chương 5/ 10

Họ ăn thịt lợn xông khói và trứng trong bếp nhà Luke trong khi bầu trời sáng dần lên ở đằng Đông, Gay giả bộ ăn uống nhưng cuối cùng cái thần kinh hoảng loạn đánh bại cô và cô đẩy cái đĩa của mình ra.

Chả có gì đáng ngạc nhiên về sự im lặng của họ, sự tiếp diễn của những cảm xúc và cơn giận dữ đã cùng chia sẻ trên gác. Gay ý thức được rằng thỉnh thoảng Luke khẽ liếc nhìn cô nhưng vẫn kiên gan cắm mắt xuống mặt bàn.

Sau khi ăn xong, anh mang dĩa ra bồn rửa nhưng từ chối không để Gay động đến chúng, anh nói anh sẽ rửa sau. Anh đã kể với cô anh đã thu xếp vài người làm cho bà dì cho đến khi nào dì tự thu xếp được công việc trong nhà.

- Đi nào Gay, tôi đưa cô về - Anh nói.

Gay thấy anh liếc đồng hồ. Vững vàng đứng dậy cô ngoan ngoãn đi theo anh.

Dường phố im ắng và bỗng dưng cô nhận ra hôm nay là thứ bảy.

- Sáng nay anh có đến văn phòng không? - bỗng dưng cô nói.

- Không - Anh đáp lạnh lùng.

- Thế anh sẽ làm gì? - Cô lại tiếp với một vẻ đăm chiêu buồn bã không chủ định trong giọng nói.

Anh liếc nhìn cô một cách thiếu kiên nhẫn khi họ lái ra khỏi gara, dường như anh mong giá như cô không hỏi:

- Tôi đi xa để nghỉ cuối tuần.

- Với Lily à?

- Phải - Anh cau có - bọn họ rất thú vị, có một buổi tiệc thân mật.

- Thích quá nhỉ. - Gay thở dài một cách ghen tị, ngẫm nghĩ, bất chấp sự khác biệt giữa bọn họ, sẽ thật là thú vị làm sao nếu được cùng anh suốt cả dịp cuối tuần.

- Tôi không nghĩ là cô lại quan tâm đến những chuyện kiểu đó - Anh quan sát, hiển nhiên nghĩ rằng cô đang đề cập đến bữa tiệc.

Gay nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt:

- Anh có định hỏi cưới cô Lily vào dịp cuối tuần này không?

- Chả liên quan quái gì đến cô, nhưng có thể tôi sẽ, anh đáp một cách cay nghiệt.

Mặt Gay trở nên tái nhợt:

- Tôi... hiểu rồi.

- Thôi nói thế thôi - Anh ngắt lời nhẹ nhàng, những đốt ngón tay anh trắng ra trên vô lăng: - Ngoài những quan điểm của chính cô ra cô không hiểu một điều quỉ quái nào.

- Thế là tôi quá ích kỷ...?

- Tôi cho rằng đó không phải là lỗi của cô - Anh nói một cách tàn nhẫn - tôi đoán rằng cô đã được nuôi dạy quen với việc chiếm đoạt mà không biết suy nghĩ cho bất kỳ ai khác. Nó tạo ra một loại người điển hình chỉ biết có mình thôi.

Bài diễn văn chỉ trích của anh khiến cô gục đầu chán nản. Nhưng không phải là sự phẫn nộ của anh mà chính cái kỳ cuối tuần kéo dài lê thê khiến cô buồn bã. Làm sao cô lại quan tâm đến chuyện Luke đã chọn bao nhiêu cô để ngỏ lời? Hoặc anh đã làm những gì cơ chứ? Cô có vô khối bạn để gọi điện thoại cơ mà.

Cô không nói thêm câu nào cho đến khi họ tới khu nhà cô. Luke lẩm bẩm điều gì đó, nhưng cô cứ nhìn thẳng ra trước, không biết được ánh mắt anh đang lưu luyến trên những đường nét thanh khiết và duyên dáng quay nghiêng của cô.

Tất cả mọi ngày trong tuần lễ tiếp sau đó Gay đều mua một tờ The Time nhưng chả thấy có tuyên bố nào về chuyện đính hôn. Cuối cùng, không thể chịu đựng sự căng thẳng thêm một chút nào, cô gọi đến văn phòng của Luke nhưng luôn bị từ chối thẳng thừng mỗi lần cố gắng liên lạc với Luke.

Người ta nói với cô: - Tôi rất tiếc, ông Ashley không bao giờ gặp những người không hẹn trước.

Hẹn trước ư? Gay suy nghĩ rất nhanh, mồ hôi đọng thành từng giọt trên trán cô, làm tay cô lạnh và ẩm ướt. Nếu cô xưng tên thật thì hẳn anh sẽ không chịu gặp cô.

- Xin cô hãy nói ông ấy rằng bà David, Bà David Douglas đang gặp rắc rối - Cô ứng biến - việc tôi được nói chuyện với ông ấy là cực kỳ quan trọng.

Giọng nói ở đầu giây kia ngần ngại rồi rất hồ nghi bảo cô hãy đợi.

- Ông Ashley sẽ gặp bà vào ba giờ chiều nay - giọng nói ở đầu kia trở lại với cô sau vài phút - tôi sẽ thông báo với người gác cổng. Tôi hy vọng là bà có thể đưa ra một vài đặc điểm xác đáng để nhận dạng chứ?

Có thể lại rầy rà cho Katrina đây. Xin trời cứu con Luke có thể cố liên lạc với Katrina hoặc David!

Người gác cổng có vẻ đã biết về cuộc hẹn của cô. Sau khi khám xét cô qua loa anh ta để cô vào và cô theo thang máy lên tầng thượng mà tim đập loạn xạ.

Cô chỉ bắt run rẩy trước những gì cô có thể được nhận trong khi cô chờ Luke ra. Lúc đó là sau ba giờ một chút khi thư ký của anh nói anh sẽ ra gặp cô bây giờ.

