Trong không gian, Liên Kỳ Quang chân trần ngồi bên hổ, trong tay cầm một đóa hoa hồng xinh đẹp quỷ mị, bên cạnh là Hạ Hầu Thiệu Huyền đã mê man bất tỉnh.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn không trung, ánh mắt hơi nheo lại. Con ngươi đen u ám bình tĩnh hệt như một vũng nước lặng, không hề có một vện gợn sóng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chất lỏng trong mắt hoàn toàn chảy ngược trở về, Liên Kỳ Quang chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền ở bên cạnh.
Thời gian, đã tới rồi…
Liên Kỳ Quang ôm Hạ Hầu Thiệu Huyền rời khỏi không gian, đặt anh đang hôn mê nằm xuống giường, ôn nhu cẩn thận giúp anh cởi giầy, đắp chăn.
Ngón tay lạnh lẽo lưu luyến lướt qua mi gian Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhìn gương mặt lạnh lùng kiên nghị của anh, trong lòng Liên Kỳ Quang là vô hạn quyến luyến.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối đen, Liên Kỳ Quang biết thời gian không chờ đợi bất kì ai.
Đặt cành hoa hồng trong tay xuống bên gối Hạ Hầu Thiệu Huyền, cúi người ấn một nụ hôn lên môi anh, âm thanh khẽ như than thở.
“Thiệu Huyền, chờ tôi trở lại, khi đó chúng ta cùng nhau rời đi, khắp vũ trụ này, đi đâu cũng được. Chỉ cần, có anh ở bên.”
Liên Kỳ Quang tắt đèn, nhìn thật sâu nam nhân yêu thương mình tới tận xương tủy lần cuối, nhắm mắt lại, kiên quyết rời đi.
Nơi Liên Kỳ Quang ở là nơi có quyền hạn cao nhất trong căn cứ quân đội, muốn một mình rời đi mà không kinh động bất cứ kẻ nào là không có khả năng. Bất quá, đối với Liên Kỳ Quang mà nói, chuyện này không cần cậu để tâm.
Một đường thông suốt rời khỏi căn cứ, trong một góc không người trong khu an toàn, Liên Kỳ Quang lạnh lùng nhìn vị trung tướng ngây ngốc bên cạnh, nháy mắt thu hồi phấn hoa màu đỏ vây quanh người đối phương.
Liên Kỳ Quang thu hồi phấn hoa, không đợi đối phương khôi phục ý thức đã đánh một cú vào sau gáy, lợi dụng dị năng hệ mộc kéo người nọ tới một vị trí bắt mắt, xác định nếu có người đi ngang, liếc mắt liền phát hiện.
Làm xong hết thảy, Liên Kỳ Quang nắm chặt áo choàng, cũng không vội vàng rời đi, chỉ im lặng đứng đó, trầm mặc chờ đợi.
Biến dị điểu trên bầu trời không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn, một đám ‘phần phật’ bay qua, che đi ánh trăng trên bầu trời, làm khu an toàn bao phủ trong bóng tối.
Tai nạn bùng nổ, trong khu an toàn, trừ bỏ nhóm binh sĩ tuần tra, cơ hồ không hề nhìn thấy nhân loại, Liên Kỳ Quang cũng không lo lắng mình bị phát hiện.
Liên Kỳ Quang không chờ quá lâu, một bóng đen từ trong bóng đêm bước ra, chậm rãi đi tới bên cạnh.
Một mảnh biến dị điểu tán đi, ánh trăng đỏ rực chiếu rọi lên người, quen thuộc tới mức làm Liên Kỳ Quang không muốn gọi ra cái tên kia. Cừu Ly Mạch.
Cừu Ly Mạch đứng đối diện Liên Kỳ Quang một chốc, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn cậu, bên dưới chiếc áo khoác là diện mạo mà Liên Kỳ Quang vô cùng quen thuộc.
Đối với sự xuất hiện của Cừu Ly Mạch, Liên Kỳ Quang không hề cảm thấy kinh ngạc, tiến tới, bình tĩnh bước qua người đối phương: “Mang tôi tới gặp người kia.”
