chương 9/ 10

Đến lượt Gay cay đắng. Làm sao Luke lại có thể nói năng với cô như thế chứ? Cái quái quỉ gì trong đầu anh thế? Có thể anh tuyệt vọng mà lấy một cô vợ xuất thân từ một gia đình chỉ có đôi chút thế lực nhưng hiển nhiên không phải vì thế mà anh có thể tính đến chuyện lấy một cô gái mà anh không tôn trọng. Tất nhiên có nhiều đàn ông lấy những cô gái không hề có ý định che dấu rằng họ đã đã có những mối tình trước đó, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng Luke thuộc loại đó. Có lẽ vì anh tưởng tượng rằng cô đã có một cuộc sống buông thả chứ chẳng ngây thơ trong trắng gì cho cam, nên điều đó làm anh bực mình chăng?

Sắc đỏ do những lời cay độc của anh gây ra dần nhạt đi, trả lại sắc trắng cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:

- Luke, đó thật những lời lẽ kinh tởm. Cả những gì liên quan đến tôi cũng như ai đó sẽ đến giúp chúng ta.

Luke nhìn cô chằm chằm, gương mặt anh thật khắc nghiệt:

- Phải đúng thế - Thật ngạc nhiên anh lại chấp thuận, với một tiếng thở dài - Có lẽ anh không nên nói thế.

- Chỉ có lẽ thôi sao? - Cô cắt ngang, đôi mắt xanh của cô bất chợt rực lên.

- Ồ, quên chuỵên đó đi Gay - Anh nói, cau có bất nhẫn - Anh không định kết tội em về chuyện buông thả. Không hiểu sao anh không nghĩ em như thế. Nếu em quá thân mật với những người đàn ông kiểu như David Douglas và vợ anh ta khẳng định điều đó thì anh cũng sẽ quên đi với thời gian thôi.

Thất vọng và tổn thương, Gay thì thào:

- Có vẻ như em đã tự kết tội mình từ đầu và việc em để anh trên giường em đêm qua cũng chả ý nghĩa gì - Anh không nghe thấy và cô vội cho rằng sự im lặng của anh đồng nghĩa một thỏa thuận - Em đã nói với anh đi ngủ chỗ khác đi, có phải thế không? Anh cứ sấn vào em, và bây giờ thì anh nói là điều đó chứng tỏ rằng em đã từng ngủ với những người đàn ông khác.

- Em biết tại sao anh nhất định ngủ cùng em đêm qua mà - Anh đáp, mặt không biểu lộ điều gì - Và anh cho là em không nên giả bộ không thích việc anh ở đó. Gần như em lúc nào cũng bám lấy anh như là em cần anh, và anh có cảm tưởng là trước đây em đã từng làm điều đó rồi.

Và đây là lần đầu tiên cô ngủ với một người đàn ông, không đếm xỉa gì tới điều đó nữa! Cô biết cô đã cuốn lấy anh, dính vào anh, nhưng đó là vì cô yêu anh và cô rất lạnh. Cơn giận dữ trước sự phán xét sai lầm của anh trào lên trong cô, và cô để mặc nó vì đó là điều duy nhất bênh vực cho phẩm giá của cô.

- Có thể anh nên đem các nhận xét của anh ra so sánh với Nigel! - Cô cay đắng nói.

- Không! - Anh xẵng giọng, rít lên qua kẻ răng, mặt anh tím lại - Gay, im đi!

- Chính anh khơi ra đấy chứ - Cô phản kháng dữ dội.

- Anh ư? - Anh lẩm bẩm hung tợn, thở phì phì và quay phắt đi. Đi ra cửa sổ, anh nhìn ra ngoài, và khi anh quay đầu đi, Gay tưởng như thân thể anh tạc bằng đá.

- Trời vẫn mưa - Anh nói với lại - Nên anh nghĩ không có khả năng làm gì được cho chiếc xe của em trong hôm nay.

Mở đôi mắt thẫm lại vì đau đớn, cô đờ đẫn nhìn anh khi anh quay lại với cô. Làm sao nỗi đau đớn lại không trở nên trong sức chịu đựng khi ta đã quen hứng chịu nhỉ?

- Thế thì chúng ta làm gì để cho qua ngày đây? - Cô hỏi, tạo ra một vẻ dửng dưng - Ngồi trong phòng sách tranh cãi hay là chơi sắp chữ đây?

- Trò sắp chữ thì cũng an toàn như các trò chơi khác thôi - Anh nói cộc lốc, đôi mắt anh ánh lên như bạc khi anh quan sát cô - Em có thể nấu nướng cho bữa sáng trong khi anh coi lửa ở phòng khách không?

- Em sẽ làm thịt lợn muối xông khói, trứng và cà phê - Cô gật đầu, nghi ngờ liệu cô có nuốt nổi thứ gì.

- Hai trứng và bánh mì nướng, rồi mứt cam - Luke nhăn nhở cười - Ồ, nhân tiện - Anh dừng lại chỗ cửa ra vào - Đêm qua anh mua nhiều đồ ăn nhanh lắm, anh dở ra để trong chạn trong lúc chờ ấm nước sôi. Anh cho là mình lấy những gì có ra dùng thôi, nhưng nếu em không ngoan thì đừng có hòng lấy gì của anh nếu em hết đồ ăn trước.

Làm sao anh có thể quay ngoắt một cách dễ dàng đến thế từ giận dữ sang hài hước chứ? Sự hài hước này tuy có hơi gượng một chút, nhưng vượt qúa khả năng của cô! Hoang mang, Gay nhìn theo anh cho đến khi anh khuất, lại muốn trào nước mắt. Thậm chí anh không thèm hỏi cô thấy thế nào. Đúng rồi, từ lúc họ dậy đến giờ, đến vài tiếng đồng hồ rồi. Chả lẽ điều đó lại không chứng tỏ là anh không quan tâm? Nếu anh có quan tâm, thậm chí chỉ chút xíu thôi, cô tự nhủ, thì anh sẽ phải - Cô tìm từ - Chu đáo hơn nhiều.