Cô lảo đảo đứng lên, cố không để ý đến ánh mắt tò mò của người phụ nữ kia. Còn Gay thì nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng Luke dường như đó là đỉnh Everest và cô chưa bao giờ trèo lên đó. Cô có thể nói với anh gì đây? Cô đã bị kích động thái quá và thật là vội vàng, cô đã không chuẩn bị điều gì cả. Làm sao để cô giải thích cho một người đàn ông cô mơi biết chỉ có vài tuần lễ rằng cô đã đi quá xa trong cái nực cười này chỉ để biết về chuyện đính hôn của anh ta chứ? Ôi trời ơi, cô không hiểu được chính bản thân mình nữa, làm sao cô lại mong Luke hiểu cơ chứ?

Nhận thấy cặp lông mày dò hỏi của cô thư ký mỗi lúc mỗi nhướng lên cao thêm, Gay quyết định rằng chả còn đường nào cả, cứ trơ ra thôi.

Dồn sức lực vào đôi chân mềm nhũn, cô bước lên phía trước, nhưng trước khi cô thực sự bước lên được một bước thì chính Luke đã xuất hiện.

- Bà David à? - Anh bắt đầu, và dừng lại, một thoáng sững sờ trên gương mặt anh.

- Gay! - Anh nhìn cô chăm chăm - Có chuyện quỉ quái gì đang xảy ra thế này? Tôi đang chờ bà David - Cô đang làm gì ở đây thế?

- Tôi biết ông đang đợi bà David - Gay nuốt nước bọt và tuyệt vọng liếc nhìn cô thư ký của anh - Tôi biết ông không bao giờ gặp tôi nên tôi giả làm bà ấy. Tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không?

Tay cô run lẩy bẩy, mặt mũi tái nhợt, nhưng nếu Luke nhận thấy sự đau khổ của cô thì anh lại lờ đi. Anh nhăn mặt, đôi mắt anh khắc nghiệt và không hề có ý mời cô vào phòng làm việc của anh.

Rõ ràng là anh bất chấp sự tò mò của cô thư ký trong trường hợp này, anh đáp cục cằn:

- Cô không có việc gì để mà làm cái trò lừa bịp như thế để vào đây, Gay à. Cô muốn làm cái quái quỉ gì thế?

Hơi thở của Gay như bị chặn lại, quặn đau trong lòng ngực. Khi cô hoàn hồn, cô lắp bắp điều đầu tiên xuất hiện trong đầu óc cô, vì hiển nhiên cô không thể hỏi anh về Lily trước mặt một người khác:

- Ông hứa sẽ cho tôi một công việc - Cô thì thầm.

- Hẳn là cô điên rồi - Anh hét lên, ánh mắt anh như quất vào cô - Có phải cô định nói với tôi cô đã được mời đến đây, lãng phí thời gian của tôi và cô Carson chỉ vì một điều mà chắc hẳn cô vừa mới tưởng tượng ra hả? Tôi không hề có ý định thuê mướn cô.

- Ôi, nhưng - Gay lại bắt đầu.

Cô Carson can thiệp, với một cái hắng giọng thỏa mãn:

- Thưa ông Ashley, ông có cần tôi gọi ai đó đến đưa cô ta đi không?

- Để tâm vào cái công việc chết tiệt của cô đi! - Anh trả lời.

- Không phải chỉ có thế đâu Luke. - Gay lắp bắp trong khi cô Carson ngồi phịch xuống ghế, trông có vẻ bị xúc phạm ghê gớm - tôi băn khoăn không biết ông và cô Dal...

- Cô có câm đi không! - hàm răng Luke nghiến lại cơn thịnh nộ làm cặp mắt màu tro của anh sáng lắp lánh như băng.

Cảm thấy phát ốm lên. Gay biết rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Anh hẳn sẽ cho là cô cố tình làm ra cái chuyện lôi thôi này. Bỗng dưng mắt cô nhoà lệ:

- Tôi xin lỗi, Luke - Cô nói thổn thức trong nước mắt lã chã - tôi sẽ đi.

- Không, Gay - Anh ngắt lời - Cô sẽ không làm điều gì như thế cả!

Không cần quan tâm và quá sợ hãi trước sự khắc nghiệt trong giọng nói của anh, cô quay lưng và lao đi. Sự hoảng sợ đã khiến đôi chân lảo đảo của cô mọc cánh khi có tiếng lầm rầm có vẻ như muốn ngăn cô lại.

- Gay - Luke gọi - Chờ một phút đã! Quay lại đi!

Cô không nghe. Máu dồn cả lên tai cô nên cô ù cả tai, chỉ nghe thấy lờ mờ dường như có tiếng anh xin cô dừng lại, rồi hình như có những bộ mặt tò mò ngửng lên. Không biết thế nào mà cô cũng tìm được thang máy và bấm đúng nút rồi chạy thục mạng khỏi tòa nhà dường như bị quỷ sứ rượt theo.

Cô không đi thẳng về nhà. Morris không có ở đó, anh đang bận một công việc khác ở nước ngoài, nhưng nhỡ đâu Luke tìm đến cô để trả thù thì hẳn đó là nơi đầu tiên anh ta sẽ tìm đến.

Gay cảm thấy mình đang phát điên lên và cô phải đi bộ một lúc để thoát khỏi cảm giác đó. Chắc hẳn có điều gì không ổn đang xảy ra với cô, bằng không thì tại sao mà cô lại có thể hành động như thế chứ? Lúc cô thấy mình đang ở gần sông thì đã tối và cô khóc mãi cho đến khi mắt đỏ mọng và sưng húp lên. Cô đã tìm ra điều gì không ổn xảy ra đến với cô, nhưng điều đó chỉ làm cô cảm thấy thêm tồi tệ hơn. Cô đã làm một điều ngu ngốc đến chừng nào khi lại đi yêu một người đàn ông mà anh ta thậm chí không thèm thừa nhận tình cảm đó. Một người đàn ông đã thẳng thừng tuyên bố rằng nếu anh ta mà lấy vợ thì chỉ lấy những người có thể giúp anh ta thăng tiến thôi.

