chương 44/ 70

Diệp Lan Trăn nhìn cô gái nhỏ trong lòng, thỏa mãn vỗ về làn da trắng mịn nõn nà của cô. Tay anh nhẹ nhàng vẽ lên môi hồng phấn nộn. Nhìn thấy lông mi cô nhẹ nhàng nhăn lại, Diệp Lăn Trăn khẽ hôn lên môi cô. Môi mềm mại, non mịn đẹp ngọt ngào làm anh nhịn không được đem đầu lưỡi thăm dò vào trong đó, cùng cô trao đổi mật dịch.

Biết lão nhị nhà mình đã ngẩng đầu, Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di vào trong ngực, áp chế xao động.

“Đã thức”

Thời điểm hai người hôn môi, Đào Tư Di đã sớm tỉnh lại. Cô bất ngờ nhìn ngực anh, hai hạt nhỏ màu đỏ của anh đứng thẳng trước mặt cô.

“Ưm…”

Tính ra hai người chân chính làm chuyện đó ba lần trải qua kích tình. Hành vi điên cuồng ngày hôm qua khiến Đào Tư Di vừa nhớ tới là cả khuôn mặt như bị lửa thiêu. Cô vậy mà để Diệp Lan Trăn làm đến hôn mê bất tỉnh, khi cô tỉnh lại, hai người đã ở trong phòng khách sạn.

Đào Tư Di không dám nghĩ, cô là thế nào bị Diệp Lan Trăn đưa vào khách sạn, đoán rằng nếu lúc ấy cô thanh tỉnh, đoán chừng sẽ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Có mệt không, lát nữa chúng ta đi cục dân chính.” Diệp Lan Trăn ngửi nhẹ mùi thơm ngát trên người Đào Tư Di, tay anh lại không thành thật hướng nơi nóng bỏng của cô mà sờ soạng.

“Anh…” Đào Tư Di bắt lấy bàn tay không nghe lời của anh, mặt hồng rực nhìn anh.

“Cô lỗ lỗ…” Bao tử vang tiếng, Đào Tư Di đỏ mặt.

Diệp Lan Trăn tâm tình tốt cười to, anh cúi đầu nhìn Đào Tư Di đang vùi mặt trong ngực mình. Tay khẽ vuốt tóc mềm của cô.

“Không cho phép.” Đào Tư Di nhận rõ tiếng chấn động truyền đến từ trong ngực anh, há miệng cắn lên bắp thịt anh.

“Em học chó nhỏ cắn người à?” Diệp Lan Trăn chụp nhẹ mông cô. “Còn như vậy, anh cũng cần phải cắn trả. ”

Đào Tư Di ai oán soi gương, hai vết hồng ấn trên cổ rõ ràng, cô hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau.

“Dám trừng anh?” Diệp Lan Trăn ôm eo cô, khẽ cắn lỗ tai cô. Thân hình khỏe mạnh của anh ngăn phía sau cô. “Hay là ngày mai chúng ta hãy đi, hôm nay ở đây làm tiếp nhé?”

Cuối cùng, Diệp Lan Trăn vẫn khắc chế dục vọng chính mình. Đêm dài lắm mộng, tốt nhất là đem nàng dâu nhỏ của anh trở thành danh chính ngôn thuận.

Có cái gọi là ‘một lần chưa biết, hai lần là quen, ba bốn lần đã thành thân thuộc’. Đối với lĩnh chứng này, Đào Tư Di không có gì xa lạ. Dù sao cô cũng xem như đã quen thuộc nơi này, khác nhau lớn nhất là bức ảnh chụp.

Kết hôn là hai người cùng lĩnh một tờ giấy, ly hôn là mỗi người mỗi tờ khác nhau.

Bởi vì hai người rời khỏi khách sạn muộn, thời điểm đến cục dân chính đã là mười một giờ. Cục dân chính Côn Thành có quy định bất thành văn, buổi sáng kết hôn, buổi chiều ly hôn.

Có lẽ đã đến thời gian tan tầm nên nhân viên công tác bên trong làm việc như một cụ bà 80 tuổi, nghiệp vụ chậm chạp. Đào Tư Di nhìn tư thế này liền biết, bọn họ lề mề đợi giao ban, vội vàng sắp xếp công việc ngày mai.

Diệp Lan Trăn có chút không kiên nhẫn gõ cửa kính trước bàn dân chính, nếu không phải tránh kinh động đến người Nhà họ Diệp, anh thật muốn tìm lãnh đạo ở đây đi cửa sau.

Có điều, có vài thời điểm, nghĩ muốn nhanh hay muốn chậm không phải ở quy trình, mà là do tốc độ hành động. Mắt thấy vừa qua 11 giờ rưỡi. Hiệu suất làm việc của nhân viên bên trong vô cùng cao, tốc độ kia, động tác kia quả thực như dây chuyền sản xuất. Theo Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn đưa đến bảng kê khai cho người bên trong, vậy là công việc hoàn tất.