Nhăn trán, Gay thở dài não nề, cảm giác như những hơi giá buốt của buổi tối hôm trước lại tràn trong cô. Rồi, cố gắng hết sức, cô nấu bữa sáng. Cô chưa đủ chuyện hay sao? Cảm thấy thương thân liệu có giúp giải quyết được việc gì chứ! Có lẽ cô nên nhớ rằng đương đầu với một gã đàn ông bụng rỗng thường là khá dễ dàng.

Buổi sáng đó qua đi với trận đại hồng thủy bên ngoài không ngớt dâng lên mặc dù qua chiếc đài chạy pin của Luke, họ thấy nha khí tượng đã hứa hẹn nước sẽ rút vào cuối buổi chiều. Họ cũng có chơi sắp chữ trong phòng khách, nhưng Gay lại cảm thấy gai gai lạnh nên bị buồn ngủ vào hiệp ba của trò chơi. Cô ngủ vài giờ, lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm chỉnh tề trên sô pha, trên người phủ một tấm chăn rộng ấm áp. Cô lờ đờ mở mắt nhìn thấy Luke đang duỗi dài trên một chiếc ghế bành trước lò sưởi lửa cháy rừng rực, đọc một cuốn sách của cha cô.

Chắc hẳn anh đã ra ngoài chẻ củi vì giỏ củi đầy mà tóc anh hơi ẩm còn mặt thì ửng đỏ.

Mắt cô thèm thuồng nhìn tách trà đang bốc khói bên cạnh anh. Đúng lúc ấy anh ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt cô.

- Vừa đúng lúc - Anh nói - Anh vừa pha xong, nhưng anh không muốn đánh thức em dậy. Em cứ ở yên đấy, anh sẽ rót cho em một tách.

- Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh bảo em phải ở yên một chỗ.

Mặt cô bừng đỏ khi nhớ lại lần thứ nhất, cô vội vàng nói:

- Mấy giờ rồi nhỉ? Đáng lẽ anh không nên để em ngủ.

- Sao không? - Anh liếc nhìn cô vẻ hăng hái - Anh cho rằng em bị cảm lạnh, sau khi em ngụp lặn dưới sông và nghĩ ngơi cũng là một cách chữa trị tốt như những cách khác.

- Em cũng nghĩ thế - Cô đành nản chí tán thành, không còn hơi sức đâu mà tranh cãi về chuyện đó. Tình trạng của cô mới hỗn độn làm sao chứ! Tuy thế sau khi uống xong tách trà nóng thì tâm trạng cô có khá lên tí chút:

- Giá như trời tạnh mưa nhỉ! - Cô thở dài, nghe thấy tiếng mưa rả rích bên ngoài.

- Cuối cùng thì cũng phải tạnh chứ - Luke nói vu vơ, dường như anh không thực sự quan tâm gì đến mưa với nắng.

- Thế chúng ta có thể làm gì cho đến khi mưa tạnh? Em hỏi nghiêm chỉnh đấy. Chúng ta không thể chơi sắp chữ suốt ngày được.

- Em sẽ không làm gì cả - Bỗng dưng anh quyết liệt - Anh đã đủ lo lắng lắm rồi.

Gay chớp mắt trước giọng nói gay gắt của anh và quyết định không ngã theo anh:

- Chí ít thì cũng để em chuẩn bị bữa tối chứ - Cô van vỉ.

Cuối cùng thì anh cũng chịu thua:

- Anh e là anh đã ăn hết phần còn lại của con gà lúc trưa rồi, nhưng anh có mang đến đây một ít thịt nướng, dùng món ấy nhé?

- Anh sẽ bị béo ra đấy - Gay bực bội cảnh cáo, không muốn bị gợi lại những chuyện của buổi chiều hôm trước và cũng không muốn bị lôi cuốn vào một tâm trạng vui vẻ hơn.

- Để khi nào tạnh mưa anh sẽ đem vứt bỏ nó đi ngay - Anh nhăn nhở, không quan trọng hóa những nhận xét của cô.

- Luke ơi - Trong bữa tối cô hỏi anh với vẻ ủ dột - Lúc ra ngoài anh có thử xem cái xe không?

Anh nhăn nhó:

- Có, ngoài những chuyện khác thì anh còn vì tò mò nữa - Anh thừa nhận - Anh đi sau khi em ngủ thiếp đi lúc sáng nay trong khi anh đang chẻ củi.

- Và...,

- Anh e rằng nó sẽ vẫn phải ở đấy thôi nhưng vì nước sông quá cao nên không thể nhìn thấy được.

Gay hít hơi thở thật sâu để giữ bình tĩnh. Nếu cố gắng thì cô vẫn có thể hành động minh mẫn chứ.

- Không tính những chuyện khác thì có một chiếc xe hơi ở đây có lẽ sẽ có ích.

- Hơn bất cứ cái gì, em vẫn toan tính chuyện bỏ đi hả?

Cô lặng lẽ gật đầu, ngạc nhiên vì thấy Luke đả động đến chuyện đó. Bộ mặt anh nhăn nhó và anh tránh không nói đến chuyện xe cộ nữa, dường như đó là bệnh dịch hạch không bằng. Dù sao cũng chính cô là người khơi mào, nhưng bây giờ cô cũng không muốn nói tiếp chuyện ấy nữa. Việc chuẩn bị bữa tối làm cô mất khá nhiều hơi sức, không còn dồi dào sinh lực như mọi khi.

- Anh không phiền nếu em đi ngủ chứ - Cô hỏi, khi thấy anh không bàn luận gì thêm trong khi họ uống nốt cà phê.

Anh không tranh cãi, nhưng mắt anh nheo lại:

- Em chắc là em đang khá lên đấy chứ?

- Chắc - Cô ngẩng mái đầu mượt mà lên mĩm cười hờ hững - Em chỉ mệt thôi.