Một tiếng rên rỉ tắt nghẹn thoát ra khỏi bờ môi khô của Gay khi cô nhìn xuống dòng nước thẫm. Luke có để ý đến cô. Không có gã đàn ông nào lại rách việc đưa một cô gái đi chơi, dù có bày đặt ra lý do gì chăng đi nữa, nếu anh ta không có chút tình ý nào. Nhưng những cảm xúc của Luke chỉ là chốc lát thôi. Anh ta chả có tí tình yêu nào cả. Nếu cô không làm cái chuyện ngu ngốc hôm nay, cô đoán hẳn là anh ta sẽ ngỏ lời để cô đi lại với anh ta. Nếu anh ta không đính ước với Lily Dalmonte rồi.

Được an ủi đôi chút về chuyện lời đề nghị bẽ bàng đó còn chưa xảy ra. Gay cay đắng lê bước về nhà. Sẽ thật là trống trải và cô đơn, nhưng chả còn chỗ nào để mà đi.

Đầu cô cúi gập, đôi chân kiệt sức khi chiếc xe của Luke rẽ ngoặt ở khúc quanh, suýt nữa thì đâm vào cô khi cô mò mẫm sang đường.

- Gay. - Anh mở cửa xe, vươn người ra, gần như lôi cô vào trong xe - Cô nghĩ cô đang làm cái gì thế hả? Suýt nữa thì tôi giết chết cô rồi!

- Tôi... - Cô ý thức được cái nhìn xăm xoi của anh nhưng không thể ngẩng lên nhìn anh - tôi không nghĩ là sẽ gặp anh.

- Nếu không phải là tôi thì cũng là những gã đi môtô khác - Anh ngắt lời - Cô đã ở đâu vậy? - Tôi đã đi tìm cô khắp nơi.

Cô vẫn không chịu nhìn anh. Con tim cô đập điên cuồng, một lúc sau cô mới cất lời lên được:

- Tại sao anh lại phải đi tìm tôi? Tôi nghĩ anh sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa sau buổi chiều nay.

Luke thở dài, ngọ nguậy không yên, rồi đặt một tay lên má cô, quay mặt cô về phía anh. Trong khi cô hít vào một hơi thở đau đớn thì anh di một ngón tay trên đường viền uyển chuyển của chiếc cằm cô và vuốt ve nhẹ nhàng làn môi đang run rẩy của cô. Cái cảm giác mà nó gây ra thật không thể nào chịu nỗi và cô nấc lên rồi quay phắt đi.

Bây giờ thì đến lượt Luke thở dài, nhưng hơi thở của anh khàn đục và có vẻ như tức giận, dường như việc rút lui đột ngột của cô làm anh phật ý:

- Tốt hơn cả là chúng ta nên nói chuyện, tôi và cô. Anh cô có nhà không?

- Không - Cô trả lời mà không suy nghĩ gì - Anh ấy đang ở Pháp.

- Cầu cho anh ta ở đó lâu lâu một chút - Luke đáp lại cộc lốc - ít ra là trong vòng một giờ nữa.

Vào phòng rồi anh ta đóng cửa lại:

- Chúng ta nên đề phòng thì hơn. Cái ông bạn say xỉn của cô, cái gã mà ông anh cô đã cứu vớt một cách sai lầm ở bên bờ sông có khi lại hứng ghé chơi và tôi cảm thấy không ưa hắn cho lắm.

Gay sợ hãi nghe anh nói. Cô định quay vào phòng ngủ của cô, hy vọng chấn chỉnh lại những gì mà cơn mưa nước mắt gây ra trước khi Luke để ý thấy.

Lẽ ra cô nên biết là anh theo sát từng cử động của cô và nhanh nhẹn hơn cô tưởng nhiều. Trước khi cô kịp tẩu thoát anh đã chộp lấy cánh tay cô, lôi cô lại đối diện với anh. Khi nhìn rõ bộ mặt cô dưới ánh đèn, mặt anh tối sầm:

- Gay - Anh lạc giọng, đôi mắt anh bỗng loé lên - Sao cô lại làm cái việc này chứ? Cô quá là bốc đồng và chỉ làm tổn thương chính cô thôi.

- Hành động không suy nghĩ là một điều anh không thể nào hiểu được đâu? - Cô lảm nhảm mỉa mai anh, sắp sửa xỉu đi bởi sức ép từ đôi tay như gọng kìm của anh.

- Đó chính là cái khiến cô rất dễ phạm sai lầm - Anh độp lại thật xác đáng, những ngón tay săn chắc của anh nôn nóng chải trên những lọn tóc mượt mà lòa xòa xuống vầng trán và gò má nóng bỏng của cô. - Đừng nghĩ rằng cô là người duy nhất thỉnh thoảng gây sốc cho bọn họ, nhưng xin cô đừng hiểu nhầm ý tôi, Gay. Tôi không muốn cô bị tổn thương như thế này một lần nữa.

Làn da cô nóng bỏng lên vì nước mắt, có vẻ như rất cháy ở những chỗ bị anh động vào. Thật là không thể đọc được những suy nghĩ của anh. Trong anh có vẻ giận dữ và cô băn khoăn không hiểu tại sao anh vẫn tiếp tục ôm cô. Cô ngọ nguậy không yên, cắn môi mình trong khi anh nhìn cô xăm xoi:

- Anh muốn nói là anh không muốn tôi đến văn phòng của anh nữa chứ gì?

Anh thoáng cau mặt nhưng chỉ trả lời đơn giản:

- Không, nếu điều đó chỉ mang đến một sự phiền muộn. Tôi không thể hình dung ra những nhân viên của tôi bây giờ đang nói gì và nghĩ gì, mà tôi cũng không muốn biết.

- Đó là tất cả những gì khiến anh bận lòng sao? Cô hỏi điên cuồng.

- Không, anh đáp lời ngay, ngạc nhiên không nói thêm gì nữa.

