Hai vợ chồng cực kỳ ăn ý tách hai người này ra, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Giang Bắc Thần tặng cho Sở Hàm một ánh mắt ý bảo cô cứ yên tâm rồi theo ba Giang lên tầng.
Giang Chấn Quốc ngồi vào chiếc ghế mây trong thư phòng rồi ra hiệu cho Giang Bắc Thần đóng cửa lại.
Mặc dù bình thường Giang Bắc Thần càn quấy gàn dở nhưng thái độ của anh đối với trưởng bối luôn kính trọng và lễ phép không chê vào đâu được. dieenღđ4an☆L3ê☆qúiyღđôn. Anh khép cửa lại rồi nghiêm chỉnh đứng đó chờ ba mình lên tiếng.
Giang Chấn Quốc cũng không vội, mà từ tốn lấy ra một túi trà Thiết Quan Âm từ trong ngăn kéo rồi chậm rãi mở miệng:
"Quyết định rồi hả? Không hối hận chứ?"
Giang Bắc Thần nở nụ cười tươi tắn, không nhanh không chậm trả lời. "Có cái gì mà phải hối hận ạ?"
Giang Chấn Quốc đổ nước trà lần thứ nhất vào khay trà, ung dung nói:
"Vậy con cũng biết là ba và mẹ con không đồng ý chứ?"
"Nếu không đồng ý thì chắc chắn ba sẽ không gọi con lên đây. Huống hồ, ba cũng cảm thấy áy náy với nhà họ Sở, có đúng không?"
Giang Chấn Quốc nghe vậy, ly trà đã đưa tới miệng bỗng nhiên dừng lại. Ông tức giận nện ly trà lên bàn, nói: "Giang Bắc Thần, sớm muôn gì cũng có ngày anh sẽ phải chịu thiệt thòi! Cái tính tình không biết trời cao đất rộng này của anh bao giờ mới có thể sửa đây? Hả? Anh có biết bên ngoài bị anh nhúng tay vào đã thành cái bộ dạng gì rồi không hả?"
Giang Bắc Thần hiểu Giang Chấn Quốc đang nói đến chuyện của Trịnh Khải, cũng biết sở dĩ ba mình phản đối Sở Hàm không phải là bởi vì vấn đề gia thế của cô, mà bởi vì anh đã vì cô mà gây ra rất nhiều chuyện. Người có thân phận và địa vị như Giang Chấn Quốc, thường thì phải lo lắng nhiều hơn những người khác, cũng phải hiểu biết và sáng suốt hơn những người bình thường. Khi nói đến đây, hai cha con cũng không thèm dè chừng nữa.
"Xem ba nói kìa, con nào có bản lĩnh một tay che trời như vậy chứ. Chẳng qua người làm con như con đây không muốn cha mình bị chụp cái mũ đen trên đầu. Con biết ba rộng lượng có thể bỏ qua chuyện này, nhưng con lại không thể nhìn ba bị oan uổng như vậy được. Nếu đã tra ra rồi thì cũng nên để cho ba được sửa án oan chứ?"
Giang Chấn Quốc vân vê nắp ly trà, thở dài một hơi, trong đôi mắt tinh tường của ông đã mang theo chút thỏa hiệp. Ông cảm thấy rất tự hào về con trai mình, nhưng cũng cảm thấy lo lắng bởi vì phong cách làm việc dứt khoát không chừa đường lui của anh. Đó là tình yêu và cũng là nỗi lo âu mà một người cha dành cho con trai mình.
"Anh vì tôi hay vì Sở Hàm thì tự anh biết. Đến lúc đó, nếu xảy ra chuyện gì thì anh đừng có trách tôi đã không nhắc nhở anh. Sau này nếu anh phải trả giá vì chuyện này thì cũng đừng có tìm người nhà dẹp loạn giùm anh."
Lời này vừa nói ra cũng đồng nghĩa với việc Giang Chấn Quốc đã đồng ý chuyện này. Giang Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm. Anh dùng lời nói nửa đùa nửa thật để đánh cược, cược một cái gật đầu của Giang Chấn Quốc, không ngờ rằng, mọi chuyện đúng như những gì anh đã dự đoán.
Giang Bắc Thần cũng không thèm đứng nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đối diện ba mình, tự rót cho mình một tách trà. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Dòng nước màu xanh nhạt lượn lờ khói trắng chậm rãi chảy vào chén sứ. Giang Bắc Thần cũng thu lại bộ dáng không quan trọng, không sao cả trước đó của mình.
"Ba, con muốn ở bên cô ấy, cho nên chỉ cần kết quả, quá trình như thế nào không quan trọng. Nếu một người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng không được lựa chọn thì những cái khác đâu còn ý nghĩa gì nữa, có đúng không ạ?" Giang Bắc Thần bưng ly trà trước mặt lên, đưa về phía Giang Chấn Quốc tỏ ý mời, động tác vừa thong thả lại vừa trịnh trọng.
Giang Chấn Quốc nhắm chặt mắt lại, cũng cầm lấy cái chén, "Có lẽ lần này ba sẽ được điều về đây. Chờ ba trở lại, sẽ chuẩn bị hôn sự cho hai đứa. Đi xuống nhà đi."