- Thế thì đi đi - Miệng anh nặn ra một nụ cười cũng tương xứng với nụ cười của cô - Khi nào cần uống sữa thì anh sẽ mang sữa nóng lên, nhưng anh chắc chắn đó là tất cả những gì em sẽ cần từ anh trong đêm nay.

Gay nhẹ người vì Luke không gợi ý chuyện lại ngủ với cô đêm nay, tuy thế cô vẫn cảm nhận được một nỗi thất vọng kỳ lạ. Cô tự nhủ điều đó thật vừa nực cười vừa ngớ ngẩn. Cả ngày hôm nay anh giữ một vẻ xa cách dường như để trả thù. Anh hầu như không chạm vào cô, mà có chăng cũng chỉ là mấy ngón tay bâng quơ đặt vào trán cô xem nó có nóng không. Rõ ràng là anh quyết tâm giữ khoảng cách và cô cảm thấy hổ thẹn vì cô không cảm thấy dễ chịu như cô đáng phải thấy.

Thở dài với đôi chút bối rối, cô lừ đừ đi về phòng ngủ và dầu Luke có mang sữa nóng lên như đã hứa, anh cũng chỉ ở lại không quá hai ba phút gì đó.

Ngày hôm sau, cô mất hết can đảm vì thấy cô chẳng những không khỏe lên mà còn yếu đi rất nhiều, rét run và buộc phải nằm trên giường. Thế là cô sẽ phải chờ lâu hơn thời gian cô dự tính để ra được khỏi nhà và tìm kiếm chiếc xe. Trong thời gian cô ốm. Luke chăm sóc cô rất cẩn thận, chu đáo nhưng với một vẻ xa cách, chỉ đôi khi đôi mắt anh đã phản chủ, để lộ ra sự lo lắng quan tâm của chủ nó. Quyết tâm tránh đụng chạm với cô của anh vẫn cứ tiếp tục và nếu lúc đầu cô cảm thấy yên tâm thì dần dà trong cô lại nẩy nở một sự oán hận mà cô không hiểu nổi.

Sáng hôm sau đó, một tình trạng tinh thần hỗn loạn đẩy cô ra khỏi giường:

- Em đã ở trên giường đủ lâu rồi - Cô nói với Luke khi anh giận dữ tóm được cô lần nữa đang ở lưng chừng cầu thang đi xuống nhà - Lần này thực sự em đã thấy khỏe hơn và em phải đi xem liệu có thấy cái xe ấy không.

Dù hiển nhiên là anh không bằng lòng nhưng anh cũng không thực sự làm gì để ngăn cô, anh chỉ khăng khăng là cô phải ăn sáng trước khi làm việc gì.

- Em vừa mới ốm dậy - Anh nói ngắn gọn - Đáng lẽ ra anh phải gói em lại mang lên gác nhưng vì anh nhát gan nên đành chịu thua. Anh sẽ để em dưới này, thậm chí anh sẽ đi cùng em và giúp tìm chiếc xe nếu em hứa là sẽ chịu ăn sáng.

- Em muốn được cảm ơn anh vì anh đã chăm sóc em thật chu đáo - Gay nói cứng ngắc trong khi trệu trạo nhai lát bánh mì mỏng. Cô thấy ổn nhưng vẫn yếu. Sự yếu ớt này khiến cô rất hoang mang, và cô càng hoang mang hơn khi thấy Luke nhìn cô.

Anh nhún vai, nhìn cô và bặm môi lại:

- Đó là điều tối thiểu anh có thể làm được, nhất là khi anh gián tiếp phải chịu trách nhiệm về trận ốm của em.

- Thế là sự ăn năn tạo nên một y tá tốt? - Cô cố tỏ ra chớt nhả nhưng vẻ mặt Luke cho thấy anh không có tâm trạng cho những câu đùa bừa bãi.

Một giờ sau họ rời ngôi nhà, anh tiết lộ một thông tin khiến cô ngạc nhiên:

- Đáng lẽ hôm qua anh có thể tìm thấy chiếc xe của em nhưng anh không thể rời em mà đi xa xuống dưới kia.

Gay loạng choạng, liếc nhanh sang anh. Làm sao anh không thể rời cô? Cô đã bị sốt, đôi khi suy sụp, mê sảng nhưng anh có vẻ như không thực sự nhiệt tình quan tâm. Không phải đến bây giờ cô mới nhận thấy rằng trong khi có vẻ như Luke không thực sự yêu thì trong thực tế, anh hầu như luôn bên cô.

Và rồi khi cô cân nhắc những lời lẽ của anh kỹ càng hơn thì sự sợ hãi thế chỗ cho sự ngạc nhiên. Sao anh lại nói như là cái xe đã đi khỏi khúc suối cạn chứ?

- Luke - Cô thì thào, mặt bợt đi vì sốc - Anh không nghĩ là cái xe đã bị cuốn trôi đi chứ?

Thật không may là lại đúng thế. Cách con suối cạn chừng nửa dặm họ tìm thấy cái xe nằm trên một bãi đá phía dưới thác nước. Gay choáng váng, Nắm chặt tay Luke cho khỏi ngã khi cô nhìn xuống đống đổ nát, vì đó là cách duy nhất lúc này có thể dùng để tả cái xe đó, trong vòng một phút rồi tuyệt vọng quay đi. Nó là xe của mẹ cô và bây giờ thì không thể nào còn sử dụng được nữa. Điều đó quá rõ ràng, không còn gì phải băn khoăn.

- Gay ơi?

Cô ngước cặp mắt ngây dại đầy nước mắt và sự thất bại, không thể cất nên lời nhưng thấy dễ chịu hơn vì giọng nói chắc nịch của anh. Nếu giọng nói đó mà thật dịu dàng thương cảm thì có lẽ cô sẽ hoàn toàn suy sụp mất.

- Nếu em chịu đứng đây - Anh điềm tỉnh nói - Thì anh sẽ xuống đó xem cho gần hơn.