Một phần cơn sốc mà Gay đã phải chịu đựng trong buổi chiều nay vẫn còn trong cô. Toàn thân cô vẫn còn lẩy bẩy, tất cả những nước mắt cô đã khóc vẫn chưa làm nó tan đi. Cô vẫn lờ mờ cảm nhận được điều gì đó và cô phải cố gắng để vực mình dậy thôi. Thật không hay ho gì khi thổn thức vì Luke - Anh ta luôn quá sức chịu đựng của cô.

- Tôi xin lỗi - Cô nuốt nước mắt, nhận thức rõ ràng anh đáng được hưởng một lời xin lỗi. Cô đã xông vào văn phòng của anh mà không nghĩ tới một tí gì cho ai khác ngoài chính bản thân cô. Nếu cô điềm tĩnh và biết điều thì có khi anh ta còn tha thứ được cho cô, nhưng giờ cô đã gây ra cái cảnh đó thì rõ ràng là vượt quá xa giới hạn có thể tha thứ được rồi.

- Tôi xin lỗi, Luke - Cô nhắc lại, lần này thì nghe có vẻ là vô vọng.

Bỗng dưng, thật là ngạc nhiên, anh quát lên:

- Tôi không thực sự quan tâm xem những nhân viên của tôi đang nghĩ gì, Gay. Mà chính là cô... anh ngần ngại, liếc nhìn ra xa khỏi gương mặt đầy vẻ tổn thương của cô dường như anh không quan tâm gì đến nó nữa - tôi không muốn cô xé vụn mình ra như thế này. Điều gì đó khiến tôi cảm thấy tôi phải chịu trách nhiệm.

- Anh không phải đâu - giọng nói của cô đã trở nên bình tĩnh hơn với đôi chút sự kiêu hãnh đã tìm lại được, rồi bẻ ngón tay răng rắc một cách bẽ bàng - Suy cho cùng, anh đã nói rõ ràng từ đầu anh nghĩ về tôi như thế nào rồi.

Anh đột ngột quay chỗ khác, dường như vì một lý do nào đó anh không còn tin vào bản thân anh chút nào.

- Cũng như điều cô đã nhớ - Anh cau có đáp lời - Chúng ta không thể để bụng nhau quá Gay à.

Cô thở dài sầu não, để cặp mắt mình dõi theo anh vẻ nuối tiêc. Nghe anh nói thật là phải chăng và cố gắng không nổi giận về chuyện anh đã được miễn dịch khỏi những tình cảm hỗn loạn đang liên tục làm cô khổ sở. Khi anh quay lại với cô, cô cố tự an ủi Morris bằng thực tế rằng anh không còn giận dữ chút nào. Khi nhìn vào cô, đôi mắt anh đen lấp lánh. Nếu mà cô không được mở mắt từ trước rồi thì có khi cô sẽ tin rằng họ kết nhau rồi.

Một cơn run rẩy tò mò chạy qua người cô khi anh cởi bỏ áo khoác ngoài của cô, kéo tuột nó ra khỏi bờ vai cô với đôi tay dịu dàng.

- Cô nên đi tắm đi, Gay. Trông cô mệt mỏi đấy. Trong khi cô bận thì tôi sẽ pha chút cafe, tự tôi cũng có thể xoay xở được.

Trong cái nhà tắm mà, cũng giống như cái nhà bếp của Morris, được trang bị tốt một cách đáng ngạc nhiên, cô cởi bỏ quần áo và mở vòi hoa sen, để dòng nước xoa dịu cơ thể nhừ tử của mình. Rồi, sau khi đã mặc một chiếc áo lụa và váy ngắn, cô chải vội tóc tai rồi quay lại với Luke.

- Không lâu lắm đâu - Cặp lông mày sẫm màu của anh nhướng lên khi rót cho mình một ly cafe bốc khói.

- Tôi không quá khó tính hoặc là pha cũng được - Cô uống cafe với một vẻ biết ơn mà không tự thú nhận rằng cô đã chú tâm vội vàng như vậy để bản thân không còn thời gian nào mà suy nghĩ nữa. Lấy mu bàn tay quẹt lên miệng rồi cô đặt cái tách xuống bàn.

- Có thấy khá hơn không? - Luke hỏi

- Có, cảm ơn anh - Cô nói như một đứa trẻ con, vẫn cứ cụp mắt xuống vì sợ rằng anh có thể nhìn thấy sự đau đớn vẫn còn âm ỉ trong cô.

- Tôi nghĩ là chúng ta cần nói chuyện - Cầm tay cô anh kéo cô trở lại phòng khách. Đưa cô ngồi xuống ghế rồi anh ngồi xuống bên cạnh cô:

- Tôi nghĩ là cô nợ tôi một đôi lời giải thích về chuyện hôm nay, từ đâu tại sao cô lại đến văn phòng tôi?

- Tôi đã nói với anh rồi - Cô thều thào đau đớn, khuôn mặt trẻ trung của cô kéo dài ra - tôi muốn hỏi xem anh đã đính hôn chưa. Chả có tin tức gì trên báo cả và tôi không thể nhớ được anh sống ở đâu. Trong danh bạ cũng không tìm thấy nốt.

- Đính hôn ư - Anh cau mày, đôi mắt anh nheo lại

- Tuần trước anh nói là có thể anh sẽ đính hôn mà - Cô kêu lên, với một sự nôn nóng dễ nhận thấy.

- Ôi, chuyện đó ư, vẫn chưa đâu - Anh cam đoan một cách cộc lốc.

Bỗng nhiên nghe giọng nói anh có vẻ như một người đã chịu đến giới hạn rồi, và nghĩ là cô hiểu tại sao:

- Có phải cô ta làm anh thất vọng không?

- Tôi đã không hỏi cô ấy.

- Anh không hỏi cô ấy ư? - một cơn thịnh nộ xung thiên tràn ngập Gay trước thái độ thờ ơ của anh. Anh đã để cho cô phải phỏng đoán, phải chịu đựng mà không thèm để tâm!

