chương 3/ 44

Cùng lúc đó trong một tòa nhà lớn ở phía bắc quảng trường Berkeley, Amy Malory cuối cùng cũng đang chuẩn bị đi ngủ. Nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, nơi cô ngồi chải mái tóc đen dài của mình, cô thấy mẹ cô, Charlotte, đang di chuyển nhẹ nhàng trong căn phòng, giúp vú Agnes mang đi trang phục lộng lẫy mà Amy đã mặc, lục tục mang đi đôi tất ren, đôi giày đế bằng, và đôi găng tay buổi tối phớt hồng của cô.

Cô đang tìm cách để nói với cha về việc cho cô một người hầu gái riêng. Cả hai chị của cô, Clare và Diana, đều có người hầu riêng, và đã mang theo khi các chị ấy rời nhà đến sống với những người chồng mới. Nhưng Amy luôn luôn phải chia sẻ người hầu với một ai đó, và bây giờ bên cạnh cô chỉ còn lại duy nhất vú Agnes, người đã chăm sóc Charlotte từ khi bà còn nhỏ. Amy cần một người không bảo cô phải làm những gì thì mới đúng quy tắc, cũng như không phải la rầy hay hướng dẫn nhiều như đối với những người hầu khác. Giờ đang là thời điểm quan trọng và... và Amy không thể tin nổi cô đang nghĩ về những chuyện nhỏ nhặt thế này khi cô vừa trải qua một ngày thú vị nhất trong đời mình.

Thực ra, có một ngày khác còn đáng say mê hơn, ngày mà cô sẽ chẳng bao giờ quên, ngày mà cô đã nhớ đến không biết bao lần trong sáu tháng qua kể từ lúc nó xảy ra. Đó là ngày cô gặp những người anh trai của Georgina Malory và đi đến quyết định quan trọng cả đời, gần như là trơ trẽn, là cưới một người trong bọn họ. Và không phải cô đã thay đổi ý định sau những tháng vừa qua. Cô chỉ không thể hình dung được làm cách nào cô sẽ thực hiện được mục tiêu của mình khi người đàn ông cô muốn đã lên tàu quay trở lại Mỹ và cô chẳng thể gặp lại anh nữa.

Thật là mỉa mai khi điều khiến cho hôm nay trở thành ngày đặc biệt nhất đối với cô, bên cạnh sự thật rằng cô tưởng như đã phải chờ đợi mãi mãi để có cơ hội tham gia vào thế giới của những người trưởng thành - và buổi ra mắt của cô đã thành công rực rỡ - chính là việc nghe trộm được cô George và chú James tranh luận, hoặc hơn tranh luận một chút, là cãi nhau, bởi lá thư đã báo cho họ rằng năm người anh của cô ấy đang trở lại nước Anh vào ngày đứa con đầu lòng của cô ra đời. Tin này thực sự là tin ngọt ngào nhất trong ngày hôm nay của Amy.

Anh đang quay trở lại.

Giờ cô đã có cơ hội để làm anh lóa mắt bằng sự thông minh và nét quyến rũ của mình, làm anh phải chú ý đến cô, bởi chắc chắn anh không hề để ý đến cô vào lần đầu họ gặp mặt. Anh chắc không thể nhớ đã gặp cô vào lần đó, nhưng tại sao thế? Cô chỉ biết im lặng và sửng sốt bởi những gì mà cô cảm nhận được về anh, và rõ ràng những cảm nhận đó chắc chắn làm cho cô không thể hiện được vẻ hoạt bát nhất của mình. Sự thực là Amy đã lớn lên về cả thể xác lẫn tâm hồn từ vài năm trước, bởi thế mà việc chờ đợi được chính thức gia nhập cùng những người trưởng thành đã hoàn toàn làm cô thất vọng, và sự nhẫn nại không phải là một trong những đức tính đáng quý của cô.

Cô thực sự đã trở thành một kẻ trơ tráo khi cô lựa chọn, và hướng mình vào việc tai hại ấy. Một tí xíu e thẹn hay ngượng ngùng cô cũng chẳng có, y như những gì cô dự đoán. Và cô có sự bao bọc của gia đình, ít nhất, đã giữ cho bản tính táo bạo đến không biết xấu hổ của cô ít bộc lộ ra để cô không làm mọi người thất vọng với cái mặt dày của mình. Hành vi trơ tráo dĩ nhiên là không hại gì và thậm chí là rất tốt đối với những kẻ trác táng trong gia đình - và nhà Malory có thừa sự công bằng khi san sẻ những điều đó - nhưng nó lại chẳng phù hợp chút nào với nữ giới. Jeremy đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng bởi cô cực kỳ yêu mến ông anh họ đặc biệt này, và từ khi họ trở thành những người bạn thân thiết, cô không bao giờ giấu giếm bản tính thực sự của mình với anh ấy.

