chương 4/ 10

Dù thế nào đi nữa, hai hôm sau, anh vẫn liên lạc với cô. Morris đã ra nước ngoài nhờ bổng lộc của một trong những nhà mốt hàng đầu. Anh mang cả Julie và hai cô người mẫu nữa cùng đi và Gay ao ước giá mà cô được đi với họ. Một chút ánh nắng mặt trời và việc thay đổi môi trường có lẽ sẽ khiến cô vui lên và thôi việc mơ mộng về một điều không thể với tới được.

Khi thấy chuông điện thoại reo cô nghĩ có thể là mẹ hoặc Morris gọi. Cô giật mình khi thấy lại là Luke:

- Gay à? - Luke đây.

- Ô - Cô lắp bắp sau một hồi im lặng tức thở - xin chào ngài Ashley.

- Cô có bận gì chiều nay không? - Anh hỏi cộc lốc.

- Thực sự thì không...

- Thế thì đi ăn tối với tôi đi. Khoảng một giờ nữa tôi sẽ đến đón cô, được không?

- Nếu ông thích.

Gay để rơi cái ống nghe rồi ngồi xuống nhìn chằm chằm vào nó. Thế quái nào mà cô lại đồng ý đi chơi với anh ta nhanh đến thế? Cô không có chút lòng tự hào nào sao? Dù sao đi nữa thì lý do quỷ gì lại khiến anh ta muốn gặp cô cơ chứ? Một bài học nữa vể những việc không nên làm với những người đàn ông đã lập gia đình chăng? Anh ta cộc lốc đến mức thô lỗ, dường như việc cô có chấp thuận lời mời của anh ta hay không cũng chả mấy quan trọng. Cô bị một ấn tượng không lúc nào để cô yên, cái ấn tượng mà anh bất cẩn gây ra từ lần đầu.

Lúc anh đến thì cô đã sẵn sàng. Cô giành phần lớn thời gian của một tiếng kể từ lúc anh gọi điện để băn khoăn nên xem mặc cái gì, cô không nghĩ là cô sẽ xong nổi. Cô cứ tự nói với mình rằng thật là điên mới phải bận lòng đến thế, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn nổi cơn sốt chuẩn bị của cô.

Cô đoán rằng hẳn anh sẽ đưa một cô gái như cô đến một chốn nào đó yên tĩnh, không có nguy cơ chạm mặt với bất kỳ ai trong cái đám bạn quý tộc của anh, cuối cùng cô chọn cách trang phục mộc mạc, đơn giản. Cái váy cô mặc là đồ giảm giá của một cửa hàng đồ xịn - Morris đã tuyên bố đó là một sai lầm hoàn toàn với một sự vô tư, không bị thiên lệch vì tình anh em. Nhưng vì cô chọn nó, rằng nó hoàn toàn phù hợp với buổi tối nay vì bộ váy này không làm cô quá ư nổi bật và cô không muốn Luke nghĩ rằng cô bày vẽ để gây ấn tượng với anh.

Rất lâu trước khi chuông cửa kêu, thần kinh cô trở nên quá căng thẳng. Cô thấy mình bị một mối ngờ vực kinh khủng xâm chiếm, cô sợ rằng anh sẽ không đến và rồi tự an ủi mình chống lại cái giả định đó. Vốn ghét sự kênh kiệu dưới bất kỳ hình thức nào, cô không thể hiểu được tại sao cô lại nhìn chăm chăm vào cánh cửa đến một phút trước khi có một cử động nào để ra mở cửa.

Luke đang định bấm chuông lần nữa khi cô ra:

- Cô đang làm mất thì giờ đấy - Anh lẩm bẩm. Nhưng có vẻ anh bận tâm đến diện mạo của cô hơn là việc cô ra muộn. Đôi mắt anh quan sát toàn thân cô thật là kỹ lưỡng, hoàn toàn cảm nhận được cơn run rẩy của cô.

- Có phải tôi đúng là cô gái anh cần gặp không? - Cô chất vấn, cố che dấu phản ứng thật của mình bằng sự mỉa mai châm chọc.

- Tôi xin lỗi - Chào Gay.

- Chào ngài Ashley, sau một hơi thở ngắn ngập ngừng, cô cố tình nhấn mạnh chữ ngài.

- Cô gọi tôi là Luke thì hay hơn - Đôi mắt anh ta vẫn tiếp tục cuộc khám phá. Giọng nói anh ta có vẻ như lơ đãng hoàn toàn.

- Sẽ không gọi nếu ông không thấy chắc chắn về điều đó - Cô trả lời mát mẻ.

- Ồ, xin cô! Anh ngắt lời. Rồi ôn tồn, anh hỏi: - Thế cô có định mời tôi vào không?

- Chả lẽ là tôi không nên.

Thấy cặp lông mày anh nhướng lên, cô biết với một lý do mơ hồ, rằng cô không thể tin ở bản thân mình nếu chỉ để cô một mình với anh trong căn hộ. Bởi cô không thể nói anh điều đó nên cô bổ sung một câu mà cô cho rằng là mất hứng:

- Tôi e rằng chúng tôi không được đàng hoàng cho lắm.

- Cô quên rồi - Anh mỉa mai, trong khi họ đang đi xuống cầu thang - tôi cũng đã từng sống ở một nơi tương tự. Nhưng dù sao tôi cũng gắng giữ cho ngăn nắp.

Mặt Gay tái đi vì cái âm điệu của sự phê phán trong giọng nói.

- Tôi cũng đã cố gắng dọn dẹp rồi - Cô không đả động đến chuyện Morris cứ khăng khăng là sự ngăn nắp thái quá sẽ dập tắt sự sáng tạo của anh ta. Nhưng khi họ vào xe và cặp lông mày của Luke nhíu lại đầy chế diễu thì không thể kìm được, cô thêm:

- Bây giờ anh trai tôi đi vắng, nhưng rất khó để giữ nhà cửa gọn gàng khi anh ấy ở nhà.