Giang Bắc Thần bỏ ra một số tiền lớn để cạnh tranh hạng mục kia, không thể nghi ngờ là đã giúp Giang Chấn Quốc bớt đi không ít việc. Ông đã phải đợi vài năm ở thành phố B, hiện giờ là lúc triều đại thay tên đổi họ nên chắc chắn buổi "yến tiếc" ở Tứ Cửu thành này kiểu gì cũng sẽ có chỗ cho ông ngồi.
Giang Chấn Quốc nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa của Giang Bắc Thần, thở dài trong lòng, con trai nhất định là không nhẫn tâm đi con đường của riêng mình. Vì có thể ở bên người con gái mình yêu, như vậy cũng đáng giá.
Ai nói tuổi trẻ ngông cuồng là không tốt chứ?
Ở sân sau của nhà họ Giang trồng rất nhiều bầu hồ lô và hoa đào. Lúc này là thời điểm có nhiều cánh hoa đào rụng nhất. Buổi tối, chỉ cần một cơn gió tình cờ thổi qua cũng làm cho hoa đào rơi đầy mặt hồ. Sở Hàm thong thả đi bộ trên con đường nhỏ trong vườn cùng với Kiều Hoàn, cô có cảm giác như đã lâu đến mức cách cả một đời người.
Nhớ ngày còn nhỏ, cô đã từng gặp được Giang Bắc Thần ở chỗ này. Khi ấy anh cũng ngạo mạn giống y như bây giờ, dắt tay cô bước vào thế giới chỉ thuộc về anh.
"Thế nào? Có nhớ không?"
Kiều Hoàn đi ở phía trước không nhanh không chậm mở miệng. Sở Hàm nhìn cảnh tượng xung quanh, đó là nơi mà cô và Giang Bắc Thần lần đầu gặp nhau, làm sao có thể quên được chứ. "Nhớ ạ."
Kiều Hoàn bỗng nhiên nở nụ cười, bộ quần áo màu tím càng làm tôn lên vẻ cao quý diễm lệ của bà. "Ý dì là... Cháu còn nhớ nơi đó không?"
Ngón tay được chăm sóc vô cùng cẩn thận của bà chỉ căn nhà màu xám tro cách đó không xa, hỏi lại một lần nữa.
Sở Hàm nhìn theo ngón tay bà, khóe môi cô lập tức lộ ra nụ cười khổ.
Làm sao có thể không nhớ được chứ? Đó là ngôi nhà mà cô đã ở gần hai mươi năm.
Kiều Hoàn hình như cũng không mong chờ câu trả lời của cô, bà xoay người bắt đầu nói một cách tự nhiên: "Sau khi nhà cháu xảy ra chuyện, không ai dám đến đây ở. Mấy ông già mới nhậm chức sợ có điềm xấu, sợ bị xúi quẩy, cho nên nơi này vẫn chưa được phân cho ai."
Sở Hàm nghe từng lời Kiều Hoàn nói, móng tay sắc nhọn của cô cắm sâu vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Rõ ràng là Kiều Hoàn đang muốn dùng quá khứ thê thảm kia để làm khó cô.
Nhưng mà cô đã hứa với Giang Bắc Thần thì có nghĩa là cô nguyện ý chấp nhận mọi gánh nặng cũng như những lời chỉ trích, bao gồm cả việc bị làm khó dễ và bị sỉ nhục.
"Vậy ạ? Nhưng đây là nơi cháu đã từng sống."
Dưới bóng đêm tịch liêu, Kiều Hoàn ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói của bà mang theo vẻ già nua không dễ gì phát hiện ra.
"Vậy hẳn là cháu cũng không quên nơi này, diizễn~đacàn~lezê~quzyý~đocôn, không quên họ Giang chứ? Có người mẹ nào lại muốn tặng con trai mình cho đứa con gái mà mình không ưng chứ?"
Đó là Giang Bắc Thần, là đứa con xuất sắc mà bà đã dồn tất cả tâm huyết để nuôi dạy nó từ nhỏ.
Sở Hàm ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo mà dịu dàng đúng mực xuyên thẳng vào tai Kiều Hoàn.
"Cũng không có người phụ nữ nào sẵn lòng từ bỏ người yêu của mình đâu ạ! Cháu đã từng buông tay, nhưng mà cái cảm giác đó... Thật không dễ chịu."
Kiều Hoàn ngẩng đầu nhìn bóng đêm sâu thẳm đen như mực, rốt cuộc cũng chậm rãi bộc bạch nỗi lòng của mình:
"Sở Hàm, thực ra dì rất thương cháu. Cháu còn nhỏ như vậy mà đã mất cha mẹ, lại phải trải qua rất nhiều chuyện mà bạn bè cùng trang lứa không phải trải qua. Mà những chuyện đó, có lẽ vừa khéo cũng là do nhà chúng ta gây nên. Nhưng mà dì là một người mẹ... Mà có người mẹ nào lại muốn con trai mình vì một đứa con gái mà đánh đổi mọi thứ, thậm chí còn không tiếc phải trả giá như vậy chứ?"