Năm phút đồng hồ sau đã có giấy chứng nhận!

“Cái này xem như đã kết hôn rồi sao?” Diệp Lan Trăn ôm thắt lưng Đào Tư Di đi ra cửa cục dân chính, cẩn thận cân nhắc tờ giấy hồng trong tay, anh nhất thời không thích ứng kịp với việc thay đổi thân phận này.

Trái lại, Đào Tư Di trấn định hơn, này đối với cô mà nói thì tốt hơn so với ôn thi, chẳng qua là cô hiểu rõ hơn thôi.

“Ừ, về sau anh là người đã có gia đình rồi.” Đào Tư Di nghiêm trang nói cho chàng trai bên người, nét mặt anh khiến cô cảm giác có chút tan vỡ. Anh tươi cười ngu ngốc như thế, giống như từ trên trời rơi xuống một cái bánh thịt lớn, đánh bẹp một tiếng vào miệng đang mở lớn của anh.

“Bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?”

Đào Tư Di không nói gì, cô trầm mặc. Bước tiếp theo dưới tình huống bình thường là làm nghi lễ. Nhưng chính cô ngay cả trưởng bối của Diệp Lan Trăn còn chưa gặp qua, không biết nghi lễ này có thể làm hay không.

Diệp Lan Trăn nhận thấy cô im lặng, cũng hiểu được gì đó, thoáng nhíu mày, vừa định mở miệng thì lại bị Đào Tư Di ngăn lại lời an ủi anh định nói.

“Không sau đâu, em cảm thấy như vậy rất tốt.” Đào Tư Di cầm tay Diệp Lan Trăn, hướng anh mỉm cười ngọt ngào. Hạnh phúc cùng vui sướng trong mắt cô không chút nào che dấu trước mắt chàng trai, lời cô nói là phát ra từ nội tâm.

“Nàng dâu…” Diệp Lan Trăn bị cuốn hút bởi tâm tình của cô.

“Chồng à…” Đào Tư Di cũng gọi một tiếng yếu ớt, hiện tại ý thức thanh tỉnh, cô vô cùng rõ ràng chữ kia đại biểu cho ý nghĩa gì.

“Nàng dâu nhỏ, trong vòng một năm, anh đảm bảo sẽ cho em quang minh chính đại ngủ trên giường cưới trong nhà lớn nhà họ Diệp. ”

“Anh có thể nghĩ đến chuyện khác được không?” Đào Tư Di trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này như thế nào mà cả đầu đều là giường. Anh không có suy nghĩ khác sao? Dù cho nói đứng giữa phòng khách Nhà họ Diệp, cô cũng tán thành nha.

“Em cũng có thể ngủ trên người anh, anh ngủ trên giường, tin tưởng vào xương cốt chồng em, khẳng định có thể tiếp nhận được chút cân nặng nhỏ đó của em. ”

Đào Tư Di vươn tay bóp chặt thịt non trên eo anh, cảnh cáo anh, Diệp Lan Trăn thế nhưng lại ôm eo cô, ở trên đường cái xoay vòng.

Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, tia nắng mặt trời rực rỡ ở ngoài sáng, tung tăng nhảy múa.

“Cha, con cùng Tư Di kết hôn rồi.” Diệp Lan Trăn cười tít mắt gọi một tiếng.

“A…” Cha Đào đang chuyên chú xem tin tức, không để ý người nói.

“Cạch…” Một tiếng vang nhỏ, cha Đào chậm rãi nghiêng đầu. Ông nhìn về phía hai người đang đứng trước mặt mình, tay vẫn giữ tư thế cầm điều khiển ti vi.

“Cậu gọi tôi là gì?” Nét mặt cha Đào đờ đẫn.

“Cha, đây là giấy kết hôn của con cùng Tư Di, ngài xem đi. ”

Diệp Lan Trăn phất phất tờ giấy màu hồng trong tay, khoe khoang trưng bày thành quả hôm nay.

“Tiểu Di?” Cha Đào có phần không tin nổi vật trước mặt.

“Cha, con vốn định tính toán nói trước với người. ”

“Hồ đồ…” Cha Đào đứng phắt lên, chóng mặt khiến ông ngồi trở về.

“Cha…” Đào Tư Di khó hiểu gọi cha Đào.

“Con lên lầu trước đi, cha cùng cậu ta nói chuyện. ”

“Nàng dâu à, nghe cha đi, anh cùng cha nói chuyện.” Diệp Lan Trăn trấn án bóp hai má hồng của cô.

Đào Tư Di thấy trấn an trong ánh mắt Diệp Lan Trăn, đi lên lầu về phòng mình. Cô không rõ, cha vì sao phải phản ứng lớn như vậy?

Sau khi Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư khuất bóng sau cửa phòng, nét mặt nguyên bản ôn hòa sủng nịnh lập tức khôi phục nghiêm trang.

“Cậu biết rõ rành rành…” Cha Đào chỉ vào Diệp Lan Trăn, không biết nên nói ra miệng như thế nào.

