chương 1/ 16

- ba mẹ, con không lấy chồng đâu. Nó hét lớn,tâm trạng nó đang rất gay gắt.

- con có đồng ý hay không thì ba ngày sau con cũng phải lấy chồng thôi. Mẹ nó nói thái độ vẫn rất bình tĩnh.

- nhất định không. Nó hét lên rồi chạy thẳng lên phòng nó, nó khóc suốt cho đến đêm trước ngày cưới nó quyết định, một quyết định vô cùng quan trọng đó là “đào hôn”.

Tối đó nó chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch và bắt đầu leo từ tầng hai xuống (t/g’: không cẩn thận là đi đường hàng không đó em) thế nhưng con bẹc dê nhà nó bị mù (thảm), nó lại không gọi được và tất nhiên con bẹc cắn um lên và nó bị tống trở lại phòng.

Ba ngày sau:

- cô dâu ra rồi. Mẹ nó hét lớn.

- cháu chào các ông bà, các bác các chú, ơ em chào thầy sao thầy lại ở đây. Nó chào một vòng rồi chào thầy nó vô cùng tự nhiên.

- con, đây chính là Hoàng Quân, chồng của con. Ba nó nói chỉ về anh.

- dạ ai.... nó ngơ ngác rồi nhìn thẳng vào anh năm giây sau: RẦM. Nó đổ thẳng xuống sàn.

- Hoài Phương, sao không em. Anh đỡ nó rồi hỏi.

- dạ không, à mình đi thôi. Nó nói rồi lên xe hoa về nhà chồng và nghĩ: “thầy giáo! sao thầy lại là chồng của em vậy”.

Tại nhà anh:

- cô dâu chú rể về rồi kìa. Mẹ anh hét lên mọi người vội vã ra đón họ.

- ba, mẹ. Anh lạnh lùng nói.

- vào nhanh đi 2 con. Ba anh nói.

- vâng. Nó nói nhẹ rồi cùng anh bước vào.

- 2 con thắp hương rồi đi tiếp khách đi nha. Mẹ anh nói.

- dạ. Anh và nó đồng thanh và sau đó họ thắp hương rồi tiếp khách, đến tối nó chạy đi tìm anh vì: chú rể đã mất tích. Kết quả nó thấy anh đang ngủ cạnh: “nhà của mimi” nó thấy vậy hét lớn nhưng quên không chỉnh loa và quên không chỉnh cách gọi: THẦY ƠI!!!! DẬY.....ẬY...Y. làm cả nhà xíu ngất ngửa.

Chú thích “nhà của mimi”: mimi là chú chó cảnh đáng yêu của nhà anh, nhà của nó nằm cách mao xí cũ khoảng 5-7m và anh nằm giữa khoảng đó.

- con gái, con gọi khẽ chớ mà con gọi Quân là gì vậy con. Mẹ Lam (tên mẹ anh) nói khẽ với nó.

- dạ con gọi gì đâu, ak con gọi chồng ơi dậy mà hì hì. Nó cười hì hì nói lại nhưng thật ra nó ngại lắm chứ bộ.

- đâu có ta vừa thấy con gọi là.... chưa để bà Lam nói hết nó đã nhanh miệng đáp lại:

- đâu con gọi gì đâu mẹ thui con dìu Hoàng Quân vào nhà nha, bye mẹ iu. Nó nói nhanh rồi nói là dìu nhưng được 1 đoạn thì lôi anh vào nhà.

Phòng tân hôn.

- Ngọc Anh ơi anh ôm em nhé, anh nhớ em lắm đó. Anh lướt khướt cứ lôi nó lại để ôm nó.

- anh làm gì vậy hả. Nó ra sức đẩy anh ra và: aaaaaaa thầy ơi nhẹ thui, á thầy ui đâu em aaaa.

- từ từ để anh, ngoan nào Ngọc Anh anh sẽ nhẹ tay mà. Anh như đã tỉnh hơn, nhẹ nhàng an ủi nó, nhưng dường như anh vẫn luôn gọi nó là Ngọc Anh thì phải, vậy Ngọc Anh là ai vậy?.

- á á haha được rùi haha. Nó nhảy tưng tưng như con khỉ thì bị anh kéo tay lôi lên giường: xong rùi, Ngọc Anh, anh muốn ôm em ngủ. Cứ thế anh kéo nó cho nó rúc vào lòng anh và ngủ thiếp đi, nó thầm nhủ: thầy ơi em không phải Ngọc Anh.

Ở bên ngoài một biệt đội mờ ám là ba mẹ anh, chị 2 anh, anh 2 nó và bác quản gia đang nghe lén anh và nó và “ờ hớ” họ đang nghĩ là anh và nó đang...... (gia đình này thật là mờ ám đó ak nha, ak quên giới thiệu chút:

Lưu Ngọc Diệu Lam- mẹ chồng nó, mẹ anh

Tính tình: hiền lành hòa nhã và có tâm hồn đen tối (theo ý là luôn nghĩ hắn và nó.... mỗi khi họ gặp nạn trong phòng)

Triệu Vũ Hoàng Minh - cha chồng nó,cha anh

Tính tình: hơi nghiêm nghị nhưng tâm hồn đen tối vẫn đang phát triển đều đều.

Triệu Hoàng Mỹ Vân – chị gái anh, chị chồng nó.

Tính tình: kiêu sa pha chút lạnh lùng, có phần giống anh về khoản tính cách nhưng thật ra cũng rất hòa nhã hiền lành.

Hoàng Minh Tuấn Phong – caca nó, anh vợ anh

Tính tình: chỉ 2 từ mà thui: lạnh lùng (thế mà cũng nhảy vô nhà người ta coi kịch)

Giải đáp 1 chút về người anh vừa kêu:

Triệu Tường Ngọc Anh, tính ra là em của anh nhưng vì từ nhỏ đã bị mất tích và vô tình được Tường gia nhận nuôi và cũng vô tình hơn là anh và cô yêu nhau, và khi sự thật được hé lộ, anh vẫn chưa thể tiếp nhận được nó thì lại phải đau khổ rời xa mãi mãi người em gái và là người yêu của anh trong 1 vụ tai nạn xe, từ đó anh trở lên lạnh lùng và gần như vô cảm, anh lấy nó là vì lo cho ba mẹ và cũng chỉ thế mà thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện