chương 14/ 49

Muốn nói đến ân oán giữa hai nhà Sở - Giang thì không phải là chuyện mới chỉ một năm hai năm mà là từ ngày ông cụ Giang còn trẻ đã bắt đầu rồi.

Vốn dĩ trước khi ông cụ Giang đi đánh trận đã có một cô vợ mới cưới, tên là Ý Liên. Sau khi ông đi chiến trường một năm vẫn không có hồi âm, Ý Liên đã lo lắng sốt ruột phải đi nhờ vả mọi người trong bộ đội để hỏi thăm. Qua một thời gian dài mới nghe người ta nói: ông Giang vừa tới chiến trường đã bị một quả pháo cối của Mỹ nã trúng, mặt mũi biến dạng, chết không toàn thây, đã được an táng ở đó từ lâu rồi.

Lúc đó Ý Liên nghe xong lập tức muốn treo cổ lên xà nhà tự vẫn, may mà có Sở chính ủy trong quân đội của ông Giang đến nhà an ủi, đã phát hiện nên cứu được bà một mạng. Sau này, Sở chính ủy sợ bà nghĩ quẩn lại tự sát nên thường xuyên qua giúp đỡ bà. Bởi vì thường xuyên qua lại, nên tổ chức vì muốn giải quyết vấn đề độc thân của Sở chính ủy cũng như muốn an bài chu đáo cho người vợ liệt sĩ nên muốn hai người kết thành vợ chồng. diêღn。đxàn。lxê。qღuý。đxôn. Ngày còn trẻ, Ý Liên và Sở chính ủy từng là bạn học cùng trường đại học Bắc Bình, cậu thiếu niên họ Sở hăng hái nhiệt huyết vốn dĩ đã thầm thương trộm nhớ người con gái xinh đẹp nhưng có tính cách mạnh mẽ này, mà Ý Liên cũng rất có cảm tình với chàng trai nho nhã, đầy bụng kinh luân ấy. Nhưng cả hai còn chưa kịp thổ lộ thì Ý Liên đã bị ông Giang cưới làm vợ. Thời kỳ đó, mặc dù phụ nữ cũng đã có tư tưởng tự do tiến bộ nhưng vẫn phải chịu sự trói buộc của lễ giáo phong kiến mà không cách nào phản kháng được. Vậy nên đúng lúc Ý Liên bơ vơ khổ sở, Sở Chính Ủy lại vừa đau lòng vừa thương xót cảm thông, cuối cùng hôn sự ấy cứ tự nhiên diễn ra khiến ai cũng cảm thấy vui mừng phấn khích.

Nhưng ngay khi hai người đang cử hành hôn lễ ở lễ đường của quân đội thì bỗng nhiên có tin tức ông Giang đã chiến thắng trở về. Cách một thảm đỏ thật dài, ông Giang chống gậy, thân thể mang theo khói thuốc súng cùng chi chít các vết sẹo trên người, cứ như vậy nhìn vợ mình gả cho người ta. Lại sau này, nghe nói Sở chính ủy và Giang đội trưởng vốn dĩ thân thiết nhau như anh em ruột thịt đã đoạn tuyệt mối quan hệ, Sở chính ủy bởi vì truyền nhầm tin tức ông Giang hy sinh nên phải chịu sự kỷ luật nghiêm khắc của quân đội, về phần Ý Liên, bởi vì cảm thấy áy náy và nhục nhã vì những lời đồn đại nên đã uống thuốc tự sát.

Lại nói, vào năm Sở chính ủy 50 tuổi mới tái hôn cùng người vợ sau này rồi sinh ra một người con trai, nhưng đến năm ông 80 tuổi đã bị mắc bệnh ung thư, bỏ lại người bạn già và đứa con trai duy nhất rồi buông tay nhân gian. Lẽ ra hai nhà Sở - Giang sẽ không còn liên quan gì từ đây, nhưng nào ngờ sau này, con trai của Sở chính ủy lại muốn vào Thanh viện ở Bắc Kinh, con đường làm quan của ông cũng rộng mở nên một lần nữa lại chuyển vào đại viện ở. Vướng mắc giữa hai nhà cứ như vậy mà bắt đầu.

