chương 126/ 175

Nguyên gia nằm ở trung tâm Đế Ma Tư, vào ngày này dị thường náo nhiệt. Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một phi hành khí của một đại nhân vật hạ xuống, cửa lớn nguy nga hùng tráng rộng mở, các tân khách quần áo gọn gàng, khí vũ phi phàm lục tục tiến vào, không chỉ có gia tộc huân quý giàu có của Đế Ma Tư, ngay cả nghiệp đoàn chiến sĩ, nghiệp đoàn người khế ước cùng các trưởng lão của các hiệp hội lớn cũng tự mình tham dự, làm các tân khách khác líu lưỡi không thôi.

Trong phòng nghỉ chuyên dụng, Dung Thu nhu nhu hai má, tiếp nhận ly nước Nguyên Vĩnh Nghị truyền đến, thở nhẹ ra. Hắn vừa rồi vẫn luôn phải ở ngoài tiếp đón các tân khách, cười đến mức mặt đều cứng lại.

“Dung Thu, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, ta đi xuống lầu nhìn thử, vạn nhất điện hạ bọn họ tới, cũng không đến nỗi quá vội vàng.” Nguyên Vĩnh Nghị thấp giọng dặn dò.

Dung Thu vội vàng lắc đầu, giữ chặt Nguyên Vĩnh Nghị: “Không được đi, ta với ngươi cùng đi.”

Nguyên Vĩnh Nghị lấy tay nâng cằm Dung Thu, nhìn nhìn hai má hắn trở nên trắng, vô cùng thân thiết hôn hôn: “Được rồi, hôm nay là ngày vui, ngươi còn phải kiên trì một ngày. Không cần lo lắng, Thịnh Trạch bọn họ tới rồi, cho dù không ở, ta cũng sẽ lấy hai phần lễ vật.”

Dung Thu xì một tiếng nở nụ cười, hắn còn nhớ rõ, Nguyên Vĩnh Nghị vì cái gì lại đòi kết hôn trước ngày niên kỷ. Bất quá thể lực của hắn đúng là không được, thật sự cần phải nghỉ ngơi một chút.

“Vậy được rồi, ta nghỉ một hồi rồi dùng vòng thông tin liên hệ với ngươi.” Dung Thu ôm lấy Nguyên Vĩnh Nghị, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Từ lúc mười tám tuổi trưởng thành không thể thức tỉnh, Dung Thu chưa từng nghĩ tới, hắn có thể cùng Nguyên Vĩnh Nghị ký kết hôn ước.

“Vĩnh Nghị, khi nào Tiểu Sở tới, ngươi nhất định phải nhắc nhở ta!” Dung Thu nhìn Nguyên Vĩnh Nghị nhắc nhở.

Nguyên Vĩnh Nghị cười khẽ sáp lại gần Dung Thu, in một nụ hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi lướt qua cánh môi, cảm giác được Dung Thu lùi về phía sau, ý xấu lấy tay chế trụ cái gáy của hắn, cắn một ngụm trên bờ môi, sau đó cảm thấy cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu: “Yên tâm đi, nhất định sẽ.”

Lại nói, không biết bao nhiêu người hâm mộ hắn có vận số tốt, ai có thể nghĩ đến một lần hội ngộ ngẫu nhiên ở Y Duy Tát, sẽ cho hắn cùng Dung Thu, thậm chí cả Đế Ma Tư này biến hóa lớn như vậy. Nghĩ lại, Thịnh Trạch có khi còn phải cảm kích hắn nữa kìa. Nghĩ vậy, Nguyên Vĩnh Nghị đắc ý nhếch mi. Hắn cũng có thể xem như là bà mối của hai người, đừng nói hai phần lễ vật, cho dù nhiều hơn, Thịnh Trạch chỉ sợ cũng sẽ phải cam tâm tình nguyện đưa.

Dung Thu thấy trượng phu của mình thần thái rạng rỡ tiêu sái đi ra ngoài, cong môi ngồi xuống.

“Đại ca kết hôn thật đúng là đủ phô trương đủ long trọng, cũng sắp vượt qua hoàng tử kết hôn!” Thanh âm quen thuộc mang theo ghen tỵ khác thường truyền đến.

