chương 31/ 69

31, Lễ vật

Hôm nay, kể từ lúc Lâm Hạo Phong nhìn thấy Gia Cát thì ánh mắt chưa từng rời khỏi người y. Mấy ngày nay những gì mình tâm tâm niệm niệm đều là y, thật vất vả mới có thể gặp được lại phát hiện y ngay cả liếc mắt nhìn mình một cái cũng không nguyện ý, trong lòng nhất thời một trận chua xót. Lúc này thấy y cầm bình rượu đi về phía mình, Lâm Hạo Phong không khỏi lắc đầu tự giễu —– Là muốn cùng mình hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn sao?

“Lâm đại ca.” Gia Cát đi đến bên cạnh y ngồi xuống, nâng tay đưa cho y:“Đây là Trúc Diệp Thanh tốt nhất.”

Lâm Hạo Dương không nói gì, nhận lấy vò rượu phối hợp uống.

Nhìn y cái dạng này, trong lúc nhất thời Gia Cát không biết mình nên nói gì, đang lúc do dự đột nhiên nghe Lâm Hạo Phong rầu rĩ hỏi:“Hắn đối với ngươi tốt lắm đi?”

“Ân, hắn đối với ta tốt lắm.” Gia Cát gật đầu, lại hỏi:“Ngươi lần này muốn đi theo Hoàng Thượng chinh phạt Mạc Bắc sao?”

“Phải, dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, còn không bằng ra chiến trường giết giặc, ít nhất được thống khoái.” Lâm Hạo Phong ngẩng đầu uống tiếp, cười nói:“Rượu ngon nhưng lại ít.”

Gia Cát nhận lấy vò rượu đặt lên, nói:“Dù vậy uống nhiều cũng không tốt, thân mình quan trọng hơn.”

Từ trong bóng đêm Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn thẳng đôi mắt Gia Cát, không tự chủ được mở miệng hỏi:“Nếu không có hắn, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”

Gia Cát lắc đầu:“Không có nhiều giả thiết như vậy, chuyện nên thế nào thì chính là thế ấy…… Những ngày ta ở trong Hoàng cung ngươi đối với ta rất tốt, ta rất cảm kích ngươi, nhưng chuyện tình cảm không miễn cưỡng được. Ta và hắn ở Vân Sát Bảo ngây người nhiều năm như vậy, luôn cãi nhau ầm ĩ, lúc đầu còn thấy đối phương không vừa mắt. Nhưng sau đó mới phát hiện, một khi không có đối phương chúng ta ai cũng sống không nổi, người như vậy cả đời chỉ gặp một là đủ rồi. Tương lai ngươi nhất định cũng sẽ tìm được một người thật lòng với ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được .”

Lâm Hạo Phong cười khổ: “Ta biết ta đối với ngươi có chút quá mức, dọa đến ngươi, đối với tính tình của ngươi…… Thôi, bỏ đi. Buồn khổ trong lòng ta lưu trữ ra chiến trường giết giặc đi!”

Gia Cát ở trong lòng thở dài —– Tính tình sao lại nóng nảy như vậy, ngẫm lại từ trong lòng lấy ra một cái bình đưa cho y:“Đây là Thanh Đằng Lộ, dùng để chữa thương cầm máu, cho ngươi, ra trận sẽ dùng đến.”

Lâm Hạo Phong nhận lấy cất vào trong lòng, đứng lên kéo Gia Cát đi về đống lửa trại :“Đi, cùng mọi người ăn thịt!”

Gia Cát đi theo y đến bên cạnh đống lửa, thì thấy Đoạn Tinh đang nhìn mình chằm chằm, nhớ tới cánh tay mình còn đang bị Lâm Hạo Phong nắm lấy, vì vậy muốn giãy ra, lại cảm thấy lực tay Lâm Hạo Phong nắm lấy mình càng ngày càng chặt, trong lòng không khỏi cả kinh, quay đầu nhìn y, phát giác y đang giương mắt nhìn Đoạn Tinh, trong đáy mắt lóe lên cảm xúc không rõ, mang theo ý tứ khiêu khích.

