Nhanh nhẹn xuyên qua rừng rậm, cảnh giác thực vật biến dị có thể tập kích bất cứ lúc nào ở xung quanh, Liên Kỳ Quanh theo hạt mầm trên người Quý Sĩ Lâm, một đường lao tới.
Đối với Liên Kỳ Quang mà nói, con mồi đã quyết định phải giết thì tuyệt đối không thể lưu lại. Quý Sĩ Lâm có lẽ không nên chết, hoặc căn bản không đáng bị Liên Kỳ Quang giết, nhưng đáng tiếc, tên anh ta đã nằm trong sổ sinh tử của Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang chạy trong rừng tầm một giờ thì ẩn ẩn nghe thấy cách đó không xa truyền tới âm thanh đánh nhau yếu ớt. Ánh mắt tối sầm, tốc độ giữ vững nhưng cố gắng phóng nhẹ động tĩnh, lặng lẽ tới gần nơi phát ra âm thanh kia.
Theo tiếng động dần rõ ràng, Liên Kỳ Quang rất nhanh nhìn thấy mấy bóng dáng dây dưa.
Liên Kỳ Quang thả chậm tốc độ, nhảy lên một thân cây gần đó, xuyên thấu qua cành lá rập rạp quan sát tình huống bên dưới.
Tả Tinh đã nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, Chương Kỳ một thân thương tích, vai trái thủng một lỗ to cỡ nắm tay, không ngừng trào ra máu tươi, gương mặt tái nhợt lúc này tràn đầy hoảng sợ.
Quý Sĩ Lâm thì đỡ hơn, trên người tuy nhiều vết thương nhưng đều là thương tích ngoài da, không trúng chỗ trí mạng. Lúc này Quý Sĩ Lâm sắc mặt tái nhợt, một thân chật vật, nào còn vẻ ôn nhuận như ngọc trước kia?
Mà làm bọn họ bị thương như vậy không phải ai khác, chính là Diệp Trình Trình, hoặc có thể nói là Diệp Trình Trình biến dị.
Lúc này Diệp Trình Trình thân thể xích lõa, làn da trắng nõn trong suốt đã biến thành màu xanh tím, mạch máu nổi lên rõ rệt, hệt như những con giun ghê tởm. Lưng rách toạt, lòi ra hai hàng gai bén nhọn. Tóc tai bù xù, mắt hõm sâu, đôi môi đỏ mọng rạn nứt, nhe hàm răng nhọn như cá sấu, hệt như dã thú nằm bò dưới đất, hung thần ác sát trừng mắt nhìn Chương Kỳ.
‘Trở lại báo thù à?’ Trong lòng Liên Kỳ Quang dâng lên một mạt sung sướng, cậu không quên một màn Chương Kỳ đẩy Diệp Trình Trình lúc đất lở kia.
“Ngao! !” Diệp Trình Trình đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai, cả người hệt như một thanh đao sắc bén lủi về phía Chương Kỳ.
Chương Kỳ hoảng hốt, vội vàng trốn tránh, chính là lúc này tay bị thương nặng sao có thể là đối thủ của Diệp Trình Trình biến dị không còn sợ đau đớn? Lúc trốn tránh, bị cào một vết sâu tới tận xương ở trên lưng. Chương Kỳ kêu thảm một tiếng, cả người ngã vật xuống đất, bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.
“Ngao! ! !” Diệp Trình Trình xoay người, há to cái miệng, hướng về phía Quý Sĩ Lâm gầm rú, hai hàm răng nhọn hoắt làm người ta sợ hãi.
“Trình Trình! Đừng! Anh là Quý Sĩ Lâm, là Quý học trưởng của em mà?” Quý Sĩ Lâm sắc mặt tái nhợt, không ngừng lùi về sau, hoảng sợ nhìn Diệp Trình Trình.
“Ô…” Tựa hồ những lời này của Quý Sĩ Lâm có tác dụng, động tác chuẩn bị tấn công của Diệp Trình Trình hoãn lại, ánh mắt trũng sâu hiện lên một tia mê mang cùng giãy dụa.
Nhìn một màn này, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, trong lòng thực nghi hoặc. Quý Sĩ Lâm đối với nữ nhân này quan trọng đến vậy sao? Tuy Liên Kỳ Quang không hiểu biết nhiều về thể biến dị hiện giờ, nhưng nghĩ tới số tang thi tiến hóa trước kia, hẳn không sai biệt lắm.
