chương 130/ 175

Nếu là người khế ước, cũng ý nghĩa Lam Tư • Duy Đức cho dù khôi phục tinh thần lực, nhưng sau khi trưởng thành không thể thức tỉnh, không có khả năng lại có thể trở thành người khế ước. Trừ phi, hắn uống trà rượu do Đoạn Sở chính tay ủ.

“Trạch Mĩ đi qua thông đạo đặc thù đến Đế Ma Tư, cũng cần thời gian nửa tháng.” Úc Thịnh Trạch trầm giọng phân tích: “Mà khi đó trà rượu của ngươi mới ủ thành công, hắn không có khả năng vì trà rượu mà tới.”

Đoạn Sở tự nhiên cũng biết điểm này, trà rượu thức tỉnh là bí mật được giấu diếm gắt gao, nhóm nguyên lão Cáp Ngói tinh hệ cũng không mấy người biết đến, huống chi là người Trạch Mĩ xa xôi như vậy.

“Hắn uống thuốc tiến hóa sao?” Đoạn Sở thần sắc phức tạp nhìn về phía Lam Tư • Duy Đức ở xa xa.

Tinh thần lực tính chất đặc biệt phân ra làm hai loại nhu thuận cùng công kích, chúng nó cùng tồn tại trong cơ thể. Thiên hướng công kích sẽ thức tỉnh trở thành chiến sĩ, mà tính chất đặc biệt nhu thuận sẽ trở thành người khế ước. Thuốc tiến hóa chính là làm cho tính công kích của tinh thần lực được đề cao sau đó bạo phát mà ngoại phóng. Cho nên chỉ cần là người trưởng thành, dùng thuốc tiến hóa đều có thể trở thành chiến sĩ hậu thiên.

Chẳng qua tinh thần lực tính chất đặc biệt không có tính công kích cụ thể, nhất định Lam Tư • Duy Đức cho dù trở thành chiến sĩ, bản thân cũng chỉ có thể quang quẩn ở cánh cửa chiến sĩ cấp thấp. Điều này đối với những người khác mà nói cũng không có gì, trở thành chiến sĩ nói như thế nào thì so với người bình thường cũng có nhiều hơn một phần vũ lực bảo đảm. Nhưng đối với Lam Tư • Duy Đức một vị vương tử mà nói, chiến sĩ cấp thấp sẽ làm hắn trở thành sỉ nhục của hoàng thất, cả đời đều không thể ngẩng đầu.

Úc Thịnh Trạch lôi kéo Đoạn Sở đi trước, vừa đi vừa thấp giọng trả lời: “Này phải xem chính hắn. Bất quá sau khi khôi phục tinh thần lực, ít nhất hắn sẽ không bị hạn chế ở Trạch Mĩ tinh hệ.”

Đoạn Sở nghĩ đến lúc ban đầu sống lại, bởi vì tinh thần lực bất ổn, hắn ngay cả ngồi phi hành khí cũng đầu váng mắt hoa, đồng ý gật đầu.

“Cũng đúng, cha mẹ của Lam Tư • Duy Đức vương tử, nếu sủng ái hắn như vậy, khẳng định lo lắng hắn lại xảy ra cái gì bất trắc. Hiện tại tinh thần lực khôi phục, ít nhất so với lúc trước tự do hơn.” Nói xong, Đoạn Sở lại nghĩ tới quá khứ của Trữ Khang Trí, khó tránh khỏi cảm động lây: “Ta trước kia cũng vậy, chỉ có thể chờ đợi ở nhà.”

Đây là nhân chi thường tình, ngược lại Lam Tư • Duy Đức so với Sở Hoa, có khả năng trong hơn mười năm tinh thần lực bị thương, trở thành người phụ trách của liên minh thương hội, mới là khiến kẻ khác hâm mộ. Đương nhiên, nếu không có Tề Hạo Ngôn quyền cao chức trọng lại xuất thân hiển quý duy trì, vì hắn mà bất kể đại giới mua kỳ trân dị bảo, để trợ giúp Sở Hoa qua lại giữa các tinh hệ, cũng không có khả năng làm được.