Anh nhanh nhẹn đi xuống, cô cảm thấy anh làm thế để cho cô thời gian tự bình tĩnh lại và kiểm tra cái xe hỏng dưới kia. Thậm chí với cặp mắt nhòa lệ thì cô cũng thấy rằng nó giờ chỉ còn mà một đống sắt vụn.

Khi Luke quay lên thì cô đã tĩnh tâm lại đôi chút nhưng khi thấy anh chỉ đơn thuần lắc đầu thì môi cô lại run lên.

- Có lẽ chúng ta nên thông báo với cảnh sát nếu không họ lại tưởng là có ai đó bị tai nạn, bị thương hay chết rồi. Ngoài ra anh e là chúng ta chả còn làm được gì nhiều. Mấy mỏm đá chỗ này rắn lắm, sẽ mất cả đống tiền cho việc cứu hộ mà lại không đáng. Cái xe méo mó như một cái vỏ hộp cá mòi.

- Đừng bỏ em một mình! - Gay nức nở cay đắng, bịt tai lại.

- Gay anh xin lỗi. Anh sẽ làm nếu anh làm được, nhưng tự em phải nhận thức được vấn đề và liệu em có cảm thấy khá hơn chút nào nếu anh giả bộ là thiệt hại không lớn như ta tưởng chứ?

Cô chán chường lắc đầu:

- Không, tha lỗi cho em...

Anh cầm tay cô, cái nắm tay thật chặt ấy khiến cô cảm thấy dể chịu kỳ lạ.

- Chỉ thêm vài trận lụt như trận vừa rồi thì sẽ chả còn lại gì nhiều đâu. Đến cuối mùa hè thì chắc là ít ai có thể nói được nó là cái gì. Nhưng nếu nó làm em lo lắng, Gay à, thì anh sẽ tìm người và thiết bị đến mang nó đi.

- Chả ai đến đây đâu - Gay thẩn thờ đáp - Hơi khó đi và những điểm du lịch thì xa mãi dưới Cown Col cơ.

Luke gật đầu, rồi đưa cô trở lại khu nhà. Vào nhà rồi, anh đóng cửa và sau khi đặt cô vào chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, anh rót nước uống cho cô.

- Buồn phiền chẳng ích gì đâu - Anh đặt vào tay cô một ly nước, mắt nhìn gương mặt hoen nước mắt của cô.

- Anh không tìm ra điều gì để nói nữa hay sao? - Cô lẩm bẩm hung hãn, sự mệt mỏi rã rời bỗng tan đi trong cơn giận dữ bất thình lình trước thái độ chậm hiểu của anh về tình thế nan giải mà cô đã lâm vào - Nếu đó mà là xe của em thì chắc hẳn em đã đồng ý với anh rồi, nhưng đằng nay lại không phải. Làm thế quái nào mà em giải thích được với mẹ em đây? Em có thể nói là - Cô quắc mắt nhìn anh - Anh Luke thân yêu và con đã cãi vã và con chạy trốn khỏi anh ấy, chạy thẳng xuống sông không?

- Sao không? - Anh theo dõi gương mặt phẫn chí của cô một cách cẩn trọng - Nếu anh mà là em thì anh sẽ bám theo sự thật, thế rồi anh sẽ hứng cả mọi lời ca thán và sẽ mua cho mẹ em một cái xe mới. Em có thể nói là em lo lắng về thanh danh của chúng ta và rời đi vào lúc nửa đêm nếu không thì bị vị hôn phu tận tụy sẽ ngăn em lại. Chỉ cần cha mẹ em biết vị thế của em thì mọi cái đơn giản thôi mà.

Gay lại bắt đầu sụt sịt. Những gì Luke nói có thể có lý, nhưng nghe giọng anh mỉa mai quá.

- Mẹ sẽ không chấp nhận chiếc xe mới đâu.

- Nếu là tại anh thì anh chắc là bà sẽ chấp nhận đấy.

Vẻ buồn bã cô chăm chăm nhìn khuôn mặt khắc nghiệt và tự tin của anh. Hiển nhiên là anh quen với việc giải quyết các vấn đề khẩn cấp. Rõ ràng là anh không định thất bại trong vụ này. Một khi cái xe mới được mang đến thì anh sẽ có thể quên hết những chuyện này đi.

- Anh chỉ muốn dùng nó để vây em chặt hơn - Cô thì thầm băn khoăn tại sao anh luôn có thể hơn cô.

- Chúng ta sẽ thấy - Anh đáp căng thẳng - Anh vẫn muốn em làm vợ anh, Gay à.

- Chỉ vì em là em thôi - Cô tắc nghẹn, điên cuồng đứng dậy - Anh quá chắc chắn về bản thân anh, về những gì anh muốn, liệu anh có sẵn sàng lấy một cô gái ghét anh không?

- Em nói gì cơ? Anh độp lại, mắt anh ánh lên thật đáng sợ - Đừng có quăng ra quá nhiều lời tuyên bố bạt mạng nếu không thì anh sẽ cho em thấy em sai đến thế nào đấy.

Căng thẳng một cách lố bịch, cô nhìn anh, mắt trợn trừng trừng. Cô choáng váng quay cuồng giữa đau khổ và giận dữ. Đau khổ dành chiến thắng, cô đưa một tay lên đặt trên tim mình để dấu đi những nhịp đập thẩn thờ của nó, còn tay kia cô vô tình đặt vào người đàn ông bên cạnh cô

- Luke! - Cô bật khóc, dường như ngã vào vòng tay anh.

Để bắt đầu, tất cả những gì anh làm là ôm cô thật chặt đến khi cơn thổn thức của cô dịu dần. Có vẻ như anh không còn bận lòng chuyện cô khóc trên vai anh. Thậm chí anh còn vuốt tóc cho cô, khẽ hôn lên trán và má cô. Chỉ đến khi cô trở nên bình tĩnh hơn thì những nụ hôn của anh mới thay đổi. Tay anh nâng cằm cô lên để anh có thể nhìn thấy đôi môi run rẩy của cô. Lúc đầu anh thật nhẹ nhàng, nhưng không lâu. Nhanh chóng sự đáp ứng run rẩy của cô khiến anh siết chặt thêm vòng tay, miệng anh khám phá với một sự háo hức mỗi lúc một tăng, tay anh chuyển từ ngực và eo xuống vùng đùi thon thả.