Sáu năm trước, khi ba của Sở Hàm là Sở Lâm Nguyên còn làm thị trưởng ở Bắc Kinh, cũng kết thành phe cánh với Giang Chấn Quốc, nhưng bởi vì ân oán giữa hai nhà trước đó nên không thể thiếu những lần đấu đá nhau. Lẽ ra hai nhà cứ mãi châm chọc, so đo nhau như vậy, nhưng kể từ lúc Sở Hàm hiến máu cho Giang Bắc Thần ở bệnh viện, đôi bên đều hiểu, mối quan hệ này không thể căng thẳng như trước được nữa.

Ngay từ đầu, Giang Chấn Quốc cực lực phản đối mối quan hệ này, nhưng cậu thiếu niên Giang Bắc Thần lại ương bướng ngang ngược, cứ nhất quyết ở chung một chỗ với Sở Hàm, cho dù ai khuyên bảo cũng không nghe. Kiều Hoàn xót con trai, nhất thời bị kẹp ở giữa, cuối cùng ông cụ Giang phải lên tiếng nói: Ân oán của thế hệ trước hãy cho qua, ông thấy cô bé nhà họ Sở này cả tính nết lẫn nhân phẩm đều tốt, thôi thì cứ mặc kệ hai người bọn họ muốn làm thế nào thì làm.

Tình huống ở bên nhà họ Sở cũng gần giống như vậy, Sở Lâm Nguyên cưng chiều con gái mình từ nhỏ, biết cô yêu Giang Bắc Thần, cho nên dù có bất mãn gì với Giang Chấn Quốc trong công việc thì ông cũng cố nén trong lòng. Cứ như vậy, hai nhà bọn họ chẳng khác nào đã ngầm đồng ý cho mối quan hệ này rồi.

Năm ấy Giang Bắc Thần mới 20 tuổi, học đại học ở Bắc Kinh được hai năm thì anh có tên trong danh sách sinh viên trao đổi với trường Princeton ở Mỹ, mà khi đó Sở Hàm mới học năm nhất khoa Vật Lý ở trường Học viện Công nghệ Bắc Kinh. Giang Bắc Thần không nỡ để cô ở lại một mình, liền giúp Sở Hàm xin một suất du học sinh trao đổi với trường Massachusetts, chuyển trực tiếp từ Học viện Công nghệ Bắc Kinh qua đó. Cũng may, Sở Hàm rất thông minh, có lẽ là được kế thừa tài năng và trí tuệ của ông nội, hơn nữa lại được Giang Bắc Thần phụ đạo nên chỉ trong thời gian ngắn cô đã vượt qua cuộc thi với số điểm Toefl và điểm SAT vô cùng cao. Mặc dù hai người, một người ở New Jersey, một người ở Massachusetts nhưng dù sao cũng đã được ở cùng một đất nước.

Vào đêm trước khi Sở Hàm và Giang Bắc Thần đi, bọn Kỷ Hành Đông và Chiến Sính ầm ĩ giễu cợt, chúc mừng hai người song túc song phi *.

(* - 双宿双飞 - Song túc song phi: chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. Tương đương với: như hình với bóng, đôi chim liền cánh....)

Trong phòng bao cực lớn, Giang Bắc Thần nhếch môi cười tà, duỗi cánh tay dài ôm chặt Sở Hàm đang xấu hổ vào trong ngực, quay sang nói với đám người kia: "Từ nay về sau, đây chính là bạn gái của Giang Bắc Thần tớ. Cô gái nào có ý định tán tỉnh tớ thì hãy sớm hết hy vọng đi, đám thiếu gia mưu ma chước quỷ có ý nghĩ đen tối với cô ấy cũng hãy dẹp bỏ ngay ý định đó đi, đừng để tớ phát hiện ra nếu không sẽ phải chết rất khó coi."

Anh vừa nói dứt lời, không khí trong phòng bao nhất thời như bị bùng nổ, mọi người ồ lên bắt hai người hôn nhau. Giang Bắc Thần vẫn chỉ cười tít mắt nói "Được thôi". Sau đó, anh mang theo vẻ mặt đầy kiêu ngạo, di»ễn♡đàxn♡l«ê♡quxý♡đ»ôxn., cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi người yêu trong lòng: "Vợ à, bọn họ đang ghen tị với chúng ta, chúng ta thể hiện tình cảm một chút cho bọn họ tức chết đi có được không?"

