Trong một tòa nhà tan hoang, Mễ Tiểu Bảo bẩn hề hề cuộn mình nằm trong một góc, ánh mắt đỏ ửng trợn to nhìn một con tang thi cách đó không xa.
Giống như nhận ra tầm mắt Mễ Tiểu Bảo, tang thi quay đầu, phát ra một tiếng tê rống. Đôi huyết mâu không có chút tình cảm nhân loại, tràn đầy tàn bạo của dã thú, da dẻ lộ ra bên ngoài phủ kín mạch máu thâm đen, khủng bố làm người ta sợ hãi.
Tang thi rống lên làm Mễ Tiểu Bảo co rúm người, bàn tay bé nhỏ bẩn hề hề dụi dụi ánh mắt đỏ ửng, mím môi không để mình khóc ra.
Thời gian dài không ăn uống gì làm tang thi vô cùng đói khát, thô bạo cùng nôn nóng trên người cũng càng lúc càng nặng, nhìn ‘thức ăn’ đang co ro trong góc, huyết sắc trong mắt tang thi càng lúc càng đậm, bàn tay bấu chặt lấy vách tường, lưu lại một vết trảo thật sâu.
Đột nhiên, tang thi nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy dựng lên hệt như tia chớp bổ nhào tới trước mặt Mễ Tiểu Bảo, ấn cậu ngã xuống, há miệng muốn cắn lên cổ.
“Chá Lang! !”
Một tiếng kêu to làm động tác của tang thi thoáng chốc khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Mễ Tiểu Bảo dưới thân, có chút mờ mịt.
“Chá Lang…” Mễ Tiểu Bảo vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm khiếp đảm túm túm áo Chá Lang, miệng mếu máo muốn khóc.
Nhìn nước mắt của Mễ Tiểu Bảo, tang thi không biết vì sao cảm thấy có chút chướng mắt, vươn tay muốn lau đi, chính là lúc nhìn thấy bàn tay ghê tởm cùng móng tay sắc bén của mình thì đột nhiên ngừng lại.
Da dẻ Mễ Tiểu Bảo tuy bẩn hề hề nhưng vẫn thực mềm mại cùng thân thể xấu xí làm người ta sợ hãi của nó hình thành hai sắc thái đối lập, tang thi nhất thời có chút táo bạo.
Cưỡng chế dục vọng muốn cắn nuốt người dưới thân, tang thi chậm rãi buông lỏng tay, từng bước từng bước thật cẩn thận rời khỏi người Mễ Tiểu Bảo, tựa hồ sợ mình không cẩn thận sẽ lưu lại vết thương.
Tang thi thối lui tới cửa, miệng phát ra tiếng gào rống đè nén, liếc mắt nhìn Mễ Tiểu Bảo thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Chá Lang!” Mễ Tiểu Bảo kinh hô một tiếng, bật dậy, bất chấp sợ hãi chạy tới bên cạnh tang thi, vươn tay túm lấy cánh tay tang thi: “Chá Lang, anh muốn đi đâu?”
Cánh tay bị nắm, tang thi tức giận gầm lên một tiếng với Mễ Tiểu Bảo, bất quá lại không dám dùng sức đẩy cậu ra, tuy nó không biết vì cái gì, chính là, trong đầu luôn có một âm thanh nói với nó, không thể làm vậy, làm vậy ‘thức ăn’ này nhất định sẽ bị thương. Tưởng tượng vật nhỏ trước mắt bị thương, nó liền không thể đè nén được mà muốn phát cuồng.
“Chá Lang, anh, anh có phải đói bụng không?” Nhìn biểu tình dữ tợn khủng bố của Chá Lang, Mễ Tiểu Bảo tựa hồ nghĩ đến gì đó, thử hỏi.
“Chá Lang, nếu anh đói, thì ăn tôi đi.” Thấy Chá Lang không gào nữa, Mễ Tiểu Bảo nghĩ mình đoán đúng, trong lòng thầm quyết tâm, nhắm mắt, đưa tay tới trước mặt Chá Lang.
“Rống!” Chá Lang há miệng rống một tiếng, áp chế táo bạo cẩn thận rụt tay lại, không chút để ý tới tiếng kêu của Mễ Tiểu Bảo, từ cửa sổ vỡ nát phóng ra ngoài.
“Chá Lang!” Mễ Tiểu Bảo đuổi tới cửa sổ, nhìn theo hướng Chá Lang biến mất, cắn răng.
Trầm mặc hồi lâu, Mễ Tiểu Bảo chầm chậm trở về góc phòng, ôm cánh tay dựa tường ngồi bệch xuống đất.
Ngày đó Chá Lang biến thành tang thi, cậu vốn tưởng mình chết chắc rồi, chỉ là không ngờ Chá Lang thế nhưng không ăn thịt cậu, ngược lại rời đi.