Anh không nói gì, và Gay cảm thấy thật biết ơn về điều đó vì cô e là anh sẽ hỏi mai mỉa rằng liệu vòng tay ôm riết kia có phải là cách biểu hiện sự căm ghét không. Vì anh không yêu cô nên cô cũng không cần những lời dịu dàng của anh. Nước mắt cô đã ngừng chảy nhưng sự kiềm chế của cô còn rất mong manh. Nếu anh quá dịu dàng thì có lẽ cô sẽ không giữ được.

Luke thì thào khàn đục một điều gì đó và cứ tiếp tục hôn cô. Cô cố đẩy anh ra, nhưng tinh thần cô, cũng như mọi lần, không chịu cộng tác với thể xác. Chắc hẳn anh biết rằng cô đang chìm sâu trong dòng thác đắm say giữa họ vì cô cảm nhận được nhịp đập điên cuồng của trái tim anh, anh thở mỗi lúc một khó khăn. Anh phải nhận thức được sự nguy hiểm đang tăng dần của ham muốn, gắn họ lại với nhau, nhanh chóng trở nên không kiềm chế nổi.

Gay hoàn toàn đúng khi cô lờ mờ giảm bớt khi Luke rắn lại đột ngột, miệng anh dứt khỏi miệng cô ấm áp đầy đáp ứng. Nhưng dường như không thể rời cô, anh rên lên và vùi mặt vào vùng giữa vai và cổ cô và cô cảm nhận được hơi nóng hừng hực của miệng anh phả vào da cô. Rồi tay anh lần dưới lớp vải của chiếc áo len mỏng cổ chữ V của cô, những động tác tìm kiếm, khám phá không vội vàng của đôi tay cũng gợi cảm như môi anh, ném cô vào một xoáy nước của khoái cảm. Rồi tay cô vòng ôm lấy cổ anh, những ngón tay cô lùa trong mớ tóc dày thẫm màu của anh, cô bám chặt lấy anh trong cơn ham muốn mãnh liệt.

- Trời ơi! - Cô nghe thấy anh kêu lên, giọng anh nghẹt lại. Anh vẫn ôm ghì cô cho đến khi áp lực từ đôi tay và môi anh khiến cô đau. Đó là một cảm giác đau đớn pha với sự khát khao, nhưng sự khát khao mà những nụ hôn đơn thuần không còn thỏa mãn được, và cả hai cùng biết điều đó.

Mặt Luke nhuốm một sắc xám khi anh bất chợt ngẩng đầu lên. Vòng tay anh lỏng ra, dù vẫn ôm cô, dường như việc nhìn thấy mặt cô rất quan trọng:

- Anh là gì với em hả Gay? - Anh hỏi sít sao.

Ngước hàng mi dày lên cô nhìn anh mụ mẩm. Cô nghe thấy anh nói, nhưng bị cảm xúc tràn ngập nên không thể lập tức hiểu được anh đang nói gì. Luke nhìn cô, đôi mắt ánh bạc của anh thẫm lại băn khoăn không giúp cô suy nghĩ rõ ràng. Khi cô đã cố bình tĩnh lại, cô thất vọng vì nhận ra rằng cô không thể trả lời anh hoàn toàn chân thực như anh yêu cầu. Thế thì quá nhiều. Cô không đủ dũng cảm để nhìn nụ cười mong đợi của anh.

- Em không phải trả lời điều đó - Cô thoái thác, mắt nhìn đi chỗ khác.

- Anh không đợi mãi đâu - Anh trả miếng hung dữ - Em phải biết điều đó, tất cả cảm xúc của chính em. Anh không chịu đựng đau khổ lâu hơn được nữa đâu.

- Anh là người đang đau khổ ư? - Cô thì thầm, thoáng nhận thức được điều có thể cô sắp phản bội. Cô muốn rời bỏ anh nhưng không thể bắt mình quả quyết hành động.

Đôi tay anh đặt trên vai cô, nắm chặt đến phát đau lên, dường như không nhận thức được anh đang làm gì nữa. Thân thể cao lớn của anh căng thẳng.

- Những gì chúng ta đang có bây giờ là không đủ, và em biết điều đó.

Cô lấy làm xấu hổ là cô có biết. Máu dồn cả lên má, cô thì thầm:

- Luke, em không phải là đứa trẻ con!

- Điều đó phải hiểu thế nào đây? - Anh ngắt lời vẻ cay nghiệt - Anh biết là em không phải trẻ con và ngược lại, em cũng biết anh như thế, nhưng điều đó không bao giờ khiến em đừng lợi dụng lợi thế tuổi tác.

Cô lại liếc nhìn anh mắt cô ngơ ngác:

- Khó hiểu - Cô lẩm bẩm - Anh nói thật khó hiểu!

- Không - Anh tấn công một cách sắc bén khiến cô hoảng hốt - Em hiểu rõ mà. Khi bị hối thúc, em làm ra vẻ em quá trẻ để đưa ra quyết định.

- Chẳng hạn như...?

Cái nhìn giận dữ của anh khinh thường sự lảng tránh yếu ớt của cô

- Chẳng hạn như có được yêu cầu anh làm tình với em cho ra trò trước khi chúng ta cưới nhau. Em mời mọc anh, và anh chọn đường nào cũng là sai. Nếu anh cứ để trôi theo dòng thì rồi em sẽ biến cuộc sống của anh thành địa ngục, hoặc là bỏ anh, thì cũng thế thôi.

Gay cảm thấy khó mà theo được sự biện luận của anh. Chỉ rõ ràng là anh vẫn đang tiếp tục phán xét cô một cách sai lầm. Có lẽ đó không hoàn toàn chỉ là lỗi của anh, nhưng lúc này cô không muốn động chạm đến điều đó.