Thời niên thiếu, Sở Hàm cũng là người có mối quan hệ khá tốt trong đại viện, cô có biệt danh là Sở công chúa, vốn dĩ thông minh xinh đẹp mà tính tình lại hiền lành dịu dàng nên khá thân thiết với hầu hết những người đang ngồi đây. Sau khi nghe anh nói xong cô cũng không ngại ngùng, mà ngửa đầu, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Giang Bắc Thần, cất giọng trong trẻo nói: "Vậy chúng ta hôn nhau một cái cho bọn họ tức chết đi."

Kỳ thực, lúc Giang Bắc Thần đưa đôi môi mỏng quyến rũ lại gần mình, cô cũng có chút lo lắng, một bàn tay đặt lên vai Giang Bắc Thần, mà bàn tay kia lại lặng lẽ nắm chặt sau lưng, trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đó chính là nụ hôn đầu tiên có liên quan đến tình yêu trong đời cô. Khi ấy, anh là người mà cô yêu thương nhất trên đời này. Thời điểm đó, Sở Hàm luôn nghĩ rằng, ý nghĩa trong hai câu thơ cổ "Lang kỵ trúc mã lai, lộng sàng nhiễu thanh mai" * cũng không ngọt ngào bằng tình yêu của hai người bạn họ. Nụ hôn của Giang Bắc Thần mang theo hơi thở của riêng anh, đặt xuống làn môi mềm mại như cánh hoa của cô.

(* - Lang kỵ trúc mã lai, lộng sàng nhiễu thanh mai: Chàng cưỡi ngựa trúc đến, chạy quanh giường tung quả mơ xanh đùa nghịch; hai câu thơ ý nói về chuyện tình "thanh mai trúc mã" từ nhỏ đến lớn của một đôi trai gái, ngây thơ trong sáng nhưng cũng khắc cốt ghi tâm.)

___________________________________

Sở Hàm nằm trên giường bệnh mơ một giấc mơ dài thật dài, trong giấc mơ, cô đã được quay trở lại những tháng ngày đi du học bên Mỹ.

Lúc đó, ở bên Mỹ đang là giữa mùa hè, cô phải đi xe suốt mấy giờ đồng hồ từ Massachusetts tới New Jersey để gặp Giang Bắc Thần. Thời tiết nóng đến mức choáng váng đầu óc, cô phải đợi suốt hai giờ đồng hồ mới được nhìn thấy anh.

Khi ấy, trông Giang Bắc Thần thật là đẹp trai, anh mặc chiếc áo sơ mi lỡ tay màu trắng cô mua cho, đi giữa đám du học sinh người Trung Quốc, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra anh. Quả thực chính là hạc giữa bầy gà.

Anh lại còn có thể nói thẳng trước mặt một nữ sinh da trắng bằng giọng điệu hòa nhã nhưng xa lạ: "I'm sorry, I had a girlfriend and I love her very much." Sau đó, anh lập tức dắt tay cô rời đi, không thèm đếm xỉa đến người khác.

Cô uể oải nằm lên đùi anh phơi nắng, hỏi: "Giang Bắc Thần, anh nói xem, anh làm như vậy có phũ quá hay không hả?"

"Ừm..." Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bâng quơ nói: "Ai mà biết, nhưng mà em cũng phải cẩn thận đó."

"Vì sao?"

"Anh được nhiều người yêu mến như vậy mà lại bị em lừa làm bạn trai mất rồi, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn tạt acid sunfuric vào người em."

"Này!!!"

Nhìn Sở Hàm tức giận đến phồng miệng lên, Giang Bắc Thần cười đến khóe mắt cũng cong cong, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Dd∞đ∞l∞q∞đ. Dưới gốc cây cổ thụ trăm năm, hai người nằm trên thảm cỏ thi thoảng đấu võ mồm với nhau, vui vẻ suốt cả một buổi chiều. Sau đó, nhân lúc mặt trời còn chưa kịp lặn, hai người họ lại lưu luyến không rời tạm biệt nhau.

