Warren chơi bài với Clinton và hai quý ông người Anh trong suốt cả buổi tối. Anh lấy lý do mình chẳng hiểu rõ luật chơi cho lắm, để làm cái cớ cho việc thua mất hai trăm bảng hơn cái thực tế anh thua là vì không chú ý vào trò chơi. Anh cố nghĩ mình đến đây tối nay để tìm cho mình một cô tình nhân. Nhưng ngay khi nhìn thấy Amy xuất hiện, anh đã chẳng thể chú ý đến bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Cô vẫn đang đứng ngoài kia nhảy nhót với hàng tá người hâm mộ. Và họ vẫn đang đòi hỏi được ở bên cô vào lúc này. Em gái anh đã nhấn mạnh điều đó. Anh chỉ có thể hy vọng rằng họ sẽ thu hút được sự chú ý của cô và khiến cô theo đuổi một mục tiêu mới.
"Không phải lần nữa chứ, anh chàng Mỹ", người đàn ông ngồi bên trái Warren phàn nàn - và đó không phải là lần đầu tiên.
Warren nhìn xuống những quân bài đang bị vò nát trong lòng bàn tay mình, lần nữa. "Xin lỗi", anh nói và lách người ra khỏi chiếc bàn. Rồi nói với người anh trai của mình, "Em sẽ quay về khách sạn."
"Một quyết định khôn ngoan nhất, nhất là với tâm trạng của cậu hiện nay."
"Này đừng gây chuyện với em, Clinton".
"Anh không định làm vậy. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng mai."
Họ đã lên kế hoạch đi thăm Georgina một lần nữa trước khi nhổ neo vào buổi sáng, nhất là khi cô ấy vẫn chưa được phép xuống bến cảng để tiễn họ. Warren cũng được tính vào kế hoạch đó, tuy nhiên, bây giờ anh định cáo lỗi không tham gia. Bởi anh không nhổ neo, và anh có thể thăm em gái mình sau. Thực tế, ngay khi cô ấy có thể đi ra ngoài được, anh đã ghé qua và đưa cô ấy cùng với Jacqueline ra ngoài. Thật là dễ chịu khi độc chiếm họ mà không phải lo lắng về sự gián đoạn của người khác trong nhà của cô ấy. Nhưng mặt khác sẽ là khôn ngoan hơn khi tránh càng xa càng tốt khỏi Berkeley Square.
Warren giữ cho chiếc thảm trong phòng khiêu vũ rời ra khỏi đường đi của mình. Anh thậm chí còn cố gắng không định vị vị trí của Amy và đám người tán tỉnh mê muội của cô, nhưng có lẽ anh nên thử, chỉ để chú ý rằng cô không có ở đó. Cô đang đợi anh trong đại sảnh, giấu mình đằng sau chậu cây dương xỉ.
Đường viền của chiếc váy xanh dài hợp với đôi giày mềm đã thu hút ánh mắt anh. Anh không định dừng lại. Cô thậm chí còn chẳng cho anh lựa chọn, cô nhảy ra trước mặt anh và chặn đứng đường đi của anh.
"Em cho rằng vừa rồi anh đang cực kỳ giận giữ với em ?" là câu hỏi mở đầu của cô.
Đối với sự tự tin của cô, thì giọng nói của cô lúc này thực sự nghe như có một chút thận trọng. Nhưng nó cũng chẳng làm xoa dịu anh một tý nào.
"Cô có thể nói như vậy. Thực tế, sẽ là tuyệt vời nhất nếu tôi chẳng bao giờ phải gặp lại cô lần nữa."
Vì một lý do không thể giải thích được, cái câu trả lời đó đã loại bỏ ánh nhìn cảnh giác và đặt lại trong đôi mắt xanh thẫm ấy cái nhìn lấp lánh tinh quái. "Oh, anh chàng yêu quí, lời của anh nghe có vẻ khốc liệt làm sao. Tốt thôi, miễn là chúng ta còn giữ những cảm xúc mạnh mẽ này, anh cũng có thể biết rằng em vẫn cảm thấy bất mãn với anh. Anh thực sự không cần phải nói với họ về chuyện của chúng mình, Warren"
"Không phải là chúng ta, chỉ có cô thôi".
