chương 55/ 69

55, Giấu diếm

Sáng sớm hai ngày sau, Gia Cát vừa mở mắt ra thì thấy Đoạn Tinh nhìn mình chằm chằm.

“Sao lại nhìn ta như vậy?” Gia Cát cười tủm tỉm lấy tay kéo má hắn sang hai bên.

Đoạn Tinh rầu rĩ không vui:“Bọn họ đánh giặc, ngươi đi theo làm gì, ngoan ngoãn ở lại Vân Sát Bảo với ta.”

Gia Cát tiến vào lòng hắn cọ cọ:“Ta đương nhiên phải đi, vạn nhất có người bị thương thì sao? Không cần lo lắng, trận chiến này hẳn sẽ chấm dứt rất nhanh, nhiều nhất một tháng sẽ quay về. Lúc về cái gì cũng nghe lời ngươi, được không?”

Đoạn Tinh thở dài, ôm y luyến tiếc buông tay:“Lúc đi hảo hảo chiếu cố chính mình, thật vất vả mới đem ngươi dưỡng béo một chút, trở về đừng có gầy chỉ còn lại xương.”

“Ân.” Gia Cát gật đầu:“Ta cũng không phải tiểu hài tử.”

Đoạn Tinh hôn nhẹ y, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo:“Đây, nhìn xem có thích không.”

“Cái gì nha?” Gia Cát từ trên giường ngồi dậy mở ra xem, là một con mèo nhỏ màu xanh được điêu khắc, tròn vo đang liếm móng vuốt, đáng yêu vô cùng, nhịn không được cười ra tiếng:“ Ở đâu ra?”

Đoạn Tinh từ phía sau ôm lấy Gia Cát, dùng cằm cọ cọ vai y:“Ta dùng ngọc Thanh Nguyệt của mình khắc, tặng bùa bình an cho lão bà mình.”

Gia Cát bật cười, lấy sợi dây vải màu xanh lá luồn qua lỗ nhỏ trên con mèo rồi buộc vào tay mình.

“Lấy tay áo che lại, ngoại nhân nhìn không thấy, mang theo được không?” Đoạn Tinh ôm y nhẹ giọng nói.

“Ta cũng đâu có đi lâu, chỉ một tháng thôi mà, làm gì mà giống như sinh ly tử biệt……” Gia Cát còn chưa nói xong, đã thấy Đoạn Tinh biến sắc:“Nói bậy cái gì!!”

Gia Cát giật mình, nhíu mày nói:“Không có gì a…… Chỉ đùa một chút, Đoạn Đoạn ngươi hôm nay làm sao vậy, hình như có chút là lạ .”

Đoạn Tinh lắc đầu, tay siết chặt y ôm không buông:“Không biết, chỉ là có chút hoảng hốt, chuyện gì cũng không làm được, nếu không ta cũng đi cùng được không?”

Gia Cát lắc đầu, nói:“Không được, hiện tại Bạch tỷ không ở, Nhiên Nhiên cũng đi du ngoạn, ngươi đi rồi Vân Sát Bảo sẽ không có ai, vạn nhất có người muốn gây rối thì làm sao?”

Đoạn Tinh không hiểu sao cảm thấy trong lòng vắng vẻ, lại không tìm được lý do để ngăn cản, đành cúi đầu hung hăng hôn Gia Cát, muốn tìm một chút cảm giác an toàn.

Đến trưa, Dạ Lan San dẫn binh chia làm bốn hướng xuống núi, dựa vào địa đồ lúc trước của Thần Tử Việt, Lâm Hạo Dương cũng mang theo một vạn Lâm gia quân lẻn vào mật đạo, sáu vạn đại quân cấp tốc tiến gần Đồng Cổ Trấn, lặng yên không một tiếng động.

Mười ngày sau, đại quân đã đến dưới chân núi Ngọc Diện, Thần Tử Việt thay một thân y phục vải thô, bôi tro lên mặt, nhìn qua vô cùng bẩn, đến Đồng La Trấn chỉ thấy hầu như trước dược điếm nào cũng có xe ngựa dừng lại, trên đó dồn kín dược liệu, tùy tiện vào một dược điếm, Thần Tử Việt ôm bụng mặt đau khổ đi đến trước mặt tiểu nhị la oai oái:“Tiểu ca, tiêu chảy, làm ơn bốc thuốc cho ta với.”