Cắn môi cô hỏi ngập ngừng: - Làm sao mà em có thể ảnh hưởng đến cuộc đời anh chứ?

- Câu trả lời này em cũng biết rồi - Làu bàu, rồi nói thêm với một vẻ dữ dội hoang dại ánh lên trong mắt, thiêu đốt cô - Trời cứu anh, nhưng anh không làm gì được ngoài việc theo em! Anh không biết em sử dụng cái sức mạnh gì, nhưng anh mong là em không nghĩ anh thích nó chứ?

- Sức mạnh ư? - Cô hỏi, băn khoăn không biết có phải chính là Luke đang nói không - Như thế nào cơ?

- Như thế này này! - Anh kêu lên, giọng anh trở nên thô bạo. Anh điên cuồng lôi cô lại gần, môi anh chiếm đọat môi cô. Anh khiến cô ngạc nhiên, mất thăng bằng và sự khẩn khoản của môi anh bắt môi cô cũng mở ra trong một cuộc tấn công của những cảm xúc nhiệt thành.

Với một nhát giật dứt khoát, cô thoát ra khỏi anh và giận dữ giáng cho anh một cái tát vào gò má rắn rỏi. Cái kiểu anh hôn cô không khác gì một lời lăng mạ.

- Sao anh không thử nghĩ về em như như một kẻ vô danh đơn giản như lúc đầu anh đánh giá? Cách đó có thể giúp anh lấy lại được tâm trạng bình tĩnh đấy!

- Gay! - Anh cắt ngang ủ ê, giơ tay lên đặt vào má rồi lại buông thõng xuống.

- Anh còn nhớ cô Dalmonte chứ? - Gay vội vã tiếp lời một cách hớ hênh, cơn giận dữ của cô bị nỗi đau đẩy cao lên - Anh mê cô ta, nhưng cô ta không chọn anh, và anh bị mất thể diện. Thực ra so với cô ta em chỉ là con muỗi. Nhưng nếu anh chịu chờ, em chắc chắn là với những gì anh có, anh sẽ sớm có một lô các cô gái danh giá xếp hàng xin đám đấy.

Gay chưa từng bao giờ trông thấy anh gớm guốc đến thế, trong cả một thời gian dài. Trong giây lát cô sợ rằng anh sẽ đánh cô như kiểu cô vừa choảng anh, nhưng thực tế anh đã kiềm chế bản thân nhưng vẫn biểu lộ những dấu hiệu của cơn điên tiết, chúng khiến anh run lên.

- Đôi khi - Anh cắt ngang - Anh thấy em như đứa đầu đường xó chợ. Cái kiểu đôi khi em dùng để diển đạt ý kiến của em cần phải thay đổi. Và sẽ phải thay đổi nhiều - Anh bình tĩnh đoán chắc với cô - Một khi em lấy anh.

Mắt cô dán vào bộ mặt căng thẳng của anh. Nếu cô có hy vọng che dấu được tình yêu của cô dành cho anh thì có vẻ như cô đã thành công ngoài mức mong đợi. Anh đã thực sự tin rằng cô có tính chua ngoa bẩm sinh và mặc dù con người cô là như thế thì hình như anh vẫn quyết cưới cô.

Nhặt nhạnh mọi nổ lực, cô dồn chúng vào để tạo ra một cái nhìn thờ ơ, cô càu nhàu một cách bất trị:

- Em không thể tin vào điều đó. Chó đen giữ mực mà.

Luke lùi lại, mặt anh rắn đanh khi anh hít vào một hơi thở sâu:

- Chúng ta đi khỏi đây thôi, Gay, em gói ghém quần áo nhanh lên rồi đi luôn.

- Gì cơ? Bây giờ à?

- Phải, trở lại London - Giọng anh căng thẳng đầy đe dọa - Có phải đó là điều em muốn không?

- Tất nhiên.

Có phải cô đã liều mạng để thoát khỏi đây đêm hôm kia không? Tại sao sau đó, khi cô được trao một cơ hội khác, cô lại cảm thấy bất đắc dĩ khi phải chấp nhận nó chứ? Không có gì thay đổi cả. Nếu có thì đó là Luke và cô thậm chí còn trở nên thêm xa cách.

Anh nói thẳng thừng, lờ đi thoáng ngập ngừng cùng cái liếc mắt băn khoăn của cô:

- Em đã phạm sai lầm khi một mình đến đây, nhưng anh còn phạm sai lầm lớn hơn khi đi theo em. Dù sao đi nữa thì cũng không có cái gì ngăn cản chúng ta trở về nhà, nơi anh có thể chấn chỉnh lại mọi việc càng nhanh càng tốt. Để bắt đầu anh sẽ mua cho mẹ em một chiếc xe mới. Việc em có lấy anh hay không bây giờ chưa bàn đến,nhưng vì cha mẹ em, chúng ta nên quyết định tạm thời đính hôn. Ai mà biết được - Anh kết luận, với chút châm biếm cay đắng - Có thể em dần dần xét cho anh đóng vai trò lâu dài.

- Không,cảm ơn - Cô nói không nhân nhượng - Cảm thấy rất lạnh - Em từ chối trở thành trụ cột cho danh giá của anh, hoặc là cái anh tưởng tượng ra.

- Em thật sự cho là anh cần à? - Anh phản bác thô bạo.

- Không - Cô đáp cụt ngủn - Nhưng cũng có việc để làm với những tham vọng, có phải thế không, chứ không phải là thực sự biết yêu.

Anh nói cộc lốc:

- Khi anh có được em thì có lẽ anh sẽ thấy hài lòng

- Có lẽ sao? - Cô bị nổi đau làm cho nhức nhối và có một ao ước điên cuồng muốn cười phá lên - Đó là một trò chơi mà em không được chuẩn bị để nhập cuộc. Cô Dalmonte không thuận theo anh và anh quay sang em, nhưng một khi anh qua cơn sốc về chuyện bị cô ấy khước từ thì anh có thể trở nên tham vọng hơn nữa. Một người đàn ông như anh không biết đâu là điểm dừng!