Và cô cũng sẽ không che giấu tính cách mình với anh trai của cô George nữa, không che dấu bất cứ khi nào cô ở bên cạnh anh. Nếu chuyện đó xảy ra, cô sẽ trở thành kẻ trơ trẽn nhất bất cứ nơi nào anh có mặt - trong trường hợp cô thôi không im bặt vì những cảm xúc xáo trộn một lần nữa - bởi cô sẽ dồn hết tâm trí vào anh. Anh không quay lại nước Anh để sinh sống, mà chỉ đơn thuần là ghé thăm thôi, nên cô sẽ có rất ít cơ hội để làm anh để ý đến cô; với khoảng thời gian ít ỏi của mình cô cần tận dụng từng chút để hiểu thêm về anh.

Việc phát hiện ra người chồng tương lai của cô - Amy chỉ một kẻ vô dụng nếu không tin chắc anh chính là người chồng tương lai của mình - dần đơn giản khi cô trở nên thân thiết hơn với cô George, người chỉ hơn cô bốn tuổi. Cô bắt đầu ghé thăm Georgina khi cô ấy và chú James vẫn còn sống cùng với chú Tony trên đường Piccadilly. Sau đó là lúc họ bắt tay vào trang hoàng cho ngôi nhà mới trên quảng trường Berkeley, Amy đã tình nguyện giúp đỡ với tất cả lòng nhiệt thành. Và cứ mỗi lần viếng thăm cô đều khéo léo hướng câu chuyện xoay quanh những người anh trai của Georgina khiến Georgina có thể kể mọi điều về họ mà Amy không cần phải đặt bất cứ câu hỏi nào.

Cô không muốn sự quan tâm mang tính chất cá nhân của mình bị lộ, càng không muốn bị người ta nói rằng cô quá trẻ so với người đàn ông mà cô muốn quyến rũ. Lúc ấy có thể cô còn trẻ con thật, nhưng không phải bây giờ. Và Georgina, với nỗi nhớ da diết về những người anh của mình, luôn vui sướng nói về họ, thuật lại những rắc rối thời thơ ấu và cả những lần chơi khăm mà tất cả bọn họ đã gây ra cho cô, nhiều bằng các chuyến phiêu lưu và cả những bất hạnh họ gặp phải từ khi bước vào tuổi trưởng thành.

Amy được biết rằng Boyd là người anh trẻ nhất, hai bảy tuổi và nghiêm túc như một ông già. Drew, hai mươi tám tuổi, đểu đến mức quỷ sứ cũng phải đề phòng và là người luôn mang lại tiếng cười cho cả gia đình. Thomas tròn ba mươi hai tuổi và có tính nhẫn nại của một vị thánh. Không gì có thể làm cho anh mất bình tĩnh, ngay cả với chú James, người đã bắn thẳng vào mặt hồ yên ả ấy. Warren, vừa bước qua tuổi ba mươi sáu, là một kẻ kiêu căng, và là người có miệng lưỡi cay độc nhất trong gia đình. Một con gà mẹ xù lông, Georgina gọi thế, và một tên đểu cáng bất cứ chỗ nào có dính đến đàn bà. Và Clinton, người anh cả của gia đình Anderson, bốn mươi mốt tuổi, là người rất nghiêm khắc, không bao giờ xử sự mà không suy nghĩ và rất hợp lý khi cho rằng anh giống với Jason Malory, người chủ cả gia tộc Malory và là Hầu Tước Haverston đời thứ ba. Thực tế là, cả hai người đều đã nói những lời giống y như nhau một cách đầy kinh ngạc khi họ gặp nhau, thật hiển nhiên khi ở nơi công cộng họ đều phải giữ cho quá nhiều ông em trai phải cư xử một cách đúng đắn.