Gia Cát sốt ruột nhỏ giọng nói:“Ngươi buông tay!”

Lâm Hạo Phong không nói gì tiếp tục nắm tay y đối diện cùng Đoạn Tinh.

Đoạn Tinh thấy vẻ mặt Gia Cát lo lắng, ném chén rượu trong tay bước lại, thấy Lâm Hạo Phong siết chặt cánh tay Gia Cát sắc mặt không khỏi tối sầm:“Buông tay!”

Lâm Hạo Phong hừ lạnh một tiếng, không có ý tứ buông ra.

Đoạn Tinh nhíu mày, nhấc cổ tay Lâm Hạo Phong đang siết chặt cánh tay Gia Cát lên vận nội lực, Lâm Hạo Phong chỉ cảm thấy cánh tay phải nhất thời tê rần, không tự chủ được buông tay Gia Cát ra, trong lòng cả kinh —– Nội lực Đoạn Tinh hơn mình không chỉ gấp ba lần.

Đoạn Tinh không đếm xỉa tới y, nắm cổ tay Gia Cát lật tay áo lên nhìn nhìn, trên cổ tay trắng muốt đã bị niết thành xanh tím, bên cạnh còn có một mảng lớn đỏ đỏ. Đoạn Tinh âm trầm muốn phát tác, lại bị Gia Cát giữ chặt nhỏ giọng nói:“Đoạn Đoạn, ta không sao, ngươi trăm ngàn lần đừng xúc động.”

Đoạn Tinh cúi đầu nhìn Gia Cát, thấy trong mắt y đầy vẻ khẩn trương như đang khẩn cầu mình, không khỏi đau lòng. Khoác lấy bờ vai y quay về, nghĩ đến chuyện gì đó lại đứng lại, quay đầu nói với Lâm Hạo Phong phía sau:“Đổi lại là ta, mặc kệ là xuất phát từ ý nghĩ gì, cũng sẽ không hạ thủ nặng với y như vậy…… Tương lai ngươi sẽ hiểu.”

Lâm Hạo Phong nhắm mắt thở dài, lòng tràn đầy khổ sở, bản thân thích Gia Cát không phải là nên thương tiếc y sao? Tại sao chỉ vì khiêu khích Đoạn Tinh mà lại hạ thủ không có chừng mực như vậy……

Đoạn Tinh một đường kéo Gia Cát về phòng, cầm rượu thuốc nhẹ nhàng thay y xoa bóp vết bầm trên cổ tay.

“Ta không sao ……” Gia Cát thấy Đoạn Tinh sắc mặt không tốt, thật cẩn thận khuyên nhủ.

“Như vậy mà coi như không có việc gì? Nếu ta đến chậm một chút nữa cánh tay chẳng phải bị y niết đứt sao!” Đoạn Tinh lòng đầy lửa giận, giọng cũng cao hơn.

“Y chỉ là tâm tình không tốt, không có ác ý.” Gia Cát cúi đầu.

Đoạn Tinh thấy thế khẽ thở dài, chỉnh lại y phục cho y, nhìn mắt y chân thành nói:“Không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần gánh lấy hậu quả. Mấy ngày nay y thương tâm thống khổ, ngươi liền áy náy khó chịu theo, nếu y thương tâm cả đời ngươi chẳng lẽ cả đời đau lòng theo?”

“Không phải.” Gia Cát sốt ruột:“Đoạn Đoạn ta không có…… Ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Đoạn Tinh đem y ôm vào trong lòng, thở dài:“Ngươi sao lại không hiểu, ta không phải nghĩ nhiều, mà ta đau lòng ngươi, mỗi lần ngươi nhắc tới y đều mất hứng…… Chúng ta khuyên cũng đã khuyên, về sau sẽ không thấy có lỗi với y, vui vẻ lại, được không?”