- Em cũng thế đấy! - Anh phản công, đôi mắt anh thẩm lại một cơn giận dữ khiến cô hốt hoảng lùi lại. Cô gì nữa ngoài sự dữ tợn và nụ cười mỉa mai của anh. Bỗng dưng cô không dám nói thêm lời nào nữa dường như có cái gì đó cảnh báo cô rằng nếu cô làm thế thì anh sẽ không chịu trách nhiệm về hành động của anh.

- Gay - Anh cau có nói, điệu bộ bất nhẫn cáu kỉnh - Đi mà thu xếp nhanh lên, trước khi em nói thêm điều gì nữa. Anh nghe em nói phát mệt lên rồi.

Cô miễn cưỡng đi, rầu rĩ vì thái độ băng giá của anh. Cô cảm nhận được cơn tức tối của anh, và ngấm ngầm bị hành hạ về điều đó trong khi cô hiểu rằng dù sao cô cũng phải tìm ra sức lực để theo cái kế hoạch của anh ta, cho dù chỉ trong vài ngày.

Họ nhanh chóng gói ghém hành lý, dập lửa trong bếp và dọn dẹp lại mọi thứ cho ngăn nắp. Đến lúc họ chuẩn bị khởi hành thì lửa trong bếp đã tắt hẳn, dù cảm thấy nhẹ nhàng, Gay vẫn liếc nhìn tất cả với đôi chút bâng khuâng. Cô đã định nấu cho Luke món gì đó ngon lành cho bữa tối nay, nhưng bây giờ họ không còn ở đây nữa.

Họ đi bộ ra đường chính, Luke vẩy được một chiếc xe tải để đi nhờ. Họ nhanh chóng đến được gara nơi Luke gửi xe và lên đường về London.

Ngồi cạnh Luke, trong sự tiện nghi đầy xa hoa. Gay bắt đầu cảm thấy ốm. Cô chắc là cô sẽ không thực sự ốm lại, nhưng cô thấy mệt mỏi và kiệt sức.

- Lại thêm một sai lầm nữa - Luke liếc xéo sang bộ mặt trắnh bệch của cô - Em chưa thích hợp để ra đường, chịu đựng cả một hành trình dài về London.

- Tại anh cứ khăng khăng - Cô nói rầu rầu.

- Anh ước gì chúng ta có thể ở lại đó.

- Chúng ta không việc gì phải vội vàng cuốn gói như thế này!

Anh đã bắt được âm hưởng oán giận một cách vô thức trong giọng nói của cô và cái nhìn của anh tò mò ánh lên trước khi anh tập trung chú ý vào con đường phía trước.

- Đáng lẽ lúc đó em nên giải thích rõ em cảm thấy thế nào. Nhưng không sao, anh sẽ tìm một khách sạn. Chúng ta không phải về London trong đêm nay mà.

- Em cho là nên - Cô vội nói, sợ rằng cô đã để lộ ra cảm xúc của mình.

- Xin em hãy nghe lời anh đi - Anh điềm tĩnh đáp - Cái xe của mẹ em giờ là đống sắt vụn rồi. Tốt hơn cả là anh nên đưa em trả về nhà trong một tình trạng chấp nhận được.

Bất chấp những cố gắng của anh để làm bầu không khí giữa hai người dễ thở hơn, Gay vẫn cảm thấy trong anh có một sự thay đổi nào đó dường như thiên về sự thù địch:

- Anh không phải lo về điều đó - Cô nhún vai - Mẹ đã cảnh báo với em rằng nếu em cứ khăng khăng muốn rời khỏi nhà thì em phải học được cách đứng bằng chính đôi chân của mình. Em cho là tính đến cả kinh nghiệm trong cư xử với đàn ông cũng như mọi thứ khác.

- Cái điều được em làm một cách đáng thán phục, đạt trình độ đấy - Anh mỉa mai - Thế rồi em hốt hoảng và bỏ chạy.

Gay cau mặt. Hẳn anh đang ám chỉ đến cách cư xử của cô ở trang viên. Má cô nóng lên phừng phừng khi cô nhớ lại cô đã dính chặt với anh như thế nào khi anh hôn cô. Thật là xấu hổ cho cô, đã thế lại còn bỏ chạy. Ít nhất là hai lần Luke là người dứt ra trước.

Theo cái mạch suy nghĩ lờ mờ đó, cô chậm rãi nói:

- Anh bóng gió là việc ở trang viên với anh không dễ dàng gì. Em cho là tại công việc của anh phải không?

- Không phải - Anh đáp gọn lỏn.

- Thế thì anh phàn nàn về cái gì vậy? - Cô bối rối.

- Anh không phàn nàn - Anh cướp lời, tâng bốc một cánh bất nhẫn để chiếc xe vượt qua những tay mô tô đang tha thẩn - Anh thấy tình trạng càng ngày càng khó kiểm soát hơn mức anh tưởng, nhưng anh không nhận thức được rằng anh đã phàn nàn.

- Có phải anh đang lịch thiệp ám chỉ rằng chính em là kẻ khó kiểm soát? - Cô cau có.

- Không, không phải là em - Anh trả lời dứt khoát - Ít nhất thì cũng không trực tiếp. Bây giờ thì hãy làm một cô bé ngoan nhé - Anh nói từ tốn hơn - Và để anh tập trung vào việc lái xe, để anh có thể đến được cái khách sạn mà anh chọn trước khi em sập xuống

Đã đi được hơn một trăm dặm và còn bốn mươi dặm nữa thì tới London, nhưng khá lâu trước khi họ đi được nửa đường thì Gay đã thấy mệt. Sau khi dừng lại ăn trưa họ đi thêm chút nữa đến gần Swindon thì Luke quyết định rằng họ sẽ dừng lại nghỉ đêm.