Trong lúc bật khóa điện, Luke ngắt lời cô đột ngột:

- Cô muốn nói là hiện giờ cô đang sống ở đó một mình ư?

- Sao không? - Cô duổi thẳng chân ra phía trước và nhìn chằm chằm vào chúng. - Có ai làm hại tôi được chứ?

- Nếu cô còn nói thế một lần nữa thì tôi sẽ làm đấy! - Anh rít qua kẽ răng.

- Đừng lo - Cô cố làm bộ thích thú một cách uể oải - tôi sẽ sống sót.

- Lũ mèo hoang thường sống sót, nhưng chúng cần dẽo dai. Tôi nghĩ là dẽo dai hơn cô. Anh trả đủa cộc lốc:

- Có lẽ thế - Cô đồng tình một cách thiếu thận trọng trong khi anh cái nhìn dữ dằn cho chiếc xe lớn xa xỉ lao ra đường. Dù sao cũng không có gì là thiếu thận trọng trong cái liếc mắt của cô về phía anh vì anh đang tập trung vào việc lái xe trên khúc quanh gập ghềnh ra đường cái lớn. Gay hoàn toàn ý thức được rằng đầu óc của cô cực kỳ cần được tẩy rửa cho tỉnh táo khỏi mọi chi tiết của cái hình dáng khỏe mạnh kia.

Bị bối rối bởi những cảm xúc mãnh liệt do cái nhìn của mình và lo sợ rằng anh có thể cảm thấy điều đó, cô cố gắng phá vỡ sự im lặng mang tính chất chê trách của anh.

- Sao ông lại mời tôi đi chơi tối nay trong khi sự đánh giá của ông về con người tôi không còn có thể thấp hơn được nữa?

Cô đoán rằng anh đánh giá cô rất tồi tệ, nhưng tuy vậy vẫn bị xúc phạm cực kỳ khi thấy anh không hề phủ nhận điều đó. Đêm nay đôi vai rộng của anh nhún một cách thờ ơ:

- Tôi cũng không biết rõ tại sao tôi lại gọi cho cô. Tôi tin là tôi thuộc loại người khá tò mò.

- Tò mò ư?

- Về chuyện cô sinh sống thế nào. Cô có định kiếm một công việc khác không? Vì cái khu vực cô sống khiến tôi lo lắng, dù sao cũng đừng yêu cầu tôi phải trả lời rõ ràng dứt khoát vì thực sự tôi cũng không hiểu sao lại phải thế nữa.

Ngẫm tới chuyện chính bản thân cô cũng không thể tìm nỗi lấy một lý do cho logic vì một cái gì đó cứ khiến cô băn khoăn về anh ta. Gay nghĩ khôn ngoan hơn cả là nên cho qua chuyện này một cách miễn cưỡng.

- Tôi có việc làm nữa ngày tại một cửa hàng nhỏ - Cô nói một cách miễn cưỡng.

- Điều đó có vẻ không gây được ấn tượng cho lắm.

- Tại sao cô không thử kiếm một việc làm nghiêm túc như tôi đã khuyên cô. Hoặc là cô sợ rằng nhỡ lại có chuyện rầy rà với một đức ông chồng khác?

- Nói ra điều đó thật là khó chịu! - Gay la lên giận dữ.

- Sự thật không phải lúc nào cũng được gói ghém kỹ để không gây tổn thương - Anh phản công sắc bén.

- Tôi cho là không cần. - Cô thở dài một cách thiếu kiên nhẫn - nhưng ông cần phải xác minh những cái sự thật của ông trước khi ông đem nó ra để đao to búa lớn trước mặt mọi người.

- Tôi không bao giờ quá sai đâu - Anh đáp tỉnh khô.

Biểu tình phản đối, Gay lại quay đi nhìn chằm chằm xuống bàn chân mình. Làm sao anh ta lại phải bận tâm đến vấn đề đạo đức của cô chứ? Cái chuyện anh tưởng tượng ra cô đang có chuyện lăng nhăng với David không còn thú vị với cô một tí nào nữa. Cô vẫn liên lạc với Katrina và David đã được đề bạt - nhưng ở nước ngoài. Người ta hứa hẹn nếu anh ta làm ăn ra trò ở đây thì trong vòng một năm anh ta sẽ được quy trở lại London làm việc lâu dài.

Bọn họ sẽ sớm lên đường, Gay không nghĩ là cô sẽ gặp lại họ trước khi họ đi. Katrina hồi hộp phấn chấn khi Gay nói chuyện với chị ta. Mọi thứ đều được người khác làm cho họ, thậm chí đến việc đóng gói đồ đạc. David đến giờ cũng vẫn không hiểu điều gì đã khiến anh phát tài. Anh ta và gia đình sẽ lên đường trước khi anh ta có đủ thời gian để khỏi hẳn cơn cảm cúm. Lẽ ra thì họ đã đi máy bay, nhưng ông Luke đã nói rằng một chuyến chu du bằng thuyền sẽ tốt hơn cho anh ta.

Katrina không đả động gì đến cuộc trò chuyện chị ta nói với Luke về sự ra đi đột ngột của Gay, và dù sao Gay cũng chẳng còn lòng dạ nào mà khơi ra chuyện đó nữa với chị ta. Tốt hơn cả là nên quên nó đi. Cô quyết định như vậy và chúc cho Katrina một chuyến đi tốt đẹp.

- Cô đã trở nên rất im lặng.

- Tôi đang suy nghĩ - Cô trả lời ngây thơ - ông không cần một người đầu bếp hả ông Ashley? Ông đã thưởng thức tài nấu nướng của tôi và những ngạc nhiên đầu bếp tốt thì không dễ kiếm đâu.

- Không, tôi không cần! - Đôi mắt anh trở nên lạnh giá dường như anh cảm thấy thậm chí chỉ cái ý nghĩ có cô trong nhà anh đã làm phiền đến đến anh rồi - Tôi muốn được yên tĩnh nghĩ ngơi khi về nhà vào buổi tối.