Tưởng tượng như vậy, Đoạn Sở lập tức tăng thêm vài phần hảo cảm đối với Tề Hạo Ngôn, Tề Hạo Ngôn đối với Sở Hoa là xuất phát từ nội tâm không nói, chỉ riêng phần duy trì không lay động kia, cũng đủ thuyết minh hắn đối với Sở Hoa có bao nhiêu ngưỡng mộ.

Úc Thịnh Trạch lại không nghe ra cảm khái của hắn, thầm nghĩ từ khi hai người gặp lại đến nay, hắn bận bịu nhiều việc… Nhiệm vụ của quân bộ, cũng không nghĩ sẽ mang Đoạn Sở theo ra ngoài kiến thức, thậm chí ở Đế Ma Tư cũng không đi tham quan, không khỏi ảo não, dừng lại cước bộ nhìn Đoạn Sở nói: “Là ta sơ sót, về sau chúng ta mỗi ngày đều sắp xếp ra ngoài một lần. Nếu ngươi có tinh cầu đặc biệt thích, cũng có thể sắp xếp trước.”

Đoạn Sở lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Úc Thịnh Trạch. Nam nhân nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh chỉ có ảnh ngược bóng dáng của hắn. Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng nghĩ đến Úc Thịnh Trạch từng vì hắn mà an bài hết thảy, vẫn là làm cho Đoạn Sở không khỏi nhếch khóe miệng, tay bị nắm giật giật, ngón tay giao nhau quấn quanh một chỗ, tâm như là được ngâm trong nước nóng mà trở nên ấm áp.

“Không vội, ta nghiên cứu tinh vực đồ.” Đoạn Sở đáp lại, không giải thích hắn lúc trước ám chỉ là khi ở trên trái đất.

“Ân!” Úc Thịnh Trạch ánh mắt nhu hòa cúi đầu, vô cùng thân thiết hôn khóe miệng Đoạn Sở. “Đi thôi, chúng ta nhanh đến.”

Đoạn Sở cười khẽ, nhưng không né tránh, hai người sóng vai đi tới, Áo Lợi Ngươi ở một bên hướng dẫn Lam Tư • Duy Đức cùng thị vệ của hắn.

Đoàn người rất nhanh đi tới lãnh địa trạch (nơi ở trong lãnh địa). Nói là trạch để (dinh thự), kỳ thật so với tòa thành của Đoạn gia thì lớn hơn, to hơn gấp đôi, cũng phải hơn phân nửa hoàng cung, khó trách Úc Thịnh Trạch nói đem Bạch Bạch cùng Đoàn Tử đặt ở chủ viện là có thể. Lam Tư • Duy Đức ở khách viện (nơi dành cho khách), chỉ đi đường cũng phải hơn mười phút mới đên.

Lam Tư • Duy Đức đối với Úc Thịnh Trạch đem hắn an bài ở khách viện vui vẻ đồng ý, chỉ là hỏi một câu: “Buổi tối, chúng ta có thể cùng nhau dùng cơm không?”

“Đương nhiên, ngươi có kiêng ăn cái gì, cứ nói cho Áo Lợi Ngươi một tiếng.” Úc Thịnh Trạch gật gật đầu. Những gì nên làm vì quan hệ hai nước, hắn sẽ không đẩy trách nhiệm. Huống chi, Lam Tư • Duy Đức nếu đúng là người khế ước đã qua quá trình thức tỉnh, như vậy gối trà cùng bánh kẹo đối với hắn hiệu quả rất nhỏ mới đúng, tích cực đến Đế Ma Tư như vậy, khẳng định là có mục đích khác, không tiếp xúc với hắn làm sao có thể biết được.

Lam Tư • Duy Đức cười cười, lại nhìn về phía Đoạn Sở hỏi: “Ta bình thường thức dậy muộn, nếu các ngươi buổi sáng có việc, giữa trưa lại không trở lại, cũng không cần bận tâm đến ta.”

