chương 31/ 49

Chiếc xe gần như đã phải phanh gấp. Người tài xế kinh hãi đến toát mồ hôi đầy đầu.

Sở Hàm cũng bị tiếng phanh xe làm cho giật mình, trốn tránh không kịp ngã nhào trên mặt đất.

Người tài xế hoảng loạn mắng người đang ngã trước xe: "Muốn chết à? Chạy nhanh như vậy làm gì?!"

Thẩm Vi Dịch ló đầu ra bên ngoài nhìn, sau đó lập tức chột dạ ấp úng nói: "Hình như là... Sở tiểu thư..."

"Con mẹ nó!" Lúc này đến lượt Giang Bắc Thần không bình tĩnh được nữa, thậm chí có thể coi như là kích động mà mở cửa sau đi xuống.

Đầu gối Sở Hàm bị trầy một mảng lớn, nhưng sao cô còn có thể chú ý điều này được chứ. Cô cố đứng dậy, không thèm nhìn mấy người trong xe, cứ thế lao xuống đường.

Giang Bắc Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, bắt lấy cánh tay cô, vô cùng tức giận nói: "Em muốn làm gì hả? Ngay cả mạng cũng không cần nữa sao?!"

Sở Hàm bị túm lại, nhìn chằm chằm người đang tức giận trước mặt, trong phút chốc đầu óc cô như trống rỗng, dii33eend4aa4nle33êquiiyydonnn, lông mi chớp chớp mấy cái rồi bật khóc nức nở.

"Giang Bắc Thần... Mẹ em không ổn rồi..."

Vào những lúc như thế này, tình cảm luôn chiến thắng lí trí, con người ta luôn tìm đến người mà mình muốn ỷ lại nhất theo bản năng. Chỉ cần người kia xuất hiện, cô sẽ gỡ tất cả sự đề phòng của bản thân xuống.

Sở Hàm không thể không thừa nhận, trong thế giới của cô, Giang Bắc Thần chính là người như thế.

Giang Bắc Thần cũng không ngờ là có chuyện như vậy, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu vỗ về an ủi.

"Đừng sợ, anh đưa em tới bệnh viện."

Anh quay lại phân phó người tài xế, chạy xe tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.

Thật ra Giang Bắc Thần cũng hiểu rõ, có lẽ sinh mệnh của Thẩm Hi Hòa đã đi tới tận cùng rồi. Anh cũng không thể nào lừa gạt cô, nói với cô rằng tất cả sẽ ổn thôi, nói với cô rằng sẽ không có chuyện gì đâu. Cho dù cô cảm thấy khủng hoảng và bàng hoàng thì đây cũng là một sự thực mà cô không thể tránh né.

Điều Giang Bắc Thần anh có thể làm hiện giờ là ở bên cạnh làm bạn với cô, làm những gì mà cô muốn, cho dù có lẽ, cô cảm thấy điều này là không cần thiết.

Không khí trong xe như bị đè nén, cả người tài xế lẫn Thẩm Vi Dịch đều biết, lúc này câm miệng là lựa chọn tốt nhất.

Suốt dọc đường, Sở Hàm cứ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cố ép mình không được khóc những vẫn không nhịn được mà giàn giụa nước mắt. Giang Bắc Thần cầm lấy tay cô, muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cô.

Lộ trình dài gần nửa tiếng đã bị rút ngắn còn một nửa. Khi tới bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn lại, Sở Hàm đã lao xuống. Giang Bắc Thần phải theo sát cô.

Trần Nho Tụng nhìn người đeo đầy các trang thiết bị đang càng lúc càng yếu dần, tháo khẩu trang xuống, mở miệng nói ra một quyết định mà đến ông cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, "Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi..."

Các bác sĩ và y tá cũng đồng loạt cúi đầu, với một người mắc bênh ung thư tuyến dịch lim-pha giai đoạn cuối như vậy, quả thực là bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.

So với dự đoán thì Thẩm Hi Hòa đã sống thêm được vài tháng, tới nay coi như tinh thần và sức khỏe của bà cũng đã đi đến giới hạn cuối cùng rồi. Lúc này, bà chỉ còn dựa vào mặt nạ oxy để duy trì chút hơi tàn. Bà muốn được nhìn mặt con gái mình một lần cuối để nói hết những lời mà bà vẫn luôn muốn nói.

Sở Hàm chạy hộc tốc đến phòng bệnh, đúng lúc đó, Trần Nho Tụng cũng dẫn theo một đám người đi ra.

Cô cuống quýt bắt lấy cánh tay Trần Nho Tụng, trong đôi mắt to tràn ngập sự khẩn cầu: "Bác sĩ Trần! Mẹ cháu thế nào rồi?"

Trần Nho Tụng chậm rãi lắc đầu, "Bà ấy đã cố hết sức rồi, cháu vào nhìn mặt mẹ mình lần cuối đi, bà ấy vẫn đang đợi cháu đó."

Sở Hàm bất chợt gào khóc bi thương, đó là cảm giác đau đớn đến mức tuyệt vọng.