Mễ Tiểu Bảo ở trong tòa nhà này cả ngày, bất quá cũng may mắn, là một kẻ tham ăn nên trong không gian khí chứa không ít đồ ăn, nhất thời cũng không lo đói chết. Ngay lúc cậu bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng thì Chá Lang đột nhiên quay lại, nhưng không tới gần, mà đứng ở thật xa.
Mễ Tiểu Bảo không hiểu vì sao Chá Lang lại không ăn thịt mình, thậm chí vì bảo hộ mà diệt sạch tất cả lũ tang thi ở xung quanh, làm cơ thể mang đầy thương tích. Mễ Tiểu Bảo ý đồ muốn nói chuyện với Chá Lang, nhưng đáp lại vĩnh viễn là tiếng rống giận, có khi còn công kích, bất quá vẫn luôn dừng lại đúng thời khắc nguy hiểm. Nhưng, Mễ Tiểu Bảo hiểu được, Chá Lang, đã không còn nhớ rõ mình.
Trời dần dần tối đen, Chá Lang vẫn chưa trở lại, Mễ Tiểu Bảo cuộn mình trong góc, gương mặt chôn trong cánh tay bắt đầu ứa nước mắt.
Bóng tối dần bao phủ, xa xa truyền tới tiếng tang thi gầm rú, ngẫu nhiên là vài tiếng nổ mạnh.
Trong lúc hoảng hốt, Mễ Tiểu Bảo có ảo giác thế giới này dường như chỉ còn lại một mình mình. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, Mễ Tiểu Bảo cuộn mình vì rét lạnh, phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.
‘Ầm!’ Tiếng vật nặng rớt xuống đất, Mễ Tiểu Bảo kích động ngẩng đầu, xuyên qua con ngươi đẫm lệ, mông lung nhìn bóng người đang từ từ tới gần mình.
Tang thi đi tới trước chỗ Mễ Tiểu Bảo khoảng một mét thì ngừng lại, nhìn ‘thức ăn’ mặt mày đầy nước mắt, tâm tình tốt vì vừa ăn cơm xong của tang thi lại bắt đầu trở nên bực bội.
“Chá Lang, anh, đã trở lại?” Lau nước mắt, nhìn rõ người tới, Mễ Tiểu Bảo mở to mắt, âm thanh nghèn nghẹt lộ rõ vui sướng.
Chá Lang chậm rãi ngồi xổm xuống, hướng về phía Mễ Tiểu Bảo há mồm, phát ra tiềng kêu ‘khặc khặc’.
“Chá Lang, anh, anh ăn thịt người.” Không thể bỏ qua mùi tanh của máu trong miệng Chá Lang, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên có chút rét lạnh, run rẩy nhìn Chá Lang.
Bất mãn với biểu tình của Mễ Tiểu Bảo, tang thi rống một tiếng, bàn tay nổi đầy mạch máu đen xì xì sờ soạng trên người nửa ngày, móc ra một viên tinh thạch còn dính máu cùng vụn thịt. Tinh hạch màu lam ở trong tay phát ra ánh sáng sâu xa, chiếu sáng trong căn phòng tối đen, đặc biệt dễ nhìn.
“Năng lượng hạch?” Mễ Tiểu Bảo ngây ngốc nhìn tinh hạch trong tay Chá Lang, có chút thất thần.
Tang thi muốn đưa tinh hạch cho Mễ Tiểu Bảo, chính là nhìn thấy bàn tay nhỏ bé méo mũm mĩm của đối phương thì lắc lắc đầu, suy nghĩ nửa ngày, tiếp đó cầm tinh hạch cọ cọ lên người mình, thẳng đến khi cọ sạch mới đưa cho Mễ Tiểu Bảo.
“Cho, cho tôi sao?” Mễ Tiểu Bảo cầm tinh hạch, có chút không biết làm sao.
Thấy Mễ Tiểu Bảo không hiểu, tang thi kêu một tiếng, lại lôi ra một viên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mễ Tiểu Bảo bỏ vào miệng, nhai ‘răng rắc’.
Nhìn tinh hạch cứng rắn bị Chá Lang nhai vài cái như kẹo sau đó nuốt xuống, Mễ Tiểu Bảo có chút trợn mắt há hốc.
Tang thi nuốt tinh hạch, kêu vài tiếng, Mễ Tiểu Bảo ngẩn người, ngơ ngác nhìn tinh hạch trong tay: “Anh, muốn cho tôi ăn sao?”
“Khặc khặc…”
“Không được!” Mễ Tiểu Bảo kiên quyết lắc đầu, cầm tinh hạch trả lại cho tang thi, sau đó từ không gian lấy ra một bịch bánh quy: “Tôi ăn cái này.”