Dung Thu vừa nhấc đầu, liền thấy được đệ đệ cùng cha khác mẹ Dung Xương vẻ mặt khó nén sự chua chát, bên cạnh là đường huynh Dung Phàm cùng Dung Khải. Bọn họ đều là chiến sĩ, gần bằng tuổi Dung Thu.

“Tiểu Xương, đừng nói bậy, Nguyên Vĩnh Nghị là người thừa kế Nguyên gia, hôn lễ tự nhiên là phải long trọng, đây cũng là biểu hiện coi trọng đối với Dung Thu.” Dung Phàm cau mày nhẹ khiển trách.

Dung gia đã từng một thời huy hoàng, cho dù là hiện tại, cũng coi như nhất lưu gia tộc (gia tộc hạng nhất). Nhưng so với Nguyên gia truyền thừa mấy ngàn năm, từ trước đến nay là thế gia có quan hệ thân cận với hoàng gia, thì hoàn toàn không thể so sánh. Huống chi địa vị hiện tại của Dung Thu, cũng không còn giống như quá khứ. Cho dù chỉ là người thường, nhưng chỉ với việc hắn được gả cho Nguyên Vĩnh Nghị, lại là bạn tốt của người khế ước của cửu điện hạ, cũng đủ có được sự coi trọng lớn nhất từ Dung gia.

“Đúng vậy, Tiểu Xương, hôm nay không chỉ có các trưởng lão của các hiệp hội lớn đến đây, ngay cả trưởng lão của nghiệp đoàn chiến sĩ cùng nghiệp đoàn người khế ước cũng đều tới, càng đừng nói tới cửu điện hạ từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Nguyên Vĩnh Nghị, quan hệ không tầm thường, đợi nhóm hoàng tử tới, ngươi cần phải chú ý ăn nói.” Dung Khải cũng là bộ dáng ân cần khuyên bảo, trong mắt lại là đùa cợt cùng châm chọc, làm cho Dung Xương tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Dung Xương bỏ qua hai đường huynh, bất mãn nhìn về phía Dung Thu: “Đại ca, ngươi bất quá chỉ là người thường, mà Nguyên gia căn bản không cần một nhà chế thuốc bình thường. Ngươi có thể tiến vào Nguyên gia còn không phải dựa vào Dung gia. Hiện tại bánh kẹo của Nguyên Cẩm Đường có đại bộ phận là ngươi cung ứng, không cần một nửa, chỉ cần chuyển nhượng cho Dung gia một phần ba, Dung gia đã có thể đi lên thêm một tầng, đối với ngươi cũng có ưu đãi không phải sao? Chỉ cần con cháu Dung gia trở thành chiến sĩ cấp cao, Nguyên Vĩnh Nghị cho dù có người khế ước phù hợp, cũng sẽ phải lo lắng việc đắc tội Dung gia.”

Hắn đã sớm bất mãn Dung Thu, có thể chế tác bánh kẹo lại không nghĩ tới việc cung ứng cho gia tộc, tất cả đều đặt bán ở Nguyên Cẩm Đường không nói, thế nhưng ngay cả một chút ưu đãi cũng không có, căn bản không để sự tồn tại của gia tộc vào mắt. Cố tình phụ thân của chính mình lại thay đổi thái độ, đối với Dung Thu vô cùng nóng bỏng thân thiết, nếu không phải Dung Thu may mắn lọt vào mắt của ông chủ Nguyên Cẩm Đường, còn không phải chỉ là một người thường không ai thèm đếm xỉa.

Dung Thu dùng ánh mắt xem thường nhìn đệ đệ, mẹ hắn đã chết sớm, mười tám tuổi trưởng thành không thể thức tỉnh, lại kiên trì không chịu dùng thuốc tiến hóa, đã sớm bị gia tộc coi là đồ bỏ, so với địa vị của Đoạn Sở ở Đoạn gia không có nhiều khác biệt. Chính là không nghĩ tới, đệ đệ cùng cha khác mẹ được gia tộc coi trọng nhất, lại ngây thơ ngu xuẩn như thế.

Không đợi hắn nói chuyện, thanh âm trào phúng của Tề Thành Hữu từ ngoài cửa truyền tới.

