54, Cứu binh
Tu Ngọc kinh ngạc nhảy dựng nhìn Lâm Hạo Dương đằng đằng sát khí, vừa định kêu người đã bị Lãnh Tịch Chiếu điểm huyệt.
“Hmm, chiêu này ngươi dạy ta rất tốt nha.” Lãnh Tịch Chiếu phất tay chỉ chỉ với Lâm Hạo Dương, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ vui vẻ nhét vào miệng Tu Ngọc một viên dược, rồi cúi đầu ngón tay:“Năm, bốn, ba, hai, một……”
Tu Ngọc sắc mặt trắng bệch co quắp ngã xuống giường.
Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Lần này lại là dược gì?”
“Phệ tâm tán.” Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:“Tiên sinh dạy ta luyện , độc hạt[1] vạn năm, băng tàm tuyết vực, hồng chu[2] cực bắc, đoạt hồn thảo Tây Hạ, rết chín khúc, song hoàn ngân xà[3], còn có xương người, đều là thứ tốt, rất hiếm nha!”
*[1] bò cạp – [2] nhện đỏ – [3] rắn 2 đầu
“Nhiều độc vật như vậy, đừng có độc chết a.” Lâm Hạo Dương rất phối hợp.
“Không chết được.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay, nhìn mắt Tu Ngọc:“Cũng chỉ đau bảy tám ngày thôi.”
Bảy tám ngày? Tu Ngọc mắt trợn trắng, toàn thân giống như bị dao cắt, như kim châm muối xát, cứ đau bảy tám ngày như vầy còn không bằng một đao chết thống khoái, không đợi y ngất xỉu, đã nghe Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi nói thêm:“Hơn nữa sau mỗi canh giờ, đau đớn sẽ tăng gấp năm lần, tiên sinh nói, người trúng phệ tâm tán, không phải bị độc chết, mà là bị đau chết.”
Lâm Hạo Dương cười thầm, thấy Tu Ngọc ngay cả thở cũng thở không nổi, nên nháy mắt với Lãnh Tịch Chiếu, Lãnh Tịch Chiếu hiểu ý, lại cho y ăn một viên giải dược, Tu Ngọc cuối cùng lấy lại chút sức lực, dựa vào trên giường thở mạnh.
Lãnh Tịch Chiếu giải á huyệt y, chớp mắt mấy cái:“Muốn khó chịu tiếp hay là muốn phối hợp với chúng ta?”
Tu Ngọc run rẩy:“Đại gia tha mạng.”
“Đem những chuyện ngươi biết nói hết ra đi.” Lãnh Tịch Chiếu hay tay chống má ngồi ở bàn bên cạnh cười tủm tỉm.
Tu Ngọc tự nhận xui xẻo, mỹ nhân đều là họa thủy.
Sau nửa canh giờ, hai người đã hiểu rõ mọi việc chuyện, đơn giản mà nói chính là —– Dư Phương muốn tạo phản, cho nên phái hai tâm phúc tới nơi này chiếm núi xưng vương, nhân cơ hội bí mật huấn luyện một đội quân tinh nhuệ, lão cha của Tu Ngọc chính là một trong hai tâm phúc, là huynh đệ kết bái của Dư Phương. Quân đội đã được huấn luyện không sai biệt lắm, nội gián trong Hoàng cung cũng đã sắp xếp đưa vào, các phương án đều đã được dự tính hết thảy, chỉ chờ đến tân niên nương theo yến tiệc ám sát Thiên Tử khởi binh mưu phản.