"Như nhau cả", cô sung sướng nói."Em hy vọng anh biết em sẽ không nghe cái kết thúc bây giờ."
"Tốt. Có lẽ họ có thể làm cô hiểu ra. Chúa biết cô chẳng chịu nghe tôi."
"Họ sẽ nhấn mạnh rằng anh khá là không thích hợp, nhưng đó là điều mà chúng ta vốn đã biết rồi, nhỉ."
"Tôi biết điều đó còn cô thì lờ nó đi."
"Tất nhiên. Ý thức chả có nghĩa gì với nhưng cảm giác mà anh khuấy động."
"Chúa ơi, đừng có bắt đầu lần nữa chứ".
Anh bước vòng sang một bên chỗ cô đang đứng. Còn cô thì cố gắng đuổi theo anh cho đến khi cô chặn đường anh lần nữa.
"Em chưa nói xong, Warren"
"Tôi thì có."
"Anh có nhận thức được anh đã cho họ cơ hội để tranh luận với cha của em về quyết định của ông ?"
"Ý cô là đã có một vài sự kiện tốt đẹp thực sự xảy ra tối nay ?", anh đáp lại.
"Đừng có vẻ hy vọng quá như vậy. Nó chỉ đơn thuần là chúng ta sẽ phải trốn đi"
"Đừng nín thở, Amy. Nhưng nói cho tôi biết, làm thế nào để gửi cô về vùng nông thôn ? Tôi tưởng đó là điều quan tâm chính của cô."
Cuối cùng cô cũng trông không tự tin lắm. "Đó vẫn là một khả năng, nhưng anh không cần phải lo lắng về điều đó. Em sẽ quay lại ngay lập tức."
"Để bị gửi đi lần nữa ?"
"Tương tự như thế, như em vẫn sẽ lại quay lại."
"Hãy hy vọng rằng tôi đã nhổ neo vào lần thứ ba."
Nàng lắc đầu với anh với vẻ hơi chán nản. "Em biết anh đang cố làm cho em tức giận với anh, và nhắc nhở anh rằng, nó đang hiệu quả một cách đáng khâm phục. Nhưng thật tiếc cho anh, em sẽ tha thứ cho anh vào sáng mai."
"Tôi sẽ không đáp lại đặc ân đó"
"Chắc chắc anh sẽ".
Anh cuối cùng phải thở dài trong bực bội "Khi nào cô mới hiểu ra, Amy ? Cô nên chống lại tôi chứ không phải động viên tôi."
"Cho em xem văn bản viết về điều đó đi".
"Cô hoàn toàn biết rằng hành vi của cô là rất đáng xấu hổ."
"Em cũng cho là như vậy, nhưng em không hề liều lĩnh như thế này với bất kỳ ai trừ anh. Em chưa từng nói với anh điều đó ?"
Cô đã, nhưng anh vẫn không tin điều đó. Và nếu cô không phải là đang có mang...
"Cô hy vọng đặt bẫy tôi với một đứa trẻ bên hông, phải không ? Đó là tại sao cô quyết tâm vào được giường của tôi."
Trời, anh tấn công quá nhanh. "Tại sao lại phải có một động cơ ẩn giấu bên dưới cơ chứ ? Anh phải biết bản thân anh đáng khát khao đến thế nào. Tại sao em không thể muốn anh cho bản thân em ?"
"Tôi không hề đáng khát khao tý nào" và anh đã dành ra nhiều năm trời để tạo ra một cái vẻ ngoài như vậy.
"Ah, nhưng em sẽ sửa chữa tất cả mọi thứ. Anh sẽ trở thành một con người được yêu mến, quyến rũ như Drew, kiên nhẫn như Thomas. Không có nhiều thứ chúng ta có thể làm cho cái tính khí nóng nảy của anh, trừ khi bảo đảm rằng nó sẽ chẳng có lý do gì để mà xuất hiện. Vì vậy, anh thấy đấy, anh có thể tiếp tục thô lỗ như hiện tại, và nó sẽ chẳng tạo nên điều gì khác biệt. Đó là con người anh sẽ trở thành khi chúng ta kết hôn và em mong chờ điều đó."