- Tôi là một người làm việc trong yên lặng - Cô cam đoan với anh một cách trang nghiêm và tôi không phải là một người đá thúng đụng nia và không có thể để mắt đến tôi mà không phải đưa tôi đi chơi.

- Ôi vì chúa, xin cô im đi cho! - Anh kêu lên - Lúc này tôi không có tí hứng hài hước.

Cơ hội bỗng trở nên quá tuyệt vời không thể bỏ phí:

- Tôi luôn luôn có thể đề nghị nhà David nhận tôi trở lại.

- Không thể nào. - Anh đáp cộc lốc - Họ đang sắp ra nước ngoài và tôi đã thu xếp mọi công việc chuẩn bị tại đây cho họ.

- Chúa lòng lành. - Gay cố gắng để cái điệu bộ ngạc nhiên của cô có vẻ thật thà - Để làm gì vậy?

- Chết tiệt cô em - Anh lẩm bẩm - Lúc nào cô cũng đòi hỏi lý do cho tất cả mọi việc sao? Ông chủ cũ của cô cần kinh nghiệm, nhưng không phải cái loại kinh nghiệm mà có vẻ cô cần đến đâu!

Gay không thèm đáp lại nữa mà quay về tình trạng im lìm khi xe họ ra khỏi thành phố. Cái xe hơi lớn đi cuốn qua bao nhiêu đặm đường và ánh tà dương chìm dần vào bóng tối, nhưng dù sao bầu không khí giữa họ cũng không căng thẳng, dẫu cho mỗi người mỗi khác. Gay lại tiếp tục tìm kiếm những điều căn bản khiến họ lại bị lôi cuốn. Nếu ánh mắt của Luke tìm kiếm cô trong một giây thì tự nhiên cô cũng đáp lại, cứ như bị sức hút nam châm ấy. Và khi tay anh tình cờ lướt qua người cô, khi anh sang số, cô có một cảm giác háo hức như khi có ánh chớp quét qua. Nhới tới Lily Dalmonte, cô ngọ ngoậy không yên. Sau cái buổi tối ấy thì cô là cái con ngốc mới gặp lại Luke, thậm chí cả khi anh ta yêu cầu cô đi nữa.

Cái nhà hàng bên sông mà anh đưa cô đến là nơi yên tĩnh, nhưng có âm nhạc và khiêu vũ. Đúng như cô đã dự đoán, chỗ này thoát khỏi mọi kiểu dòm ngó. Sẽ có ít nguy cơ bị chạm mặt người quen của hai người.

- Những người bạn danh giá của ông sẽ không bao giờ tìm thấy ông ở đây - Gay châm chọc khi họ ngồi xuống. Cái bàn mà Luke đã đặt ở một góc khuất khỏi tầm mắt, nhưng cô đã gạt bỏ cái quan điểm rằng nó được chọn bởi đó là một cái bàn nhỏ, có vẻ riêng tư và thân mật. Cô muốn tin rằng anh chọn nó vì anh muốn giảm tối đa nguy cơ bị ai đó bắt gặp với cô.

- Cả hai chúng ta đều có bạn bè - Anh nhắc nhở cô - những người sẽ nhướng lông mày họ lên khi họ nhìn thấy chúng ta với nhau.

- Đúng quá đi mất, cô ngẫm nghĩ - Cố hình dung ra bộ mặt cô mẹ cô và cố nén để khỏi bật cười: - Vẫn như thường lệ, ông đúng. Cô thừa nhận theo một cách điềm đạm hơn.

Họ ăn ngon miệng, trong khi Luke có vẻ không muốn vội vã, anh lại không hề mời cô khiêu vũ lấy một lần. Gay có cảm giác là anh có thích mời cô nhưng anh thận trọng với việc để cô trong vòng tay anh. Hai lần liền, anh liếc nhìn ra phía dàn nhạc, cô cảm giác là anh chuẩn bị làm việc đó, nhưng rồi lại chỉ thấy cái miệng anh mím chặt trong khi rất khó nhận thấy anh lắc đầu.

Gay tự hỏi không hiểu có cái gì trong cô khiến anh dè dặt đến thế? Cô cảm thấy thất vọng và băn khoăn. Dù cho anh có rủ cô đi chơi nhưng vẫn cố giữ một khoảng cách. Tự khinh miệt cái nhịp đập vội vừa rồi của con tim, cô tự nhủ một cách quả quyết rằng thế cũng tốt.

Sau một lát, khi sự căng thẳng trong cô đã dịu đi chút ít, cô thấy rất ngạc nhiên khi nhận ra anh là một người dễ nói chuyện. Cùng với thời gian trôi đi trong buổi chiều đó, cô cũng rất ngạc nhiên trước những điều họ thảo luận và nhất trí với nhau. Chừng nào họ không đá động đến những điều quá riêng tư, về những vấn đề đó, họ đều bị khựng lại với một sự đề phòng mà cả hai đều có thể cảm nhận được.

Sau khi uống cafe anh quay trở lại vấn đề về công việc làm của cô.

- Tôi sẽ cảm thấy vui hơn nếu cô sống với một gia đình. Một chỗ để cô có thể được an toàn hơn khi anh trai cô đi nghỉ ngơi với các bạn gái anh ta.

- Anh ấy đang làm việc - Cô bảo vệ cho Morris - Chứ không phải đi vui thú gì đâu.

- Cái đêm hôm ấy tâm trí anh ta đâu có để ở công việc - Luke nói vẻ bất cần.

- Chuyện đó chỉ có với Julie thôi - Gay thở dài - Rõ ràng là chả có gì sai trái khi một người đàn ông ở tuổi anh ấy có bạn gái, đúng không? Thế bản thân ông thì sao? Hôm thứ bảy tôi nhìn thấy ông với một phụ nữ và trông điệu bộ của ông có vẻ như ông coi cô ta là một người đặc biệt của riêng mình.

Nếu Gay định làm chệch hướng sự tập trung khỏi Morris trước khi anh ta bới móc thêm điều gì thì có vẻ như cô đã thành công hoàn toàn.

- Cô thấy tôi ở đâu? - Anh hỏi giọng sắc như dao.

