chương 128/ 175

Tuyên thệ trong hôn lễ sau khi hoàn thành, liền đến bữa tiệc, Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch được mời tới thủ tịch (ghế đầu). Còn chưa kịp ngồi xuống, Lam Tư • Duy Đức liền đứng dậy nhiệt tình tiếp đón Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở, ý bảo bọn họ ngồi vào bên phải hắn.

Đoạn Sở đối với Lam Tư • Duy Đức tuyệt không hiểu biết, tự nhiên không muốn ngồi ở chỗ đó, lại càng không muốn Úc Thịnh Trạch ngồi ở bên đó, bất quá không đợi Đoạn Sở nghĩ cách giải quyết, đã có người hỗ trợ giải quyết vấn đề cho hắn. Thất hoàng tử Úc Hạo Bằng túm một thiếu niên không chút khách khí ngồi xuống.

“Đừng nhúc nhích, mọi người đều lại đây rồi. Nhanh ngồi đi, từ sáng đến bây giờ, ta cái gì cũng chưa ăn!”

Thiếu niên bị hắn lôi kéo cúi đầu, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào.

“Ta, ta không cần cùng ngươi ngồi ở đây!” Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên còn mang theo phẫn hận ủy khuất, cùng bộ dáng kiêu ngạo như tiểu khổng tước lúc bình thường tuyệt không giống.

“Thành Ấm?” Đoạn Sở kinh ngạc hô to một tiếng, người bị thất hoàng tử giữ lấy không cho đi, vậy mà lại là bạn cùng phòng Nhung Thành Ấm của hắn. Đoạn Sở nhớ rõ, Nhung Thành Ấm cùng Úc Hạo Bằng quan hệ cũng không tốt, vô luận là lần ở Gia Hoa thương hội, hay là lúc hắn bị thương nhờ Nhung Thành Ấm hỗ trợ trông cửa, đều cùng Úc Hạo Bằng ồn ào cãi vã. Như thế nào hiện tại thoạt nhìn, lại như là đôi tình nhân giận dỗi nhau.

Thân thể Nhung Thành Ấm cứng đờ, lúc này mới phát hiện Đoạn Sở cùng cửu hoàng tử Úc Thịnh Trạch đều tới rồi, nháy mắt mấy cái, hốc mắt đỏ lên.

“Uy, ngươi cũng đừng khóc a. Hôm nay chính là ngày tốt của Nguyên gia!” Úc Hạo Bằng thấy thế, bản năng cúi đầu cảnh cáo. Vạn nhất bị Đoạn Sở thấy được, còn tưởng rằng chính mình khi dễ bạn cùng phòng của hắn.

Ai biết Nhung Thành Ấm lúc trước còn một bộ dáng tiểu tức phụ, hiện tại lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, mạnh đứng lên đối với Đoạn Sở ngoắc: “Đoạn Sở ngươi mau tới, chúng ta cùng nhau ngồi ở nơi khác đi?”

Đoạn Sở thấy Úc Hạo Bằng thay đổi sắc mặt, mà Lam Tư • Duy Đức ở một bên hoàn toàn bị bỏ qua khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, cảm thấy buồn cười đứng lên, cùng Úc Thịnh Trạch đi lên phía trước.

“Thành Ấm, ngươi cứ ngồi ở đây đi, ta ngồi bên cạnh ngươi.” Đoạn Sở cười đề nghị, nói xong cũng không dừng lại mà lôi kéo Úc Thịnh Trạch ngồi ở bên cạnh Nhung Thành Ấm.

Lam Tư • Duy Đức nhìn hai người ngồi vào vị trí, cuối cùng khó nén thất vọng thở dài, nhìn về phía Úc Hồng Trì tiếc nuối nói: “Xem ra mười năm không thấy, Thịnh Trạch quả nhiên lạnh nhạt với ta.”

Úc Hồng Trì tính tình trầm ổn, nghe được lời này sắc mặt cũng hơi hơi vặn vẹo. Nói như là quan hệ với cửu đệ tốt lắm, mười năm không thấy, tựa hồ vị tiểu vương tử Trạch Mĩ tinh hệ này tính tình một chút cũng không thay đổi. Bất quá Lam Tư • Duy Đức dù sao cũng là vương tử ngoại tinh hệ, trách nhiệm của hoàng tử làm Úc Hồng Trì trước tiên liền đáp lại.