“Ha ha ha, ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói, Nguyên Vĩnh Nghị đường đường là thiếu gia Nguyên gia, mà kết hôn cư nhiên còn phải băn khoăn Dung gia. Dung Xương, ngươi thật đúng là tự cấp cho mình thể diện thật lớn.” Tề Thành Hữu đẩy cửa đi vào, cũng không quan tâm Dung Xương đã tức đến đỏ bừng mặt, nhìn về phía Dung Thu chân thành nở nụ cười: “Dung Thu, chúc mừng!”

Dung Thu cũng lộ ra tươi cười cao hứng: “Cám ơn.”

Hắn nhìn thân hình lộ vẻ gầy yếu của Tề Thành Hữu, trong lòng âm thầm thở dài. Bạn tốt ánh mắt tuy rằng tốt, đáng tiếc lại nhìn trúng người vĩnh viễn không có khả năng đạt được, cửu điện hạ cùng Đoạn Sở cảm tình tốt như vậy, Tề Thành Hữu căn bản không có cơ hội. Nghĩ đến Đoạn Sở cũng sẽ đến đây, Dung Thu lại càng thêm không đành lòng.

“Ta gần đây không thấy ngươi, ngươi có khỏe không?” Dung Thu thân thiết hỏi.

“Ta không sao, rất tốt.” Tề Thành Hữu nhếch miệng cười. Nhìn thấy một màn kia ở buổi tiệc thăng cấp của Mông Kiến Đồng, hoàn toàn làm cho hắn chặt đứt hy vọng xa vời đối với Đoạn Sở, càng đừng nói đoạn thời gian trước còn nghe nói, cửu điện hạ đã thành chiến sĩ cấp 8. Tuy rằng công trạng tích lũy không đủ để lên chức đại nguyên soái, Úc Thịnh Trạch cũng đã hoàn toàn xứng đáng là một chiến sĩ xuất sắc nhỏ tuổi nhất, làm sao hắn có thể bì kịp.

“Ta sau khi tốt nghiệp, sẽ tiến vào quân bộ, ngươi nếu thật sự có lòng, chuẩn bị cho ta nhiều bánh kẹo một chút!” Tề Thành Hữu cười tủm tỉm nói.

Dung Thu bất đắc dĩ gật đầu, dư quang nhìn đến Dung Xương ngoan trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt trầm xuống: “Dung Xương, ta cũng nhắc nhở ngươi, nơi này là Nguyên gia, mà ngày hôm nay, là ngày tốt của ta. Nếu ngươi làm ra chuyện gì khiến hôn lễ của ta bị hủy, cũng đừng trách ta không khách khí. Về phần bánh kẹo, ta nhưng thật ra cũng muốn đi hỏi phụ thân một chút, rốt cuộc là chủ ý của ai, muốn Nguyên gia đưa ra ba phần cung ứng.”

Dung Xương cũng mới trưởng thành, nghe được đại ca nguyên bản luôn bị hắn khinh thường, cũng dám giáo huấn hắn, tức giận đến nổi trận lôi đình: “Ngươi dám. Bất quá chỉ là người thường, cho dù tiến vào Nguyên gia, Dung gia ta chẳng lẽ còn phải nịnh bợ ngươi? Đợi sang kiếp sau trở thành người khế ước tinh thần lực thực thể hóa thì may ra!”

“Nga, nguyên lai thoát ly gia tộc, còn cần dựa vào giá trị thiên phú tinh thần lực sao? Này cũng thật thú vị, Vĩnh Nghị ngươi nói đi!” Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở cửa.

Dung Xương vừa nghe thấy Nguyên Vĩnh Nghị tới, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, khí thế cả người cũng hoàn toàn biến mất, vẻ mặt kinh sợ quay đầu lại, ở cửa không chỉ có Nguyên Vĩnh Nghị cùng cửu điện hạ mà hắn từng gặp mặt một lần, thậm chí còn thấy được phụ thân Dung Phi Lân đứng ở một bên trợn mắt nhìn hắn.

Về phần thanh niên tuấn mỹ phát ra tiếng nói, tuy rằng xa lạ, nhưng hắn cùng cửu điện hạ sóng vai đứng, đã thuyết minh hắn chính là Đoạn Sở tiếng tăm vang dội mà chính mình vừa nhắc tới.

Nguyên Vĩnh Nghị thần sắc không thay đổi liếc mắt nhìn Dung Xương, lúc trước Dung Thu ở Dung gia chịu ủy khuất, hắn bởi vì không có lập trường chỉ có thể miễn cưỡng lo lắng mà không thể ra tay, không nghĩ tới Dung Xương lại ở ngay trong hôn lễ của hắn mà kiêu ngạo như thế.

“Đúng là thú vị, bất quá ta nhớ rõ, lúc trước ngươi đã đáp ứng làm nhà mẹ đẻ của Dung Thu rồi.” Ánh mắt Nguyên Vĩnh Nghị chợt lóe, đi đến bên người Dung Thu, cười tủm tỉm nói: “Dung Thu, ngươi nói đúng không?”

Dung Xương sợ hãi nhìn Dung Phi Lân sắc mặt xanh mét, hắn không thể nghĩ tới Dung Thu vậy mà lại cùng Đoạn Sở quan hệ tốt như vậy, cố tình còn bị Đoạn Sở cùng cửu điện hạ nghe được lời nói sau lưng của hắn.

Dung Thu tức giận âm thầm cấu Nguyên Vĩnh Nghị e sợ thiên hạ bất loạn một cái, dù sao sau hôn lễ hắn cũng sẽ không quay về Dung gia, hắn chỉ không muốn vì Dung Xương, mà tiệc cưới của hắn gặp trở ngại. Chờ về sau thân phận người khế ước của hắn được mang ra ánh sáng, chẳng lẽ còn lo lắng không thể vì quá khứ của chính mình mà trút giận.

“Kiến quá cửu điện hạ, Tiểu Sở ngươi tới rồi.”

Đoạn Sở cũng hiểu được trong tiệc cưới không nên cãi vã, hắn đối với Tề Thành Hữu gật gật đầu, lôi kéo Úc Thịnh Trạch đi vào phòng nghỉ.

“Dung Thu, chúc mừng!” Đoạn Sở cười nói, nhìn về phía Úc Thịnh Trạch đề nghị: “Thịnh Trạch, không bằng chúng ta ở ngay đây nghỉ ngơi đi.”

Úc Thịnh Trạch biết Đoạn Sở cùng hắn, đều không thích xã giao, ôm vai Đoạn Sở gật đầu.

Nguyên Vĩnh Nghị cười mị mắt, liếc nhìn Dung Xương không biết làm sao cùng Dung Phi Lân lộ vẻ mặt không yên, nói: “Người ở đây nhiều cũng không tốt, không bằng Dung thúc mang theo Dung Xương cùng huynh đệ, đi tìm phòng nói chuyện được không?’

Hắn mặc dù có tâm áp chế Dung gia một chút, bất quá trên hôn lễ nếu không cho Dung gia chút mặt mũi, đối với Dung Thu không có lợi.

Dung Phi Lân vội vàng gật đầu, Dung gia vốn là trèo cao, hiện tại đứa con nói chuyện không giữ miệng, đích thật là cần hảo hảo giáo huấn một phen. Hắn lôi kéo Dung Xương vội vàng rời đi, Dung Phàm cùng Dung Khải thấy thế, cũng không thể không biết xấu hổ mà tiến lên lôi kéo làm quen, chỉ đành phải không cam lòng thối lui.

Tề Thành Hữu từ thời điểm Đoạn Sở đến liền một mực xuất thần, mắt thấy Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch sóng vai đi vào, trong lòng tràn đầy chua xót, rất nhanh tìm cớ lui ra.

Đoạn Sở không khỏi lắc lắc đầu, thật sự là mỗi nhà mỗi cảnh, không nghĩ tới trong nhà Dung Thu cũng có một đống phiền toái. Hắn sợ Dung Thu mất hứng, ảnh hưởng tới vui mừng của hôn lễ, từ nhẫn không gian lấy ra một cái hộp.

“Này, buổi tối ngươi cùng Vĩnh Nghị uống.” Đoạn Sở nhỏ giọng dặn dò.

Dung Thu luôn luôn cùng Dung Xương đối địch, không được gia tộc coi trọng, nhưng nhờ có Nguyên Vĩnh Nghị ở, hắn vẫn luôn cố gắng tiến tới mục tiêu, căn bản không quan tâm thị phi của gia tộc, cũng không quan tâm Dung Xương khiêu khích cùng đố kỵ. Nghe được lời nói của Đoạn Sở, lập tức nhớ tới lúc Đoạn Sở sảng khoái cung cấp trà rượu, nhất thời nhãn tình sáng lên.