Cũng chính là ý tứ không quấy rầy bọn họ? Đoạn Sở bất động thanh sắc mím môi cười nhẹ, nhìn theo Lam Tư • Duy Đức được Áo Lợi Ngươi dẫn đường rời đi, cũng theo Úc Thịnh Trạch đi trở về chủ viện.

Tới bên trong chủ viện, Úc Thịnh Trạch dừng lại cước bộ nhìn về phía quản gia Thạch Bằng cùng thị vệ trưởng Lãng Tấn, trầm giọng phân phó: “Thạch Bằng, ngươi an bài phòng ngủ ở chủ viện cho Áo Lợi Ngươi cùng Phổ Lôi Tư, sau đó cùng Áo Lợi Ngươi bàn bạc về bữa tối. Lãng Tấn, phòng ngự của tòa thành tăng lên cấp bậc cao nhất, bất luận kẻ nào không có mệnh lệnh của ta, cũng không cho phép vào đi vào chủ viện cùng khách viện nơi Lam Tư • Duy Đức ở.”

“Vâng!” Thạch Bằng cùng Lãng Tấn vội vàng lên tiếng trả lời.

Đoạn Sở tiếp nhận ***g thú từ tay Phổ Lôi Tư một đường nơm nớp lo sợ, sau khi những người khác rời đi, ngồi xổm xuống, đem hai Tử Tinh thú đã muốn đầu váng mắt hoa đi ra.

Phát hiện rốt cục được ra khỏi ***g thú, Đoàn Tử chớp đôi mắt màu vàng to, “ô” một tiếng, vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm liếm ngón tay Đoạn Sở. Bạch Bạch gần đây liên tục tiến hóa, thân thể bé nhỏ mềm mại nằm úp sấp ở bên chân Đoạn Sở, chỉ mở to hai mắt nhìn Đoạn Sở, có vẻ thập phần đáng thương.

Đoạn Sở bật cười rút tay về, cẩn thận kiểm tra, phát hiện chúng nó hẳn là đói bụng, vội vàng từ nút không gian lấy ra tiểu thú quả màu tím mà hắn nuôi trồng để trong lòng bàn tay, rất nhanh đã bị chúng nó ắn hết.

“Nhớ rõ, mấy ngày nay ở trong chủ viện, tuyệt đối không thể nơi nơi chạy loạn!” Đoạn Sở thấp giọng cảnh cáo, cũng không quản chúng nó có nghe hiểu hay không, để cho chúng nó vui vẻ đi chơi.

“Có mệt không?” Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở rốt cục cũng xong, kéo tay hắn.

Đoạn Sở lắc lắc đầu, hai người sóng vai đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ của Úc Thịnh Trạch bố cục giống hệt như ở thánh điện hoàng cung, bên người lại là người quen thuộc, Đoạn Sở miễn cưỡng ngồi ở ghế, nhìn Úc Thịnh Trạch ở chỗ hai người đặt hành lý. Từ khi hai người đột phá phòng tuyến cuối cùng, phòng ngủ của Đoạn Sở ở Mạc Ngươi Lai chỉ dùng để trang trí, lần này tiến đến vệ tinh thứ ba, hành lý cũng đều đặt ở trong nhẫn không gian của Úc Thịnh Trạch.

Lúc sau Úc Thịnh Trạch mang theo Đoạn Sở quen thuộc đi xuống tòa thành, rất nhanh đã đến bữa tối. Mới vừa tiến vào nhà ăn, Đoạn Sở đã thấy Lam Tư • Duy Đức thay đổi một thân trang phục thoải mái màu thuần trắng, đứng ở nhà ăn đối với bọn họ mỉm cười, làm tăng thêm dáng người cao ngất, anh tuấn bất phàm.

“Trạch để của hoàng tử Đế Ma Tư, quả nhiên khí thế bất đồng.” Lam Tư • Duy Đức cười nói.