Tang thi nhìn Mễ Tiểu Bảo xé bịch bánh quy ăn ngon lành, khẽ kêu vài tiếng, tựa hồ đang trầm tư gì đó.
“Chá Lang, anh ăn thứ này sao?” Biết Chá Lang không ăn thịt người, Mễ Tiểu Bảo thực vui sướng: “Bất quá sao anh lại ăn nhiều năng lượng thạch như vậy?”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Mễ Tiểu Bảo không ngừng khép mở, chính là nó nghe không hiểu, tang thi nhất thời có chút xao động, vội vàng bật dậy, lao ra khỏi phòng.
“Chá Lang! Anh lại đi đâu vậy! !”
Tuy nó không biết cục đá kia có lợi ích gì, nhưng mỗi lần ăn thì nó cảm thấy thực thoải mái, cũng không còn đói, hơn nữa có thể ngăn chặn dục vọng muốn tổn thương nhóc mập kia.
Dục vọng thân thể nói cho nó biết, nhóc mập kia chính là thức ăn, nhưng trong lòng luôn có một âm thanh nói, không được ăn, ăn rồi sẽ thực thống khổ.
Đối với những việc mình làm, những lời Mễ Tiểu Bảo nói nó không hiểu gì cả, chính là nó phát hiện, mỗi khi ăn cục đá này vào, nó lại có thể nghĩ nhiều hơn. Nó muốn đi tìm nhiều đá hơn nữa, chờ nó ăn rồi, nói không chừng có thể nghe hiểu nhóc béo kia nói gì.
Đến lúc đó, nhóc béo nói gì, nó có thể nghe hiểu.
Bất quá, nhóc béo kia hình như không thích ăn đá, cái thứ nhóc cầm trong tay khi nãy, chốc nữa nhân tiện đi tìm một chút.
…
Vì cam đoan sự an toàn của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Trọng làm đủ chuẩn bị, chờ hết thảy thiết bị chuẩn bị tốt thì đã là ngày thứ ba.
Liên Kỳ Quang nằm trên giường, được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật. Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng bên cạnh Liên Kỳ Quang, nắm chặt tay cậu, gương mặt lạnh lùng kiên nghị, lúc này lại tràn đầy kinh hoảng cùng bất an, nào còn nửa phần sát phạt quyết đoán ngày xưa?
“Thiếu tướng, ra ngoài chờ đi.” Mộ Dung Khanh mặc đồ phẫu thuật đi tới, mở đèn, nói với Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Vợ…” Hạ Hầu Thiều Huyền lưu luyến nhìn Liên Kỳ Quang, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Thiếu tướng.” Mộ Dung Khanh đi tới bên cạnh, bất đắc dĩ trêu chọc: “Chốc nữa tình cảnh có chút máu me, để cam đoan an toàn sinh mệnh của mọi người ở đây, ngài vẫn nên ra ngoài chờ thì hơn.”
Máu me! ! ?
Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền phát lạnh, nghiêm nghị nhìn Mộ Dung Khanh, khí thế nhất thời làm mọi người trong phòng có chút hít thở không nổi: “Nếu em ấy có chút ngoài ý muốn gì, các người đừng hòng sống sót.”
“Thiệu Huyền.” Liên Kỳ Quang mở mắt, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Anh yên tâm, không có việc gì, anh ra ngoài trước đi.”
“Vợ à, anh ở bên ngoài chờ em.” Biết rõ mình tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu hôn lên khóe môi Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng nói.
“Ưm.” Liên Kỳ Quang ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, ánh mắt cảnh cáo quét nhìn về phía Mộ Dung Khanh ở bên cạnh, xoay người đi ra cửa.
Nhìn cảnh cửa chậm rãi đóng lại, áp lực tiêu tán, Mộ Dung Khanh giống như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, bất đắc dĩ bật cười: “Không thể tưởng tượng thiếu tướng đại nhân thiết cốt sát phạt quyết đoán của chúng ta cũng có một mặt nhu tình như vậy.”
“Cậu không cần khẩn trương.” Nhìn gương mặt bình tĩnh như cũ của Liên Kỳ Quang, Mộ Dung Khanh tiến tới mở ra nắm tay siết chặt của cậu, ôn hòa cười cười: “Không cần lo lắng, hảo hảo ngủ một giấc, chờ tới lúc mở mắt ra là có thể nhìn thấy đứa nhỏ.”
Lông mi Liên Kỳ Quang khẽ run, trầm mặc hồi lâu, cúi đầu đáp ứng: “Ừ.”
Thấy tín hiệu trên thiết bị kết nối với thân thể Liên Kỳ Quang trở nên bổn định, Mộ Dung Khanh xoay người bảo trợ thủ bên cạnh, một thứ chất lỏng màu lam chậm rãi tiêm vào trong cơ thể Liên Kỳ Quang.