Anh chọn một khách sạn ở một khu vực yên tĩnh, xung quanh là một khu đất rộng và có rất nhiều cây to bao phủ. Chắc chắn anh đã từng đến đây, nếu không anh không bao giờ có thể tìm ra nó. Khi anh đăng ký khách sạn cô đứng bên cạnh quan sát anh. Trông anh mệt mỏi và khá căng thẳng. Cũng một phần vì điều đó mà cô không khăng khăng đòi đi tiếp. Bỗng dưng trong cô cuộn lên một niềm mong ước lạ lùng muốn được chăm sóc Luke. Không phải cô là người vô tâm nhưng vì Luke thường rất tháo vát, hiệu quả và dường như anh không bao giờ cần đến sự thông cảm của bất kỳ ai.

Bây giờ cô cảm thấy ân hận. Anh chẳng mấy lúc được nghỉ ngơi, nếu đó là lý do khiến anh đến Wales. Dù lý do đó là gì đi nữa, anh cũng không được vui vẻ thoải mái cho riêng anh. Điều đó quá rõ ràng.

Cô để ý thấy ánh mắt của các nhân viên khách sạn. Suốt buổi chiều cô đã chứng kiến những ánh mắt của phụ nữ nhìn ngắm anh đầy ngưỡng mộ. Một vài người nhìn anh không cần giấu diếm và cho Gay ánh mắt ghen tị. Cũng không phải là lần đầu Gay ước gì anh không quá hấp dẫn như vậy, ánh mắt đẹp thẩm màu cùng dáng vẻ tự tin vững vàng của anh thu hút mọi người bất kỳ nơi nào anh đến.

- Anh sẽ đưa em lên phòng - Anh nói bình thản.

Khi cô ngước lên cô thấy ánh mắt anh như dính vào cô và có điều gì trong đó khiến cô run lên. Lần này cô không tranh cãi. Quá biết rõ về anh, cô đứng lên tuân phục. Đầy sở hữu, anh đặt một cánh tay dưới cánh tay cô, đưa cô ra khỏi phòng lớn nơi họ vừa ngồi ăn tối. Luke uống rượu liên tục, nhưng cô cũng không đủ dũng cảm để khiển trách anh mặc dù bản thân cô thì kiên nhẫn ngồi nhấm nháp ly nước cam. Cô không dám mở miệng vì cô tự thú nhận một cách buồn bã rằng vụ rượu chè này có liên quan đến bản thân cô.

Thảng hoặc, họ ngồi nói chuyện, và cũng chỉ về Wales thôi. Gay rất ngạc nhiên khi biết được rằng anh hiểu vùng này rất rõ, dù từ trước anh cũng nói rằng anh đã đến đó rồi. Anh biết vùng này còn rõ hơn cô. anh có thể kể tên hàng lọat danh lam thắng cảnh của vùng này thậm chí không cần phải dừng lại nghỉ. Dù sao, cô cũng không còn ngạc nhiên khi nghe anh thú nhận rằng các cuộc thăm viếng của anh đến vùng này trong vòng vài năm trở lại đây chủ yếu là các khu công nghiệp. Mà chủ yếu anh đi bằng máy bay chứ không phải xe hơi.

- Có vẻ như công việc làm ăn đưa anh đi khắp thế giới, gần như tất cả mọi nơi - Cô nói. Ngày mai anh lại trở lại với thư ký của anh, cô Carson siêu hiệu quả. Gay như nhìn thấy cánh cửa văn phòng anh đóng lại trước mặt cô và cảm thấy một nỗi sợ hãi phi lý: - Vợ anh có lẽ sẽ ít khi được gặp anh - Cô lẩm bẩm - Đấy là nếu anh có vợ.

- Vợ anh có thể đến cùng anh - Anh trả lời tỉ mỉ, mắt nhìn vào mái tóc đỏ sống động của cô - Dù sao thì anh cũng không định đi lại quá nhiều khi chúng ta đã cưới nhau.

Gay suy nghĩ về điều đó khi họ cùng nhau lên gác, Gay có thể cảm thấy sức ép của cánh tay anh lên cánh tay cô truyền một thông điệp bốc lửa đến tất cả mọi miền trên cơ thể cô, và tất cả những gì cô có thể làm là cấm bản thân mình quay lại lao vào vòng tay anh.

Anh mở cửa phòng ngủ của cô giúp cô và phải sau đó cô mới được nghĩ đến những gì về anh. Vài phút sau, chúng vẫn khiến khuôn mặt bạc phếch vì kiệt sức của cô đỏ bừng bừng.

Ánh mắt anh dường như đầy tò mò tập trung vào gò má bừng bừng của cô, tìm kiếm nguyên nhân của sự tăng trưởng về màu sắc. Anh đi vào trong phòng cô nhưng không đóng cửa lại:

- Em có thể tự bỏ quần áo ra được không? - Anh cau mặt hỏi.

- Tất nhiên - Cô lắp bắp, mặt đỏ hơn lúc nào hết.

- Anh sẽ bảo hầu phòng lên giúp em - Anh nói ngắn gọn - Anh biết là em không muốn anh giúp. Hay em có muốn?

Cô cho là anh đã uống quá nhiều, dù trông anh vẫn có vẻ tỉnh táo, điềm tĩnh sắt đá. Luke không như những người đàn ông bình thường khác, cô cay đắng nghĩ, anh ta luôn luôn hoàn toàn kiềm chế được bản thân. Chính âm hưởng mai mỉa trong câu hỏi cuối cùng của anh khiến cô băn khoăn.

- Em có thể cố được - Cô nhắc lại gượng gạo.

- Thế thì chúc em nghỉ ngơi thoải mái nhé - Anh nhìn cô mà không biểu lộ thái độ gì - Trông em vẫn ốm lắm. Đáng lẽ anh không nên lôi em đi.

- Thực ra thì sao anh làm phải làm thế hả Luke? - Cô hấp tấp hỏi.

- Có lẽ vì anh không phải là kẻ bất khả chiến bại như anh đã nghĩ - Anh trả lời một cách bí ẩn, lặng lẽ đi ra và đóng cửa lại.

Bình luận





Chi tiết truyện