Đêm khuya, trong ký túc xá, Sở Hàm nhìn bản thiết kế công trình được trải rộng trước mặt nhưng lại không nhấc bút vẽ nổi một chi tiết, cô đau khổ nhấc điện thoại gọi cho Giang Bắc Thần đã chìm trong giấc ngủ từ lâu. Hai người cái gì cũng không nói, nhưng Sở Hàm chỉ cần nghe tiếng hít thở đều đều của anh cũng sẽ cảm thấy thực an tâm. Cầm điện thoại trong tay, cô nằm sấp lên mặt bàn cố gắng vẽ xong rồi lại chỉnh sửa từng tí một, thỉnh thoảng than thở một câu vào loa điện thoại: "Giang Bắc Thần, anh còn ở đó không?", "Chỗ này thật khó mà...", "Giang Bắc Thần, sáng mai anh muốn ăn cái gì?". Đợi đến khi cô vẽ xong toàn bộ thì đã là 6h sáng theo giờ nước Mỹ, cô xoa xoa đôi mắt hơi cay cay và đau nhức, bỗng nhiên nhớ tới người đang ở đầu bên kia điện thoại, thử hỏi: "Giang Bắc Thần?..."

Ai ngờ, đáp lại cô lại là giọng nói có chút trầm khàn của Giang Bắc Thần: "Anh ở đây."

Anh ở đây, chỉ cần nghe được mấy chữ này cũng có thể làm cho Sở Hàm cảm thấy hài lòng mãn nguyện đi vào giấc ngủ sâu, chẳng cần bận tâm đến bên ngoài cửa sổ là mưa rền gió dữ hay là nắng chói như lửa. Cô không thể nào biết rằng, khi ấy, người vừa cố thức trắng đêm để nghe điện thoại của cô, chỉ còn hai giờ đồng hồ nữa là đến giờ bảo vệ luận văn của anh, mà trước đó anh cũng đã có đến mười tám giờ không được nghỉ ngơi.

Lúc đó, Sở Hàm được Giang Bắc Thần cưng chiều lên đến tận trời, bất kể là ở Tứ Cửu thành Trung Quốc hay là ở Massachusetts của Mỹ. Chỉ cần cô không muốn làm gì, thì đều có Giang Bắc Thần sẽ che chắn trước mặt cô ngăn lại tất cả. Những nỗi buồn hay những ấm ức mà cô phải chịu thì chỉ cần một cuộc điện thoại là sẽ có người xoa dịu những cảm xúc tiêu cực ấy. Thời điểm đó, cô quả thực là Sở công chúa, một cô công chúa được Giang Bắc Thần nâng niu và thương yêu hết mực.

Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, chân thật đến mức khiến Sở Hàm ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Giang Bắc Thần nhìn người đang nằm trên giường bỗng dưng nhíu chặt mày lại, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt giống như cô đang phải chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực.

Bác sĩ vừa mới đến tiêm cho cô một mũi hạ sốt tiêu viêm rồi mà, lẽ ra cô phải ngủ say mới đúng sao lại như thế này chứ? Trong lúc nhất thời Giang Bắc Thần cũng hơi hoảng loạn, vừa định vươn tay ra rung chuông thì nghe thấy giọng nói mê man nức nở của cô.

"Giang Bắc Thần... đau quá..."

Một tiếng gọi đầy đau đớn này cũng đủ khiến cho anh phải dừng lại động tác.

Giang Bắc Thần đã ngồi đây suốt một ngày một đêm, nhưng trong lúc đó, thời gian mà cô tỉnh táo cũng chỉ có khoảng mấy phút. Ánh mắt cô mờ mịt, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó rồi sau đó chậm rãi nhắm lại. Anh ngồi vào chiếc ghế tựa bên cạnh giường bệnh canh chừng cho cô, lúc này nghe được tiếng của cô, mặc dù là kêu đau nhưng trong lòng anh lại trào dâng một cảm giác vui sướng khó tả.

Bởi vì, vào lúc cô cảm thấy đau đớn và khó chịu nhất, thì người mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, chính là anh.

Trong đêm khuya, ánh trăng dịu dàng bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào phòng bệnh, trên vách tường là ngọn đèn ấm áp, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, thiết bị theo dõi điều trị trong phòng bệnh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tích tắc, bầu không khí thật yên tĩnh và tốt đẹp.

Giang Bắc Thần khẽ cúi người, dùng ngón tay thon dài mà hữu lực của mình lau đi khóe mắt ướt át cho Sở Hàm, lại in một nụ hôn trên trán cô, động tác vô cùng cẩn thận và dịu dàng.

Một giọng nói quyến rũ chậm rãi cất lên trong đêm khuya thanh vắng, làm người nọ có thể an tâm mà ngủ say.

"Anh ở đây."

Anh ở đây, cho nên hãy cứ nói cho anh biết những đau đớn và uất ức mà em phải chịu, anh sẽ thay em gánh vác.

Bình luận





Chi tiết truyện