Bất quá tên Tu Ngọc này không chịu thua kém, luôn cường thưởng nam tử nhà lành, ba phen mấy bận quan viên địa phương cũng không thể mặc kệ, tốt xấu gì ta cũng là quan phụ mẫu, tiểu tử ngươi dù cho ta bạc cũng không thể không hoàn toàn nhìn thấy ta a!! Vì tránh cho sự tình bại lộ, Tu lão cha đành phải nói với Dư Phương, chịu thóa mọa một chút. Mắng xong, Tu lão cha nhận mệnh phái người phát tán tin đồn —– Khuê nữ nhà mình tương lai sẽ là Hoàng hậu nương nương. Quan viên địa phương vốn được nhận bạc, hơn nữa Dư Phương đã đích thân đến Đồng La Trấn dạo một vòng, trời cao Hoàng đế xa, lại càng không dám quản chuyện trên núi Ngọc Diện.
Lãnh Tịch Chiếu vui vẻ tính toán:“Một phản tặc được một trăm lượng, trên núi này có ít nhất mấy vạn người đi? Ngươi nói Hoàng Thượng có nhiều tiền trả cho chúng ta hay không a?”
Lâm Hạo Dương im lặng:“Trước hết nghĩ cách đối phó với mấy vạn nhân mã kia đi, đó là quân đội chính quy.”
Lãnh Tịch Chiếu xắn tay áo khiêu mi, lại đào độc dược từ lòng ra, Tu Ngọc vừa nhìn một đống chai lọ đủ màu sắc, liền hôn mê bất tỉnh.
Lâm Hạo Dương tiến lên mở mí mắt y ra nhìn nhìn, nhíu mày:“Dọa ngất rồi, sao lại bao cỏ như vậy!”
Lãnh Tịch Chiếu không nói gì, chỉ cẩn thận cầm lấy một cái hộp nhỏ, gỡ sáp nến bốn góc ra, mở ra gọi Lâm Hạo Dương đến xem.
“Này là thứ đồ chơi gì?” Lâm Hạo Dương nhìn thoáng qua, đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, trong hộp là một đống dài dài màu xanh, bảy xoay tám cong đang ngọ nguậy, phía trên còn có vằn đen, nhìn cực kỳ ghê tởm.
“Túng tâm cổ.” Lãnh Tịch Chiếu chớp mắt nói:“Có thể tạm thời khiến người khác mê man ngoan ngoãn nghe theo lời người hạ cổ. Trước hết để y đưa chúng ta xuống núi, đường về kinh báo cáo Hoàng Thượng còn quá xa, hơn nữa nếu Hoàng Thượng đột nhiên phái quân đi khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ, huống hồ cũng không biết bọn chúng cài bao nhiêu người trong triều, không bằng quay về Vân Sát Bảo bàn việc cứu binh trước? Rồi phái người đưa tin cho Hoàng Thượng, ta có biện pháp cản chân bọn chúng.” Nói xong dương dương đắc ý chỉ chỉ cái bình nhỏ trên bàn:“Dùng lễ vật tiên sinh cho ta!”
“Lại hạ độc? Ngươi bình thường không phải ghét nhất mấy thứ tà ma ngoại đạo này sao?” Lâm Hạo Dương có chút nghi hoặc.
Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm:“Bọn họ vốn là người xấu, đương nhiên phải dùng cách tà đạo để ngăn cản, ai bảo bọn họ muốn hại Hoàng Thượng !”
Lâm Hạo Dương cười xoa xoa đầu hắn, gật đầu đáp ứng.
Hai người thương lượng kế hoạch một chút, Lâm Hạo Dương ngồi an vị ở một bên trông chừng Lãnh Tịch Chiếu hạ cổ, lúc cổ trùng mảnh dài hẹp chui vào đầu Tu Ngọc, Lãnh Tịch Chiếu còn không ngừng niệm niệm, Lâm Hạo Dương cảm thấy sởn cả tóc gáy, bình thường Lãnh Tịch Chiếu là một mọt sách ngốc hồ hồ, hiện tại lại giống như tiểu ma quỷ, lẩm bẩm liên tục.
Thời gian sau một chén trà, Lãnh Tịch Chiếu cất cái hộp nhỏ đi, lau một đầu đầy mồ hôi, rồi lấy tay vỗ vỗ mặt Tu Ngọc:“Tỉnh!”
