chương 60/ 70

Đào Tư Di, Tiểu Kiệt, mẹ Trần ở trong phòng khách dùng bữa trưa. Mẹ Trần ngâm một bình trà hoa nhài, lấy một ít bánh quy nhỏ tự mình nướng, đặt lên bàn trà trong phòng khách. Ba người mở ti vi, vừa dùng trà vừa xem tiết mục trên ti vi.

Trên ti vi đang truyền tin về cuộc viếng thăm, người được thăm viếng là người đứng đầu gia tộc lớn nhất nước Úc – Đồ Tư Đặc. Người đàn ông trong ti vi thân thể cường tráng, tóc hoa râm. Có điều đứng ở góc độ của người Trung Quốc nhìn vào, người đàn ông này nhìn không ra là đã già. Ngược lại làm người ta cảm thấy một loại sức sống khỏe mạnh, thành thục ổn trọng.

Người chủ trì phỏng vấn lập tức đi đến phần kết của cuộc nói chuyện, đối với nhân vật đứng đầu như Đồ Tư Đặc, dân chúng trừ quan tâm đến lịch sử làm giàu của ông, hôn nhân ông trải qua cũng làm người ta nói chuyện say sưa. Sau cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của chủ trì cùng người xem ở hiện trường, Đồ Tư Đặc mới lấy ra ảnh chụp gia đình trong ví tiền của ông.

Trong tấm ảnh, tất cả mọi người đều mặc trang phục dân tộc, một người phụ nữ bất ngờ mặc một xườn xám màu đỏ thẫm. Bà ngồi bên cạnh Đồ Tư Đặc, gương mặt nhu hòa, khóe miệng hơi cong. Tuy cố gắng nở nụ cười, nhưng không biết vì sao Đào Tư Di lại nhìn ra bà u buồn.

Một bóng dáng mơ hồ vọt vào trong đầu cô, Đào Tư Di lắc lắc đầu, không có khả năng, làm sao có thể! Bà đã qua đời nhiều năm rồi. Cô còn nhớ rõ cha Đào từng đưa cô lên núi nhỏ cạnh nhà, chỉ vào sao trên trời, nói cô nghe, mẹ cô đã hóa thành một ngôi sao trong số đó.

Hiện tại hồi tưởng lại, đây không phải là đại biểu cho người đã qua đời sao!

Hai người khác trong phòng khách đều không phát giác ra Đào Tư Di khác lạ, chỉ là mẹ Trần cảm khái một phen, không nghĩ tới vợ tộc trưởng gia tộc lớn như vậy thực ra lại là một người Trung Quốc.

“Reng reng…” Một trận chuông phá tan sự yên lặng trong phòng.

Mẹ Trần đi tới cửa mở cửa, lập tức bị khí thế bên ngoài hù sợ, bà cứng ngắc đứng nơi đó, không dám động.

Đào Tư Di thấy mẹ Trần khác thường, cũng cất bước đi ra.

Cô cũng bị tình huống bên ngoài làm cho hoảng sợ, hai hàng áo đen đứng ngoài cửa, tất cả đều đeo kinh đen, dưới ánh nắng tươi đẹp rực rỡ của nước Úc, hai hàng áo đen bỗng nhiên rất chói mắt.

“Các anh tìm ai?” Đào Tư Di sửng sốt, lập tức phản ứng, người đàn ông đứng đầu này cô có chút ấn tượng, hình như anh là người bắt người đàn ông tên Đồ Tôn kia.

“Tiểu thư người họ gì?” Ruth lễ phép hỏi, qua mắt kính cẩn thận nhìn cô gái trước mắt, có chút giống Tôn Văn, trách không được ngày đó vừa mới liếc mắt một cái, anh liền cảm thấy cô gái trước mắt này quen thuộc, đôi lông mày của cô khi lo lắng lại giống phu nhân đến vậy.

“Anh có chuyện gì, tôi mới là người nên hỏi ở đây, trước nói cho tôi biết anh là ai?” Đào Tư Di nhíu mày.

Bình tĩnh của cô khiến Ruth kinh ngạc, tuy lần này anh không mang ác ý, nhưng với trận thế này của bọn họ, nếu đổi thành một cô gái khác, sớm đã sợ tới mức thét chói tai hay bối rối. Cô gái trước mắt còn có thể bình tĩnh cùng anh cò kè. Anh không khỏi nhìn thêm Đào Tư Di vài lần.

Đào Tư Di nhận ra ánh mắt xét hỏi của người áo đen, cô vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng đối phó với người đàn ông kia.

Mẹ Trần phản ứng kịp kéo góc áo Tư Di, Đào Tư Di vỗ nhẹ trấn an lên tay mẹ Trần, ý bảo bà yên tâm.

“Tôi là đội trưởng đội hộ vệ của tiên sinh Đồ Tư Đặc, lần này tới là chịu sự phó thác của phu nhân, hy vọng có thể hiểu thêm về tình huống của tiểu thư. Nếu tư liệu không sai lầm, tiểu thư hẳn là Đào Tư Di, Đào Quý Kiệt là cha của cô.” Ruth bày ra con bài chưa lật.

Ruth lẳng lặng quan sát cô gái nhỏ trước mắt dám cùng anh đối nghịch. Chỉ thấy tay cô theo bản năng vỗ về bụng. Ruth rõ ràng biết đây bản năng phản ứng của một người mẹ khi gặp nguy hiểm. Xem ra cô không hề lạnh nhạt bình tĩnh như vẻ bên ngoài.

“Phu nhân các anh tìm tôi có chuyện gì?” Đào Tư Di nhíu mày chặt hơn.

“Phu nhân muốn mời cô tới nhà họ Đồ gặp mặt một lần. ”

“Mời?” Đào Tư Di cảm thấy từ này anh dùng có chút phóng đại, “Tôi có thể lựa chọn không đi không?” Đào Tư Di cười cười.

“Thật có lỗi.” Khóe miệng Ruth hơi vểnh, câu có lỗi của anh đã trả lời chính xác câu hỏi của Đào Tư Di.

“Đào tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi không phải mafia, cũng không phải côn đồ, lần này cô sẽ vô cùng an toàn, nếu không tôi cũng sẽ không giải thích với cô nhiều như vậy, tôi tin chuyện ngày đó cô cũng thấy, kỳ thật tôi có thể dùng cách nhanh hơn. ”

Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, cách của anh, cô đúng là đã thấy qua, là phúc thì không phải họa, mà là họa thì khó tránh khỏi. Cổ cô thoáng lui về phía sau khiến độ cung khóe miệng Ruth lớn một chút. Đào Tư Di nhận ra được nét mặt nghiền ngẫm của Ruth, liền hung hăng trừng mắt nhìn anh.

“Anh cũng nhìn thấy người tôi không quá thuận tiện, tôi cần chuẩn bị một chút. ”

Ruth đưa tay mời, Đào Tư Di vô cùng không lễ phép đóng rầm cửa trước mặt anh. Ruth giang tay hướng về phía cấp dưới, bày tỏ bất đắc dĩ của mình, mời người khách khí như vậy thật sự không phải cách làm của anh.

Đào Tư Di lôi kéo mẹ Trần trở lại trong phòng, Tiểu Kiệt vặn lớn tiếng ti vi. Đào Tư Di nhìn thấy hành động của Tiểu Kiệt, cảm giác khẩn trương vừa rồi liền tiêu tan hơn phân nửa, đứa nhỏ này xem quá nhiều phim rồi, có điều cậu bé làm vậy cũng được.

“Mẹ Trần, con để lại cho cô một chiếc điện thoại, nếu tối ngày mai con không có tin tức, cô gọi điện báo cho bạn con biết, nói là người của gia tộc Đồ Tư Đặc, cô đem tất cả cuộc nói chuyện vừa rồi giữa con và người ngoài kia, thuật lại không sót một chút nào cho bạn con nhé. ”

Thấy mẹ Trần gật đầu, Đào Tư Di quay mặt về hướng Tiểu Kiệt.

“Tiểu Kiệt, mấy ngày nay con ngoan ngoãn ở nhà cô con đi, cô không hy vọng cha con tham gia vào chuyện nào, con hiểu rõ ý của cô chứ.” Tay Đào Tư Di xoa nhẹ tóc non mềm của Tiểu Kiệt, đứa nhỏ này đột nhiên xuất hiện, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên gặp mặt. Chỉ là cô không có suy nghĩ khác nào đối với Mã Đằng Diệu, huống chi cô còn mang thai đứa nhỏ của Diệp Lan Trăn, cũng Mã Đằng Diệu không có bất kỳ liên quan nào.

Vài ngày ở chung, Đào Tư Di có thể nhận ra Tiểu Kiệt lưu luyến với tình thương của mẹ, đây cũng là nguyên nhân cô không vạch trần tâm tư nhỏ của cậu. Chỉ là do chuyện hôm nay, khiến cô phải nói rõ ràng.

“Cô Đào…”

“Tiểu Kiệt ngoan, cô dù ở đâu cũng hoan nghênh con tùy thời tới làm khách. ”

Đào Tư Di ngắt lời Tiểu Kiệt, lo lắng trong mắt Tiểu Kiệt, cô có thể cảm nhận được. Lại an ủi mẹ Trần và Tiểu Kiệt một lát, Đào Tư Di nghĩ nghĩ rồi trở lại phòng mình, thay một bộ váy dài hợp lễ nghi.

“Mẹ Trần, con có chiếc điện thoại này, nếu con thật sự có chuyện ngoài ý muốn, cô giúp con nói một tiếng với người đàn ông này.” Ngay khi cô đặt tay trên tay cầm cửa, cô do dự một chút rồi khẽ thở dài.

“Cô nói với anh ấy rằng, con rất nhớ anh ấy. ”

Sau khi nói xong, Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều, trong lòng trào ra chua xót khiến cô không thở được. Mọi người sợ hãi những thứ không biết, huống chi cô chỉ là một cô gái. Không có Diệp Lan Trăn bên cạnh, mọi chuyện tới cô đều phải tự mình đối mặt.

Cho dù đối mặt với hung hiểm, vui sướng hay ưu thương, đều không có người có thể chia sẻ cùng cô. Đào Tư Di cảm thấy giờ phút này cô rất nhớ người đàn ông kia, chỉ là cô không biết, Diệp Lan Trăn có nhớ mình hay không. Nghĩ tới đây, mắt cô tối sầm.

“Mẹ Trần, cái điện thoại con đưa cho cô sau cùng kia, cô không cần gọi nữa. ”

Đào Tư Di cười cười, nếu Diệp Lan Trăn đã ở cùng cô gái kia, cuộc gọi này của cô có ý nghĩa gì. Vẫn là thôi, tội gì làm người ta thêm phiền não?

Nói không chừng cô thì xoắn xuýt muốn gọi điện, đến trong mắt Diệp Lan Trăn cái gì cũng không phải, gọi còn có ý nghĩa gì? Vẫn là chừa cho bản thân mình chút tôn nghiêm.

Cô mở cửa nhà, nhìn Ruth đứng bên ngoài như môn thần, khẽ gật đầu, Ruth hiểu ý dẫn Đào Tư Di vào một chiếc xe.

Không gian bên trong xe rộng rãi, có một người phụ nữ trung niên đã chờ bên trong.

“Phu nhân nghe nói cô có thai, dặn tôi cố ý an bài hộ sĩ, đường xá có hơi xa, dự tính phải chạy xe chừng ba giờ.” Ruth giải đáp nghi hoặc của Đào Tư Di, anh xoay người thay cô đóng cửa xe, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.

Hộ sĩ đưa một ly sữa cho Đào Tư Di, Đào Tư Di cười cười, từ từ uống sạch ly sữa. Không lâu sau cô liền ngáp ngủ, hộ sĩ không biết từ đâu lấy ra một chiếc chăn mềm đắp lên người cô, lại giúp cô chỉnh ghế xe nằm ngang.

Đào Tư Di tiếp nhận ý tốt của hộ sĩ, cô từ từ ngủ trong xe yên tĩnh. Cô có cảm giác như bản thân mình trở lại mấy tháng trước, nhìn Diệp Lan Trăn đưa cô xuất viện, khi đó anh ôn nhu như thế, săn sóc như thế.

Diệp Lan Trăn vừa xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Trương Lệ Viện. Anh mừng rỡ chạy như điên trên sân bay. Anh sắp nhìn thấy nàng dâu nhỏ nhà mình rồi. Anh rất nhớ cô, tâm tình anh bây giờ vô cùng kích động. Anh làm ba ba rồi, anh vậy mà làm ba ba rồi! Tin tức Đào Tư Di mang thai khiến Diệp Lan Trăn bùng nổ mừng rỡ như điên.

“Tôi làm ba ba rồi…lão Vương…Tôi làm ba ba rồi!” Anh vui sướng ôm lão Vương lắc lắc trên sân bay.

“Khụ khụ…” Lão Vương có phần khó thích ứng với biểu hiện mừng như điên của Diệp Lan Trăn, ông ho khan vài tiếng.

“Cậu cả, chúc mừng… Xe đã chờ ở cửa, ngài xem hiện tại muốn qua luôn hay không, nơi Đào tiểu thư ở cách chúng ta khá xa. ”

“Đi, đi mau…” Diệp Lan Trăn vội vàng chạy ra ngoài.

“Cậu cả, bên trái…”

“A…, được. ”

Lão Vương bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt ông tràn đầy tươi cười, không nghĩ tới đứa nhỏ cũng có rồi.

Đào Tư Di cứu mạng ông cụ, đoán chừng chỉ cần cởi bỏ hiểu lầm, hôn lễ của hai người cũng sắp được tổ chức.

Lão Vương có chút mong chờ được chơi đùa với Diệp Lan Trăn phiên bản nhỏ, cái mũi nhỏ cùng đôi mắt nhỏ kia, khẳng định sẽ rất giống cậu cả.

“Cậu cả…” Lão Vương ngẩng đầu phát hiện đã không thấy tung tích của Diệp Lan Trăn, ông vội vàng bước nhanh bắt kịp, nói đàn ông trong tình yêu quả thật ngu ngốc thật đúng là có đạo lý.

Ngay khi hai người kích động đuổi tới địa chỉ của Đào Tư Di, chờ đợi bọn họ chỉ có vẻ mặt sầu lo của mẹ Trần.

“Các người tìm ai?” Mẹ Trần nhìn hai người đàn ông Trung Quốc trước mắt, nhẹ giọng hỏi.

“Đào Tư Di có phải ở đây không?” Diệp Lan Trăn nóng vội hỏi.

“Đúng….” Mẹ Trần còn chưa dứt lời, Diệp Lan Trăn liền vọt vào, “Này, cậu như thế nào vào được, hôm nay cô ấy đi ra ngoài rồi. ”

“Cô ấy mang thai sao có thể chạy loạn như vậy? Cô ấy đi đâu để tôi đi đón. ”

Diệp Lan Trăn khẽ cau mày, nghĩ thầm, cô dâu nhỏ này của anh quá không nghe lời rồi, gắng gượng mang thai còn chạy ra ngoài, cũng không sợ thân thể chịu không nổi sao. Trong giọng nói Diệp Lan Trăn là cưng chiều khó nén khiến mẹ Trần sửng sốt, bà nghi hoặc nhìn chàng trai trước mắt, suy nghĩ thân phận của cậu ta.

“Cậu là ai?”

“Tôi là chồng của cô ấy, cô ấy rốt cuộc đang ở đâu, trễ như vậy tại sao còn chưa trở lại?” Diệp Lan Trăn nhìn bầu trời đầy sao, trên mặt tràn đầy mong muốn được nhanh chóng gặp người.

“Đào tiểu thư hôm nay bị một đám người áo đen đưa đi, Đào tiểu thư nói, nếu tối mai cô ấy không trở về, tôi sẽ tìm bạn cô ấy nhờ giúp đỡ. ”

Mẹ Trần thuật lại chuyện của Đào Tư Di, kể toàn bộ câu chuyện bà thấy được, bà vốn có ấn tượng không tốt với Diệp Lan Trăn, nhưng nhìn nét mặt cậu ta không giống như giả vờ. Thêm vào đó, mẹ Trần cũng đang lo lắng cho an nguy của Đào Tư Đi, đơn giản liền đem sự tình nói ra.

“Những người đó tự xưng là người của Đồ Tư Đặc…”

Bình luận





Chi tiết truyện