- Lẽ ra anh phải gọi điện cho tôi chứ - Cô điên cuồng buộc tội anh.

- Không có lý do gì mà tôi phải làm thế - Anh la lên giội nước vào ngọn lửa giận dữ trong cô - vì Chúa, xin cô thôi cư xử quá ư trẻ con như thế đi!

- Tôi không phải là đứa trẻ con! Cô quật lại, phẫn nộ tràn trề.

- Cô đang bị mông lung và tôi là người lớn tuổi hơn, biết phải trái. Khi cô đến văn phòng tôi thì tôi phải thức tỉnh cô để cô hiểu ra vấn đề. Chúng ta không thể nuông chìu những thói ngốc ngếch vô lối đó.

Cơn giận dữ của cô bốc hơi cũng nhanh như lúc bùng lên. Gay nhìn anh lơ ngơ. Thế ra đó là những gì anh nghĩ về cảm xúc mà cô dành cho anh! Anh cho đó là những thói ngốc ngếch vô lối. Cô cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Cô đã gần hai mươi rồi, rõ ràng là không phải một đứa trẻ và tất cả những gì cô muốn là có thể yêu anh một cách tự do mãi mãi. Nhưng vì những phép tắc, cuộc sống mà anh đã vạch ra cho bản thân anh, thì chuyện ấy sẽ không bao giờ có.

- Tôi rất tiếc, Luke - Cô lẩm bẩm - Anh chắc chắn là đúng. Chỉ muốn chui xuống đất vì nghĩ rằng anh hẳn sẽ coi tình cảm của cô là bốc đồng, cô tìm cách để phủ nhận cho có sức thuyết phục: - Anh biết không, thực sự tôi nghĩ thích anh, nhưng nếu mà tôi có thích thì cái buổi chiều nay thực sự đã trị cái bệnh đó cho tôi rồi.

- Thế sao? - Anh đủ nam tính để chộp lấy cái cơ hội mà cô vô tình ném ra. Khi anh xích lại gần hơn, cô mù mờ cảm thấy mình đã phạm một sai lầm. Cặp mắt của anh lướt trên người cô, gần như làm cô nghẹt thở, trong khi tất cả những gì cô muốn làm lại là lạnh lùng làm lơ anh đi. Khi anh ôm cô, má cô đỏ rần rần và cô thấy như muốn òa khóc một lần nữa. Làm sao cô có thể cho phép một người đàn ông đẩy cô vào tình trạng hoảng loạn này chứ?

Trước khi cô đoán ra chủ định của anh, thì anh đã kéo tuột cô vào vòng tay của anh.

- Gì cơ - trị bệnh ư? - Anh lẩm bẩm uể oải, miệng anh chỉ còn cách một hơi thở thôi.

Nếu là một người đàn ông không thích cô thì anh xử sự thật kỳ cục - trừ phi đó là một cách trừng trị khác nữa chăng?

- Ôi, không - Cô kêu lên, hoàn toàn ý thức được một ham muốn thình lình dội lên trong huyết quản. Tim cô đập thình thịch. Nhưng anh không chút để ý đến lời cầu xin đau đớn yếu ớt của cô. Vòng tay anh xiết chặt và đôi môi anh đáp xuống môi cô, bất chấp mọi cản trở, khiến cô phải đáp lại cho đến khi những nụ hôn đáp lại của cô cũng trở nên hối hả. Cô bị cuốn đi bởi một đợt thủy triều đam mê bất tận, cuốn đi tất cả mọi chướng ngại vật hòng chặn đường nó. Đó là Luke và cô yêu anh, người đàn ông mong muốn cô rồi lại chối bỏ cô.

Vì điều này lại gợi cho cô những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng, mà bây giờ cũng vẫn còn, nhắc nhở cô rằng cô không phải là người dành cho anh, cô cố đẩy anh ra.

Giằng mạnh môi ra khỏi môi anh, cô hổn hển:

- Hãy để em yên, Luke xin anh!

Để trả lời, anh thọc một tay vào chỗ ngực áo mở ra và nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của cô. Cảm giác mà nó mang đến thật là mãnh liệt. Nó làm cô nghẹt thở, đó là một sự trào dâng của đam mê chỉ đơn thuần từ những ngón tay anh mơn trớn. Lại một lần nữa sự kháng cự của cô sụp đổ khi anh tiếp tục làm tình với cô và đôi tay cô ôm riết quanh cổ anh vô phương cứu chữa.

Khát khao kéo cô sát lại gần nữa, nhưng khi ép sát cô vào thân thể săn chắc đầy nam tính của anh thì một hồi chuông cảnh báo rung lên trong tâm trí Gay.

- Xin anh - Cô lẩm bẩm điên cuồng khi anh cúi xuống hôn lên ngực cô - Luke, anh hãy thôi đi.

Anh ngẩng đầu lên, lắc đầu một cách lơ đãng: - Tại sao chứ? - Anh hỏi giọng khàn khàn.

Giọng như nức nở, cô thì thầm:

- Anh biết tại sao mà... em không là gì với anh cả mà.

- Em làm anh phát điên lên, trong khi anh có thể điềm tĩnh với những người đàn bà khác - Anh thì thầm sâu lắng, đôi mắt anh nhìn cô lấp lánh - em chỉ cần nhìn anh thôi - Anh rên rỉ - và anh đang bốc cháy đây. Em thiêu đốt anh, em có hiểu không?

Cô không chắc là cô hiểu, nhưng rồi có vẻ như cô cũng không chắc về bất kỳ điều gì nữa. Nếu cô bị căng thẳng thì anh cũng thế, khuôn mặt anh dù được kiềm chế cũng tràn đầy ham muốn mà anh không hề định che giấu. Môi anh lại gắn chặt vào môi cô và khi nụ hôn của anh sâu hơn, Gay cảm thấy choáng váng. Nhịp tim cô trở nên điên loạn, hòa với những tiếng đập tựa như sấm rền của con tim Luke trong khi cơ thể cô tan ra dưới cơ thể anh.