- Tôi đang ở trong nhà hàng West End, ông thì đang uống cafe.

Anh ta im lặng trong giây lát rồi nói: - Cô Lily đang đi mua sắm và tôi thu xếp để đón cô ấy về.

- Dễ chịu quá nhỉ, với cô Lily - Gay mỉm cười trong khi trái tim cô thấy nặng trĩu. Cô nhận thức được sự đánh giá chết người của Luke. Có phải anh đang so sánh cô với Lily Dalmonte lừng danh và tìm ra những điều mong muốn của cô? - Bạn ông rõ là có địa vị rồi! - Cô thêm vào hoàn toàn chủ tâm.

Cặp mắt Luke nhao lại một cách không hài lòng:

- Cô cứ phải nói như thế sao?

- Ông sắp cưới cô ta à? - Gay vẫn cứ dai dẳng.

- Tôi có thể - Anh trả lời cụt ngủn, một thoáng khó chịu làm nhăn vầng trán đẹp.

Cổ họng Gay tắc nghẹn nhưng cô gắng bắt mình phải thật nhẹ nhàng: ông có thể làm tồi hơn thế.

- Tôi chắc chắn là không làm tốt hơn - Anh đáp với một sự khó chịu rõ ràng:

- Thế thì - Gay nhìn vào bàn tay anh đang đặt trên mặt bàn - Có chuyện gì vậy?

- Không có chuyện gì cả - Anh độp luôn - Đơn giản là tôi thích sử dụng thời gian của tôi.

- Ồ, tốt thôi! - Gay ngước cặp mắt thách thức lên nhìn anh ta - tôi sẽ ngậm miệng, tôi hiểu ý ông rồi. Ông có thể cho tôi biết khi nào ông công bố lễ đính hôn của ông không? Và tôi sẽ gửi tới ông một trong những lời chúc dễ thương cho cặp xứng đôi vừa lứa.

- Gay - Anh xẵng giọng - xin cô im đi cho!

Gay chớp mắt. Giọng nói của anh cảnh cáo cô đừng có quá đà. Luke không phải là thằng ngốc.

- Tôi xin lỗi - Cô nói rất nhu mì, cụp mắt xuống - tôi biết đó không phải là việc của tôi.

- Đúng, không phải - Anh đồng tình. Đôi mắt anh lấp lánh, giọng anh chắc nịch: - Tôi nghĩ có lẽ tôi nên đưa cô về.

Lúc họ về đến khu nhà cô thì Gay đang ngủ thiếp đi. Có lẽ là đầu cô dựa vào vai anh và cô giật mình tỉnh dậy khi chiếc xe ngừng lại. Một sợi tóc đỏ mềm mại của cô quấn quanh cái cúc áo của anh và anh cười dịu dàng khi gỡ nó ra:

- Cô có mái tóc thật đẹp - Anh trêu chọc nhẹ nhàng - vào lúc mà má cô cũng màu ấy.

- Tôi ngủ quên - Cô lắp bắp một cách ngốc ngếc nghiêng người ra khỏi anh.

- Phải - Anh ngắm nghía cô thật gần - tôi phải giữ cô để cô khỏi phải bị ngã nhào, nhưng mà cô rất dễ thương, mềm mại và ấm áp.

Đỏ bừng mặt vì bối rối, cô lao ra khỏi xe.

- Tạm biệt Luke.

Anh đang ở bên cạnh cô trên vỉa hè, cũng nhanh nhẹn như khi lần đầu anh đưa về nhà. Anh giơ tay lên làm im bặt mọi phản kháng và hộ tống cô một cách lạnh lùng trên các bậc thang gỗ cót két.

- Cho tôi vào năm phút được không? - Anh hỏi khi cô mở cửa.

Không hiểu vì sao cô không từ chối sự khẩn khoản vô thức trong giọng nói của anh. Máu dồn lên cả đầu cô khi cô gật đầu.

Vào trong nhà, anh không hề có ý định quanh co mà từ từ kéo cô về phía anh.

- Tôi không muốn một tách cafe hay đồ uống gì đó, cũng không ở lại lâu. Tôi chỉ muốn nói lời từ biệt cho đúng cách, mà không có nguy cơ bị ai gián đoạn.

- Vì sao? - Cô thì thầm bằng một giọng khản đặc.

- Không biết - Anh đáp với cái giọng nhại có vẻ là để chế nhạo chính bản thân anh cùng với việc chế nhạo cô.

Bằng một động tác thật nhanh, anh kéo cô lại gần hơn, gần đến nỗi cô có thể nhận ra được một sự háo hức lạ lùng trong đôi mắt anh. Anh lặng lẽ ôm cô, kéo cô sát vào anh, một tay anh ôm lấy bờ vai cô và như một cơn sốc điện lan đi trong cơ thể cô khi cô chạm vào vầng ngực anh và tay kia của anh nâng cằm cô lên. Đầu tiên bờ môi anh chạm nhẹ nhàng vào bờ môi cô, nhưng rồi sự đáp lại run rẩy của cô đã mang đến một sự dâng trào trong cảm xúc cho những nụ hôn của anh. Từ từ, khi bờ môi cô đã mở ra dưới môi anh, anh bắt đầu khám phá miệng cô sâu hơn. Vòng tay anh siết chặt, thân thể họ hòa quyện rồi một ngọn lửa âm ỉ lan tỏa khắp chân tay Gay.

Cô quá hoảng sợ trước cảm xúc xa lạ đó nên giằng ra khỏi anh:

- Xin hãy đi ngay cho - Cô kêu kên - Tôi không muốn sự có mặt của ông ở đây.

- Phải - Hơi thở của anh trầm đục trong khi cặp mắt anh tối sẫm lại và nung nấu một cái gì đó dường như sự giận dữ âm thầm: - Tôi nghĩ thế là tốt hơn - Chúc một buổi tối tốt lành, Gay, tạm biệt cô.