“Đây là cái gì?” Dung Thu đồng dạng nhỏ giọng hỏi, trên mặt tràn đầy chờ mong.

Đoạn Sở cười mở ra, Dung Thu cùng Nguyên Vĩnh Nghị đều tò mò nghiêng người xem, vậy mà lại là hai bình trà rượu, cùng hai chén rượu phi thường tinh mỹ. Dung Thu cả kinh, vội vàng đóng hòm, trả lại cho Đoạn Sở.

“Không nên không nên, Tiểu Sở, trà rượu của ngươi không phải đều cung cấp cho hoàng thất hay sao, ta hiện tại,” Dung Thu dừng một chút, hàm hồ nói: “Cho ta uống chỉ lãng phí.”

Đoạn Sở nhìn Úc Thịnh Trạch, quay đầu lại hướng về phía Dung Thu thần bí cười: “Sẽ không lãng phí!”

Úc Thịnh Trạch ăn ý gật đầu, giơ tay lên, cửa phòng nghỉ trực tiếp đóng lại, kết giới tinh thần lực của chiến sĩ cấp 8 nháy mắt hình thành.

Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu đều sửng sốt, bọn họ kỳ thật cũng muốn giữ lại hai bình trà rượu này, trà rượu trừ việc mang đến hiệu quả thức tỉnh, hương vị của nó tinh khiết và thơm hơn rượu trái cây của Đế Ma Tư nhiều lắm. Bất quá chỉ cần nghĩ đến bọn họ uống hết một bình trà rượu, liền có nghĩa ít đi một người khế ước hậu thiên, ngay cả Nguyên Vĩnh Nghị cũng cảm thấy xa xỉ không thể thừa nhận.

Đoạn Sở thấy bạn tốt sững sờ, nhẹ nhàng cười, tay vừa lật, một cái ***g thú hiện ra, Bạch Bạch cùng Đoàn Tử xuất hiện trước mặt bọn họ.

“A nha!” Dung Thu thấy thế, cao hứng nở nụ cười, tay thập phần thuần thục từ ***g thú đem Bạch Bạch cùng Đoàn Tử thả ra.

“Tiểu Sở, ngươi mang theo chúng nó tới làm cái gì?” Dung Thu rất kỳ quái hỏi.

Nguyên Vĩnh Nghị lại lập tức nghĩ tới lời hắn nghe được ở văn phòng của hội trưởng Ứng Kì, hắn lúc trước đoán rằng, dị thú có tính chất đặc biệt dung hợp mà Hà Thải San nhắc tới, nói không chừng chính là Tử Tinh thú tiến hóa. Bất quá sự tình quan hệ trọng đại, hắn vẫn không nhắc tới với bất luận kẻ nào, ngay cả Dung Thu cũng chưa nói. Hiện tại nhìn đến Bạch Bạch cùng Đoàn Tử, trong lòng Nguyên Vĩnh Nghị lại dâng lên hoài nghi, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Úc Thịnh Trạch, lại thấy bạn tốt đối với hắn gật đầu, nhất thời có chút đăm chiêu nhìn về phía Tử Tinh thú.

Đoạn Sở nháy mắt mấy cái, nhịn ý cười đã dâng lên, sau khi thu hồi Tử Tinh thú, ghé sát vào bên tai Dung Thu thấp giọng nói: “Kỳ thật, ta tặng trà rượu là bởi vì, ở trái đất có một loại kết hôn từ thời cổ đại, chính là uống rượu giao bôi, ngươi đến lúc đó nếm thử một chút. . . . .”

Nguyên Vĩnh Nghị vẻ mặt vô tội sờ tay, nhìn thấy Dung Thu bỗng nhiên đỏ mặt, không khỏi tò mò, không đợi hắn nói chuyện, Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên lắc lắc đầu, tay vung hai cái, Áo Lợi Ngươi vội vàng lại đây, phía sau còn có trưởng bối khác của Nguyên gia.

“Cửu điện hạ, Đoạn Sở các hạ, Vĩnh Nghị, Dung Thu, đại điện hạ bọn họ tới rồi, còn dẫn theo tiểu vương tử của Trạch Mĩ tinh hệ.”



Tháng Tư 17, 2016

127

Bình luận





Chi tiết truyện