- Hãy yêu em đi - Cô thở vào làn môi nóng bỏng khát khao của anh, van xin điều mà cô vừa từ chối - Xin anh, Luke, hãy yêu em!

Đôi tay anh, vòng quanh cái eo nhỏ nhắn của cô rồi lùa vào trong tóc cô, ôm siết cô, rồi cô cảm thấy anh căng lên, rồi bỗng nhiên cô thấy mình trơ trọi trên sôpha.

- Anh xin lỗi - giọng anh khản đặc, đẩy cô ra khỏi anh rồi đứng dậy - Anh không thể.

Trong một thoáng, Gay quá choáng váng không cảm thấy gì ngoài một trò lừa bịp. Cô còn quá trẻ và đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự đam mê thực sự:

- Luke? - Cô ngập ngừng thì thầm, giọng nói chứa chan một niềm khao khát vô thức.

- Thôi đi, Gay - Anh cắt ngang một cách tàn nhẫn - Anh đi đây. Tốt hơn cả là em nên khóa cửa ngay sau khi anh đi ra khỏi và nên biết ơn anh vì anh đã tỉnh ra kịp thời.

Gay nhìn anh trừng trừng, sắc hồng khao khát trên má cô nhạt dần khiến cô trở nên tái nhợt cũng như anh. Cô đã muốn được giam giữ trong vòng tay của anh bất chấp mọi hậu quả, nhưng anh đã không muốn cô. Chẳng phải điều đó được nói lên thật rõ ràng trên từng đường nét khắc nghiệt trên khuôn mặt anh ư? Anh chỉ đơn thuần tiêu khiển cho bản thân anh, tò mò xem cô để cho anh đi xa đến mức nào. Giờ đây, khi anh đã biết được rồi thì anh hết hứng.

Cho đến tận hôm nay cô vẫn chưa thử đoán xem Luke có thể nhẫn tâm đến mức nào. Cô đã nghĩ trong con người anh ta có những mặt dịu dàng, nhưng lúc này đây cô nhận ra cô đã lầm. Anh ta có thể nồng nàn say đắm, đầy dục vọng nhưng không bao giờ vượt khỏi cái ngưỡng mà anh ta kiểm soát được. Đêm nay, cô đã cảm thấy thật tự nhiên xiết bao, tình cảm được căng lên từ bản năng, còn anh ta thì chỉ tiến hành một cuộc thử nghiệm.

Cảm thấy lạnh buốt thấu xương, cô buộc mình phải hỏi một câu ngẫu nhiên:

- Em còn gặp anh nữa không?

- Không! - Anh đáp gần như là dữ dội - tối nay tôi đã nếm đủ trong lúc tìm kiếm cô và để nhận ra rằng cô không tốt cho tôi. Chúng ta không tốt cho nhau. Gay, cả hai chúng ta đều biết điều đó. Tôi không thể quay trở lại được. Lần này tôi muốn nói là....

Những tuần tiếp sau đó Gay nhận ra rằng từ trước đến giờ cô chưa từng biết được thực sự bất hạnh là gì. Cô bị nỗi đau đớn tuyệt vọng gặm nhấm, cho đến khi cô cũng không biết được liệu cô có nên sống tiếp nữa hay không. Trước đây, Luke luôn nói lời từ biệt như là anh sẽ thực sự rời xa cô, nhưng rồi lại tiếp tục liên lạc. Điều này khiến cô bao lần, với bao nhiêu thời gian đau đớn, để nhận thức rằng lần này sẽ không như thế. Chuông điện thoại không reo, cũng không có lời nhắn nào, chỉ là trống vắng, một sự im lặng ghê người, dường như mỗi giờ trôi đi lại càng thêm khủng khiếp. Đôi khi cô cảm thấy tê dại đến nỗi cô chắc rằng mình không còn có cảm giác gì nữa, thế nhưng khi cô gián tiếp nghe hoặc nhìn thấy cái gì gợi đến Luke là cô lại thấy một nỗi đau không tả nỗi. Tuy nhiên không có cảm giác nào tồi tệ như cái hôm cô nhìn thấy anh ta đi với Lily Dalmonte ở trong cửa hàng ở Chelsea trên đường King.

- Tiền, bồ ơi - Alice đâm sầm vào trong lúc Gay đang cố nhấm nháp chút trà. Họ cực kỳ bận rộn suốt cả ngày và cô thấy mệt mõi. Đã gần đến giờ về và cô cũng không cảm thấy háo hức gì. Julie coi tất cả những khách hàng quan trọng của chị ta là “tiền bạc”, để các trợ thủ của chị ta hiểu được tầm quan trọng của họ và phải cư xử cẩn thận tối đa. Thường thì trong một cửa hiệu đông đúc, cái ngôn từ ngắn gọn này là đủ hiểu. Alice ưa dùng cách tâng bốc tất cả các khách hàng của cô, nhưng đặc biệt là với những khách hàng giàu có, và họ luôn quay trở lại cửa hàng.

- Chị muốn em gặp bà ấy à? - Gay hỏi.

- Không, để chị ra, bồ à, đừng lo - Alice mỉm cười - Chỉ là cô Masham ở Kent thôi mà. Cô ấy đang ở trên gác trong khu đồ vặt, nhưng em bé ơi uống cho xong cái cốc nước đi. Em biết là cô ta thích mọi người xúm xít và ghét bị giục giã đến thế nào rồi đấy.

Alice lại lao vào và vài phút sau Gay cũng ra theo với ý thức trách nhiệm. Cô vừa định lên tầng thượng thì lúc đi qua cửa, cô nhìn thấy Luke. Anh ta đang tha thẩn chỗ mấy cái ghế sô pha gần cửa Regency. Đúng lúc ấy anh quay đầu lại và mắt họ gặp nhau.