Một khi tang thi hóa, chẳng những không cảm giác đau đớn, còn không còn những cảm xúc của nhân loại. Chỉ là một con dã thú chỉ giết thỏa mãn giết chóc cùng đói khát, trừ phi là tang thi đã tiến hóa rới bậc cao. Nhưng Diệp Trình Trình rõ ràng chỉ vừa tiến hóa, tuyệt không có khả năng điều khiển bản thân. Cô ta hiện giờ, hết thảy chỉ là bản năng.
Chính là xem ra, Quý Sĩ Lâm đối với Diệp Trình Trình là sự tồn tại rất quan trọng, quan trọng tới mức đã khắc sâu vào xương tủy, hình thành thành bản năng. Cho dù hóa thành dã thú thì vẫn không thể thương tổn Quý Sĩ Lâm.
“Ngao! ! !” Một tiếng gào thê lương thảm thiết đánh gãy suy nghĩ Liên Kỳ Quang, cậu vội cúi đầu nhìn qua, nhất thời sắc mặt căng thẳng. Chỉ thấy Quý Sĩ Lâm hóa nước thành kiếm, đâm vào người Diệp Trình Trình, đóng đinh cô ta xuống đất.
Diệp Trình Trình không ngừng giãy dụa, kiếm cứa nát thân thể, máu thịt mơ hồ. Rõ ràng không cảm giác được đau đớn, nhưng ánh mắt trũng sâu của cô ta nhìn chằm chằm Quý Sĩ Lâm, rõ ràng lộ ra bi thương cùng đau xót khôn cùng.
Có lẽ bị Diệp Trình Trình nhìn chằm chằm đến hoảng sợ, Quý Sĩ Lâm soạt một tiếng, phất tay, một lưỡi dao nước hình thành, phóng thẳng tới cắm vào đôi mắt trũng sâu của Diệp Trình Trình.
“Ngao! ! ! !”
Liên Kỳ Quang hai tay căng cứng, không hiểu sao trong lòng thoáng chốc bị kích động, thật giống như cảm giác trong mơ khi biết mình cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền hoàn toàn chia lìa, không bao giờ… có thể gặp lại nữa, nó, không có lí so gì, cứ đột ngột dâng trào.
“Diệp Trình Trình, anh biết em hiện giờ sống rất thống khổ, để anh giải thoát cho em, an tâm yên nghỉ đi.” Quý Sĩ Lâm vẻ mặt bi thương nhìn Diệp Trình Trình hai mắt bị hủy, bị kiếm nước đóng đinh trên mặt đất, lời nói ưu thương không nỡ, nhưng ánh mắt lại thực ngoan lệ.
Lưỡi dao nước hình thành trong tay, chậm rãi biến lớn.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang thoáng u ám, một giọt sương xoay tròn trên đầu ngón tay, dần dần hóa thành hạt băng.
Ánh mắt Quý Sĩ Lâm lóe lên ngoan độc, lưỡi dao nước trong tay đâm thẳng tới đầu Diệp Trình Trình, cùng lúc đó, hạt băng trong tay Liên Kỳ Quang phóng ra, va chạm với lưỡi dao nước sắp cắm vào đầu Diệp Trình Trình, lưỡi dao nước vỡ tan thành những giọt nước li ti.
Quý Sĩ Lâm kinh hãi, còn không chờ anh phản ứng, Liên Kỳ Quang đã phá bỏ kiếm nước đang đóng đinh Diệp Trình Trình, cô ta bật người nhảy lên, hóa thành tàn ảnh lao thẳng tới Quý Sĩ Lâm.
“A a a! ! ! !” Một tiếng gào thê lương thảm thiết, Quý Sĩ Lâm ngã xuống đất, hai tay che mặt, kêu gào như phát điên.
“Không! ! Không! ! Mặt của tôi! Mặt của tôi! Bác sĩ đâu? Thiết bị chữa thương đâu? Mau tới cứu tôi! !”
“Ô…” Diệp Trình Trình xoay người, hung tợn nhìn chằm chằm Chương Kỳ. Chương Kỳ không ngừng lếch về sau, vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng.
“Đừng lại đây! Tôi biết sai rồi! Cô tha tôi đi! Tôi biết sai rồi! Van xin cô…”
“Ngao! !” Diệp Trình Trình phát ra một tiếng kêu chói tai, thả người nhảy tới, bổ nhào về phía Chương Kỳ, trong tiếng kêu la thảm thiết, một ngụm cắn phập lấy đầu đối phương. ‘Phốc’ một tiếng, đầu vỡ nát, óc xì ra tung tóe, trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể không đầu.