Suốt cả đêm, tất cả những Gay có thể nghĩ đến giữa những cơn ngủ chập chờn là sự nghiệt ngã trong giọng nói của Luke khi rời cô. Khi anh nói lời tạm biệt, nghe giọng anh dường như lần này anh thực sự có ý chia tay.

Ngày hôm sau thật lê thê. Cô thấy mừng vì thời tiết giống như mùa thu khiến mức hàng bán được tăng lên, nhưng điều ấy không giúp gì được cho tình trạng của con tim cô lúc này. Những nhịp đập thẫn thờ, đau đớn của nó mỗi khi cô nghĩ đến anh khẳng định một điều mà cô vẫn nghi ngờ, cô đã yêu anh rồi. Thế thì thật là điên, cô vẫn luôn tự nhủ, nếu nghĩ đến việc yêu một người đàn ông mà cô mới chỉ biết có hai tuần dù cho vẫn có một cái gì đó bên trong cô không để cho cô hoàn toàn phủ nhận điều đó. Một cách nôn nóng, cô cố buộc mình phải tin rằng những cảm xúc đó sẽ sớm chết đi thôi, nhất là khi anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Lần anh gọi điện tiếp theo, sau đó ba ngày, cô đã quá hốt hoảng, bối rối nghẹt thở. Tại sao anh lại còn liên hệ với cô sau khi đã thể hiện rõ ràng là anh sẽ không bao giờ làm điều đó nữa? Anh đang chơi trò gì đây? Cô tự hỏi một cách gay gắt.

- Tôi nghĩ ông nên dừng đi. - Cô nói cộc lốc - Ai cho ông số của tôi thế.

- Tôi hỏi bà David - Anh quật lại - tôi gọi cho cô để yên tâm là cô chưa bị ai đó giết chết. Tôi đoán chừng là ông anh cô vẫn chưa về phải không?

- Phải rồi. - Cô trả lời mát mẻ - tôi vẫn sống nhăn, như ông nghe tôi nói đấy. Thế ông lấy lý do gì để hỏi số của tôi?

- Tôi nói là bà dì tôi muốn biết thêm về món vịt hầm.

Gay không ngạc nhiên cho lắm về chuyện mọi người cung phụng anh ta.

- Ông lắm chuyện quá nhỉ? - Cô la lên rồi gác máy.

Anh gọi lại ngay, nghe giọng có vẻ điên tiết:

- Đây là lần thứ hai cô trêu ngươi tôi đấy nhé! Tôi không thích cái trò ấy đâu.

- Tôi không đặc biệt thích thú nói chuyện với ông, thưa ông Ashley. Giọng cô căng thẳng.

Lờ đi anh hỏi:

- Chiều nay cô có định làm gì không?

- Nếu đó là một lời mời thì ông có thể quẳng đi cho rồi - Cô nói xấc xược.

Rồi đến một phút im lặng hoảng hốt. Có lẽ hàng bao nhiêu năm nay chắc cũng chắc cũng chả có ai dám nói năng với anh theo kiểu ấy. Gay nghĩ, cơn giận dữ bốc máu của cô nguội đi đôi phần.

- Thế thì quên đi - Anh đáp lại lạnh tanh. Lần này thì chính anh gác máy.

Thế đấy, cô cau có rầu rĩ, thế là tan tành. Cô tra cứu trong danh bạ điện thoại, nhưng không thấy tên anh, thế là cô không hy vọng gì xin lỗi anh được rồi. Nhưng làm sao cô lại phải thế chứ? Giận dữ cho rằng đó chỉ là một ý tưởng chợt hiện ra trong đầu óc thôi, cô cố quên nó đi.

Cô vừa tắm rửa xong và mặc một chiếc áo choàng nhẹ, băn khoăn tại sao bỗng dưng cuộc đời lại trở nên trống trải và vô nghĩa đến thế. Cô vừa pha xong cafe, một nỗ lực để giải khuây thì chuông cửa kêu.

Cô thờ ơ lê ra cửa. Đó là một người đàn ông mà anh trai cô quen dưới phố.

- Có chuyện gì thế - Cô mỉm cười lịch sự với anh ta.

- Tôi nghĩ Morris đi vắng thì cô thấy cô đơn - hắn ta giải thích với một nụ cười nhăn nhở dâm đãng.

Đa số những người bạn và người quen của Morris cô đều thích, nhưng người này thì không.

- Xin lỗi - Cô nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát - tối nay tôi không cô đơn.

- Có mà - hơi thở của hắn ta có mùi rượu và hắn sán lại gần hơn - Có cái gì đó râm ran trong người cô rồi đấy, tốt hơn là cô mời tôi vào đi.

- Không, - Cảm thấy nhói lên một nỗi khiếp sợ, cô cố gắng đóng cửa, nhưng chân gã đang giữ nó.

- Trông cô ăn mặc như có vẻ như đang chờ một người khách như tôi mà!

- Xin ông đi cho! - Bỗng nhiên cô thật sự thấy sợ - tôi sẽ kể cho Morris nghe chuyện này khi nào anh ấy về, nếu ông không thôi đi.

- Có khi chuyện đó lại đáng giá một bài giảng đấy - hắn liếc nhìn rất đểu cáng - Anh không hiểu sao cô em lại làm cao đến thế.

- Gay, có phải người đàn ông này đang làm phiền em không? - Có một giọng nói phía sau họ.

Trong đời mình Gay chưa bao giờ tạ ơn trời đến thế, khi gặp một ai đó. Thậm chí cô còn lẩm bẩm một câu cầu nguyện khi cô nhìn thấy Luke. Hẳn là anh đã im lặng đi lên cầu thang trong khi cô đang cố gắng tự bảo vệ. Anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo chui đầu và chiếc quần thường, không hề góp phần vào việc che đi cái sức mạnh tiềm tàng trong vóc dáng cao lớn săn chắc của anh. Chỉ sau một cái liếc mắt nhìn anh, gã khách không mời kia của cô đã tự lui vào bóng tối nhanh nhảu như một bóng ma.