"Mẹ..."

Thấy Giang Bắc Thần đứng phía sau Sở Hàm không nói lời nào, Trần Nho Tụng mới mở miệng:

"Giúp cô bé ấy chuẩn bị hậu sự đi..."

Giang Bắc Thần nhắm nghiền mắt, hầu kết trên cổ giật giật, chuyện mà anh sợ hãi nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra.

Thẩm Thi Hòa nhìn con gái mình đang quỳ trước giường, trong lòng cảm thấy thực không nỡ.

Năm tháng đã mài mòn, khiến cho bà không còn là người phụ nữ tao nhã của ngày xưa nữa, nhưng ánh mắt dịu dàng khi ngắm nhìn con gái mình vẫn không hề thay đổi.

"Niếp Niếp... Đừng khóc... Mẹ phải đi rồi, con cười với mẹ một cái đi, để mẹ có thể nhớ được con gái mẹ xinh đẹp như thế nào."

Sở Hàm bụm miệng, ra sức lắc đầu. Cô cố gắng để bản thân không phát ra tiếng.

"Mẹ...Mẹ đừng đi có được không mẹ? Một mình con sợ lắm..."

"Niếp Niếp à, "Thẩm Hi Hòa vươn bàn tay gầy yếu, gắng sức sờ lên mái tóc mềm mại của Sở Hàm, trên gương mặt tái nhợt của bà vẫn mang theo nụ cười tự hào.

"Sở Hàm của mẹ nháy mắt đã lớn bằng này rồi... Con luyến tiếc mẹ như vậy, sao mẹ có thể cam lòng bỏ lại con được chứ? Con là bảo bối mà mẹ đã rứt ruột đẻ ra..."

"Lúc ba con đi, mẹ đã nghĩ sẽ theo ông ấy luôn rồi. Nhưng mẹ vẫn còn có con, sao mẹ có thể bỏ lại con được chứ. Mẹ rất hiểu Niếp Niếp của mẹ, nếu mẹ còn thì con cũng vẫn có một gia đình. Nhưng mà Niếp Niếp, diie5end4a4nle6êquiyydo1ôn, con người ta chung quy không tránh được sinh, lão, bệnh, tử. Số mệnh của mẹ đã hết, đây chính là lẽ thường. Cho dù con có muốn dùng cách gì cũng không thể xoay chuyển được."

"Vậy nên, Niếp Niếp, hãy để mẹ an tâm ra đi có được không? Con đã cố gắng hết sức rồi, mẹ cũng đã cố gắng hết sức rồi. Ba năm qua, chưa lúc nào con được sống vui vẻ thoải mái, mẹ rất đau lòng..."

Khóe mắt Thẩm Hi Hòa từ từ chảy xuống hai hàng lệ, giọng nói của bà cũng càng lúc càng yếu ớt và nghẹn ngào.

"Cuộc sống sau này của con còn rất dài, mẹ chỉ có thể đi cùng con một đoạn đường được thôi. Mẹ đã cùng con trưởng thành, cùng con trải qua những năm tháng gian khổ, đã hoàn thành xong sứ mệnh của một người mẹ. Mà con cũng đã cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, cho nên đừng tự trách mình cũng đừng tiếc nuối. Mẹ thực sự hi vọng, sau này con có thể sống vui vẻ."

"Có thể ở bên người con yêu, xây dựng một gia đình của riêng mình, có một cục cưng chạy loanh quanh gọi con bằng mẹ là chuyện hạnh phúc biết bao... Mẹ hi vọng con gái của mẹ có thể được hạnh phúc như vậy. Niếp Niếp à, sinh ly tử biệt chỉ là một phần nhỏ của đời người, mà đường đời của con còn rất dài, mẹ không hi vọng chuyện này sẽ thao túng toàn bộ cuộc sống của con, con hiểu chứ?"

Lúc này, Sở Hàm đã khóc không thành tiếng, cô cũng không muốn Thẩm Hi Hòa cảm thấy áy náy với mình nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc mà đồng ý.

"Mẹ, con đồng ý với mẹ! Con sẽ sống thật tốt..."

"Vậy thì mẹ yên tâm rồi... Niếp Niếp... Mẹ mệt quá... Mẹ muốn ngủ..."

Thẩm Hi Hòa ngước đôi mắt đã hơi tan rã nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đôi bàn tay bà mang theo sự lưu luyến bịn rịn, cố gắng vuốt ve gương mặt trẻ trung mềm mại của con gái mình một lần cuối cùng, rồi từ từ buông thõng xuống.

Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả phòng bệnh, khiến cho Thẩm Hi Hòa như đang được sưởi ấm.

Thế là từ nay, Thẩm Hi Hòa - người mẹ thân yêu của cô không còn nữa rồi.

Bà đã đi theo chồng mình, bỏ lại con gái với vô vàn sự nuối tiếc và lo âu, rời xa trần thế.

