chương 33/ 70

“Cậu nguyện ý tái hôn?” Cha Đào nhìn chằm chằm vẻ mặt thành khẩn của Lý Mộ Tiêu, vội vàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng sợ mình thất lễ. Ông giật mình nhìn con rể trước.

“Vâng, cha, chuyện này là con sai, chỉ cần Tư Di nguyện ý, nơi này của con không có bất luận vấn đề gì. ”

Lý Mộ Tiêu nói khiến cha Đào ngược lại không biết nên nói như thế nào, vốn muốn tìm lý do từ chối lại bị những lời này của anh làm ông nuốt trở lại. Cha Đào nhìn chằm chằm Lý Mộ Tiêu, không buông thả mỗi biểu cảm dù là rất nhỏ của Lý Mộ Tiêu. Đào Tư Di vẫn chưa nói với ông nguyên nhân hai người ly hôn, ông cũng không rõ ràng quan hệ ngọn nguồn giữa hai người hiện tại còn bao nhiêu.

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của cha Đào, trên mặt Lý Mộ Tiêu lộ ra tươi cười xấu hổ.

“Cha, xem ra Tư Di không cùng người nói qua nguyên nhân chúng con ly hôn. Con nói, người cũng đừng tức giận, con hy vọng người có thể tha thứ cho con. Con phạm vào lỗi mà một người đàn ông đều có thể phạm sai lầm. Con cùng một nhân viên nữ trong công ty đi quá giới hạn, về sau Tư Di biết nên vô cùng tức giận. Nhưng chỉ cần cô ấy nguyện ý trở về, con đảm bảo về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự. ”

Cha Đào là người từng trải, vừa nghe anh nói liền hiểu rõ trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này cũng khó trách con gái mình kiên quyết như thế, đừng nhìn nó bình thường ôn nhu, kỳ thật trong nội tâm là người quật cường. Cha Đào nhìn Lý Mộ Tiêu, vẻ mặt anh hối hận. Cha Đào thầm than, hiện tại người ta tuổi còn trẻ, lại có tiền, hấp dẫn hơn, tư tưởng cũng rộng mở. Loại chuyện này mỗi ngày trên TV báo chí tô vẽ không ít, nhưng khi phát sinh trên người người nhà mình, thật đúng là khiến người ta có phần không biết làm sao cho phải.

Ánh mắt cha Đào nhìn Lý Mộ Tiêu là trách cứ cùng tìm tòi. Chính ông từng tuổi này, sự tình đều đã thấy qua, có người đàn ông… có thể thay đổi, nhưng cũng có người đàn ông… không đổi được, ông thật không biết Lý Mộ Tiêu thuộc loại nào?

Người có thể thay đổi, về sau cũng có thể sống an toàn, nhưng đàn ông không sửa đổi, nếu hiện tại hợp lại, về sau cũng sẽ trở thành tai họa ngầm. Chỉ là nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lý Mộ Tiêu, ông vẫn hy vọng con gái cho người này một cơ hội, chỉ cần cậu ta đảm bảo không tái phạm sai lầm, xuất phát từ áy này sẽ càng săn sóc hơn đối với Đào Tư Di.

“Nếu cậu có thể đảm bảo với tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự như vậy phát sinh lần nữa, tôi liền tận lực giúp cậu đi khuyên nhủ tiểu Di. Cậu… Như vậy đi, hiện tại nói cái gì cũng không dùng được, tôi đi về. ”

“Cha… Người yên tâm, con hứa chỉ cần Tư Di trở về, tuyệt đối sẽ không phát sinh thêm chuyện này lần nữa.” Lý Mộ Tiêu áy náy cúi đầu.

Cha Đào không nói gì, chỉ phất tay.

Nhìn bóng lưng cha Đào, Lý Mộ Tiêu thở dài nhẹ nhõm, có lẽ đây là cơ hội sau cùng của anh ta, anh ta nhất định phải nắm chắc. Không ai biết trong khoảng thời gian này anh ta đã trải qua chuyện gì. Mỗi ngày trở về trong nhà lạnh lẽo yên tĩnh, không có cô trong nhà khiến anh ta cảm thấy khó thở. Cho dù ở cạnh Tô Mạn Ca, anh ta cũng không thấy tâm hồn mình thả lỏng. Đào Tư Di luôn thản nhiên, thật như một ly nước chè xanh, mùi thơm của cô như ẩn như hiện tản ra an bình, có cô bên cạnh, anh ta cảm thấy an tâm cùng thoải mái, trong giây lát cô biến mất, trong lòng anh có một chỗ trống trải, vắng vẻ không thể lấp đầy.

Phát hiện di động khẽ rung, Lý Mộ Tiêu chăm chú nhìn dãy số trên màn hình, sắc mặt lập tức âm u.

“Chuyện gì?”

“Tiêu, nghe nói người thân anh đến đây, vì sao không mang theo em. ”

“Cô sao?” Lý Mộ Tiêu cười lạnh, “Cô muốn để tôi giới thiệu cô như thế nào, bạn cùng giường hay kẻ thứ ba?”

“Lý Mộ Tiêu, anh đừng quá đáng, tôi cũng là phụ nữ, cho dù anh không thích tôi, nhưng tôi cũng đã theo anh một thời gian dài như vậy. ”

“Từ giây phút cô đưa ảnh chụp kia cho Đào Tư Di xem, cô nên nghĩ đến hôm nay.” Lý Mộ Tiêu châm điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó phun vòng khói, lời anh ta nói không cho Tô Mạn Ca chút tình cảm.

“Anh nếu biết, vì sao vẫn còn ở cùng tôi?” Tô Mạn Ca bên này điện thoại sửng sốt, cô ta nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi, cô ta không rõ, nếu trong lòng Lý Mộ Tiêu oán hận cô ta, vì sao lại ở cùng cô ta. Cô ta vì anh ta thu dọn phòng ốc, nấu cơm cho anh ta, cùng anh ta trên giường, mấy chuyện đó anh ta đều không cự tuyệt.

“Tôi chẳng muốn đi tìm người phụ nữ khác, cô đã nguyện ý cởi hết nằm trên giường của tôi, tôi còn tìm người khác làm gì? Dù sao tắt đèn đi đều cùng một dạng. ”

“Anh…” Tô Mạn Ca cảm thấy bản thân như nghe được tiếng cười lạnh của Lý Mộ Tiêu, đột nhiên nức nở, làm cô ta không cách nào tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện này, cô ta nhịn không được cúp điện thoại. Chính cô ta ti tiện như vậy, bị người đàn ông này vũ nhục, cô ta vẫn không muốn buông tay. Tô Mạn Ca hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nuốt nước mắt trở lại. Nói cô ta chưa tới phút cuối chưa dừng cũng được, cô ta đã thích người đàn ông này mất rồi.

Nghe tiếng điện thoại gián đoạn, Lý Mộ Tiêu ngược lại cười cười, việc đầu tiên muốn Đào Tư Di trở lại, chính là phải dọn dẹp sạch sẽ phụ nữ bên người. Nếu để ông cụ biết chuyện, trò này diễn không xong.

Đào Tư Di đi công ty sắp xếp lịch công tác, may mắn Trương Lệ Viện đã đi làm trở lại, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành bản thảo trong tay giao lại cho chị là xong việc. Chỉ là nhìn sắc mặt của chị không phải tốt. Giống như bị gì đó đánh vào, vô tình, ỉu xìu đóng dấu vào bản thảo đã dịch.

“Chị không sao chứ?” Đào Tư Di quan tâm hỏi.

“Chị có thể có chuyện gì, em thế nào, nghe nói ngày hôm qua Diệp Lan Trăn xin nghỉ cho em, lão Ngô béo truyền ra, hiện tại tất cả người trong phòng, không ai là không biết hay không hiểu, em chính là người phụ nữ của Diệp Lan Trăn. ”

Trương Lệ Viện ngẩng đầu nhìn cô, lại nằm sấp xuống bàn.

“Biết vì sao chị thành thế này không? Là chuyện đương nhiên thôi! Lão Ngô béo mắng người thành thói quen, hiện tại lão lại vỗ mông ngựa, đầu chị đau kinh khủng. Chị mới phát hiện lão không phải không đúng tý nào, ít nhất công lực vuốt mông ngựa của lão so với công lực mắng chửi người còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nghe lão mắng chửi người, chị nghĩ muốn giết người, nghe lão vuốt mông ngựa, chị nghĩ muốn tự sát. ”

“Ha….” Đào Tư Di nhịn không được bật cười, Trương Lệ Viện không hổ là Trương Lệ Viện, khi nào đều có thể nói ra lời kinh điển như vậy.

“Đoán chừng em không có thảm như chị, em tới xin nghỉ vài ngày, cha em trở lại, chị chú ý giữ gìn sức khỏe.” Đào Tư Di lấy tay vẽ trước ngực một cây thập tự giá.

Hành động của cô khiến trước mắt Trương Lệ Viện sáng lên, vài ngày không thấy, Đào Tư Di dường như hoạt bát không ít, tuy trước kia cô không biểu hiện ưu thương ra bên ngoài, nhưng Trương Lệ Viện rõ ràng cảm thấy cô khác xưa. Phải nói là, hiện tại cô giống như một cô gái được yêu chiều, trên mặt có ánh sáng nói không nên lời.

“Diệp Lan Trăn cũng làm tốt đó chứ, em xem, đem em thấm nhuận hồng hào như vậy. ”

“Chị… Em đi đây, chị tiếp tục bị dày vò đi. ”

Đào Tư Di đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn chị, mang bản thảo quay đầu đi ra văn phòng.

Trên mặt Trương Lệ Viện có chút lo lắng, Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn thật sự thích hợp sao? Tại sao cô có cảm giác như hai người không phải người cùng chung một con đường? Nếu để cô tuyển chọn, trái lại cô cảm thấy Mã Đằng Diệu thích hợp hơn một chút.

Thời điểm Đào Tư Di trở lại khách sạn đã là gần tối. Từ khi cùng cha nói thẳng chuyện ly hôn, cô cảm thấy có chút chột dạ khi đối mặt với cha. Hôn nhân tuy là của cô nhưng cũng nên nói một tiếng với người trong nhà biết mới đúng, lần này cô có điểm quá mức rồi.

Vừa vào phòng khách, cô liền phát hiện không khí vốn hòa thuận lập tức trở nên quạnh quẽ. Đối với cha là vì chột dạ, còn đối với Diệp Nam Tê là khó chịu khó nói.

“Tiểu Di tới đây, nhìn ảnh chụp trước đây của con đi, những thứ này dì đều mang theo bên người.” Lưu Diễm Lệ là người đầu tiên phản ứng, vươn tay vẫy Đào Tư Di. “Những ảnh này đều là ảnh chụp con cùng Diệp Nam Tê trước đây. ”

“Vâng, con nhìn xem.” Đào Tư Di lập tức cười lại gần, chỉ cần đừng để bản thân cô ngây người ở đó là được. Cái loại không khí này, thật sự cô không chịu nổi.

Đang lúc vài người trở về thời gian trước kia, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Diệp Nam Tê tay chân nhanh nhẹn tiêu sái đi mở cửa, thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, anh sửng sốt. Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp mặt Lý Mộ Tiêu, lần trước giúp Đào Tư Di chuyển nhà, anh đã từng thấy qua người đàn ông này trong ảnh. Tuy không biết phải hình dung người trước mắt như thế nào, dáng vẻ bên ngoài… có thể đứng hạng nhất, tổng hợp lại điều kiện, Diệp Nam Tê vẫn khách quan đánh giá cao anh.

Lý Mộ Tiêu đi theo Diệp Nam Tê vào phòng, thấy Đào Tư Di rất lâu đã không gặp, nhịn không được gọi nhẹ một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của anh ta, Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn, vẻ tươi cười trên mặt chợt tắt, “Anh tới đây làm gì?”

“Là cha gọi cậu ta tới, cho dù các con thế nào, Lý Mộ Tiêu cũng là đứa bé hiếu thuận, ngày lễ ngày tết cho tới bây giờ cũng không quên vợ chồng già chúng ta, lần này trở về, cùng cậu ta ăn một bữa cơm, các con cũng được trò chuyện. ”

Cha Đào chủ động đón vấn đề của Đào Tư Di, lời ông nói khiến Đào Tư Di một câu cũng không nói được.

Tuy gia thế Lý Mộ Tiêu tốt hơn so với cô, nhưng anh ta chưa bao giờ bỏ quên người nhà của cô, mỗi lần có dịp đều mua mỗi nhà một phần, chưa bao giờ bên này nặng bên kia nhẹ, thậm chí thường mua thêm nhiều đồ cho gia đình cô. Đều nói hôn nhân không đơn thuần chỉ là chuyện của hai người, mà là sự kết hợp của hai họ, những lời này tuyệt đối có đạo lý. Ít nhất ở một khắc đó, Đào Tư Di sâu sắc cảm nhận được điều này.

“Cha…Mẹ…”

Lý Mộ Tiêu gọi hai người dễ dàng như vậy khiến hai người khác trong phòng nhăn mày. Diệp Nam Tê tạm thời không nói, chỉ đơn thuần nhìn sắc mặt Đào Tư Di liền biết, xưng hô này của anh ta làm cô có bao nhiêu không thích ứng. Cô nhìn cha mình, trên mặt ông không có xấu hổ, ngược lại còn vui mừng.

Điều này làm Đào Tư Di đau đầu, trong thời gian về công ty thu xếp chuyện xế chiều nay, rõ ràng cha và Lý Mộ Tiêu hai người đã lén gặp nhau. Cô không biết cha rốt cục biết bao nhiêu, vì sao ông lại kiên trì muốn hai người hòa hảo. Cô nhìn chằm chằm Lý Mộ Tiêu, trong mắt tràn ngập nghi vấn, còn Lý Mộ Tiêu ôn nhu cười với cô, trong mắt anh ta tràn ngập sủng nịch, lại càng khiến Đào Tư Di nhăn chặt mi hơn.