- Ôi, Luke! Gay gần như ngã vào anh với cảm giác giải thoát, nhưng cô vẫn còn run bần bật và không thể đứng vững được. Với một tràng mắng mỏ tàn nhẫn, anh xốc cô lên, mang cô vào nhà rồi đá cánh cửa cho đóng lại sau lưng mình:

- Không bao giờ cô học được điều gì ư? - Anh có vẻ điên tiếc trên mức bình thường - Lúc nào cũng có một phiền toái gì với một gã đàn ông! Nếu mà tôi không đến kịp lúc đó thì cái thằng khốn ấy nó vồ được cô rồi.

- Xin anh để tôi xuống.

Lờ đi giọng nói đầy nước mắt của Gay, anh dường như ném cô xuống một chiếc ghế bành, anh liếc nhìn xung quanh, tìm cái đó để uống.

- Làm sao mà anh cô quen được cái loại người ấy? - Anh tra vấn.

- Một buổi chiều tối, Morris tìm thấy anh ta trên một con đường tồi tàn gần sông - Gay hổn hển, từ ngữ ríu cả vào nhau. - Jim không có vấn đề gì khi anh ta không say rượu.

- Một cách hay để thể hiện lòng biết ơn của hắn ta!

- Phải tôi biết... - Luke đang đưa một ly rượu lên môi và cô túm lấy anh ta lo lắng dường như anh ta sắp đổ hết chỗ rượu đó vào miệng cô. Sau vài ngụm nhỏ, mặt lại có sắc khí và cô đẩy anh ra.

- Jim cũng không phải là người quá tệ - Cô khăng khăng - nhất định anh ấy sẽ quanh quẩn đâu đây rồi đến xin lỗi sau này thôi.

- Sau này cô còn muốn anh ta đến đây à?

Vẫn cố che giấu những hậu quả của cơn sợ hãi, cô hỏi vẻ thờ ơ:

- Thế tôi còn ở đâu được đây?

- Cô sẽ đến chỗ tôi, với tôi.

Cô gần như nhảy dựng lên vì sự chắc chắn kiên định trong giọng nói của anh.

- Th...ế kh...ông phải thà chém thì cắt cổ hả ông Ashley?

- Tôi không yêu cầu cô phải ngủ với tôi - Anh ta trả lời thẳng thừng - nhưng cô sẽ không ở lại đây.

Bắp thịt nổi trên gò má anh ta và môi anh mím lại:

- Khi nào thì anh trai cô về, nếu anh ta đúng là anh trai cô?

Gay nổi giận bừng bừng, quắc mắt nhìn Luke, đôi mắt cô cháy rừng rực một ngọn lửa xanh:

- Làm sao mà anh dám nói những điều như thế hả! Anh nghĩ là Tim có đầu óc xấu xa, nhưng đầu óc anh còn tồi tệ hơn, anh là...

- Được rồi, anh ngắt lời - Cô tha cho tôi. Tôi đã nghe đủ rồi. Chính đầu óc cô mới cần được tẩy rửa chứ không phải tôi đâu. Tôi chỉ đơn thuần lo cho cô và đưa ra một lời mời thân thiện. Và khi anh trai cô về tôi muốn có mấy lời chân tình với anh ta thôi.

- Theo kế hoạch thì mai anh ấy về, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh không nên. Anh ấy, tính khí anh ấy kinh lắm, anh ứng biến điên cuồng vì cô không muốn họ gặp nhau.

- Anh ấy sẽ nghĩ là tôi ca thán và khi có anh ấy ở đây thì mọi cái sẽ ổn thôi. Lúc ấy sẽ chả có kẻ nào dám đến gần tôi.

- Danh tiếng anh ta là ở chỗ đó - Luke dài giọng ngay khi anh ta vừa quay lưng đi là những kẻ gọi là bè bạn của anh ta sẽ sẵn sàng tấn công cô phải không?

Lời châm chọc không dấu diếm của anh khiến cô nao núng trong khi sự quan tâm cua dành cho cô nếu đúng là theế, khiến cô băn khoăn. Miệng của anh mím chặt và mặt anh tái đi. Điều đó làm tim cô đập rộn ràng vì cô nghĩ có lẽ anh còn hơi lo lắng nữa.

- Thôi nào - Anh nói cộc cằn, nhìn quanh căn phòng tồi tàn một cách chán ghét - Cô có định thu xếp đồ đạc để đi qua đêm không tùy ý cô, nhưng tôi sẽ không cho cô hơn năm phút đâu.

- Anh lúc nào cũng câu thúc sao! - Cô bắt đầu cáu.

- Gay!

- Ồ, được rồi! - Cô lẩm bẩm, biến về phòng ngủ của mình, giận dữ vì đã chịu thua anh ta quá dễ dàng mà lại không còn gỡ gạc được chút nào.

Căn hộ của anh có tất cả những gì một căn hộ có. Vẻ trang nhã và tiện lợi tuyệt đối của nó gây ấn tượng cho Gay ngoài dự định của cô.

- Nó khiến căn nhà của Morris như cái sọt rác - Cô thở dài.

Luke nhìn cô đăm đăm, môi anh mím chặt:

- Cô có thể được người ta kêu là quý cô, nhưng lời ăn tiếng nói của cô khiến cô mất điểm - Anh bình phẩm.

- Thế có nghĩa là tất cả những gì tôi cần làm là ngậm chặt cái miệng lại?

Anh cau có không cần che dấu, mắt anh lạnh lùng xa cách:

- Nếu cô làm được thế thì tôi biết ơn lắm - Anh trả miếng.

- Nếu tôi không được mời thì còn gì để làm đây? - Cô hỏi hào nhã. Mỉm cười trước sự điên tiết của anh.

Bỗng nhiên đôi mắt của anh không còn băng giá nữa và anh lại gần cô hơn, tay anh đặt trên cánh tay cô, kéo cô lại gần anh:

- Tôi có thể nghĩ đến cái gì đó thú vị - Anh trêu chọc nhưng cô phải giải phóng tôi khỏi lời hứa ngu ngốc của tôi cơ.