Nhìn bóng dáng lạnh nhạt lại quyết đoán của Liên Kỳ Quang, ánh mắt Cừu Ly Mạch u ám, trầm mặc đuổi kịp.
“Cậu, sẽ giết hắn sao?” Cừu Ly Mạch trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng.
Bước chân Liên Kỳ Quang khựng lại, đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn một mảng lớn biến dị điểu trên không trung mà có chút thất thần: “Đám chim này, chẳng khác gì mấy chục năm kia.”
“Hắn nói, đây là thế giới hắn trả lại cho cậu.”
“Trả lại thế giới cho tôi?” Liên Kỳ Quang gục đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: “Hiện giờ hắn đã chặt đứt một tia tình cảm cuối cùng giữa chúng ta.”
Cừu Ly Mạch nhìn về phía Liên Kỳ Quang, ánh mắt sáng quắc: “Là cậu bức hắn đi đến bước này.”
“Không ai buộc hắn, là tự hắn không thể buông tha.” Liên Kỳ Quang khép chặt mi mắt, âm thanh thản nhiên: “Nếu có thể, tôi sẽ chấm dứt.”
Cừu Ly Mạch đột nhiên đứng lại, một tay cầm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Trong lòng hắn, cậu chính là người cứu rỗi duy nhất, đừng làm vậy.”
Nhìn gương mặt Cừu Ly Mạch ẩn dưới lớp tóc, Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, hờ hững rút tay.
“Đi thôi, tôi nghĩ hiện giờ, hắn nhất định chờ không kịp muốn gặp tôi.”
“Hắn đối với tôi mà nói…” Cừu Ly Mạch đột nhiên mở miệng làm Liên Kỳ Quang dừng bước, nhìn bóng lưng Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch chậm rãi ngẩng đầu, hoàn toàn lộ ra gương mặt mình: “Hắn đối với tôi mà nói, còn quan trọng hơn Hạ Hầu Thiệu Huyền đối với cậu.”
“Hiện giờ cậu có gia đình của mình, có bằng hữu, có bầu bạn, chính là tôi, chỉ có hắn. Hắn là toàn bộ của tôi, cũng là duy nhất.”
“Cậu có thể tưởng tượng được, khi thế giới của tôi bị hủy diệt, tôi còn có thể đi đâu?”
“Vậy cậu… cùng hủy diệt với hắn đi.”
…
“Nguyên soái! !” Một trung tá vội vàng xông vào phòng họp, vẻ mặt kinh hoảng.
Hạ Hầu Trọng đang nằm trên bàn đột nhiên bật dậy, hai mắt đỏ bừng, gương mặt đầy mệt mỏi, chính là không còn một tia buồn ngủ: “Phát sinh chuyện gì?”
“Nguyên soái, không biết vì sao, tang thi vây ngoài khu một đột nhiên rút lui toàn bộ, đám biến dị điểu vẫn xoay quanh trên bầu trời cũng thế. Còn có, internet, điện cũng không phục bình thường.”
“Cái gì!” Hạ Hầu Trọng cả kinh, đột nhiên đứng dậy, động tác mạnh tới mức hất ngã chiếc ghế dựa phía sau, chính là lúc này ông nào có tâm tình nâng nó dậy?
Hạ Hầu Trọng bước nhanh tới trước mặt trung tá, ánh mắt nóng rực: “Cậu, vừa mới nói gì?”
“Báo cáo nguyên soái, nhóm tang thi vây quanh khu một đột nhiên rút lui, biến dị điểu vẫn xoay quanh trên bầu trời cũng thế! Nguy cơ giải quyết.”
“Tại sao có thể như vậy?” Hạ Hầu Trọng nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Số tang thi kia vây quanh khu một vì muốn bắt Liên Kỳ Quang, cớ sao mới qua một đêm lại…
“Nguy rồi! !” Tựa hồ nghĩ tới gì đó, sắc mặt Hạ Hầu Trọng đại biến, túm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, bước nhanh ra khỏi phòng họp.