- Luke - Cô cũng không chắc là có phải cô đã gọi tên anh hoặc nó đã đông cứng lại trong cuống họng cô. Toàn thân cô trở nên lạnh toát và trông Luke cũng như đang đông cứng lại. Cái nỗ lực cô dùng để giữ cho bản thân khỏi rụng rời khiến cô cảm thấy cực kỳ đau đớn, nhưng đúng lúc cô định cố thử và mở miệng ra nói thì cô Lily lướt vào phòng, mặc một trong những sáng tạo mới nhất, trang nhã nhất của Alice.

- Đồ này đúng là đồ dùng cho tuần trăng mật anh có nghĩ thế không hả Luke thân yêu? - Lily tuôn ra một tràng không để ý đến sự có mặt của Gay sững sờ ở lối ra vào.

Gay lảo đảo. Cô biết là hẳn cô phải trắng bệt ra, cô vẫn cảm thấy sốc. Luke nhìn đăm đăm vào Gay trong khi Alice tán đồng Lily và gợi ý vài thứ thay thế nho nhỏ.

Bỗng dưng Gay thấy không thể chịu đựng được thêm nữa. Cô cảm thấy thật khủng khiếp vì cô sợ cô sẽ ngất mất. Cố dứt ánh mắt ra khỏi cái nhìn nhức nhối của Luke, cô lảo đảo quay trở về đường cũ. Cô Masham phải chờ thôi.

Cô loạng choạng quay về phía phòng làm việc, thở phào vì không có ai trong đó. Thế có nghĩa là cuối cùng Luke đã quyết định tương lai của anh. Anh đã nói quá lâu về chuyện cưới xin với Lily, và bây giờ thì Lily đang nói chuyện về tuần trăng mật và anh thì lẽo đẽo theo cô ta khắp nơi như một con thú cảnh. Hẳn là cô ta đang mua đồ đem về nhà chồng. Tất nhiên là Luke không phải trả tiền cho những món đồ đó vì cha của Lily khá giả - ông ấy phải có trên bạc triệu! Hẳn là ông ta phải sẵn lòng trả bất cứ cái gì để con gái ông xuất giá được phen này, lại với một khoản hoa hồng là chàng rể sáng giá nữa. Rõ là Luke đang để cho đầu óc chạy đúng mạch rồi, không còn gì phủ nhận.

Gay cay đắng nguệch ngoạc một mẫu giấy để lại cho Alice rồi hấp tấp rời cửa hàng. Luke đã nhìn cô dường như một người xa lạ. Đúng là anh ta đã nhận ra cô, nhưng thậm chí không thèm nói một lời chào hỏi. Anh ta đã tái nhợt đi nhưng Gay biết chắc là vì tức tối. Cứ theo như quan điểm của anh về con người cô, hẳn anh ta sợ rằng cô định làm anh ta bẽ mặt. Tốt thôi, chúc anh ta may mắn, cô cay đắng nghĩ thầm, đổ sập xuống giường khi cô về đến nhà, ngập tràn trong những dòng nước mắt đau đớn.

Sau một đêm trằn trọc đau khổ, Gay thấy mừng vì đã dậy sớm. Đến sáng nay cô thấy mình già đi đến vài tuổi và vỡ mộng. Cô cảm thấy đau đớn khốn khổ mỗi khi nghĩ đến Luke, nhưng kiên quyết không để mình nằm trên giường ủ ê về anh. Cô phải sáng suốt lên và cố mà quên anh đi. Có lẽ, cô quyết định một cách ảm đạm, cô phải kiếm một người đàn ông khác giúp cô làm việc đó.

Như thường lệ, Morris là đối tượng của cơn chăm chỉ đột xuất vào buổi sáng sớm. Lúc cô đang hút bụi phòng khách thì anh xuất hiện, mắt nhắm mắt mở, mặc áo choàng:

- Gay ơi, xin hãy làm ơn làm phúc mặt anh rên rỉ - em tắt cái của khỉ ấy đi cho. Nếu em cứ phải làm cái gì đó thì sao không đi pha trà đi? Anh đang mệt nhoài đây.

Gay vâng lời một cách bất dắc dĩ:

- Anh không nên chơi suốt đêm, nếu làm được thế thì anh sẽ trở nên văn minh hơn đấy - Cô người nói chanh chua.

- Khi nào anh muốn nghe lời khuyên của em thì anh sẽ hỏi! - Anh độp luôn.

Trong bếp, Gay nhướng lông mày trong khi đang rót trà ra tách:

- Có chuyện gì à? Julie à?

- Không hoàn toàn - Anh nhìn chăm chú xuống tách trà, dường như cố đọc trong đó tương lai của anh - Không có gì cả đâu.

- Bởi vì chỉ cần anh vẫy nhẹ một ngón tay là chị ấy chui lọt vào lòng anh chứ gì?

Morris ngạc nhiên liếc nhìn Gay, rầu rĩ lấy tay xoa cái càm lởm chởm:

- Sáng nay, em có vẻ sắc sảo quá đấy nhãi con à. Thực ra anh đang cân nhắc chuyện hỏi cưới chị ấy.

Gay há hốc mồm ngạc nhiên trước cái giọng điệu kẻ cả của ông anh. Có phải tất cả đàn ông đều nghĩ họ là chúa tể của mọi tạo vật, được quyền đối xử với phụ nữ theo ý muốn của họ không nhỉ? Cô nhấm nhẳn:

- Ông anh ơi, ông cứ tiếp tục cân nhắc đi và cô ta sẽ vù đi với một người khác đấy.

- Sao cô ấy phải làm thế - Morris cau có - Khi mà cô ấy yêu anh.

- Ôi - quên câu nói của em đi Gay thoáng thở dài - Anh cứ làm tới đi. Có thể chị ấy cải tạo được anh đấy.

- Em có biết tại sao anh lại băn khoăn không? Morris lẩm bẩm rất ưu tư - Đàn bà các người như thế cả thôi. Nếu anh cưới Julie, em chú ý nhé, mà anh không thật sự quyết tâm - rồi cô ấy cũng sẽ ngay lập tức như em thôi. Cố gắng bắt anh trở nên ngăn nắp, khai hóa cho anh, bắt anh làm mọi cái theo lối của cô ta.