Đôi tay anh nhẹ nhàng chạm khuôn mặt cô và con tim phản chủ của cô bắt đầu đập điên cuồng. Mắt cô cụp xuống trước ánh mắt háo hức của anh rồi trước khi cô kịp lẩn tránh, anh đột ngột cúi xuống chiếm lĩnh môi cô một cách dịu dàng. Sự êm ái của môi anh, cơn sóng ngọt ngào mà nó đưa đến khiến cặp môi cô mở ra và đáp trả lại anh một cách mù quáng trong khi đôi tay anh trượt trên người cô và khiến đầu óc cô chao đảo. Sự nồng ấm dường như lan tỏa đến từng đường gân thớ thịt tới tận cùng của cảm giác đang cuốn cô đi. Dù cho sức ép đôi môi anh không sâu thêm nữa, cô vẫn rất nhanh chóng trở nên nghẹt thở và anh phải dừng hôn cô một cách bất đắc dĩ.

Khi họ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng, cô hoàn toàn ý thức được sự kiềm chế sắt thép của anh. Tim anh cũng đang đập như sấm dậy tựa tim cô và hơi thở của anh cũng bồi hồi ngắt quãng, nhưng kinh nghiệm dầy dặn của anh khiến anh có thể thoát ra khỏi tình trạng ấy một cách thoải mái dễ dàng khiến Gay phải ghen tỵ. Và bởi sự kiểm soát này không liên quan gì đến cảm xúc mà chỉ đơn thuần về thể xác khiến cô muốn đánh anh.

Cô không định giải thoát anh khỏi bất kỳ lời hứa hẹn nào mà anh đã hứa rằng sẽ không quấy nhiễu gì cô. Đó có lẽ là sự phòng thủ duy nhất của cô, từ phía cô cũng như từ phía anh! Gò má cô nóng bỏng, tim cô đập nhanh đến điên cuồng khiến cô khó có thể giả đò rằng Luke không làm cô xao động.

Cô thấy cái quầng tối nung nấu, đợi chờ trong đôi mắt anh như đang to dần đi và cô giằng ra:

- Anh có định đưa tôi đi xem nhà một vòng không?

Trong một khoảnh khắc anh không động đậy hoặc nói năng gì, dường như sự cợt nhả có chủ ý của cô khiến anh khó chịu. Rồi đôi anh buông thỏng xuống phía người anh và anh nhét một tay vào túi quần trong lúc anh quay đi:

- Tôi sẽ không tiến hành một chuyến tham quan có hướng dẫn đâu - Anh cấm cảu - mà tôi cũng không định làm một người hảo tâm đi làm phúc đâu. Cô có thích ra ngoài không?

- Ra ngoài - Cô lắp bắp, mắt trợn tròn - vào lúc muộn như thế này à?

- Đừng có mà ngốc - Anh nói cộc lốc - bây giờ mới có mười giờ thôi - Rồi liếc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, anh gợi ý một cách kiên nhẫn hơn: - Nếu cô không thích thì tôi sẽ pha chút cafe và để cô xem ti vi hoặc đọc sách.

- Với anh sao? Gay cố giữ cho giọng mình có chút háo hức.

- Nếu cô thích - Anh đồng ý một cách dứt khoát.

Gay gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ hơn. Thật lạ lùng, trong lúc này đây, cô không thể nghĩ ra được cô có thể thích làm một điều gì khác hơn. Dù cho có một sự căng thẳng đáng chú ý dường như luôn tồn tại giữa họ, cô còn cảm thấy cả một sự cảm thông rõ rệt, một cảm giác mà cô đã cảm nhận từ trước đó. Điều này, và cả những tế bào thần kinh dưới da cô cứ luôn nhói lên mỗi khi anh chạm vào khiến cô cảm thấy bối rối pha lẫn háo hức. Nó giống như chơi với lửa mà không nghĩ rằng mình sẽ bị bỏng. Cô đã từng đi chơi với những người đàn ông khác, nhưng chưa bao giờ có cảm giác lạ lùng như vậy mỗi khi gần gũi.

Những cảm xúc ấy vẫn cứ tồn tại trong suốt buổi tối đó trong khi thái độ của Luke có lẽ cũng khiến cô băn khoăn suy nghĩ như băn khoăn về thái độ của chính cô. Cô đoán rằng anh là một người đàn ông ưa khoái cảm, một người không phải luôn luôn từ chối những ham muốn nhục dục. Dù thế anh không cố gắng gì thêm để làm tình với cô. Anh chơi chút ít Tchaikovsky và cô thú nhận rằng đã đi xem Hồ Thiên Nga đến vài lần. Rồi anh chơi cho chính anh vài ca khúc của Wagner, loại này cô luôn thấy hơi nặng.

- Có lẽ nó thích hợp với tôi lúc này, anh nói với một tiếng thở dài, bắt cô phải chịu đựng đến tận cuối bản nhạc.

- Họ tranh luận vui vẻ và khi anh cười, thật ngạc nhiên là anh rất hay cười, cô cảm thấy đó là điều mà có lẽ anh không thường làm. Khoảng quá mưới hai giờ anh nhắc rằng có lẽ đã đến lúc cô đi nghỉ.

- Tôi sẽ gọi cô dậy sớm - Anh hứa - và đưa cô về nhà trước khi hàng xóm của cô thức giấc.

Giật mình khi nhận ra mình không nghĩ ngợi về gì về Morris và khu nhà hoặc Jim trong hàng giờ đồng hồ. Gay từ tốn cảm ơn Luke. Sau khi anh đưa cô về phòng và chúc ngủ ngon, cô hoàn toàn nhận thức được một cơn lạnh tan ra trong người cô của một cơn hối tiếc bất chợt, điều đó khiến cô kinh hoàng.

Luke gọi cô dậy lúc sáu giờ với một tách trà lớn:

- Nào dậy đi cái đồ ngái ngủ, đến lúc cô ra khỏi đây rồi - Anh nói nhẹ nhàng.

