chương 12/ 16

- đây là đâu? nó vừa tỉnh lại thấy hơi choáng váng lên cất tiếng hỏi ai ngờ nó cảm thấy toàn thân bất động, hóa ra nó đã bị trói lại.

- 1 là cô hai là em cô, 1 trong hai người phải chết, cô chọn đi. Kin nói

- tôi...chết. nó dùng ánh mắt vô cùng sắc nhìn hắn lôi súng ra và nhoẻn miệng cười.

- chị... không. Suly bàng hoàng hét lên nhưng hắn đã bóp cò.

- kin. giọng nói ở đâu đó vang lên làm Kin giật mình viên đạn lệch hướng xuyên thẳng vào tường.

- Hoàng Quân/ anh rể/ Shinni. ba tiếng nói vang lên.

- chào, em trai. anh lạnh lùng.

- tại sao anh biết? Kin run run, dù tính kỹ hắn lại không ngờ anh đến nhanh vậy.

- điều đó phải cảm ơn em, Phương à. hắn nhìn nó cười, thật ra tin nhắn nó gửi cho anh là: 2 vị đại ca, tròn 1 tiếng gặp tại... ( nơi này nè), cả quân.

- vậy anh không đến 1 mình. Kin run rẩy.

- vào. nói rồi khoảng 20 tên đàn em của anh nhảy vào cứu nó và Suly, còn anh mang Kin về để ba Minh sử lý.

--------------------------------------

Nhân vật mới: Triệu Vũ Hoàng Văn (Kin) là sự kết tinh lầm lỡ của ông Minh và một vũ nữ, trước giờ luôn tham vọng gia tài, vô cùng tàn ác sau đến phút cuối lại làm lại từ đầu, sống trong hạnh phúc, 20 tuổi

sau khi cứu Suly và đưa kin về, ông Minh cho mở cuộc họp gia đình về việc làm của Kin.

- tại sao? ông Minh chiễm chệ ngồi trên sôfa nhìn thằng con trai ngỗ ngịch bất chợt lên tiếng, nhưng Kin vẫn im lặng, vẻ mặt nghênh ngang không có tý gì hối hận cả, thấy vậy khuôn mặt nó đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kin oán giận cất lời, giọng nói của nó làm cả nhà dựng tóc gáy:

- nói, tôi, Suden Death hay nhà họ Triệu.

- hư, cả 3. Kin nhìn nó khinh khỉnh đáp.

- tại sao? anh bình tĩnh nói, chất giọng pha vài phần ôn nhu.

- giết được cô ta, sẽ chiếm được Suden Death mà chiếm được nó đồng nghĩa lấy được gia tài Triệu gia. Kin cười khinh khỉnh, giọng điệu thản nhiên.

- Kin à. Vân lên tiếng giọng nói thực ôn nhu cùng với ánh mắt vô cùng dịu dàng làm Kin thu lại ánh mắt đáng ghét đó thay vào đó là ánh mắt có chút hối lỗi.

- họp gia đình sao lại quên con chứ? Ngọc Anh bước vào nhà cười tươi nhìn mọi người, lúc đó anh có phần sững người nhưng nhanh chóng quay qua nó và dường như lúc đó cô đã chỉ còn là quá khứ.

- Ngọc Anh. Mẹ Vân kêu lên, mắt ngấn lệ, còn nó thì hơi khó chịu nhìn anh ai dè lại thấy anh nhìn mình nên phần nó cũng không quan tâm nữa.

- ba, mẹ, chị hai,... anh ba, chị dâu, anh tư. cô có phần e ngại khi gọi anh là anh ba thì phải.

- Ưm, con ra đây ngồi đi. ông Minh ôn nhu nói.

- dạ. cô khẽ nói rồi bước đến cạnh Vân và ngồi xuống.

- Kin, mày xin lỗi Phương đi, dù sao nó cũng là chị dâu mày. ông Minh nghiêm nghị nói, đôi mắt màu hổ phách của Kin, đặc điểm duy nhất giống với anh nhìn ông Minh với vài phần căm ghét nhưng lại dịu đi khi Vân nhìn vào, nhưng Kin vẫn cương quýêt:

- không, sao con phải xin lỗi vậy ba. đến chữ ba Kin nhấn rất mạnh, nhìn ông lại thêm vài phần thù hận.

- mày, nghịch tử. ông minh quát lên giận dữ.

- tôi là nghịch tử, ak đúng, từ khi sinh tôi đã vậy rồi. Kin cười khinh khỉnh, nghe xong ông Minh cũng bớt giận, mí mắt trùng xuống.

- Kin à. Vân gọi khi thấy Kin bỏ đi.

- để nó đi. bà Lam nhẹ nhàng nói rồi đỡ ông Minh vào phòng, cô cũng xin phép về, Vân, anh và nó cũng về phòng ngủ ( chú ý 1 chút: bây giờ là 23h)

mọi chuyện của Kin chương sau sẽ rõ còn giờ quay lai với nhân vật chính ha, không biết họ đang làm gì nhỉ?

- em dám đi 1 mình? nhỡ anh đến muộn thì sao? anh trách móc.

- chết. nó bĩu môi thản nhiên nói.

- em, được, có chết cũng do anh quyết.

- bá đạo. nghe anh cao giọng tuyên bố, nó thoáng giận nói.

- anh muốn em chết quang minh chính đại 1 tý, ví như cùng anh... đến chết.

- Hả. mắt cô trợn tròn chưa kịp phản bác thì bị anh đè xuống và.... (t/g': trời ạ, thật là quang minh chính đại a. chết như vầy thì ngày mai báo có tin giật gân rồi. nó ( vẫn còm sức bon chen): tin gì?. t/g' (ngây thơ): thủ lĩnh tối cao Suden Death chết vì bị chồng đè. pụp. bí bo bí bo t/g' lại đi cấp cứu đây.)

Ngoài lề xíu.

t/g' có để lại máy thu âm nên giờ cho các bạn biết tý tình hình:

12h35: anh, em mệt rồi.

- anh chưa mệt.

- Á tha cho em.

1h15: thôi đi mà anh.

- không.

2strong5: anh à dừng lại.

- xem em dám đi 1 mình nữa không?

2h50: ANH. nó hét.

- được rồi. rốt cục cái được của anh còn kéo thêm 15p nữa rồi mới chuyển sang ôm nó ngủ. ai dà 1 đêm mệt nhọc.

t/g': nghe xong thành phẩm mình tý nữa xỉu. anh thật sự thay đổi rồi, đã biến thành sói chính hiệu, mà phải nói là nghe xong t/g' phải gọi bác sỹ kiểm lại sức khỏe cho mình. ôi họ thật đen tối, tâm hồn trong trắng của mình nay còn đâu huhu

nó (chen ngang): trong trắng cái con khỉ.

t/g'(ói ra một lít máu, ngất thảm thương): tôi hận cô.

Bình luận





Chi tiết truyện