Gia Cát gật đầu, ngẩng đầu hỏi:“Chúng ta còn cần ra sau núi nữa không?”

“Không cần.” Đoạn Tinh lắc đầu:“Có Bảo chủ cùng Tiểu Việt Việt bọn họ là đủ rồi, chúng ta đi cũng không có việc gì làm. Buổi tối ngươi ăn ít như vậy, muốn ta đến trù phòng gọi người làm cho ngươi chút gì hay không?”

“Ta không đói bụng.” Gia Cát lắc đầu, dựa vào trên người Đoạn Tinh, tay vòng qua cổ hắn cọ cọ, ngẩng đầu hôn hắn:“Đoạn Đoạn, ôm ta lên giường.”

“Hmm?” Đoạn Tinh buồn cười, xoay người ôm lấy y ngã vào trên giường:“Ngươi có biết ngươi đang câu dẫn ta hay không?”

“Ân.” Gia Cát gật đầu:“Muốn hay không?”

Đoạn Tinh lấy tay cởi bỏ vạt áo y, cúi đầu hôn lên:“Chính ngươi phóng hỏa…… Lát nữa không cho nói không muốn!”

Gia Cát cắn cắn môi, chủ động lấy tay cởi y phục Đoạn Tinh, nhướn người lên hôn trán hắn.

Đoạn Tinh có chút kinh hãi, vật nhỏ hôm nay sao lại chủ động như vậy?

Gia Cát nhìn ra hắn đang nghi ngờ, ôm hắn thấp giọng nói:“Ta thích ngươi, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, ta không muốn bất cứ ai đến phá chúng ta.”

Đoạn Tinh lắc đầu cười khẽ, tiện tay buông mạn giường xuống cúi người áp lên.

Gia Cát tay ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp lại đòi hỏi của hắn, hoàn toàn dâng thân thể của mình cho hắn vui vẻ.

Bên trong phòng đầy tiếng thở gấp, xuân sắc khôn cùng.

Phía sau núi bên cạnh lửa trại, Dạ Lan San và Hoa Thiên Lang uống rượu trò chuyện vui vẻ, Thần Tử Việt đột nhiên đi đến kéo kéo Hoa Thiên Lang:“Lại đây lại đây thần cho người bảo bối!”

“Cái gì vậy?” Dạ Lan San sau khi nghe được cũng ngướng cổ qua nhìn.

Thần Tử Việt bất mãn nhìn y:“Cũng không phải cho ngươi, không được xem! Đi, Hoàng công tử, chúng ta qua bên kia!” Nói xong liền lôi Hoa Thiên Lang đến chỗ không người.

Dạ Lan San buồn bực lại không dám đi qua, chỉ nhìn thấy xa xa Thần Tử Việt từ trong lòng lấy ra một vật giao cho Hoa Thiên Lang, không thấy rõ là vật gì.

Hoa Thiên Lang nhận lấy, vừa mở ra nhìn thì cả kinh:“Địa mạch đồ Mạc Bắc?”

“Ân.” Thần Tử Việt gật đầu:“Lúc trước cha thần tình cờ có được nó, hiện tại người đi đánh Mạc Bắc, sẽ hữu dụng.”

Hoa Thiên Lang nhìn tấm bản đồ vẽ rất tinh tế, các nơi như núi non sông ngòi thành trấn thôn xóm thậm chí mạch nước ngầm cũng được đánh dấu rõ ràng, không khỏi mừng rỡ:“Không nghĩ tới…… Đâu chỉ là hữu dụng, mà là rất hữu dụng!”

Thần Tử Việt cũng cười cười, tay vỗ vỗ bả vai y nói:“Tiểu Hắc nói ngươi là Hoàng đế tốt, chúng ta chờ ngày ngươi đánh giặc khải hoàn trở về lại đến Vân Sát Bảo uống rượu!”