Tu Ngọc chậm rãi mở mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt.
“Vừa rồi lời ta nói đã nhớ kỹ chưa?” Lãnh Tịch Chiếu đối mắt y hỏi.
Tu Ngọc gật gật đầu, từ trên giường đứng lên đi ra ngoài.
“Đi, đuổi theo.” Lãnh Tịch Chiếu kéo Lâm Hạo Dương ra khỏi cửa, lên xe ngựa Tu Ngọc dẫn tới rồi ba người chạy về phía sau núi.
Dọc đường đi gặp được không ít sơn tặc, đều tò mò sao hôm nay nhị đương gia lại tự mình đánh xe, bất quá Tu Ngọc ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, cũng không ai dám hỏi, chỉ nghĩ là nhị đương gia mê tiểu mỹ nhân mới đến, cam tâm làm mã xa phu. Đến con suối phía sau núi, Lãnh Tịch Chiếu tìm một nơi không có người, lấy một cái bình ra đổ hơn một nửa dược phấn vào suối, rồi vỗ vỗ tay lên xe ngồi:“Đi, dẫn chúng ta xuống núi!”
“Dược gì?” Lâm Hạo Dương hỏi.
“Từ đây đến Vân Sát Bảo, lộ trình mấy ngày?” Lãnh Tịch Chiếu hỏi lại.
Lâm Hạo Dương ngẫm lại, nói:“Nếu mang theo nhân mã thì không nhanh lắm, nhưng cỡ nửa tháng là tới.”
“Vậy đúng rồi.” Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:“Uống nước này, bảo đảm hai mươi ngày sau bọn họ không có khí lực đi đường!”
“Vậy dân chúng thì sao?” Lâm Hạo Dương có chút lo lắng.
Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi:“Nước suối trên núi cực ngọt thanh[4], đám thổ phỉ này chiếm không cho người khác dùng, nước dân chúng đều là nước đục Hoàng Hà.”
Lâm Hạo Dương cau mày, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghe ngoài xe truyền đến tiếng nói:“Ngọc nhi, con muốn đi đâu?”
Lão cha của Tu Ngọc?! Bên trong xe hai người cả kinh, Lâm Hạo Dương cầm Ngư Trường Kiếm nín thở ngưng thần, ý bảo Lãnh Tịch Chiếu trốn ra phía sau mình, lại nghe Tu Ngọc cười hắc hắc trả lời:“Mới được mỹ nhân, xuống núi, khoe…… khoe!”
Tu Hòe nhìn đứa con bất tài thở dài, thấy đôi mắt y vô hồn thì nghĩ rằng lại đi uống rượu, cũng mặc kệ y, phất tay nói:“Đi đi, ít gây chuyện!!”
“Hắc hắc, đa tạ…… cha!” Tu Ngọc cúi đầu lắp bắp nói, vội vàng đánh xe xuống núi.
Bên trong xe Lâm Hạo Dương nhẹ nhàng thở ra, đẩy đẩy Lãnh Tịch Chiếu:“Dùng rất tốt nha.”
Lãnh Tịch Chiếu nhìn tay mình đầy mồ hôi lạnh cười cười:“Rất tà môn nha, dùng rất tốt, lần sau nếu ngươi lại khi dễ ta, ta sẽ hạ cổ cho ngươi trần truồng chạy vòng vòng Thịnh Kinh!”
“……!!!” Lâm Hạo Dương im lặng, mọt sách luôn thù dai ……
Hai người đến khách điếm dưới núi, chưởng quầy vừa nhìn thấy hai người cùng Tu Ngọc vào cửa liền hoảng sợ, vội vàng cười nghênh đón:“ Thiếu đương gia, sao lại rãnh rỗi đến đây a? Mau mời ngồi!”
“Không…… Không ngồi!” Tu Ngọc lớn tiếng phất tay:“Đem…… bọn họ…… ngựa và hành lý bọn họ, lấy…… lấy xuống đây! Ta muốn dẫn bọn họ đi…… đi Giang Nam…… chơi!!”