Warren có một chút kinh sợ trước sự tự tin của cô. Anh phải tống khứ cảm giác rằng có khả năng có thể là cô có một phép màu nào đó để thực hiện điều kỳ diệu này.
"Chẳng ai có thể lạc quan như thế, Amy"
"Nếu anh có thể nhìn thấy mặt tốt của con người như em, anh sẽ không nghi ngờ về điều đó."
Cô bước sang một bên và để anh qua. Warren không hề thử nói thêm một lời nào lần này. Cô luôn luôn xoay sở để chiếm thế thượng phong.
Nhưng khi anh mới đi xa được khoảng 3 feet thì cô gọi to,"Em tham gia buổi tối này chỉ bởi vì em biết anh sẽ ở đây. Đừng vắng mặt quá lâu lần nữa, hoặc bây giờ khi anh ở Albany có một mình, em sẽ đến chỗ anh đấy."
Cái ý nghĩ đó làm anh khiếp sợ. Amy, với một cái giường trong tầm tay ? Anh sẽ phải tìm cách đổi khách sạn ngay sáng mai.
"Chúng ta có thể đi rồi, chú James", Amy nói vậy khi cô gia nhập cùng ông chú tại bàn ăn.
"Ơn Chúa", James đáp lại, chỉ nghĩ đến điều đó và thêm vào,"Sao rời đi sớm thế?"
"Vì Warren đã đi rồi"
James đảo mắt và rời đi để lấy áo choàng của họ. Anh sẽ phải nói chuyện với con quỷ nhỏ này, và trên đường về nhà là thời gian tốt để nói chuyện. Và anh không định để con bé này kích động anh như lần trước nữa, đến nỗi anh không thể xen một lời nào vào. Anh không thể tưởng tượng được con bé này lấy đâu ra cái tính liều lĩnh như thế.
Những đứa con của Eddie luôn ứng xử gương mẫu, trời ơi, anh tự hỏi có phải là do ảnh hưởng gần đây của Jeremy đã gây ra sự ly khai của Amy với sự thẳng thắn và tỉ mỉ. Hiển nhiên rồi, chắc chắn là thế. Hai đứa chúng nó đã lêu lổng quá thường xuyên, và mưu mẹo của thằng quỷ đó với những thành tích bất hảo đã ảnh hưởng đến cái con bé nhạy cảm này.
James vẫn giữ cái quan điểm đó khi xe ngựa đến, và khoảnh khắc cánh cửa đóng lại đằng sau họ, anh nói với Amy, "Jeremy sẽ phải trả lời cho chuyện này, hãy xem nếu thằng bé đó không trả lời."
Amy, tất nhiên, chẳng hiểu ông chú của mình đang nói về cái gì cả. "Vì cái gì ?"
"Sự phô trương của cái tính liều lĩnh khó coi mà cháu đã thể hiện với chúng ta tối nay"
"Cậu ấy thì có liên quan gì đến chuyện này ?"
"Hiển nhiên rằng cháu đã học từ nó."
Cô âu yếm mỉm cười với chú mình. "Vô lý. Cháu luôn có khuynh hướng nói ra mọi thứ trong đầu. Cháu chỉ luôn kiềm chế làm thế cho đến tận bây giờ."
"Cháu nên tiếp tục kìm lại."
"Thông thường cháu sẽ làm thế, nhưng trường hợp của Warren thì cần sự thẳng thắn."
"Chẳng có tình huống nào với cái cục đất chưa được khai hoá đó cả. Cháu đang ra vẻ thừa nhận mọi chuyện chỉ để bảo vệ hắn, vì một vài lý do ngu ngốc nào đó như là cảm thấy lấy làm tiếc cho hắn. Cứ tiếp tục đi. Ta hoàn toàn thông cảm. Đừng có bao giờ nhắc đến chuyện này lần nữa."
"Cháu không thể làm thế, chú James."
"Tất nhiên cháu có thể. Thử đi", anh nói, có chút tuyệt vọng.
Amy lắc đầu. "Cháu không biết tại sao chú thật khó khăn trong việc chấp nhận chuyện này như thế. Chú sẽ không phải sống với anh ấy mà."
"Và cháu cũng không", James nhấn mạnh. "Ta chẳng thể nghĩ ra một người đàn ông độc thân nào không thích hợp hơn cả hắn.."