"Có người mẹ nào muốn con trai mình đoạn tuyệt quan hệ với mình, thậm chí còn không lui tới hay không? Cháu không có gia thế tương xứng, nên tương lai không thể trợ giúp gì được cho Bắc Thần. Thậm chí cuộc sống của cháu thoạt nhìn còn không giống với những người bình thường khác. Như vậy, nhìn đi nhìn lại thì cháu không có chỗ nào xứng đôi với nó. Nhưng mà cháu lại có một thứ mà người khác không có, đó là tình yêu của nó."
"Dì cũng không còn cách nào khác. Cháu là đứa con dâu mà cho dù dì không muốn đồng ý cũng phải đồng ý, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cho nên, dì thỏa hiệp."
Kiều Hoàn xoay người nhìn cô gái điềm tĩnh đứng nơi đó, đưa ra một bàn tay.
Sở Hàm còn chưa trở lại bình thường sau lời nói vừa rồi của Kiều Hoàn. Cô giật mình nhìn bàn tay kia, thật không ngờ rằng Kiều Hoàn lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy cho nên cô cẩn thận dè dặt đưa tay mình ra.
Bàn tay của hai người phụ nữ nắm chặt lấy nhau, giống như đang cho nhau một lời hứa hẹn.
Kiều Hoàn bỗng nhiên rơi nước mắt, không còn dáng vẻ nghiêm cẩn đoan trang của ngày thường nữa mà thay vào đó là là sự khó xử và tủi thân.
"Dì cũng không muốn làm một người mẹ chồng ác độc đâu... Dì cũng muốn đối xử với cháu như mẹ ruột... Tiểu Hàm... Thực xin lỗi..."
Sở Hàm thấy Kiều Hoàn như vậy bỗng chốc cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô nghĩ là mình có thể hiểu cho Kiều Hoàn. Làm một nữ chủ nhân trong một gia đình như vậy, cho nên bà cũng phải có sự kiên trì của bản thân mình. Nhưng là một người mẹ thì bà lại cảm thấy tủi thân và rất không đành lòng.
Cô lập tức ôm chầm lấy Kiều Hoàn, "Dì Kiều, là do cháu không tốt. Tại cháu đã khiến cho dì phải khó xử..."
Giang Bắc Thần đứng trong góc khuất, yên lặng theo dõi toàn bộ câu chuyện. Hai người phụ nữ mà anh quan tâm nhất, bây giờ đã đồng lòng như vậy thì còn có gian nan hiểm trở gì có thể khiến cho Giang Bắc Thần anh sợ hãi được nữa chứ?
Nghĩ vậy xong, anh lập tức bước thong thả ra ngoài khoảng sân trống vắng, cất giọng trêu chọc hai người.
"Hai vị? Đã xong chưa? Chúng ta trở về thôi."
Kiều Hoàn và Sở Hàm ngượng ngùng tách nhau ra, vụng trộm lau nước mắt.
Giang Bắc Thần cười dịu dàng, vươn tay ra ôm hai người phụ nữ của mình vào trong lồng ngực.
"Kiều phu nhân, mẹ đừng buồn mà. Con sẽ thường xuyên đưa con dâu của mẹ về thăm mẹ."
Kiều Hoàn không được tự nhiên quay đầu đi, tránh khỏi cánh tay Giang Bắc Thần, lên tiếng đuổi người. "Ai cần con về thăm! Đi về mau đi, muộn rồi đó! Mẹ đi vào với ba con đây."
Sở Hàm ở đằng sau nói lời tạm biệt, "Dì Kiều, tạm biệt dì."
Kiều Hoàn hơi khựng lại, đưa lưng về phía hai người vẫy vẫy tay, "Lái xe cẩn thận đó!"
Giang Bắc Thần nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Kiều Hoàn, cười tủm tỉm cầm tay Sở Hàm, mặt mày rạng rỡ.
Bởi vì tối nay, rốt cuộc chướng ngại lớn nhất giữa hai người đã được giải trừ rồi.
Dưới ánh trăng, Sở Hàm nhìn Giang Bắc Thấn, chớp mắt ngây thơ hỏi: "Chú Giang cũng đồng ý rồi hả?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Thần cầm tay Sở Hàm chậm rãi ra khỏi vườn hoa, khi đi ngang qua hồ nước bỗng nhiên cúi sát người xuống, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, nhìn Sở Hàm với ánh mắt trêu tức.
"Có anh ở đây, ai dám không đồng ý chứ?"
"Này... Sao anh lại kiêu ngạo như vậy hả...?"
Giang Bắc Thần cúi đầu cười cười, đưa tay ra mở cửa xe.
Sở Hàm mở to đôi mắt sáng ngời, ôm lấy cánh tay anh hỏi: "Bây giờ về nhà sao?"
"Không! Đi dự buổi party độc thân cuối cùng của anh."
Ở phía xa xa, ông cụ Giang chống cây gậy ba - toong vui vẻ nhìn hai người, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Coi như là không uổng công ông đã bỏ xuống chuyện cũ của năm xưa. Mối nghiệt duyên này, rốt cuộc cũng có kết quả rồi...
Bình luận
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1