“Ai, nhanh đi.” Chưởng quầy vội vàng phái người đi lấy đồ, còn mình ân cần rót trà cho Tu Ngọc:“ Thiếu đương gia, ngươi giải rượu!”
“Đi!” Tu Ngọc hất tay:“Lão tử…… Không…… Không có uống rượu!”
“Dạ dạ dạ.” Chưởng quầy cười làm lành, trong lòng khinh thường, đã như vậy còn nói không có uống rượu. Nhìn hai người đứng phía sau Tu Ngọc, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc, Tu Ngọc không biết đã ép chết bao nhiêu người, nếu lúc trước mình khuyên bọn họ sớm đi, thì cũng không rơi vào tình cảnh này, cảm thấy không đành lòng, vì vậy nhích sang phía Tu Ngọc ngồi không thấy, cả gan lén kéo tay áo Lâm Hạo Dương nói:“Trên đường tìm cơ hội chạy đi.”
Lâm Hạo Dương sửng sốt, cảm kích nhìn chưởng quầy, chưởng quầy thở dài, đem hành lý Lâm Hạo Dương đưa cho hắn, lớn tiếng nói:“Khách quan đi hảo!”
Ba người ra cửa, tức tốc chạy về hướng tây.
Tu Hòe ở trên núi thấy con mình ba ngày không về nhà, nóng nảy, phái người xuống núi tìm, thì mang về tin tức Tu Ngọc đưa mỹ nhân đi Giang Nam du ngoạn, tức giận đá ngã bàn ghế chửi ầm lên.
“Nhị đương gia, có cần phái người đi tìm hay không?” Thủ hạ thật cẩn thận hỏi.
“Tìm cái gì mà tìm! Ta không có đứa con bất tài vô dụng như vậy!” Tu Hòe giận dữ.
Thủ hạ khúm núm lui xuống, trong lòng lại âm thầm cao hứng —– Tu Ngọc giống như Thái tuế, bình thường không ai dám trêu chọc, mọi người trên núi đoán chừng đều ước y cả đời đừng trở về!
Trong Vân Sát Bảo, Thần Tử Việt đang một mình ở sau núi điều nội tức, đột nhiên cảm thấy ngực một trận khó chịu, nhướng mày, còn chưa kịp áp chế khóe miệng liền tràn ra máu tươi, nhỏ xuống cỏ khô vàng phá lệ chói mắt. Thần Tử Việt thở dài, lau vết máu ở khóe miệng, cẩn thận lấy đất đắp che lại vết máu, rồi trở về giường nhỏ ở trúc lâu nghỉ ngơi, gần đây thường xuyên gặp phải tình trạng này, cũng cảm thấy mình giống như một cái túi nước bị thủng, dù cố gắn lấp kín như thế nào cũng không ngăn được sinh mệnh từng ngày từng ngày mất đi, lấy tay xem mạch đập, lúc suy lúc yếu, cũng không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.
Lúc đầu còn tìm Gia Cát chẩn bệnh, nhưng tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Gia Cát cũng không tìm ra cách, Gia Cát xem bệnh, nhưng cũng chỉ xem được nội thương mười mấy năm trước của hắn, y là thần y, nhưng không phải thần tiên, để mọi người biết tình trạng của mình, cũng chỉ làm mọi người cũng không vui mà thôi, như bây giờ nếu có thể sống một ngày qua một ngày, khoái khoái lạc lạc, cũng rất tốt.
Dạ Lan San xử lý xong sự vụ, liền chạy đến trúc lâu sau núi, nhìn Thần Tử Việt đang nhắm mắt ngủ, nhịn không được muốn đi qua hôn một cái, lại bị tiểu tử kia một phen chụp miệng.
“Giả bộ ngủ!” Dạ Lan San kéo hắn ngồi lên đùi mình.