- Thế cho nên anh không cho rằng việc lấy chị ấy là hay ho chứ gì - Gay giận dữ nói - nếu em mà là anh thì hẳn em sẽ chẳng nghĩ đến chuyện cưới xin bất kỳ ai cho đến khi em gặp một người mà em cho rằng thực sự đặc biệt. Nếu anh nghĩ Julie cũng như người khác thì anh chưa yêu chị ấy. Nếu anh yêu chị ấy... Cô dừng lời giật mình vì thấy có tiếng nức nở trong giọng nói của chính mình - thì anh sẽ không quan tâm chị đến chuyện chị ấy là ai và anh sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho chị ấy vui lòng.

Morris ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô em gái một hồi lâu, bỗng nhiên đôi mắt anh nheo lại, anh đột ngột thay đổi chủ đề câu chuyện:

- Jim đã kể cho anh nghe về một anh chàng quanh quẩn ở đây trong khi anh đi vắng. hắn ta nói đúng đấy chứ, có phải em có bạn mới không? Hay là hắn ta chỉ tưởng tượng ra mọi chuyện thôi?

Hẳn là anh ấy muốn chỉ Luke, mặt Gay nhợt đi rồi trắng bệt ra:

- Nếu Jim không uống quá nhiều thì anh ấy cũng không tưởng tượng lung tung đến thế đâu. Dù sao thì lần này anh ấy cũng đúng. Em đã đi chơi với một người, nhưng bây giờ thì hết rồi...

- Thật sao, - Morris ngắm nhìn cô với một vẻ quan tâm mà anh có thể có được khi anh không bị công việc cuốn hút, rồi lại một lần nữa anh ta thay đổi chủ đề câu chuyện: Em ơi em có nét rất đẹp trên gương mặt đấy - Có những cái anh không nên chỉ vì cha mẹ... Ôi, trời ơi! Anh hốt hoảng bẻ cổ tay - thế anh mới chợt nhớ ra. Hôm qua Patricia gọi điện đến đây, trước khi anh đi và em về. Bà ấy bị bong gân hay đại loại như thế và muốn em về bên ấy.

- Ôi không, Gay nhìn ông anh kinh hãi, Morris luôn gọi mẹ cô là Patricia, đó là một kiểu thỏa thuận giữa hai người - mẹ em sao rồi? Sao anh không bảo em sớm hơn hả?

- Ngoài chuyện cái mắt cá ra thì bà ấy không sao, anh tin là thế, nên đừng có loạn lên - Anh cằn nhằn - Anh xin lỗi em yêu - Anh thêm vào trong khi ngắm nhìn gương mặt lo âu của Gay với vẻ ăn năn - Anh đã định để lời nhắn lại, nhưng anh đãng trí quá đi mất. Nhưng dù sao thì bà ấy bảo hôm nay cũng được, nếu em có thể về. Anh bảo là chả có gì ngăn trở em cả, thế là tất cả đã được sắp xếp rồi, Nigel sẽ đón em.

- Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp thật là tiện, Gay hồ nghi, theo quan điểm của Morris. Anh ấy lại đi khỏi nhà vào cái buổi sáng đáng nhớ ấy để làm một công việc khác ở nước ngoài, thế là căn hộ được khóa lại và họ cùng nhà đi chỉ sau đó hơn một giờ đồng hồ. Morris luôn làm việc hiệu quả hơn là vẻ bề ngoài của anh tỏ ra, anh đã đăng ký vé máy bay cho cô và khăng khăng sẽ đi tiễn cô. Gay đánh giá cao việc đó, nhưng anh không thèm liếc mắt quan tâm mà cứ thế can thiệp vào mọi việc. Vì chuyện đó, và Luke nữa, cô mừng là được rời khỏi London và chào đón mặt trời mặt trời của Paris.

Nigel Trent là phụ tá của cha cô, đón cô ở sân bay. Anh ta yêu cô, đó là một trong những lý do cô không thường xuyên về Paris. Dù sao anh ta cũng là một chàng trai trẻ duyên dáng, dễ chịu và cô thường nghĩ rằng anh có thể làm một người chồng tốt. Nếu không có chuyện với Luke thì có khi cô đã ưng anh rồi. Nigel đã ngỏ lời từ dạo cô mười tám và đôi khi cô cảm thấy tội lỗi vì không bắt được mình nói lời chấp thuận. Liếc nhìn anh ta trên dọc đường họ lái xe vào Paris, cô nhận ra cô sẽ chẳng bao giờ yêu được anh khi giờ đây cô đã gặp Luke. So sánh anh với Luke tương tự như so sánh rượu mạnh với nước lã. Nigel thậm chí không làm cho tim cô đập nhanh lên lên tí chút nào, trong khi với Luke, chả cần chút cố gắng nào, nó đã trở nên hoàn toàn hoang dại.

Cô ở lại Paris ba tuần rồi về London. Cái mắt cá chân của mẹ cô đã khỏi hẳn, nhưng trước khi được như thế, Gay cáng đáng cho mẹ cô vô số chức năng. Dù cho còn lâu cô mới đạt đến mức hoàn toàn tự tin thì sự trẻ trung duyên dáng của cô đã bù đắp được cho phần thiếu hụt của kinh nghiệm. Cha cô rất hài lòng về cô. Trước đó ông rất buồn về việc cô thường tỏ ra miễn cưỡng trước bất kỳ việc gì cần đến giao thiệp, mà đó lại chiếm phần lớn trong công việc của ông ấy. Gay khiến ông nghĩ rằng cô đã thay đổi, làm sao cô có thể nói với ông rằng cô đang quá đau khổ vì Luke và cô không quan tâm xem thực sự cô đang làm gì chứ? Thêm nữa, chả phải là ở bất cứ đâu, làm bất kỳ việc gì cũng tốt hơn là ở London, nơi sự hiện diện của anh là điều thường xuyên nhắc nhở cô về những điều cô không thể có.

Bình luận





Chi tiết truyện