Hoa Thiên Lang có chút kinh ngạc:“Ngươi không sợ ta?”

“Ách……“Thần Tử Việt cảm thấy mình vừa rồi hình như có chút thất lễ —– Người ta dù gì cũng là Hoàng đế sao có thể tùy tiện vỗ loạn…… Vì thế ngượng ngùng cười cười: “Hoàng Thượng thứ tội, thần tản mạn* đã quen”

*vô kỷ luật

Hoa Thiên Lang lắc đầu, nói:“Đừng gọi ta Hoàng Thượng, ta khó khăn mới có bằng hữu…… Ta năm nay sắp hai mươi sáu, gọi ta đại ca thế nào??

“A??” Thần Tử Việt cả kinh, chợt cười gật đầu:“Ân, đại ca!”

Hoa Thiên Lang cười cười, cũng không biết vì sao nhìn vào đôi mắt trung thực lại tinh nghịch không nhiễm chút bụi trần của thiếu niên này rất có hảo cảm, lúc này thấy hắn gọi mình một tiếng đại ca trong lòng cũng không khỏi cao hứng lên, đem địa đồ cất vào trong tay áo rồi đi theo Thần Tử Việt về phía mọi người.

“Có chuyện gì cao hứng như thế?” Dạ Lan San thấy hai người nói cười vui vẻ, trong lòng không khỏi chua lên.

Thần Tử Việt ôm cánh tay Hoa Thiên Lang cáo mượn oai hùm:“Ta có đại ca …… Về sau các ngươi còn khi dễ ta, ta sẽ tìm ta đại ca!!”

Mọi người ở đây trợn mắt há mồm —– Tiểu Việt Việt tìm núi dựa thật tốt……

Ăn xong thịt dê xong, thấy sắc trời đã không còn sớm, vì vậy Dạ Lan San liền tự mình đưa đoàn người Hoa Thiên Lang đến một tiểu viện, cố ý chọn thêm vài hạ nhân có năng lực rồi cáo lui.

Hoa Thiên Lang vào phòng cười với Lâm Hạo Dương:“Lần này đến Vân Sát Bảo quả thật rất đúng.”

Lâm Hạo Dương thay y rót nước cũng cười nói:“Hoàng Thượng đồng tinh với bách tính, bách tính tự nhiên cũng sẽ ủng hộ Hoàng Thượng. Chỉ là lần này đối với Vân Sát Bảo không có đề phòng gì, không giống tính tình của ngươi.”

Hoa Thiên Lang cười cười, từ trong tay hắn nhận lấy ly trà:“Cho dù tâm địa sắt đá cũng sẽ có lúc muốn tin tưởng người khác, lần này ta tin vào trực giác của mình, Vân Sát Bảo là nơi mà ai nấy cũng có năng lực. Huống hồ dựa vào thực lực của ta, nếu Vân Sát Bảo thật sự hai lòng, ta cũng có thể khống chế được .”

Lâm Hạo Dương gật đầu, nói:“Ta tin ngươi.”

“Bên đại ca ngươi thế nào ?” Hoa Thiên Lang hỏi.

Lâm Hạo Dương thở dài:“Không biết, chỉ sợ là còn chưa bỏ xuống được, tính tình của đại ca ta biết, không chiếm được nhưng sẽ vẫn nhớ tới.”

“Đại ca ngươi cũng là một người si tình, đáng tiếc không đúng lúc.” Hoa Thiên Lang lắc đầu, nghĩ lại lại duỗi tay nắm lấy Lâm Hạo Dương:“May mà trong lòng ngươi còn có ta, nếu không không biết có bao nhiêu khổ.”

Lâm Hạo Dương quẫn bách, lại không nhẫn tâm đẩy y ra.

“Hạo Dương.” Hoa Thiên Lang lấy tay nâng cằm hắn chân thành nói:“Chờ san bằng Mạc Bắc xong, chúng ta thành thân được không? Ta muốn ngươi làm Hoàng hậu của ta!”

Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười lắc đầu:“Ta là nam sao có thể làm Hoàng hậu?”

“Vậy ngươi làm Hoàng đế, chúng ta hai người đều làm Hoàng đế!” Hoa Thiên Lang không thuận theo không buông tha.

“Lời này sao có thể nói lung tung!” Lâm Hạo Dương hoảng sợ:“Canh giờ không còn sớm, Hoàng Thượng nhanh nghỉ ngơi đi.”

“Dương……” Hoa Thiên Lang đưa tay giữ chặt hắn:“Ngươi rốt cuộc không bỏ xuống được cái gì?”

Lâm Hạo Dương ngẩn người, chủ động đi qua hôn cổ y:“Không có gì, ngươi đừng nghĩ nhiều…… Trước nghỉ ngơi đi, đánh giặc xong rồi nói sau.”

Hoa Thiên Lang thở dài, gật đầu nhìn hắn rời đi, trong lòng có chút mất mát.

Dạ Lan San đưa Hoa Thiên Lang đến tiểu viện xong lúc trở về trầm mặc không nói một lời, Bạch Nhược Manh và Mộc Tiên Nhiên thấy tình thế không ổn liền lấy cớ chạy trước.

“Không trượng nghĩa a!” Thần Tử Việt trong lòng căm giận, quay đầu nhìn Dạ Lan San, thật cẩn thận nói:“Tiểu Hắc……”

Dạ Lan San không nói gì, “Hừ” một tiếng.

“Tiểu Hắc ngươi đừng giận……” Thần Tử Việt đáng thương hề hề.

“Ngươi lén lút đưa vậy gì cho y, còn không cho ta biết là cái gì!” Dạ Lan San khó có khi trừng mắt với Thần Tử Việt.

“Cái kia là phụ thân để lại, nói là chỉ có thể đưa cho Hoàng đế, mà ngươi lại không muốn làm Hoàng đế!” Thần Tử Việt vẻ mặt ủy khuất.

Dạ Lan San nghĩ nghĩ —– Là di mệnh nghĩa phụ sao? Nếu vậy tất nhiên không thể sinh khí rồi:“Sao ngươi không nói sớm?”

Thần Tử Việt càng ủy khuất:“Ngươi cũng không để ý tới ta……”

Dạ Lan San thầm mắng chính mình đầu heo, Tiểu Việt Việt sao có khả năng quải cánh tay ra ngoài, vì vậy vội vàng ôm lấy hắn:“Là ta không đúng, thật xin lỗi thật xin lỗi.”

Thần Tử Việt ở trong lòng y cụng cụng đầu, nhỏ giọng nói:“Tiểu Hắc ta mệt.”

Dạ Lan San nghe vậy ngồi xổm trước người hắn:“Đến, ta cõng ngươi về.”

Thần Tử Việt nhếch miệng cười, ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Dạ Lan San:“Tiểu Hắc ngươi còn nhớ khi còn nhỏ ngươi thường cõng ta không?”

Dạ Lan San bị hơi thở của hắn thổi trúng cổ ngưa ngứa, cười với hắn:“Nhớ rõ, ngươi lúc còn nhỏ rất thấp bé, lại gầy, thường xuyên lười đi lại, ánh mắt lúc nào cũng trông mong nhìn ta.”

“Tiểu Hắc ta lúc còn nhỏ có phải thường xuyên khi dễ ngươi hay không?” Thần Tử Việt nghiêng đầu hỏi.

Dạ Lan San lắc đầu:“Ta thích bị ngươi khi dễ, trước đây luyện công rất mệt, may mà có ngươi cùng ta.”

Thần Tử Việt cười meo meo, không nhắc lại nữa, ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Dạ Lan San ngủ.

Bóng đêm trầm lắng, trong Vân Sát Bảo một mảnh im lặng hài hòa.

. : .

Bình luận





Chi tiết truyện