Úc Thịnh Trạch chỉ lãnh đạm gật đầu, liền lôi kéo Đoạn Sở ngồi vào vị trí. Lúc sau ăn cơm, cũng đều là im ắng. Đoạn Sở nhìn ánh mắt màu trạm lam không thay đổi của Lam Tư • Duy Đức, phát hiện hắn tựa hồ tuyệt không để ý việc bị lạnh nhạt, chỉ là mỉm cười nhẹ tao nhã dùng cơm, ngẫu nhiên dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn cùng Úc Thịnh Trạch, làm cho Đoạn Sở đối với Lam Tư • Duy Đức càng thêm mạc danh kỳ diệu.

Ngày hôm sau, Lam Tư • Duy Đức quả nhiên không xuất hiện lúc sáng sớm, Úc Thịnh Trạch không chút do dự mang theo Đoạn Sở đi tới một nơi trong lãnh địa, Đoạn Sở chỉ huy Áo Lợi Ngươi, đem cây trà đã nuôi dưỡng thành công nhất nhất trồng.

Lãnh địa của Úc Thịnh Trạch ở vệ tinh thứ ba, có hai khối đất đều phù hợp trồng cây trà, diện tích còn rất lớn, mà đại sư gieo trồng hoàng gia đối với cây trà hiển nhiên không am hiểu, Đoạn Sở cũng không muốn về sau gieo trông lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho Áo Lợi Ngươi nhất nhất dạy, chính mình cũng đi theo chỉ điểm. Điều này tiêu phí đại lượng thời gian của bọn họ, chờ tất cả thổ địa đều trồng đủ loại cây trà mới trở về tòa thành, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của thị vệ hoàng gia Trạch Mĩ Á Đạt, Đoạn Sở mới ý thức được, Lam Tư • Duy Đức đã năm ngày không xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Cửu điện hạ, Đoạn Sở các hạ, xin hỏi các ngươi có thời gian không?” Á Đạt khó nén lo âu hỏi.

Đoạn Sở nhìn Úc Thịnh Trạch,  yên lặng chờ hắn trả lời.

“Chuyện gì?” Úc Thịnh Trạch hé ra khuôn mặt lạnh.

Á Đạt tự nhiên sẽ không bị dọa, chỉ là lấy lại bình tĩnh, thành khẩn thỉnh cầu: “Cửu điện hạ, vương tử của chúng ta tinh thần lực đã hoàn toàn khôi phục, hắn hiện tại lại muốn dùng thuốc tiến hóa. Chính là, Lam Tư điện hạ không thích hợp trở thành chiến sĩ hậu thiên, bệ hạ cùng vương hậu cũng không đồng ý hắn làm như vậy. Nhưng hắn rất kiên trì, mong ngài hỗ trợ khuyên giải! Chỉ cần kéo dài vài ngày là có thể!”

Á Đạt nói xong, tâm vắt ngang, quỳ gối trên mặt đất.

Đoạn Sở nhăn lại mi, âm thầm tính toán thời gian, từ khi Lam Tư • Duy Đức có được gối trà, không sai biệt lắm đã một tháng, đích thật là có thể hoàn toàn khôi phục. Mục đích hắn tới Đế Ma Tư, sẽ không phải bởi vì tránh người Trạch Mĩ tinh hệ, một mình dùng thuốc tiến hóa đi?

Đoạn Sở lập tức nhớ tới nguyên chủ lúc trước sau khi thức tỉnh thất bại liền liều lĩnh dùng thuốc tiến hóa, bản năng cảm thấy không ổn.

“Thịnh Trạch?” Đoạn Sở than khổ. Dùng thuốc tiến hóa không nhất định có thể thành công, một khi Lam Tư • Duy Đức ở trong này xảy ra chuyện gì, tất sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Đế Ma Tư cùng Trạch Mĩ, đây cũng không phải chuyện gì tốt.