Có thể anh đến tình đến sớm để ngắm xem trông cô ra sao khi mới vừa thức giấc vì anh quan sát cô rất kỹ, ánh mắt của anh lướt từ mái tóc rối tung đến đôi mắt ngơ ngác và làn da mỹ miều của cô, rồi xuống đến cái váy ngủ bó sát lấy những đường cong mềm mại trên cơ thể mảnh mai tươi trẻ của cô.

- Cái đồ này chắc cô phải trả khối tiền - Anh nhận xét tỉnh queo, đánh giá một cách thành thạo.

Đó là chiếc váy ngủ mà mẹ cô đã mua cho cô ở Paris, quà mừng sinh nhật vừa rồi của Gay.

- Đó là một món quà - Cô giải thích hờ hững, cho rằng thế là đủ.

Nhưng không. Đôi mắt anh quắc lên giận dữ, anh đi đến sát giường:

- Từ ai?

- T...ừ một người quen của tôi...

- Thế anh ta bây giờ ở đâu? - Luke hỏi thô bạo.

- Luke - Cô tự vệ, cố quờ quạng tìm tách trà - tôi từ chối việc tốn thời gian tranh luận về một chiếc váy ngủ, tôi phải về nhà.

Anh điên tiết tóm lấy tay cô trước khi nó kịp với tới một thứ gì. Rồi, kéo nó về phía cô như trước, tay anh trượt trên cánh tay cô đến chỗ cái dây áo trên vai cô.

- Có bao nhiêu gã đàn ông đã nhìn thấy cô trong cái váy này? - Anh hỏi cộc lốc.

Câu hỏi của anh làm cô nghẹt thở. Mặt cô bừng bừng khi cô trả miếng chát chúa:

- Thế anh cho là bao nhiêu?

- Cô cho là tôi biết à? - Anh đợp lại với một cơn giận dữ đã được kìm chế.

Tất cả những sự hài hước đã tan biến khỏi gương mặt anh. Anh đã ăn mặc chỉnh tề nhưng không mặc áo khoác, cái áo của anh mở cổ. Sức mạnh cơ bắp của vầng ngực rộng với vầng tóc thẫm khiến Gay nghĩ đến một tên cướp biển tàn bạo.

- Không dám động vào tôi chứ gì? Cô hổn hển, tim cô đập thình thịch khi không chút do dự, anh ôm cô vào lòng. Môi anh mãnh liệt tìm kiếm môi cô và cô rên rỉ yếu ớt, rồi bám lấy anh, thôi không chống trả nữa. Sự động chạm của anh khiến cô bắt lửa, hủy diệt tất cả những kháng cự của cô. Khi đôi môi anh điên dại dính chặt lấy môi cô trong một cơn thèm khát tàn nhẫn, tất cả mọi điều khác bay biến khỏi tâm trí cô.

- Bây giờ em có định nói cho anh không? - Anh thì thầm hoang dại sau một thoáng, khi anh ngả cô xuống để thở hổn hển.

Sự động chạm với anh khiến cô đau đớn và cô cố gắng để thoát ra một cách vô ích. Cái thô ráp của vầng ngực anh khi nó tỳ vào ngực cô để trần khiến cô vừa đau vừa háo hức và cô cảm nhận được sự thay đổi trong anh, về sự ham muốn bị kìm nén trong anh thông qua những cử động không nghỉ của cơ thể mạnh mẽ và đôi chân săn chắc của anh.

Vừa khi thân thể của cô bắt đầu tan ra cùng anh, cô kêu lên:

- Tôi từng ở với ai là chuyện riêng của tôi. Bây giờ xin ông để tôi đi!

Thay vì làm điều đó, anh tàn bạo cúi thấp mái đầu, cơn giận dữ trong mắt anh khiến cô vỡ tan thành từng mảnh khi anh làm câm lặng mọi kháng cự mù quáng của cô bằng môi anh. Không một chút dịu dàng nào trong cái hôn của anh, chì có một sự kiên định chủ tâm mà cô vô phương kháng cự. Anh xé một cách tàn bạo chiếc váy ngủ của cô cho đến khi mảnh lụa mong manh rách tan trong tay anh - Đôi tay ghì lấy làn da mềm mại dưới chiếc váy cho đến khi cô rên lên vì đau đớn. Cơn chống trả điên cuồng của cô ngừng lại khi cơn khiếp sợ tràn ngập trong cô. Cô cảm thấy mình bị ngập trong ngọn lửa khi thân thể cô bén lửa và trở nên yếu ớt dưới anh. Khi anh khinh khỉnh đẩy cô ra, cô vẫn còn choáng váng không thể cử động được, mặc dù có vẻ như toàn thân cô đang lẩy bẩy. Bằng đôi tay dò dẫm cô túm chặt lấy tấm dra, cố không để ngất đi mà hổ thẹn bản thân. Hình ảnh Luke lờ mờ trước mắt cô, căn phòng hơi lắc lư. Rồi dần dần mắt cô lại nhìn được rõ ràng và cô có thể nhận thức được dể dàng hơn sự khắc nghiệt trong đôi mắt và sự khắt khe tàn nhẫn của đôi môi anh.

- Tôi xin lỗi nếu cô nhận nhiều hơn những gì cô đã mặc cả - Anh nói một cách lạnh nhạt - nhưng cũng chưa có gì hơn một cái hôn.

- Thật đáng ghét - Cô nói với giọng nức nở và nhìn anh trừng trừng.

- Cô chắc chứ?

- Thôi cái trò chế nhạo tôi đi! Cô quệt giọt nước mắt, cố gắng đến tuyệt vọng để che giấu nó.

- Đấy không phải là lỗi của cô sao? - Anh hỏi một cách nhạo báng, mắt liếc nhìn từ gò má ẩm ướt đến chiếc váy ngủ bị xé rách của cô - Cô chế nhạo tôi với cái đó. Tôi sẽ đền, tất nhiên, nhưng lần sau hãy ăn mặc chỉnh tề hơn.

- Không có lần sau đâu! Cô thì thầm, biết rằng cô sẽ không bao giờ có thể tin chính mình nếu gần anh trong gang tấc.

Bình luận





Chi tiết truyện