“Biết thì thế nào? Con không cần. ”

“Cậu không cần, chẳng lẽ nhà họ Diệp không để ý sao?” Cha Đào không tin Diệp Lan Trăn có thể hồ đồ đến trình độ này, anh không phải người trẻ tuổi khí thịnh mới hai mươi tuổi đầu. Người chừng ba mười tuổi, ngay cả điểm ấy mà còn không rõ ràng sao? Không phải Diệp Lan Trăn quá ngốc, thì hôm nay có lẽ anh phát sốt làm đầu óc cháy hỏng đi.

“Con đã nghĩ qua rồi, Nam Tê qua 2 năm nữa là 22 tuổi, đến lúc đó con sẽ sắp xếp chú ấy kết hôn sinh con.” Diệp Lan Trăn không chút nào để ý đem chuyện sẽ an bài Diệp Nam Tê làm ngựa giống nói ra. “Chỉ cần có cháu nội là đủ, dù sao cũng đều mang họ Diệp. ”

Cha Đào đối với tư tưởng mạnh mẽ đó của anh thì không biết nói gì hơn, đứa nhỏ của anh em sao có thể so với của mình chứ?

“Cậu…” Cha Đào còn muốn nói gì đó.

Diệp Lan Trăn nhanhy giơ tờ giấy hồng lên.

Cha Đào định nói ra lời đột nhiên nén trở về, còn nói gì nữa đây, ly hôn nữa thì con gái xác định thành hai đời chồng rồi.

“Đừng để tôi thất vọng. ”

“Cha, ngài cứ yên tâm.” Diệp Lan Trăn cười ôn hòa, quay đầu đi lên lầu.

Cha Đào đột nhiên có ảo giác, Diệp Lan Trăn giống như lòi ra cái đuôi to lông lá xù xì cùng hai lỗ tai nhọn hoắt. Chính bản thân ông làm sao có thể cho rằng anh là người tao nhã đây?

Nhìn Diệp Lan Trăn vẻ mặt đầy ý cười tiêu sái tiến vào, Đào Tư Di vốn khẩn trương, giờ phút này cảm xúc thả lỏng không ít.

Diệp Lan Trăn đi lên phía trước ôm Đào Tư Di, cúi đầu hôn lên môi cô. Mặc kệ có được sự đồng ý của cha Đào hay không, hiện tại Đào gia cũng coi như thu phục xong. Nhà họ Diệp sau này hãy nói, hiện tại anh chỉ nghĩ muốn nhấm nháp nàng dâu nhỏ của anh thôi. Đào Tư Di muốn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của anh, cô còn chưa nói xong mà.

“Ngoan, đây là đêm tân hôn của chúng ta nha.” Diệp Lan Trăn không vừa lòng liền làm nũng, anh lôi kéo tay Đào Tư Di, lắc lắc.

“Như thế nào anh lại giống đứa nhỏ vậy, cha em…”

“Ông đã đồng ý rồi.” Diệp Lan Trăn trái lương tâm nói xong, nếu không phải tờ giấy hồng kia, đoán chừng cha Đào sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy.

Nhìn Đào Tư Di vẫn đang không yên lòng suy nghĩ, Diệp Lan Trăn cười gian bắt đầu ăn hiếp cô dâu nhỏ của anh.

“Tới đây, nàng dâu nhỏ, hôm nay đổi thành em bắt nạt anh, anh cho em ở phía trên…”

Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe ô tô màu đen có rèm che lặng lặng đậu ở chỗ khuất. Giờ phút này một cô gái đang cầm văn kiện trong tay, phẫn hận lật xem, mặt cô không biết có phải tức giận hay không mà trở nên đỏ bừng.

Tôn Mạnh híp mắt, nhìn vẻ mặt kích động của cô, lười biếng hít khói.

“Chẳng lẽ Diệp Lan Trăn không biết cô gái này không thể sinh con sao?” Điền Na càng không cam lòng, cô ta vậy mà không sánh bằng một cô gái không biết đẻ trứng.

“Anh phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới điều tra ra được, nếu không phải Diệp Lan Trăn giấu giếm, anh cũng không cần phải khó khăn như vậy. ”

“Như thế nào, đã hết hy vọng chưa, theo anh chứ.” Ngón tay Tôn Mạnh khuấy đảo lật chuyển trong mật cốc của cô ta, anh cảm thấy mình cùng cô gái này thật sự phù hợp đến hoàn mỹ, gái trinh hay thân thể cao quý cũng không thể sánh bằng. Cô ở trên giường điên cuồng như dâm phụ, hoàn toàn có thể thỏa mãn khẩu vị của anh.

“Giúp em một chuyện, em muốn gặp mặt cô gái này.” Điền Na híp mắt, chống cự lại ngón tay tác quái trong thân thể cô.

“Vậy em báo đáp anh thế nào?” Tôn Mạnh tiếp tục động tác trong tay.

“Tùy anh. ”

“Được…. ”

Bình luận





Chi tiết truyện