“Tự con lái xe tới, mọi người vừa lúc có thể đi cùng. Nhà hàng con đã đặt trước rồi. Anh chàng đẹp trai này là Nam Tê đúng không, vẫn hay nghe chị cậu nhắc đến cậu, lần này rốt cuộc cũng được gặp mặt, cậu đã lớn thế này rồi!”

Lý Mộ Tiêu nhìn ra Đào Tư Di không muốn gặp anh, chủ động mở miệng khuấy động không khí trong phòng, chỉ là anh ta nhiệt tình vừa lúc chọc vào chỗ yếu của Diệp Nam Tê.

“Anh là chồng trước của Tư Di đúng không? Tôi thật chưa từng nghe cô ấy nhắc đến anh. ”

Câu nói ngập mười phần mùi thuốc súng, kết hợp với nụ cười rạng rỡ của Diệp Nam Tê, khiến Lý Mộ Tiêu cảm thấy không vui đồng thời cũng không khỏi âm thầm phân tích hàm nghĩa. Cậu ta tuổi trẻ khí thịnh không chú ý tới ăn nói? Hay là có ý kiến với anh ta? Cùng Diệp Nam Tê trao đổi ánh mắt, bên trong ánh mắt cậu ta tràn ngập khiêu khích, làm Lý Mộ Tiêu có phần khó hiểu. Lần đầu tiên gặp mặt sao có thể có địch ý lớn như vậy?

“Được rồi, mọi người đã đông đủ, đi ăn cơm thôi. ”

Cha Đào cũng nhận ra không khí khác lạ giữa hai người, chỉ là Nam Tê không phải con trai ông, cũng lớn như vậy, ông cũng không cách nào giáo huấn. Nếu cậu ta bênh vực kẻ yếu vì con gái cũng là có lý. Lý Mộ Tiêu nếu ngay cả chút tức giận đó đã chịu không nổi, sao ông có thể yên tâm giao con gái vào tay anh ta.

Lý Mộ Tiêu cười khẽ, dường như cảm xúc của anh không chịu ảnh hưởng, vẻ mặt vẫn ôn nhu nhìn Đào Tư Di.

Đào Tư Di tận lực né tránh ánh mắt của anh, dẫn đầu ra khỏi phòng.

Khi mấy người đi đến quán canh dưỡng sinh trưa nay dùng bữa, Diệp Nam Tê nhịn không được cười thầm. Lần đầu tiên anh cảm thấy anh trai mình quả thật là nhân tài, ngay cả chuyện này cũng có thể cướp đoạn tiên cơ. Cho dù thức ăn có tốt mấy đi chăng nữa, ăn một bữa là đã đủ rồi. Anh quay đầu nhìn mẹ mình cùng cha Đào, tuy hai người miệng không nói, nhưng anh có thể nhìn ra bọn họ có chút thất vọng.

Đây cũng không thể trách Lý Mộ Tiêu, ai ngờ giữa trưa Diệp Lan Trăn an bài cũng là chỗ này, suy nghĩ của anh ta cũng như Diệp Lan Trăn nghĩ, đi đường mệt nhọc uống nước canh thấm nhuận là có thể giải lao. Cho dù là như vậy, người làm đầu tiên khiến người ta cảm thấy săn sóc, nhưng người làm thứ hai lại trái ngược, khiến người ta cảm thấy chán nản.

Trong khi người phục vụ dẫn mọi người tới phòng riêng, Diệp Nam Tê lại nhìn về phía Lý Mộ Tiêu một lần nữa. Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy tiếc hận thay anh ta, ngay cả phòng thuê riêng cũng giống trưa nay, anh quả thực không biết phải hình dung sự trùng hợp này như thế nào, quả thực như có người ở trong bóng tối sắp xếp vậy.

Giờ khắc này, Diệp Lan Trăn cười gian xoay bút trong tay. Cậu lái xe này thật sự khá, vẫn báo lại hướng đi của cha Đào. Từ sau khi biết cha Đào gặp mặt Lý Mộ Tiêu, anh liền thời khắc chú ý động thái của tên đàn ông kia. Lý Mộ Tiêu đặt nhà hàng nào, đảm bảo sẽ có người nói cho anh ta biết phòng đã hết. May mắn nhà hàng như thế ở Côn Thành không có mấy cái, anh cũng không tốn công sức mấy.

Nghĩ muốn tái hôn phải không? Anh coi trọng cô gái này, mặc kệ cô ấy đã từng thuộc về người nào, hiện tại cô ấy là của anh. Ngược lại, anh muốn nhiền xem bản lĩnh của Lý Mộ Tiêu lớn bao nhiêu, có thể diễn tốt trò anh sắp xếp cho anh ta hay không.

Bình luận





Chi tiết truyện