“Nguyên soái! !”
“Lập tức điều động một đội, đuổi kịp!”
“Vâng! !”
Hạ Hầu Trọng mang theo một đội binh sĩ vội vàng chạy tới chỗ Hạ Hầu Thiệu Huyền, bộ dáng vội vã, áp lực lãnh liệt làm tất cả mọi người đều nhường đường, trong lòng bất an, thầm đoán xem đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Hầu Trọng dẫn người tới chỗ ở của Hạ Hầu Thiệu Huyền, gõ cửa vài lần cũng không thấy ai đáp lại, nhất thời biểu tình lại càng khó coi hơn.
Không để ý tới đám người phía sau kinh ngạc, cũng không có thời gian tìm người tới mở cửa, Hạ Hầu Trọng tực tiếp phóng dị năng bậc hoàng lên cánh cửa kim loại.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, cánh cửa kim loại được trang bị bảo hộ bị nổ thành một cái lỗ lớn, nhất thời tiếng chuông cảnh báo vang khắp căn cứ, thậm chí là cả khu an toàn, làm lỗ tai người ta phát đau.
Cứ nghĩ có kẻ địch xâm lấn, nhất thời cả căn cứ bật cảnh báo bậc một, vô số binh sĩ người máy phóng về phía chỗ Hạ Hầu Trọng.
Hạ Hầu Trọng oanh tạc cánh cửa kim loại, nhấc chân vào phòng, chỉ thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đang im lặng nằm trên giường, mê man bất tỉnh, nhìn quanh, nào còn bóng dáng Liên Kỳ Quang.
“Nguyên soái! Phát sinh chuyện gì?” Hạ Hầu Tuyệt dẫn binh chạy tới, sắc mặt ngưng trọng.
“Gọi Thiệu Huyền dậy!” Hạ Hầu Trọng lớn tiếng quát, hai mắt trừng to, cố nén lửa giận.
Hạ Hầu Tuyệt tuy không rõ vì sao Hạ Hầu Trọng tức giận đến vậy, nhưng vẫn nhận lệnh tiến tới, đi tới bên cạnh Hạ Hầu Thiệu Huyền. Chính là mặc kệ Hạ Hầu Tuyệt quát to cỡ nào, Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn không tỉnh lại, Hạ Hầu Tuyệt nghi hoặc, ánh mắt vô tình nhìn thấy cành hoa hồng đặt bên gối.
Hạ Hầu Tuyệt đưa tay cầm cành hoa hồng, để bên mũi ngửi thử, một mùi hương hoa nồng đậm mị hoặc xộc tới, Hạ Hầu Tuyệt chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng.
“Không tốt! Hoa này không thích hợp! !” Hạ Hầu Tuyệt thoáng chốc liền phát hiện không đúng, vội vàng vứt hoa ra ngoài, dị năng hệ lôi phóng tới, đập nát cả cành hoa.
“Nguyên soái!” Hạ Hầu Tuyệt đi tới bên người Hạ Hầu trọng, trầm giọng nói: “Thiệu Huyền hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh.”
“Quá hồ đồ!” Hạ Hầu Trọng gầm lên giận dữ, một quyền đấm lên tường, bi thống vạn phần.
“Nguyên soái…”
Năng lực của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hạ Hầu Trọng tự nhiên hiểu rõ, có thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận rồi giở trò như vậy, trừ bỏ Liên Kỳ Quang, chỉ sợ cả Lam tinh này không có người thứ hai.
Hạ Hầu Trọng hiểu, Liên Kỳ Quang đã biết tình huống bên ngoài, sau đó làm Hạ Hầu Thiệu Huyền hôn mê rồi một mình đi ra ngoài.
Liên Kỳ Quang đi đâu ông không biết, nhưng dựa theo tình huống hiện giờ, nhất định Liên Kỳ Quang đã đi tìm người kia.
“Các người cút ngay cho bà! !” Âm thanh ngang ngược từ bên ngoài truyền vào, Hạ Hầu Lạc Vũ hùng hổ xông vào, đi theo phía sau là Quỷ Linh.