"Mẹ!!!!" Sở Hàm lập tức ngã vật xuống bên giường, nước mắt tuôn trào.

Đó là mẹ cô, là người đã làm bạn với cố suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, là người mà vào thời khắc huy hoàng của cuộc đời cũng vẫn luôn ung dung nhã nhặn, không kiêu căng ngạo mạn; khi nghèo túng bà cũng vẫn luôn bình thản hiền hậu, chưa hề tỏ ra hèn hạ. Đó là người đã dạy cô đạo lý làm người, là người đã tiếp thêm năng lượng cho cô mỗi khi cô cảm thấy tuyệt vọng, là người luôn thấu hiểu nỗi lòng của cô mà không cần cô phải nói ra. Đó là người vẫn luôn cùng cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để nuốt toàn bộ sự chua xót vào đáy lòng. Thậm chí trước lúc bà ra đi, vẫn chỉ mong muốn cô có thể tiếp tục sống cho thật tốt, thật vui vẻ.

Một người mẹ như vậy, bảo sao cô có thể chấp nhận được sự thật bà đã ra đi mãi mãi được chứ?

Trong mơ, dường như cô được quay về năm mười tám tuổi, diie1end44anle3êqu1yydo6ôn, khi ấy cô vẫn còn ở nhà họ Sở và chưa phải rời xa ba mẹ.

Mỗi ngày, mẹ cô đều ở nhà chăm sóc khóm hoa đỗ quyên mà bà trồng rồi đợi cô tan học trở về. Chiều nào tan sở, ba cô cũng có thể nhìn thấy một cảnh tượng, cô nằm úp sấp trên chiếc bàn trà chọn anh đào còn mẹ cô thì khom người tưới nước cho khóm đỗ quyên.

Ba cô đã rất giận dữ bởi vì cô và Chử Duy Nguyện gây chuyện, hơn nữa cô cứ khăng khăng muốn ra nước ngoài. Buổi tối hôm trước khi cô đi, ba cô gõ cửa phòng cô rồi nói với vẻ bất đắc dĩ:

"Con gái lớn lên rồi, chỉ cần đi theo bạn trai mà không cần ba mẹ nữa có phải không?"

Trên vẻ mặt của ông, không hề che giấu sự luyến tiếc đối với con gái mình.

Thẩm Hi Hòa ngồi trong phòng vụng trộm lau nước mắt, nhưng vẫn cẩn thận sắp xếp cho cô từng thứ một để cô mang theo.

Trước kia, cô chưa từng quý trọng những điều nhỏ nhặt này, để đến bây giờ, mỗi chuyện lại trở thành vết thương rất sâu trong lòng cô. Dù cho cô có muốn chữa trị thế nào thì cũng chỉ tốn công vô ích.

Giang Bắc Thần nhìn người đang ngủ và vẫn không thể an ổn kia, lần đầu tiên cảm thấy thật khó giải quyết.

Lúc anh bước vào phòng bệnh, Thẩm Hi Hòa đã đi rồi. Sở Hàm thì đang ngất xỉu trước giường bệnh của bà.

Đây là lần đầu tiên sau ba năm, Giang Bắc Thần được gặp lại Thẩm Hi Hòa. Dì Thẩm hiền lành dịu dàng khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc của mẹ mình ở đại viện kia, cứ như vậy nằm yên ở nơi đó không còn chút hơi thở.

Giang Bắc Thần khom người bế Sở Hàm lên, lại cúi đầu nói với Thẩm Hi Hòa:

"Dì yên tâm, từ nay về sau, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy."

Đây là lời hứa cũng như lời cam đoan duy nhất mà anh có thể làm được với người đã khuất.

Giang Bắc Thần nghĩ, mặc kệ Sở Hàm đã từng trải qua chuyện gì hay đã từng lừa dối anh điều gì, quan trọng là anh vẫn còn yêu cô. diieend44nleêquyydoôn. Cho nên anh không thể nào lạnh lùng tàn nhẫn, cũng không thể nào buông tha cho tình cảm của mình được.

Sở Hàm mở mắt ra nhìn xung quanh, không biết mình đang ở chỗ nào.

Cô chỉ cảm thấy mọi chuyện như một cuốn phim, từng hình ảnh cứ vụt qua chớp nhoáng, khiến đầu cô như muốn nổ tung.

Giang Bắc Thần đang đứng bên khung cửa sổ ngoài ban công hút thuốc, trong đêm khuya, bóng lưng của anh trông thật cô đơn.

Sở Hàm nheo nheo mắt, xốc chăn lên, đi chân trần bước tới.

Gió ngoài ban công khá mạnh, thổi đến mức cả người run rẩy. Cô đi tới sau lưng Giang Bắc Thần, thân hình cao lớn của anh vững vàng che chở cho cô.

Sở Hàm nhắm chặt hai mắt, đưa tay ra ôm lấy Giang Bắc Thần từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, cất giọng nghẹn ngào:

"Giang Bắc Thần, em đã không còn nhà nữa rồi."

Bình luận





Chi tiết truyện