Tiểu nhị thấy Thần Tử Việt là khất cái liền không kiên phất tay:“Đi ra ngoài đi ra ngoài, không có!”

“Ta có bạc.” Thần Tử Việt sắc mặt tái nhợt, run rẩy từ trong lòng lấy ra một đĩnh bạc vụn.

Chưởng quầy dược điếm đứng bên cạnh nhìn thấy không đành lòng, đi lên lén đưa cho Thần Tử Việt một gói giấy nhỏ, nhỏ giọng nói:“Dược đều bị mua hết rồi, ngươi cầm cái này, chạy nhanh đi, đừng cho người khác thấy.”

Thần Tử Việt ngoan ngoãn đem dược nhét vào trong lòng lặng lẽ chuồn ra cửa, vừa thấy dấu hiệu trên mã xa, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, quả nhiên là người núi Ngọc Diện.

Lại nói đến sách lược, sáng sớm ngày hôm sau, lúc một đám người trên núi Ngọc Diện đang xếp hàng lĩnh dược, thì đột nhiên nghe ở cửa trại truyền đến tiếng đạn tín hiệu, không khỏi cả kinh —– Có quan binh tấn công núi?!

Đại đương gia Diệp Ô núi Ngọc Diện cùng nhị đương gia Tu Hòe hai ngày này cũng bị tiêu chảy đến thiên hôn địa ám, lại tra không ra nguồn bệnh, gọi mười mấy đại phu lên núi đều nói giống y như nhau là có thể nguồn nước suối phía sau núi có thứ gì dơ bẩn, sao lại trùng hợp như vậy? Bây giờ nghe thấy đạn tín hiệu cũng có chút thất thố, trong lòng lập tức ý thức được lần này sợ là đã trúng kế, trong lúc gấp gáp cũng không còn cách nào khác, đành phải mặc giáp trụ ra trận, thủ hạ dù sao cũng là binh mã đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bởi vậy tuy sự việc diễn ra đột ngột, nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng xếp thành hàng nghênh chiến, nhân mã song phương ở bãi đất trống trước sơn môn va chạm binh khí, các tướng sĩ hưng phấn gầm nhẹ, tiếng đánh đao kiếm và giáp trụ ở bên tai không dứt, lưỡi đao màu bạc không chút do dự xuyên thấu một khối lại khối thân thể, mang theo huyết quang chói mắt cùng tiếng gió gào thét, cỏ khô vàng trên mặt đất bùn đất màu đen bị máu tươi thấm ướt, chiến tranh vốn đẫm máu, không có đồng tình cũng không có nhân từ, tất cả những lời ca ngợi chúc mừng, đều là tội nghiệt.

Thần Tử Việt ngồi trên lưng ngựa nhìn thân ảnh Dạ Lan San cười khẽ, nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng có thể cùng ngươi sáng vai chiến đấu, thật tốt, chiến vì ai lúc này đã không còn quan trọng, đưa tay cầm Xích Viêm trường tiên, giục ngựa xông vào trong quân địch, đệ tử Vân Sát Bảo vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà mình đến, lập tức dắt ngựa thức thời tránh ra khoảng không, người núi Ngọc Diện đang không hiểu tại sao, đã cảm thấy một trận cuồng phong xẹt qua, cơ hồ ngay cả đối thủ là ai cũng không nhìn thấy, chỉ kịp thấy một đạo tiên ảnh màu đỏ lướt qua, liền cảm thấy cổ họng như là bị lửa thiêu đốt, trong nháy mắt liền mất mạng.

Diệp Ô cầm Nguyệt Nha đao kim sắc ra sức chém giết, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, trong lòng lại âm thầm sợ hãi, đám người này không giống như quân đội chính quy nhưng sức chiến đấu một chút cũng không yếu, hai người đầu lĩnh lại lợi hại dọa người, lại nhìn thấy cây đao trong tay Hắc y nhân, nhất thời sợ hãi —– Ám Đao? Không cần nghĩ cũng biết, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hai người trước mắt này, tuy không hiểu tại sao Vân Sát Bảo lại tiến công núi Ngọc Diện, nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ, Diệp Ô sắc mặt âm trầm vừa đánh vừa lui, bỏ lại quân đội một mình chạy trối chết.