“Không có việc gì.” Úc Thịnh Trạch nâng tay đặt trên bờ vai hắn trấn an, trong mắt hiện lên sắc bén, nhìn Á Đạt mệnh lệnh: “Mang chúng ta đi tìm hắn.”

Á Đạt cảm thấy buông lỏng, vội vàng lên tiếng trả lời: “Vâng! Cám ơn cửu điện hạ, cám ơn Đoạn Sở các hạ!”

Nói xong, hắn đứng dậy, vội vàng mang người đi tới khách viện nơi Lam Tư • Duy Đức ở.

Đoạn Sở lần đầu tiên đi tới khách viện, đình viện của khách viện kì thạch san sát, nước suối trong suốt yên lặng chảy xuôi chung quanh kì thạch, bên trong thế nhưng còn có cá tôm màu sắc tiên diễm, cho dù Đoạn Sở tâm tình không tốt, nhìn đến cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy sinh động thú vị.

“Nếu ngươi thích, ở trong viện của chúng ta cũng làm một cái?” Úc Thịnh Trạch chú ý tới tầm mắt của Đoạn Sở, lập tức đề nghị.

Đoạn Sở mắt sắc nhìn đến Lam Tư • Duy Đức ở đường nhỏ phía đối diện đi tới, hàm hồ trả lời: “Nói sau đi. Lam Tư điện hạ tới.”

“Cần gì nói sau, nếu thích, để cho Úc Thịnh Trạch phân phó đi xuống, cũng không mất thời gian.” Lam Tư • Duy Đức nhẹ nhàng tiêu sái đi đến, trong mắt hàm chứa nhiều điểm ý cười, vẫn là bộ dáng như vậy, căn bản nhìn không ra sự điên cuồng tự cắt đứt tiền đồ mà Á Đạt nói.

Úc Thịnh Trạch không hờn giận nhíu mày, tuyệt không quanh co mà lạnh giọng chất vấn: “Ngươi muốn dùng thuốc tiến hóa?”

Lam Tư • Duy Đức sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Á Đạt lập tức trở nên sắc bén.

Không đợi hắn nói chuyện, Á Đạt liền “Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Lam Tư điện hạ, thỉnh ngài nghĩ lại! Tinh thần lực không có tính công kích, giá trị thiên phú cao tới đâu cũng không thể trở thành chiến sĩ trung giai.”

Lam Tư • Duy Đức tức giận đến sắc mặt đều trắng, lại một câu cũng nói không nên lời.

“Ngươi muốn thành chiến sĩ hậu thiên, có thể, rời khỏi Đế Ma Tư!” Úc Thịnh Trạch không chút khách khí tuyên bố: “Ta để Áo Lợi Ngươi chuẩn bị phi hành khí, hiện tại trở về Đế Ma Tư, ta sẽ phái quân hạm ngoại giao đưa ngươi về hoàng cung Trạch Mĩ.”

Úc Thịnh Trạch nói xong, tia tinh thần lực không chút khách khí trực tiếp trói buộc tay chân Lam Tư • Duy Đức.

“Từ từ!” Lam Tư • Duy Đức bỗng nhiên hô một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Đoạn Sở, dùng một loại ngữ khí tuyệt vọng rồi lại tràn ngập ngoan tuyệt nói: “Đoạn Sở các hạ, ta có thể cùng ngươi một mình nói chuyện được không?”

Úc Thịnh Trạch sắc mặt đại biến, vừa muốn ngăn cản, lại bị Đoạn Sở chặn lại.

“Hảo!”

Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, không đợi hắn nói chuyện, ong ong ông, vòng thông tin bỗng nhiên vang lên chấn động khẩn cấp, cúi đầu vừa thấy, thông tin của đại ca Úc Hồng Trì đã truyền đến.

“Thịnh Trạch, vị hôn phu Cáp Duy • Bác Khắc của Lam Tư • Duy Đức tới rồi. . . . .”



Tháng Tư 17, 2016

131

Bình luận





Chi tiết truyện