“Như thế nào lại vậy.” Úc Hồng Trì bất động thanh sắc nói đùa, trực tiếp dời chủ đề: “Hơn nửa tháng nữa là tới ngày kỷ niên của Đế Ma Tư, ta nhớ rõ ngày kỷ niên của hoàng thất Trạch Mĩ cũng là một tháng sau, đúng không?”

“Đúng vậy, lần này cũng là vừa vặn, vừa lúc ta cũng muốn kiến thức ngày kỷ niên náo nhiệt phi phàm của Đế Ma Tư.” Lam Tư • Duy Đức cười nói tiếp, ánh mắt màu trạm lam tràn đầy chờ mong.

Đoạn Sở vẫn chú ý nơi này, thấy Lam Tư • Duy Đức cùng Úc Hồng Trì đã bắt đầu trò chuyện, ít nhất trong khoảng thời gian ăn cơm này, hẳn là sẽ không nhắc tới việc cùng đi hay không, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Uống chút nước trà không?” Úc Thịnh Trạch đưa một ly trà Long Tĩnh mùi thơm ngát qua.

Đoạn Sở thoáng chốc liền ngửi thấy mùi hương trà quen thuộc, không khỏi sửng sốt. Lá trà bình thường tuy rằng không có công hiệu khai thông, nhưng vẫn có công hiệu ngưng thần trấn an, hơn nữa các loại lá trà có được mùi thơm ngát đặc biệt, sẽ kết hợp với hương vị tinh khiết khiến toàn thân tâm thả lỏng hưởng thụ, khiến cho lá trà phổ biến ngay cả trong thượng tầng Đế Ma Tư.

Nhưng Cáp Ngói tinh hệ có mấy trăm triệu dân cư, lá trà thu thập trên trái đất lại bị người khế ước cùng hiệp hội chế thuốc, hiệp hội gieo trồng phân chia, cho nên ở Đế Ma Tư, lá trà tuyệt đối thuộc loại hàng khan hiếm mà bán chạy. Cho nên chỉ có nhà quyền quý mới có thể dùng nước trà đãi khách.

“Vĩnh Nghị khó được hào phóng như vậy.” Đoạn Sở cười khẽ nói.

Úc Thịnh Trạch nhếch môi, hiện tại hắn còn nhớ rõ, bộ dáng đau lòng của Nguyên Vĩnh Nghị khi nói lấy trà đãi khách.

“Hôm nay cũng nên hào phóng như vậy, nếu không thì, ngươi có thể nói ba mẹ chuẩn bị nhiều một chút. Lần này tới Đế Ma Tư, để bọn họ cùng nhau mang tới đây luôn. Chúng ta bình thường đãi khách, cũng dùng loại này là được.” Úc Thịnh Trạch ghé vào bên tai Đoạn Sở đề nghị.

Bởi vì muốn trước khi người khế ước hậu thiên bại lộ có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian, lá trà ở không gian trà sơn của Đoạn Sở,  đều dùng để ủ trà rượu, tuy rằng đủ uống bình thường, nhưng loại yến tiệc này lại không cần thiết. Không bằng thừa dịp đi tới trái đất lần này, chuẩn bị nhiều một chút, cũng tránh cho Đoạn Sở mỗi ngày phải ở trong không gian trà sơn hái trà, chế trà.

Đoạn Sở đầu tiên là kinh ngạc, lập tức ý thức được ba mẹ mà Úc Thịnh Trạch nói, chính là ba mẹ thân sinh của hắn Trữ Huy Dung cùng Nhạc Tùng Trữ, khuôn mặt đỏ lên.

“Làm sao vậy?” Úc Thịnh Trạch khó hiểu hỏi, tay nhẹ nhàng sờ cái trán hắn.

Đoạn Sở vội vàng chột dạ kéo tay Úc Thịnh Trạch xuống, chống lại ánh mắt nghi hoặc của người yêu, vui sướng cùng ấm áp trong lòng không dừng lại được mà còn dâng lên.

“Ta không sao, chờ đi trở về, ta liền cùng ba mẹ bọn họ liên hệ.” Đoạn Sở thấp giọng trả lời, đôi mắt dừng ở trước mặt Úc Thịnh Trạch, mặt mày cong lên, con ngươi màu đen tràn đầy ý cười.