Thần Tử Việt cợt nhả tiến vào lòng Dạ Lan San:“Thành thật khai báo! Ngươi có phải thường xuyên nhân lúc ta ngủ hôn lén ta?!”
“Đại gia ta hôn tức phụ mình là thiên kinh địa nghĩa!” Dạ Lan San vẻ mặt đương nhiên, tay nâng cằm hắn lên kéo qua:“Hôn một cái cho ngươi xem!”
Thần Tử Việt không an phận xoay đến xoay đi, cười tránh trái tránh phải, Dạ Lan San bị trêu chọc trong lòng ngứa ngáy, ôm hắn đặt lên giường.
“Không được ở bên ngoài!” Thần Tử Việt đẩy ra hắn chạy đi, Dạ Lan San nhìn bóng lưng tiểu hồ ly nhà mình nghiến răng nghiến lợi, liền chạy đuổi theo, hai người đang cao hứng nháo ầm ĩ thì thấy Đoạn Tinh từ xa đi tới.
“Đoạn Đoạn cứu mạng a! Có lưu manh đùa giỡn ta!” Thần Tử Việt tìm được núi dựa vào, liền “Xẹt” một cái giắt lên cổ Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh dở khóc dở cười nhìn Thần Tử Việt quấn trên người mình, bất đắc dĩ giơ ra hai tay nhìn Dạ Lan San:“Không phải ta a, tức phụ ngươi tự xông lên!”
Dạ Lan San trừng mắt, xách Thần Tử Việt bám dính trên người Đoạn Tinh ôm về.
“Đoạn Đoạn ngươi thật nham hiểm……” Thần Tử Việt giả vờ chỉ Đoạn Tinh.
“Đừng nghịch nữa.” Đoạn Tinh không nhịn được cười, chụp lấy móng vuốt Thần Tử Việt ở trên mặt mình mò tới mò lui:“Lâm Hạo Dương cùng Lãnh Tịch Chiếu đang ở đây, ở phòng nghị sự, nói là có chuyện quan trọng.”
“Không phải mới vừa đi sao?” Thần Tử Việt nghi hoặc mặt nhíu mày, thu lại tươi cười từ Dạ Lan San trong lòng nhảy ra:“Có chuyện gì gấp như vậy, lại chạy về đây?”
Dạ Lan San thở dài, còn tưởng đánh giặc xong có thể sống yên ổn vài ngày.
Ba người đến tiền thính, nghe Lâm Hạo Dương nói xong sự tình, Dạ Lan San nhíu mày tính toán, nói:“Vân Sát Bảo xuất ra năm vạn nhân mã không thành vấn đề, nếu trên núi kia thật sự chỉ có sáu vạn người, trận chiến này có thể đánh.”
“Năm vạn nhân mã?” Lâm Hạo Dương mừng rỡ:“Ta ở Tây Bắc còn có hai vạn Lâm gia quân, cộng lại chúng ta có bảy vạn đại quân, hơn nữa Tịch Chiếu còn hạ dược trong nước bọn họ uống, chúng ta nắm chắc đại thắng!”
“Ta đi hạ lệnh.” Đoạn Tinh đứng dậy:“Chuẩn bị đại khái cần hai ngày, dù sao số lượng cũng không nhỏ.”
“Đa tạ Dạ Bảo chủ.” Lâm Hạo Dương hướng Dạ Lan San ôm quyền, người luyện võ không có nhiều câu nệ, câu cảm tạ này, không phải nói thuận miệng, mà là xuất phát từ tâm.
Dạ Lan San cười lắc đầu:“Hoàng Thượng là minh quân, ta đương nhiên sẽ ra sức vì nước. Trận chiến này, ta đi.”
“Ta cũng đi!” Thần Tử Việt nghe vậy vội vàng tham gia náo nhiệt:“Ta muốn đi, cho ta đi đi.”
Dạ Lan San nhìn bộ dáng hắn ngẩng đầu chớp chớp mắt, vui vẻ:“Được, dẫn ngươi đi!”
Bình luận
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1