Chương Kỳ đã chết, Diệp Trình Trình xoay người, đặt ánh mắt lên người Quý Sĩ Lâm.
“Trình Trình! Buông tha tôi! Buông tha tôi đi…” Quý Sĩ Lâm nhìn Diệp Trình Trình, không ngừng lùi về sau.
“Trình Trình, tôi… anh biết em thích anh mà, kỳ thực, kỳ thực, anh cũng thích em, thật sự! Em thực đáng yêu, lại xinh đẹp, anh vẫn thực thích em. Em buông tha anh đi, đừng…”
“Ngao!” Đã bị lừa một lần, Diệp Trình Trình sao lại tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của Quý Sĩ Lâm,, Quý Sĩ Lâm làm vậy chỉ càng làm cô ta phẫn nộ. Diệp Trình Trình nổi giận gầm lên một tiếng, đánh móc tới chỗ Quý Sĩ Lâm.
‘Ầm! !’ Một chiếc khiên băng chắn trước người Quý Sĩ Lâm, Diệp Trình Trình bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
“Anh ta là của tôi.” Liên Kỳ Quang từ trên cây nhảy xuống, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn Diệp Trình Trình.
“Tiểu Quang!” Thấy Liên Kỳ Quang, Quý Sĩ Lâm thực vui sướng: “Tiểu Quang! ! Giết cô ta! Giết con quái vật đó đi! Mau! !”
“Ô…” Diệp Trình Trình bò dậy, giận dữ nhìn Quý Sĩ Lâm. Trong tròng mắt trùng sâu trừ bỏ phẫn nộ còn có bi thương.
“Anh, không phải thích cô ta sao?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi. Thích, vì sao còn muốn giết.
“Anh…” Quý Sĩ Lâm sửng sốt, trên mặt lộ ra một mạt kích động, nhưng rất nhanh đã dấu đi.
“Tiểu Quang, người anh thích là em, em vẫn luôn biết mà. Vừa nãy anh nói vậy chỉ lừa cô ta thôi. Anh sao có thể thích loại quái vật này?”
“Ngao! !” Diệp Trình Trình rống giận.
Quý Sĩ Lâm co rúm, nhưng thấy Liên Kỳ Quang ở bên cạnh thì có chút can đảm. Chỉ tay về phía Diệp Trình Trình, ánh mắt hung ác.
“Tiểu Quang! Mau giết con quái vật ghê tởm này đi.”
Nhìn gương mặt máu me vẫn hống hách không biết lượng sức như cũ của Quý Sĩ Lâm, chân mày Liên Kỳ Quang nhíu lại.
‘Xoẹt! !’ Lưỡi dao băng hung hăng đóng đinh hai chân Quý Sĩ Lâm, đổi lấy một tiếng hét thảm.
“Song, song hệ dị năng?” Quý Sĩ Lâm mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin.
“Tiểu… Tiểu Quang, vì, vì cái gì…”
“Tôi vốn muốn giết anh, nhưng mà…” Liên Kỳ Quang phất tay, hai lưỡi dao băng đâm vào tay Quý Sĩ Lâm, hoàn toàn phế đi tứ chi.
“A a a…”
“Tiểu Quang, vì cái gì, vì cái gì phải làm vậy! ?” Quý Sĩ Lâm kêu la thảm thiết: “Anh biết, anh biết, em nhất định đã bị con quái vật này mê hoặc thần trí đúng không! ? Tiểu Quang, em yêu anh mà, mau tỉnh lại đi, mau giết con quái vật đó đi, anh sẽ không trách cứ em.”
“Chết đến nơi còn không biết hối cãi, ghê tởm hệt như những tên trong phòng thí nghiệm kia.”
“Tiểu Quang…”
“Tuy tôi không rõ cô vì cái gì lại lưu lại kí ức cùng nhân tính, nhưng…” Nhìn Diệp Trình Trình đề phòng nhìn chằm chằm mình, trong tay Liên Kỳ Quang chậm rãi ngưng tụ ánh sáng xanh biếc.
“Tôi sẽ cho cô một món quà.”
“Ngao! !”
“Cô không phải thích anh ta sao? Tôi giữ anh ta lại làm chồng cô.”