Úc Thịnh Trạch nhẹ nhàng thở ra, thấy Đoạn Sở tâm tình không tồi, một tay nắm ở thắt lưng Đoạn Sở, tay kia thì nâng chén trà lên uống một ngụm, mày cau nhẹ. Tuy rằng tươi mát ngon miệng, nhưng vẫn kém hơn Đoạn Sở tự mình phao. Bản thân hắn đối với ăn uống cũng không chú ý, nhưng từ khi bắt đầu tiếp xúc với lá trà, vẫn luôn là Đoạn Sở phao cho hắn uống, cho dù là lá trà bình thường cũng không ngoại lệ, cho nên ngay lập tức có sự so sánh.

Đoạn Sở vẫn luôn nhìn Úc Thịnh Trạch, lập tức chú ý thấy vẻ mặt hắn biến hóa, không khỏi cười khẽ: “Ta đổi cho ngươi một cái.”

Đoạn Sở nói xong, lấy chén trà trong tay Úc Thịnh Trạch một ngụm uống cạn, lại từ nhẫn không gian đông thời gian trực tiếp lấy ra một ấm trà trong suốt, bên trong đựng nước hồng trà màu nâu thuần, mặt trên thế nhưng lại bốc lên nhiệt khí. Đoạn Sở trực tiếp rót vào chén trà, đưa cho Úc Thịnh Trạch, sau đó nhanh chóng thu lại.

Đoạn Sở cũng không lo lắng bị người khác cho rằng thất lễ, bởi vì người Cáp Ngói tinh hệ cho rằng trà có nhiều tác dụng. Lúc này hắn đưa nước trà cho Úc Thịnh Trạch, đối với những người khác mà nói tuyệt không đột ngột.

Úc Thịnh Trạch bật cười nhìn chén trà trước mắt, hắn nào có yếu ớt như vậy, tuy rằng nghĩ như vậy, trong mắt lại tràn đầy ôn nhu, bưng chén hồng trà chậm rãi uống.

Động tác hai người đổi trà nhanh vô cùng, Nhung Thành Ấm còn chưa phản ứng lại, đã thấy nước trà lúc trước của cửu điện hạ thay đổi màu sắc, nhất thời hâm mộ mở to hai mắt nhìn, ngay cả Úc Hạo Bằng bên người như hổ rình mồi trừng mắt nhìn hắn hắn cũng quên.

Hắn ở ký túc xá cũng có cơ hội uống nước trà do Đoạn Sở phao, tuy rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng là nước trà do hắn tự tay phao đều biến thành vừa đắng vừa chát hoàn toàn không giống, Đoạn Sở phao trà thật sự rất thơm, nghĩ đến mai kia sau khi hắn trở về Y Duy Tát, sẽ có hai tháng không được uống, ánh mắt tròn tròn của Nhung Thành Ấm đều là khát vọng.

Đoạn Sở quay đầu vừa lúc nhìn đến, cảm thấy buồn cười. Chính là nếu cho Nhung Thành Ấm, nhất định phải cho Úc Hạo Bằng, cùng với Úc Hồng Trì và Lam Tư • Duy Đức, này rất chọc người chú ý. Hắn đối với Nhung Thành Ấm nhỏ giọng nói: “Đợi đến phòng nghỉ cho ngươi.”

Nhung Thành Ấm nhãn tình sáng lên, cười lộ ra răng nanh đáng yêu. Hắn đắc ý tả hữu nhìn nhìn, thấy Úc Hạo Bằng còn hung thần ác sát theo dõi hắn, hướng liền về phía Úc Hạo Bằng khẽ hừ một tiếng, đơn giản quay đầu, đem lực chú ý đều đặt ở trên người Đoạn Sở.

“Đoạn Sở, hai tháng ngày nghỉ, ngươi có tính toán gì không?” Nhung Thành Ấm ánh mắt tinh lượng nhìn Đoạn Sở. Hôm trước học viện Đế Ma Tư bắt đầu nghỉ, hắn nếu không phải tính toán cùng ca ca Nhung Kiến Trà quay về Y Duy Tát, có lẽ đã sớm đi chơi nơi khác rồi. Đương nhiên, cứ như vậy, hôn lễ của Nguyên Vĩnh Nghị cũng sẽ đổi thành ca ca Nhung Kiến Trà của hắn tiến đến tham gia.