Theo chất lỏng được rót vào, Liên Kỳ Quang lúc ban đầu có chút ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng lại thì tuy trong lòng bắt đầu đầu phản kháng nhưng thân thể vẫn từng chút thả lỏng, không thể chống cự.
Chất lỏng tiêm vào không tới ba phút, Liên Kỳ Quang chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Giờ phút này, Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng ngoài cửa, nắm tay siết chặt, thân thể cứng đờ, con ngươi đen u ám nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại đóng chặt, hệt như muốn xuyên qua nó nhìn thấy tình hình bên trong.
Hạ Hầu Trọng ngồi bên cạnh, tuy thoạt nhìn bình tĩnh nhưng khóe môi mím lại vẫn nhận ra lúc này ông khá bất an.
Bởi vì là trung tâm căn cứ quân đội, quyền hạn không thấp, An Như Tâm, Liên Dục Thành đều không thể tiến vào, vì thế lúc này ngồi chờ bên ngoài chỉ có Hạ Hầu Trọng cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền ngày càng lạnh lẽo, khí thế cũng ngày càng thấp, hai nắm tay siết chặt run nhè nhẹ, khớp xương lộ rõ làm người ta sợ hãi.
Trước đó anh đã lén đi tìm hiểu về phương pháp lấy thai nhi ra ngoài, tuy thoạt nhìn rất đơn giản, chính là Liên Kỳ Quang khác với người thường. Hơn nữa, thời điểm này gây sức ép không nhẹ, lấy ra không phải nguy hiểm vô cùng sao?
Nếu không phải còn lại chút lí trí nhắc nhở bản thân, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất định đã trực tiếp phá cửa vọt vào, gì mà đứa nhỏ hay đứa lớn chứ! Không sinh!
“Nguyên soái! Nguyên soái! !” Một trận tiếng chân dồn dập truyền tới, một trung tá hoang mang rối loạn chạy tới, sắc mặt kinh hoảng.
“Kêu la cái gì! Cút đi!” Hạ Hầu Trọng trái tim vốn căng thẳng nhảy lên tận cổ họng, vì tiếng rống này mà suýt chút nữa sợ tới ngừng thở, sắc mặt tối sầm, quát to.
“Nguyên soái!” Trung tá dứng lại trước mặt nguyên soái, chào theo nghi thức quân đội, bất chấp việc Hạ Hầu Trọng có tức giận hay không, đưa máy tính đang được truyền tinh trực tuyến qua.
“Nguyên soái! Ngài mau xem đi! Đã xảy ra chuyện rồi.”
Thấy trung tá không giống giả vờ cường điệu, trái tim Hạ Hầu Trọng hơi trầm xuống, dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh.
Hạ Hầu Trọng mở máy tính, đợi đến lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy lấy khu một làm trung tâm, tang thi từ bốn phương tám hướng rập rạp ùa tới, một mảnh đen tối nhìn không thấy điểm ngừng làm người ta rợn da gà.
Không chỉ vậy, trên bầu trời khu một là một mảnh biến dị điểu đang xoay vòng, hệt như một cụm mây khổng lồ.
“Nguyên soái, vừa nãy không biết làm sao, đột nhiên mạng internet khôi phục bình thường, sau đó tất cả các khu đều xuất hiện tần số này.”
Bàn tay cầm máy tình của Hạ Hầu Trọng hơi phát run, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhiều như vậy, chẳng lẽ tất cả tang thi từ các khu đều xuất động.”
“Nguyên soái! Đám tang thi kia không biết vì sao lại tập trung về đây, một khi chúng phát động tiến công, chỉ sợ không tới ba giờ, khu một sẽ thất thủ.”
Hạ Hầu Trọng nhìn tang thi vây thành, môi giật giật, lời nói tới bên miệng nhưng làm thế nào cũng không phun ra được.
Đột nhiên, máy tính vẫn đang bình ổn đột nhiên phát ra âm thanh ‘xèn xẹt’, màn hình trở nên mơ hồ không nhìn rõ.
Tình huống duy trì không tới vài giây thì ổn định trở lại, một nam nhân quần áo sạch sẽ chỉnh tề xuất hiện, chính là con ngươi đỏ như máu lại làm người ta hiểu rõ, người này không phải nhân loại.
Hạ Hầu Trọng giật mình nhìn nam nhân trong tần số, đầu óc trống rỗng, ong ong tác hưởng.
Lúc này trong đầu ông chỉ còn bốn chữ không ngừng lặp lại.
‘Siêu trí tuệ thể!’
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, đôi huyết mâu đỏ tươi tràn đầy huyết tinh cùng giết chóc lạnh lẽo như băng.
“Trong vòng một ngày, giao Liên Kỳ Quang ra, nếu không, một người cũng không thoát!”
Bình luận
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1