Tu Hòe đánh một trận, mới phát hiện không thấy Diệp Ô, nhịn không được chửi ầm lên, cũng xoay người muốn trốn, lại bị Thần Tử Việt cản lại, không đến mười chiêu đã bị chế ngự, trong lòng không khỏi âm thầm chửi mẹ nó —– Lão tử chạy ngươi liền bắt, họ Diệp chạy ngươi lại không phát hiện, có chủ tâm với lão tử đúng không?

Nhân mã núi Ngọc Diện vốn đã chân nhuyễn vô lực, lúc này nhìn thấy Đại đương gia không có, Nhị đương gia thì bị một bạch y thiếu niên trói lại treo ở trên cây, sức chiến đấu nhất thời hoàn toàn biến mất, đều bỏ giáp đầu hàng, Lâm Hạo Dương dẫn người đi thu thập tàn cục, Dạ Lan San giục ngựa đi đến trước mặt Thần Tử Việt, cau mày nhìn vết máu trên vạt áo hắn, đưa tay ôm hắn lên lưng ngựa mình, Thần Tử Việt còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy Xích Viêm Tiên trong tay động đậy, giống như xà quấn lấy Ám Đao, không khỏi bật cười, lấy tay túm túm nó:“ Tiểu Viêm Viêm ngươi chịu không nổi sao.”

Dạ Lan San lắc đầu thở dài:“Đều là thượng cổ tà vật, cũng là một đôi.”

Thần Tử Việt dựa vào trong lòng y:“Không thích ta giết người a?”

“Không thích.” Dạ Lan San thành thành thật thật trả lời:“Ta thích bộ dáng ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, chuyện giết người đánh nhau ta làm là được rồi.” �

Thần Tử Việt chớp mắt không nói gì, ngẩng đầu, đặt hai tay lên cổ Dạ Lan San, hôn lấy, Dạ Lan San thấy bảo bối nhà mình hiếm khi chủ động như vậy, cũng không quản xung quanh có bao nhiêu người, nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, hàm trụ đôi môi hắn liếm a liếm, làm người trong lòng hít thở không thông cũng không muốn buông ra.

Thiên quân vạn mã xung quanh thoáng chốc sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú một màn này, phía trên đồi núi, hắc y nam tử ngồi trên chiến mã, trong lòng ôm chặt một bạch y thiếu niên, hôn nóng bỏng lại triền miên, cánh đồng Tây Bắc thiên cổ bát ngát gió thổi qua, vạt áo sợi tóc hay người tung bay, một đời một thế, liều chết dây dưa.

“Thành thân a!” Binh lính dẫn đầu phản ứng la to, nhất thời cả núi vang một mảnh hô hào:“Thành thân! Thành thân!……!!”

Lâm Hạo Dương cũng nhịn không được cười, cùng binh lính ồn ào, trận chiến này đã kết thúc, mình hẳn là rất nhanh có thể trở về, nghĩ đến Hoa Thiên Lang trong Hoàng cung, suy nghĩ không khỏi có chút mơ hồ.

Sau khi hôn thâm tình cuồng nhiệt, Dạ Lan San buông Thần Tử Việt ra, đáy mắt đầy yêu thương, tay vuốt nhẹ môi hắn, quay đầu hướng về phía ngàn vạn huynh đệ nhà mình hô:“Đi! Về nhà! Ta muốn thú thê!”

Mọi người cười vang, Thần Tử Việt đỏ mặt gục vào lòng Dạ Lan San, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.

Đoàn người trở lại Đồng La Trấn, quan viên địa phương đã sớm nghe được tin tức, run rẩy đứng ở cửa thành nghênh đón, Lâm Hạo Dương nhíu mày bước xuống chiến mã, quay đầu nói:“Dạ Bảo chủ, Tiểu Việt các ngươi về khách điếm trước đi, Tịch Chiếu cùng tiên sinh đang chờ các ngươi, nơi này giao cho ta.”

Dạ Lan San đáp ứng một tiếng, rồi mang theo Thần Tử Việt trở lại khách điếm, Gia Cát nhìn thấy Thần Tử Việt quay về liền thả lỏng tâm, vẻ mặt rất vui mừng, một bộ dáng hài lòng đi ngủ.

“Y làm sao vậy?” Thần Tử Việt mạc danh kỳ diệu.