“Không! !” Quý Sĩ Lâm phát ra tiếng kêu thảm thiết, mắt trợn tròn đến sắp nứt ra, vẻ mặt oán hận âm độc nhìn Liên Kỳ Quang: “Mày không thể! Mày không thể làm vậy! ! Tao là quý tộc! Mày sẽ bị bắt! Mày…”
“Quý tộc? Một đứa con riêng?” Liên Kỳ Quang không biểu cảm híp mắt. Tuy không biết con riêng là gì, nhưng theo tư liệu thì đây chính là điều Quý Sĩ Lâm luôn giấu diếm, hẳn không phải thứ tốt đẹp gì.
“Mày…” Quý Sĩ Lâm run rẩy, không thể tin nổi: “Mày, mày vẫn còn nhớ?”
“Nhớ?” Liên Kỳ Quang nghi hoặc, nhưng đầu óc vừa chuyển liền hiểu ra gút mắc trong đó: “Xem ra lúc trước anh vì Liên Kỳ Quang phát hiện bí mật này mới cho người giết cậu ta đi?”
“Không, tao…”
Quý Sĩ Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng Liên Kỳ Quang không để anh ta có cơ hội, ánh sáng xanh biếc chậm rãi rót vào đầu Quý Sĩ Lâm.
Có Khả Dĩnh làm ví dụ, Quý Sĩ Lâm tự nhiên biết đối phương muốn làm gì. Ngoan độc trong mắt bị sợ hãi thay thế, Quý Sĩ Lâm giãy dụa muốn thoát ra, chính là tay chân bị phế làm anh ta không có cách nào nhúc nhích.
Theo ánh sáng xanh tiến vào thân thể, tiếng kêu la thảm thiết cũng vang vọng khắp rừng rậm, làm người ta rợn da gà.
Ước chừng khoảng mười phút, theo Liên Kỳ Quang rút ánh sáng ra, Quý Sĩ Lâm đã không còn khí lực kêu la. Ánh mắt trừng to đến đáng sợ, trống rỗng nhìn không trung, hô hấp mỏng manh như có như không.
Lần này xóa bỏ dị năng của Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang đặc biệt thả chậm động tác, để thời gian từng chút trôi qua, thời gian càng dài thì thống khổ lại càng tăng.
“Tôi đã gieo một hạt mầm vào trong cơ thể anh ta, trừ phi cô xé tim moi phổi, hủy đi hạt mầm, bằng không, anh ta sẽ không chết. Hạt mầm này lấy máu thịt làm dinh dưỡng, mười năm sẽ nở hoa kết quả, mười năm không biết có đủ để hóa giải thù hận trong lòng cô?” Liên Kỳ Quang quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn Diệp Trình Trình.
Diệp Trình Trình nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang, ngoan lệ trong mắt chậm rãi tản đi.
Thật lâu sau, Diệp Trình Trình gầm nhẹ một tiếng, xông tới ôm lấy Quý Sĩ Lâm rồi thả người phóng vào sâu trong rừng.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Trình Trình, Liên Kỳ Quang trầm mặc thật lâu rồi điểm nhẹ vài cái lên quang não, gửi đi một tin.
‘Thiệu Huyền, tôi làm chuyện xấu.’
‘Đã biết, đừng để bị thương.’ Theo tiếng chuông lập trình vang lên, Hạ Hầu Thiệu Huyền trả lời.
Nhìn dòng chữ trên quang não, khóe môi Liên Kỳ quang khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười thực khó phát hiện.
Tắt quang não, Liên Kỳ Quang dời ánh mắt về phía Tả Tinh đang hôn mê bên kia.
Diệt cỏ tận gốc, giết người phải giết cả ổ, đây là nguyên tắc của Liên Kỳ Quang.
Lưỡi dao băng ngưng tụ trong tay, mắt thấy nó sắp xuyên qua đầu Tả Tinh thì đột nhiên một cỗ áp lực từ sau lưng đánh úp tới, Liên Kỳ Quang rùng mình, lưỡi dao trong tay xoay một vòng, bay ngược ra sau.
Lưỡi dao băng vỡ vụn giữa không trung, một nam nhân áo choàng đen xuất hiện phía sau Liên Kỳ Quang.
“Là mi.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn người nọ, một hạt giống niết vỡ trong tay, quấn quanh thân thể cậu.
Đối mặt với vấn đề của Liên Kỳ Quang, người nọ vẫn như cũ bảo trì trầm mặc.
Một bàn tay đeo găng từ dưới lớp áo choàng vươn ra, sương mù màu đen ngưng tụ trong bàn tay, càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng, chậm rãi vây lấy tay nam nhân.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang căng thẳng, ánh mắt luôn tĩnh lặng hiện lên tia khiếp sợ.
‘Dị năng ăn mòn! !’
Bình luận
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1