Amy đã thất vọng một thời gian sau khi khám phá ra rằng, năm anh chàng đẹp trai nhà Anderson, và tất cả đều trông rất đặc biệt, người cô chọn thực sự là người ít thích hợp với cô nhất. Nhưng sau đó, cô đã thực sự không lựa chọn anh. Cảm xúc mà anh đã khuấy động trong cô đã làm việc đó, nói với cô không chút nghi ngờ rằng anh chính là người đàn ông của đời cô. Không một ai trong những người anh trai còn lại đã khiến cô có cảm giác ấy, hay bất kì một người đàn ông nào khác, và cũng không có ai trong trong đêm nay, khi cô nhận được những lời tán dương từ những ứng cử viên sáng giá để giành lấy sự chú ý của cô. Và nghe được các cô George và Roslynn hồi tưởng lại những gì họ đã cảm thấy khi lần đầu gặp gỡ các ông chồng của họ, Amy dĩ nhiên là hiểu những cảm xúc đó ý nghĩa như thế nào.

Không có bất kỳ một sự giúp đỡ nào, hoàn toàn không. Và cô có đủ lạc quan cũng như đủ sự tự tin chắc chắn, đặc biệt là sau thành công vang dội của cô tối nay, để cảm thấy rằng cô sẽ không gặp trở ngại nào đâu... à, thực ra thì có một ít - quả thật, một số vấn đề lớn - nhưng tất cả những điều đó sẽ bị khuất phục thôi miễn là cô có thể tiếp cận được anh, và bây giờ thì cô có thể làm được điều đó.

"Ở đây, ngay bây giờ," mẹ cô nói ngay khi tiến đến bên cạnh Amy và chải tóc giúp cô.

"Con hẳn phải kiệt sức rồi, và không ngạc nhiên chút nào. Mẹ tin là con đã nhảy tất cả các điệu vũ."

Bình minh sẽ ló rạng trong một giờ nữa, nhưng Amy không cảm thấy mệt. Cô vẫn còn quá lâng lâng cùng sự vui sướng để có thể đi ngủ. Nhưng Charlotte sẽ ở lại và nói chuyện trong vài giờ tới nếu cô thú nhận điều đó, nên cô gật đầu, cô cần một chút thời gian cho bản thân trước khi sự mệt mỏi xâm chiếm bản thân cô.

"Tôi biết cô bé sẽ thành công," Agnes phát cáu vì cái tủ quần áo, mái đầu hoa râm của bà gật lên gật xuống.

"Và cũng biết cô bé sẽ khiến cho cô con gái lớn nhất của bà phải hổ thẹn, Lotte. Thật may là bà đã cho chúng đi lấy chồng trước khi con bé ra mắt. Bà chủ có nghe tôi nói không thế?"

Agnes đáng lý ra không có nhiệm vụ quản lý Amy. Charlotte cũng chia sẻ chung quan điểm ấy, nhưng không bao giờ giải thích hay nghĩ đến việc sẽ để người hầu gái này về đúng chỗ của bà ấy. Những vết tàn nhang của bà đã nhạt màu, bà giờ đây cũng tròn trĩnh như các tiểu thiên thần ấy, và các ngón tay thì không thể nhanh nhẹn hơn được nữa, nhưng Agnes đã ở đây quá lâu đến mức yêu mến gia đình này, và đó là lý do.

Amy thở dài một mình. Rất tốt và hợp lý khi nghĩ đến việc thay thế Agnes bằng người hầu gái riêng của cô, nhưng cô biết cô sẽ không bao giờ làm điều đó, không bao giờ khi điều đó có thể làm cho bà tổn thương. Charlotte hơi cau mày với nhận định của Agnes khi bà nhìn ánh mắt của Amy qua tấm gương. Bà vẫn là một người phụ nữ đẹp ở tuổi bốn mốt, mái tóc vẫn chưa điểm chút hoa râm cùng đôi mắt nâu ấy đã di truyền cho tất cả những người con trừ Amy, người giống Anthony, Reggie và Jeremy có mái tóc đen và đôi mắt xanh thẫm đầy mê hoặc của cụ bà của dòng họ Malory, theo lời đồn là một người Gypsy (thuộc Ấn Độ). Ông bác Jason đã có lần nói riêng với cô đó không phải là lời đồn mà trăm phần trăm là sự thật. Và cô không thể chắc chắn bác ấy có đang trêu chọc cô không nữa.

"Mẹ tin là các chị con có lẽ có chút ghen tị với con tối nay đấy," Charlotte nói, "dĩ nhiên là trừ Clare."

"Clare quá hạnh phúc với Walter của chị ấy để nhớ rằng chị ấy phải mất hai năm mới tìm thấy anh ấy." Và chính sự tỉ mỉ, hoặc kiên nhẫn của chị ấy, đã được đền đáp, bởi Walter có tước vị rất cao. "Mà điều gì khiến chị ấy phải ghen tị trong khi chị ấy sắp trở thành một bà công tước hả mẹ?"

Charlotte cười toe toét. "Rất tốt."

"Và mặc dù con không có người trực tiếp làm chứng - Amy giờ vẫn còn bực bội vì mọi người đã bắt cô phải đợi đến lúc mười tám tuổi, trong khi chị Diana đã được cho phép ra mắt khi chị ấy mới mười bảy tuổi rưỡi - con đã nghe mọi người nói rằng chị Diana cũng có rất nhiều anh chàng vây quanh chị ấy như con vậy. Và chị ấy đã tình cờ phải lòng người đầu tiên va vào cái cửa sau."

"Hoàn toàn chính xác." Charlotte thở dài. "Điều đó làm mẹ nhớ ra chúng ta sẽ bị tấn công tới tấp vào ngày mai đấy, hoặc đúng hơn là hôm nay, với tất cả những chàng trai trẻ hy vọng sẽ làm con lóa mắt ở buổi vũ hội. Con thực sự phải đi ngủ một chút đi, hoặc con sẽ không phải là người cuối cùng kết thúc tiệc trà đâu."

Amy cười khúc khích. "Ồ, dĩ nhiên con sẽ là người cuối cùng mẹ à. Con sẽ tận tưởng từng phút của trình tự tỏ tình, cho đến khi nào người đàn ông con muốn bắt cóc con đi."

"Diễn tả mới thiếu tế nhị làm sao," Charlotte kêu lên. "Bắt cóc con đi, thật là. Con bắt đầu có giọng giống con trai của James rồi đấy."

"Hay lắm, chuông địa ngục điểm rồi, mẹ không nghĩ thế sao?"

Mẹ cô bật cười. "Thôi nào dừng ở đây. Và đừng để bố con nghe thấy con bắt chước Jeremy đấy, hoặc là ông ấy sẽ có vài lời với ông em trai, và James Malory thì chẳng giỏi việc bông đùa, gợi ý, hay đưa ra những lời khuyên đâu. Mẹ thề đấy, cho đến hôm hay mẹ vẫn khó mà tin hai người là anh em, họ quá khác nhau."

"Cha không giống bất kì người anh em nào cả, nhưng con thích cha luôn là chính mình như vậy."

"Tất nhiên rồi con yêu," Charlotte đáp lại, "như sự nuông chiều ông ấy giành cho con."

"Không phải lúc nào cũng chiều đâu mẹ, nếu không con đã chẳng phải đợi..."

Những từ cuối cùng trở nên nhỏ dần ngay khi Charlotte cúi xuống và ôm cô thật chặt. "Đó là lỗi của mẹ, con yêu, và đừng giận một người mẹ muốn giữ con gái bé bỏng của mình thêm một chút thời gian được không con. Con đã lớn lên quá nhanh. Con là đứa cuối cùng, nhưng sau thành công đêm nay, mẹ biết con sẽ "bị bắt cóc" chẳng bao lâu nữa bởi một người đàn ông tuyệt vời. Mẹ muốn điều đó, tất nhiên rồi, nhưng đừng đùng một cái như thế. Mẹ sợ mẹ sẽ nhớ con nhiều nhất khi con rời nhà để kết hôn. Giờ thì ngủ một chút đi con."

Sự kết thúc đột ngột câu chuyện của mẹ làm Amy giật mình, cho đến khi cô nhận ra mẹ sắp rơi nước mắt, và đó là lý do tại sao bà đã vội vàng kéo vú Agnes đi ra với bà. Amy thở dài, lẫn lộn giữa hai cảm xúc hy vọng và sợ hãi trước những lời tiên đoán của mẹ. Charlotte sẽ nhớ cô nhất nếu Amy đạt được ước vọng của mình, bởi cô sẽ chuyển đến Mỹ, ngăn cách cả một đại dương giữa cô và gia đình mình, để sống với người đàn ông mà cô lựa chọn. Cho đến lúc này, cô không thể nhận thức được mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này. Những cảm xúc chết tiệt. Tại sao họ lại không phải là những người Anh hả trời?

Bình luận





Chi tiết truyện