“Còn chưa nghĩ tốt, hẳn là sẽ đi bãi nuôi dưỡng cùng vườn gieo trồng nhìn thử.” Đoạn Sở cười cười, đối với hỗ động giữa Nhung Thành Ấm cùng Úc Hạo Bằng cũng không có ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu.

Nhung Thành Ấm “Nga” một tiếng, hưng trí bừng bừng nói lên kế hoạch của hắn: “Ta vốn ngày hôm qua trở về Y Duy Tát, đáng tiếc ngày nghỉ của đại ca còn chưa được định ra, cũng may Úc Thiên Triển là người Đế Ma Tư, mấy ngày nay chung quanh Đế Ma Tư thực náo nhiệt, hắn nói mang ta đi chơi mỗi nơi một chút. . . . .”

“Ngươi nói cái gì, ngươi còn muốn cùng Úc Thiên Triển đi ra ngoài chơi!” Thanh âm không hờn giận của Úc Hạo Bằng bỗng nhiên xen vào, thân thể Nhung Thành Ấm đều bị lôi kéo tới mức lắc lư.

“Ngươi làm gì vậy!” Nhung Thành Ấm nổi giận, nếu không cố kỵ nơi này không nên tranh chấp, hắn đã sớm mắng chửi.

“Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng tử thì có thể không kiêng nể gì, ta muốn đi cùng ai ra ngoài chơi, liên quan gì đến ngươi?”

Úc Hạo Bằng mặt âm trầm, nhìn bộ dáng trừng mắt dựng thẳng của Nhung Thành Ấm, áp chế lửa giận thấp giọng: “Ta lúc trước đã cảnh cáo ngươi, ngươi có thể dùng đầu óc một chút không, Úc Thiên Triển kia căn bản không phải thứ tốt. Hắn là cố ý muốn tiếp cận ngươi. . . . .”

“Tiếp cận ta thì liên quan gì tới ngươi!” Nhung Thành Ấm bất mãn đánh gảy hắn, trừng mắt nhìn Úc Hạo Bằng: “Cho dù hắn có mục đích, cũng sẽ không giống như ngươi, cả ngày an bài người theo dõi ta, hở một tí là tìm ta gây phiền toái, hai tháng này, ta chỉ muốn gặp Úc Thiên Triển, lại không có một khắc yên tĩnh, ngươi có bao nhiêu quá phận ngươi biết không!”

Đoạn Sở không nói gì nhìn hai người ngươi tới ta đi mà khắc khẩu, nghe hết sức ngây thơ. Bất quá Úc Hạo Bằng thế nhưng lại ra tay ngăn trở Nhung Thành Ấm kết giao với Úc Thiên Triển, đích xác làm cho hắn thực ngoài ý muốn.

Úc Thịnh Trạch vốn đang im lặng uống trà, thấy thế buông chén trà trong tay, thân thể nghiêng tới gần Đoạn Sở, bất động thanh sắc dùng tinh thần lực chung đoan giải thích: “Thất ca vốn cũng rất chán ghét Úc Thiên Triển, từ lúc biết được tin đồn về con riêng, hắn liền cảm thấy chính mình bị lừa gạt nên rất tức giận, hơn nữa chuyện phù điêu lại nhận định Úc Thiên Triển mới là chủ mưu, cho nên không kiêng nể gì mà bắt đầu chèn ép Úc Thiên Triển, ngay cả sản nghiệp bên ngoài của Tiêu gia cũng đều bị hắn tiêu diệt hơn phân nửa.”

Đoạn Sở nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở, Úc Thiên Triển không hay ho chính là tin tức tốt. Hắn thân thủ vỗ vỗ Nhung Thành Ấm: “Tốt lắm, Thành Ấm, ngươi đừng sinh khí, thất điện hạ nói như vậy cũng là nóng ruột, tổng so với ngầm âm mưu tính kế, lại không cho ngươi biết thì tốt hơn nhiều.”

Nhung Thành Ấm vẻ mặt kinh ngạc, Đoạn Sở cũng không đợi hắn phản bác, cười tủm tỉm đề nghị: “Kỳ thật ta thấy Úc Thiên Triển tính tình ôn hoàn, có lẽ rất rộng lượng, ngươi nếu cùng hắn đi ra ngoài, không bằng liền mang theo thất điện hạ đi cùng là được, Úc Thiên Triển hẳn là cũng sẽ không tức giận, thất điện hạ cũng sẽ không lo lắng cho ngươi.”

Nhung Thành Ấm mặt đỏ lên, Đoạn Sở nói giống như Úc Hạo Bằng là lo lắng cho hắn nên mới như thế. Lo lắng? Nhung Thành Ấm bỗng nhiên dừng một chút, ngoài ý muốn nhìn Úc Hạo Bằng, thấy hắn vẻ mặt không hờn giận, bĩu môi, cuối cùng im lặng.

Úc Hạo Bằng vốn đang sa sầm mặt mày, thấy Đoạn Sở nói vài ba câu liền giải trừ được tức giận của Nhung Thành Ấm, thậm chí thiếu niên không có đầu óc này còn đỏ mặt, không khỏi bội phục nhìn về phía Đoạn Sở. Nghĩ đến mới nãy nghe được cuộc nói chuyện kia. liền từ nhẫn không gian lấy ra một tấm thẻ đưa cho Đoạn Sở.

“Này, đây là dị thú đồ lục lúc trước ta ra ngoài săn bắn chỉnh lý lại, ngươi gần nhất không phải học tập cái này sao, cho ngươi đó.” Hắn đem tấm thẻ đặt trước mặt Đoạn Sở, lại nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Bãi nuôi dưỡng của ta so với của ngươi lớn hơn, ngươi nếu có thời gian, tự mình dẫn hắn đi nhìn thử.”

Úc Thịnh Trạch trong lòng khẽ động, gật gật đầu. Úc Hạo Bằng đối với đấu thú luyện huyết rất chấp nhất, bãi nuôi dưỡng của hắn dị thú chủng loại đa dạng, đích xác có thể nghiên cứu.

Đoạn Sở lăng lăng nhìn tấm thẻ được đưa tới, Úc Hạo Bằng vừa nhìn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, thấy Úc Thịnh Trạch không phản đối, trầm giọng giải thích: “Tư liệu ngươi xem ở học viện người khế ước, rất nhiều người chú ý. Người muốn bánh kẹo không ít, muốn tìm hiểu về ngươi đương nhiên sẽ thu thập mấy tin tức này.”

Đoạn Sở xấu hổ nói lời cảm tạ: “Cám ơn thất điện hạ.”

Úc Hạo Bằng nhăn lại mi, không hờn giận phản đối: “Ngươi nên gọi ta là thất ca mới đúng!”

Đoạn Sở khuôn mặt tươi cười ngưng lại một chút, bất động thanh sắc nhìn về phía sắc mặt nhu hòa của Úc Thịnh Trạch, cười hô một tiếng: “Thất ca.”

Úc Hồng Trì mỉm cười nhìn một màn trước mắt, Lam Tư • Duy Đức lại nheo lại mắt.

Đáng tiếc chính là, Đoạn Sở thả lỏng, mới duy trì được hai ngày, ngay tại lúc hắn có được dị thú đồ lục từ trong tay Sở Hoa, được Úc Thịnh Trạch dẫn theo chuẩn bị đi tới vệ tinh thứ ba, bãi nuôi dưỡng lãnh địa của Úc Thịnh Trạch, liền nhìn thấy Lam Tư • Duy Đức cười đến vẻ mặt đắc ý dào dạt đứng ở bên dưới phi hành khí.

“Úc Khải Phong bệ hạ đã đồng ý, Thịnh Trạch, tuy rằng Đoạn Sở không phải người ở bộ ngoại giao, nhưng ngươi làm hoàng tử, tự nhiên nên vì quan hệ ngoại giao mà cống hiến. Vừa lúc ta cũng muốn đi tới bãi nuôi dưỡng hoàng gia kiến thức một chút, thật sự là rất xảo!” Lam Tư • Duy Đức nói xong, thân thủ làm ra động tác mời vào phi hành khí, như nguyện thấy được sắc mặt hoàn toàn đen lại của Úc Thịnh Trạch.



Tháng Tư 17, 2016

129

Bình luận





Chi tiết truyện