“Lão quỷ, ông nói rõ ràng cho tôi, vì cái gì đám quái vật kia đột nhiên lại rút lui.” Hạ Hầu Lạc Vũ đi tới trước mặt Hạ Hầu Trọng, cố cưỡng chế lửa giận, trừng mắt.
“Cô tới đây làm gì hả!” Hạ Hầu Trọng nhíu mày: “Đây là nơi cô có thể tới sao? Trở về ngay!”
“Ông bớt nhăn nhó đi!” Hạ Hầu Lạc Vũ đẩy Hạ Hầu Tuyệt đang định khuyên ngăn mình ra, một tay chỉa thẳng vào Hạ Hầu Trọng, tức tới phát run: “Tần số kia tôi cũng xem rồi, hiện giờ tang thi rút lui, có phải ông đã giao Tiểu Quang ra không hả?”
“Lạc Vũ! Nói bậy bạ gì đó!” Hạ Hầu Tuyệt tức giận.
“Tôi nói bậy! Tốt! Vậy giờ Tiểu Quang đâu? Anh nói cho tôi biết Tiểu Quang hiện giờ đang ở nơi nào!” Hạ Hầu Lạc Vũ đã tức tới phát điên rồi.
Liên Kỳ Quang là cô đón về, lúc Liên Kỳ Quang bị người đưa đi, cô đã thề thốt cam đoan với một nhà Liên Dục Thành, Liên Kỳ Quang nhất định sẽ bình an vô sự.
Đoạn tần số làm cả khu an toàn chìm trong khủng hoảng, Liên Dục Thành nháo loạn muốn mang Liên Kỳ Quang về, cô khuyên mãi mới được. Không ngờ, sáng nay thế nhưng đám tang thi lại đột nhiên rút lui, này ý nghĩa là gì ngay cả kẻ ngốc cũng biết.
Liên Dục Thành ngất đi, Hạ Hầu Lạc Vũ cũng luống cuống. Cô hiểu, mình lúc này hệt như một kẻ xấu xa chỉ biết nói bừa.
“Lạc Vũ!” Hạ Hầu Tuyệt nhìn thấy sắc mặt Hạ Hầu Trọng thật khó coi, vội vàng đưa tay túm lấy Hạ Hầu Lạc Vũ, chính là đảo mắt bị Quỷ Linh ngăn chặn, vững vàng hộ Hạ Hầu Lạc Vũ trong lòng, đôi lam mâu tăm tối nhìn chằm chằm vào ông.
“Lạc Vũ, việc này không liên quan tới nguyên soái, chúng ta cũng vừa biết tin mới chạy tới xem xét, kết quả phát hiện Thiệu Huyền mê man bất tỉnh, Liên Kỳ Quang mất tích. Năng lực Thiệu Huyền thế nào hẳn em cũng rõ, làm gì có chuyện không kinh động bất kì ai làm Thiệu Huyền hôn mê rồi đưa Liên Kỳ Quang đi được chứ, cơ hồ là không có khả năng.”
Thiệu Huyền! ?
Hạ Hầu Lạc Vũ cả kinh, đẩy Quỷ Linh ra bước tới, cẩn thận kiểm tra, xác định Hạ Hầu Thiệu Huyền không có việc gì mới thoáng an tâm.
Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền mê man, Hạ Hầu Lạc Vũ khôi phục chút lí trí, cẩn thận suy nghĩ, mơ hồ tìm ra đáp án.
“Cha!” Hạ Hầu Tuyệt đi tới trước mặt Hạ Hầu Trọng, trịnh trọng mở miệng, lần này ông gọi là cha chứ không phải nguyên soái: “Người rốt cuộc đang giấu diếm chuyện gì vậy?”
Hạ Hầu Trọng ngẩng đầu, nhìn đứa con cả trước mặt, há miệng thở dốc, rồi lại không biết phải nói gì, chỉ có thể suy sụp gục đầu xuống.
“Cha, người cùng Tiểu Quang rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết vậy, xin cha hãy nói rõ cho con biết đi!” Hạ Hầu Tuyệt đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị chào theo nghi thức quân đội.
Nhìn ra Hạ Hầu Trọng vẫn còn do dự, Hạ Hầu Lạc Vũ lại phẫn nộ, tức giận gào lên: “Lão quỷ, hiện giờ Tiểu Quang sinh tử không rõ, ông rốt cuộc có chuyện gì không thể nói ra hả?”
Hạ Hầu Trọng cào cào tóc, lắc đầu, thở dài: “Các con đi theo tôi.”
Hạ Hầu Trọng dẫn mọi người ra khỏi phòng, xoay người phân phó sĩ quan phụ tá bên cạnh: “Thu thập nơi này một chút, mời một bác sĩ tới kiểm tra Thiệu Huyền. Chuyện Tiểu Quang, có thể dấu thì dấu, tôi sợ đứa nhỏ Thiệu Huyền này không tiếp thu được.”
“Lão quỷ, ông cảm thấy có thể dấu được à?” Hạ Hầu Lạc Vũ nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền trong phòng, xùy một tiếng, có chút khó chịu bưng kín hai mắt.
“Lão quỷ, người là tôi đón, cũng là tôi đưa tới tay ông, lần này ông thế nhưng hại tôi thảm rồi, giờ ngay cả cửa người ta cũng không chịu cho tôi vào.”
Hạ Hầu Trọng thở dài một hơi, chống đỡ thân thể mệt mỏi chậm rãi rời đi.
…
Trên một chiếc phi hành khí, Liên Kỳ Quang ngồi bên cửa sổ lạnh lùng nhìn bóng ‘người’ di chuyển bên dưới, trong ánh mắt là một mảnh tĩnh mịch đờ đẫn.
Cừu Ly Mạch thu hồi tầm mắt, phóng ánh mắt về phía Liên Kỳ Quang: “Đây là thế giới cậu sống trước kia, trùng sinh lại một lần, tin tưởng cậu lại có thể sống tốt.”
“Ba trăm cổ thi thể biến mất kia đang ở đâu?” Không để ý tới Cừu Ly Mạch, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng hỏi.
“Rất nhanh cậu sẽ gặp lại bọn họ.” Cừu Ly Mạch nhìn tang thi điểu không ngừng xẹt ngang ngoài cửa sổ, biểu tình lạnh nhạt: “Sẽ có rất nhiều người quen, bọn họ biết cậu trở lại, thực vui vẻ.”
“Vui vẻ?” Liên Kỳ Quang ôm cánh tay tựa vào lưng ghế, mặt không đổi sắc nhìn lên nóc phi hành khí: “Rất nhanh bọn họ sẽ không vui vẻ nổi nữa.”
Ánh mắt Cừu Ly Mạch khẽ lóe, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu muốn giết chết bọn họ, bọn họ sẽ không hoàn thủ. Bọn họ rất trung thành, có rất nhiều người là thuộc hạ của cậu, tất cả bọn họ đều do cậu cứu. Nếu không nhờ cậu chấm dứt thời tận thế, bọn họ cũng không sống sót được.”
“Giết chết bọn họ.” Ánh mắt Liên Kỳ Quang híp lại, từng chữ từng chữ mang theo ý trào phúng thản nhiên: “Bọn họ còn sống sao?”
Chẳng qua chỉ là một thi thể kéo dài chút hơi tàn, đã không còn độ ấm, không còn nhịp tim, điểm duy nhất bất đồng là không bị hư thối.
Không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa với Cừu Ly Mạch, Liên Kỳ Quang tựa lưng vào ghế, hơi khép mắt lại: “Chúng ta hiện giờ đi đâu?”
Nhìn biểu tình bình thản của Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch đột nhiên có chút không thể lý giải nổi sự thờ ơ của đối phương.
“Khu bảy.”
Khu bảy?
Con ngươi đã nhắm lại của Liên Kỳ Quang khẽ run.
Cấm địa khủng bố có đi mà không có về kia?
“Đó là nơi mọi người sinh tồn.”
Quả nhiên…
Bình luận
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1