lên.Tim của nó đập liên hồi như lô tô.Cái ngày mà nó thầm ao ước cũng đến.Thây nó vui sun cũng vui lây cho nó

_chị

_hả???

_cho em đi với

Nó nghĩ tới cái đêm nó bị bệnh hắn chuẩn bị tỏ tình với nó thì sun tự đâu nhảy dô phá.Lần đó nó muốn bụp sun cho rồi.Nó nuốt nước miếng cái "ực" nói

_không được sun ơi_nó cười xuề

_dạ..........._sun dạ ỉu xìu sau đó theo nó đi xuống sân

Quái lạ con đường mọi ngày mà nó thấy rất nhanh và gần thì hôm nay lại xa và lâu.Nó thấy con đường như rất dài,đến nổi nó cố đi về phía trước nhưng thời gian như chậm lại.Vì sao ư? vì nó sắp hẹn hò 1 cảm giác hạnh phúc bất tận len lỏi qua từng khe cửa tim nó.

_sao đường dài và lâu quá_nó chợt thốt lên

_chài ơi! bà ơi sắp tơi rồi kìa đúng là người sắp hẹn hò có khác_sun kêu khổ với bà chị yêu quí của mình

_ừ_nó thấy an tâm nên đi theo sun

Hình bóng người con trai quen thuộc đang chờ nó trước cổng trường.vẻ đẹp trai lịch lãm thường ngày đâu mất thay vào đó là khuôn mặt rất chi là " baby" hiện ra.Nó cảm thấy timm mình đập gần 100cái/1p'.Thấy nó dường như không bước nổi nữa hắn tiến lại gần,nhấc bổng nó lên.Cả sân trường nó và sun ngạc nhiên tột cùng:

_vợ của chồng học mệt không???

_anh bỏ em xuống đi_nó lắc đầu nguầy nguậy

_không....nhưng

_nhưng gì_nó kho hiểu

_hôn chồng đi

Nó đơ 3s' sau đó nó bật đầu dậy hôn nhẹ lên cái má trắng nõn mịn màng của hắn.Hắn lúc đầu cũng ngạc nhiên nhưng sau đó:

_Ồ```````````_cả sân trường và sun ồ lên 1 cách ngạc nhiên xen lẫn thích thú họ cứ tưỡng họ đang xem flim.

_chồng thả vợ xuống nhé_hắn cười

_không_nó nói thật khẽ

_tại sao

_em muốn ôm anh mãi mãi như thế này_nó rúc đầu vào ngực hắn

Hắn mỉm cười sau đó bế nó lên chiếc trực thăng đậu gần đó,gây không ít sự chú ý.Hắn cầm tay lái.Sau khi bay gần 15p' hắn hỏi

_vợ gan nhỉ_hắn xoa xoa đầu nó

_hìhì_nó cười thẹn thùng

Một hồi sau nó nhìn xuống đất,1 khung cảnh tuyệt vời hiện ra trước mắt nó.1 cái xanh biết nước chảy nhẹ nhàng có 1 trái tim khổng lồ được lồng ghép với hóa hồng.Chính giữa là 1 cái bàn 2 người.Nó ngạc nhiên vì cái bàn này nằm giữa cái hồ và xung quanh không có bất cứ đường nào vào hết.Hắn đáp xuống ngay đó nắm tay nó lôi vào cái bàn.TRên cái bàn có 1 lọ hoa và 1 cây bông hồng.Hắn cầm cây bông hồng lên,nó bật khóc vì phía dưới cây bông có 2 chiếc nhẫn đôi.

Nhẹ nhàng hắn đeo vào tay nó sau đó nó cũng đeo vào tay hắn:

_đẹp không???_hắn hỏi và nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó

_đẹp nhưng...._nó nhìn hắn e ngại

_nhưng gì

_em không muốn bất cứ ai đeo nó ngoài anh và em,được không_nó nhìn hắn

_ùm_hắn hôn nhẹ lên mắt nó

Bây giờ đã xế chiều,mặt trời đỏ chói chiếu thẵng vào mặt nó,nhìn nó như bức tranh tuyệt mĩ.2 người cứ ngồi như thế cho đến khi mặt trời lặn và mặt trăng lên.Nó hỏi

_nếu như bây giờ chỗ này sập và không có trực thăng anh sẽ làm sao???

_anh sẽ nắm tay em cho đến khi chết! còn em

_em sẽ không làm vậy mà em sẽ bỏ anh lại bơi thật nhanh vào bờ sau đó sẽ kêu người đến cứu anh như vậy cả 2 sẽ được sống_nó hít thở không khí

_tại sao mình không ra chổ sáng anh nhỉ???_nó típ tục hỏi

_không! anh muốn anh và em mãi mãi trong màn đêm vì anh sợ khi ra ánh sáng anh sẽ mất em vậy_hắn nói 1 lời thật tâm nhất mà trong lòng hắn dành tặng cho người con gái hắn yêu.

_thế em sẽ cùng ở trong màn đêm với anh_nó dựa nhẹ vào vai hắn

Hắn nâng nhẹ mặt nó lên từ từ cúi xuống đặt vào làn môi ấy 1 nụ hôn,nó cũng từ từ đáp trả hắn.Dưới ánh trăng có 2 con người hôn nhau,1 nụ hôn tuy không quá dài nhưng cũng làm họ cảm thấy mình thuộc về nhau mãi mãi.Hạnh phúc có bao giờ là trọn vẹn?không bao giờ.Liệu họ sẽ mỗi người 1 ngả hay tiếp tục mái ấm gia đình?

Bình luận





Chi tiết truyện