Lãnh Tịch Chiếu buông tay:“Không biết, từ sáng đến giờ cứ khẩn trương, càng không ngừng đi tới đi lui, miệng còn lầm bầm.”

Gia Cát nằm trên giường, lấy tay tính tính, còn ba tháng nữa là tới sinh nhật Tiểu Việt Việt, sắp đến mười tám tuổi, Tiểu Việt vốn có kiếp nạn năm mười bảy tuổi, chỉ là một năm nay hắn đã trải qua nhiều chuyện, cũng không biết đến tột cùng là chuyện nào, hiện tại lại qua một trận chiến, hẳn là sẽ không sao đi? Nghĩ đến đây, trong lòng cũng thả lỏng tâm, lăn trên giường lấy con mèo nhỏ từ trong tay áo ra chọt chọt, nếu sớm biết Tiểu Việt không có việc gì sẽ không đi, khỏi làm Đoạn Đoạn lo lắng……

Trong phòng cách vách, Thần Tử Việt bất đắc dĩ ngâm mình trong dục dũng nhìn Dạ Lan San:“Tiểu Hắc ngươi đã cười ngơ ngác suốt một đường rồi……”

“Ta cao hứng!” Dạ Lan San ngồi ở cạnh bàn nhìn bả vai Thần Tử Việt lộ ra ngoài mà chảy nước miếng, giấu đầu lòi đuôi cầm chén nước giả bộ uống.

“Khụ khụ……” Thần Tử Việt thật vô lực:“Tiểu Hắc cái chén trong tay ngươi là chén không……”

Dạ Lan San sửng sốt, cũng không muốn che dấu, cười xấu xa chồm tới, vươn móng vuốt không an phận ở trên người Thần Tử Việt sờ tới sờ lui, biểu tình ta là lưu manh ta sợ ai.

“Ngứa!” Thần Tử Việt cười né tránh, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, vì vậy đẩy đẩy Dạ Lan San:“Tiểu Hắc ta muốn uống nước!”

“Ta đi lấy giúp ngươi!” Dạ Lan San hôn nhẹ bảo bối nhà mình, tưng tưng đi lấy nước.

Thần Tử Việt nhìn Dạ Lan San ra khỏi cửa, chân mày nhíu lại, chỉ cảm thấy trong cổ họng dâng lên một trận mùi ngọt, một búng máu nhất thời phun ra trong nước, chiếc khăn màu trắng trong dục dũng bị nhiễm một tầng phấn hồng, Thần Tử Việt trong lòng hoảng hốt, vội vàng từ dục dũng nhảy ra, cũng không kịp nghĩ nhiều, tay lấy y phục dính máu của mình ném tất cả vào trong nước, còn mình chạy đến lên giường đắp chăn, cắn răng điều chỉnh nội tức.

“Tiểu Việt ngươi làm sao vậy!” Dạ Lan San vào cửa thấy Thần Tử Việt nằm ở trên giường mặt trắng bệch, hoảng sợ, vội vàng xông lên sờ sờ hắn.

“Không sao, chỉ là mệt, lúc nãy lại ngâm nước quá lâu. Có chút chóng mặt!” Thần Tử Việt lười biếng ôm lấy Dạ Lan San cọ cọ:“Ta muốn uống nước.”

Dạ Lan San rót nước cho hắn, lại giúp hắn xem mạch mới nhẹ nhàng thở ra, may là chỉ đập hơi nhanh, không có chuyện gì lớn, cũng thả tâm, cầm y phục sạch sẽ giúp hắn thay rồi lại nhét vào trong chăn:“Ngủ đi.”

Thần Tử Việt gật đầu, ngoan ngoãn xoay người ngủ.

Dạ Lan San đi đến cạnh bàn muốn uống nước, giương mắt lại thấy đống y phục trong dục dũng, không khỏi nhướng mày đi đến nhìn, trên y phục rất nhiều vết máu, nước trong dục dũng đã thành màu đỏ sậm, trong lòng cảm thấy không đúng, nhìn kỹ thành dục dũng thì sửng sốt —– Có một chút máu dính bên trên, hiển nhiên là phun ra, trong lòng nhất thời trống rỗng, có chút mất mát quay đầu nhìn về giường ngủ —– Không phải nói chuyện gì cũng phải đối mặt cùng nhau sao? Mình đến tột cùng còn không biết chuyện gì?

. : .

Bình luận





Chi tiết truyện