"Anh ấy khá là thích hợp", cô chen vào. "Chú chỉ không thích anh ấy."
"Điều đó thì không cần phải nói, nhưng nó chẳng có liên quan gì đến chuyện này cả." Và đã đến lúc cho những thực tế đơn giản. "Hơn nữa, hắn không muốn cháu, cháu gái thân yêu của ta. Cháu đã nghe hắn nói rồi đấy."
"Cháu tình cờ biết rằng điều đó không đúng."
James ngồi nhướn về phía trước, cơ thể của anh căng thẳng trước trận đấu, dù thủ phạm không hiện diện. "Làm thế quái nào cháu lại biết điều đó ?" anh hỏi.
Amy phớt lờ dấu hiệu của trận chiến. "Đừng để ý làm sao cháu biết. Vân đề là, đó là quả bóng và xiềng xích đến cùng với cháu làm cho anh ấy không muốn. Nhưng cháu sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để làm anh ấy đổi ý và muốn cưới cháu. Nếu cháu thất bại, nó sẽ không phải vì sự can thiệp của chú. Nếu cháu thất bại, nó sẽ phải vì anh ấy không muốn cháu. Đó là thứ duy nhất cháu chấp nhận. Còn nếu không cháu sẽ không bao giờ từ bỏ, kể cả nếu cháu phải chạy theo anh ấy về Mỹ. Vì thế đừng thử ngăn cản cháu, chú James. Nó sẽ chẳng tạo nên kết quả tốt nào đâu."
Bị cản trở như thế chẳng tốt với bản tính của James chút nào. Mặc kệ con bé có làm thế hay không. Vì anh đơn giản sẽ giết cái tên bất lịch sự đó. Nhưng George sẽ không thích thế. Có thể sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Chết tiệt thật.
"Cha cháu sẽ không bao giờ cho phép hắn, cô bé thân yêu, cháu có thể nhờ vào điều đó."
"Sau khi cháu nói chuyện với cha, cháu chắc chắn ông sẽ không cho phép."
"Vậy cháu sẽ phải quên hắn đi."
"Không", cô kiên quyết nói. "Thật không may, nhưng có gì đó để cho cháu mong chờ."
"Bỏ đi, Amy, thằng đó quá già so với cháu. Khi cháu vào tuổi hắn ta, hắn sẽ bị lảo đảo với cây gậy và một cái lưng còng."
Cô phá lên cười thích thú. "Bình tĩnh lại nào, chú, anh ấy chỉ hơn cháu 18 tuổi. Mười tám năm sau, chú có muốn lảo đảo như thế không?"
Vì James đang ở trong thời kỳ sung sức nhất, anh chắc chắc không muốn thế. Thực tế, mười tám năm sau, Jack sẽ bắt đầu thu hút đàn ông và anh hoàn toàn mong chờ được đánh bất kỳ tên nào trong số chúng.
"Được rồi, vậy thì hắn sẽ không lảo đảo , nhưng mà.."
"Đừng lải nhải mãi về sự cách biệt tuổi tác, được không chú. Cháu đã nghe đủ về nó từ Warren rồi."
"Vậy sao cháu không chịu lắng nghe người lớn"
Cô cho ông chú của mình một cái nhìn chán ghét khi tiếp nhận câu nói đó. James phần nào tự hào về bản thân. Nhưng cô nhanh chóng bắn rơi nó.
"Tuổi tác chỉ là thứ yếu, và đó là điều chẳng thể sửa đổi được. Cháu thích tập trung vào những thiếu sót của Warren những thứ có thể sửa chữa được cơ."
"Cháu nhận ra những thiếu sót của hắn ?"
"Cháu đâu có mù."
"Vậy cháu nhìn thấy cái quỷ gì trong người đàn ông đó."
"Hạnh phúc trong tương lai của cháu", cô đơn giản nói.
"Cháu tìm ở đâu ra quả cầu tiên tri đó vậy ?"
Amy cười. "Chú có biết rằng Warren cũng nói điều tương tự như thế."
"Trời ơi, đừng bao giờ nói thế. Ta không bao giờ nghĩ giống như cục đất chết tiệt đó."
"Anh ấy nói giống hệt như thế, cháu chắc đấy."
Mắt James nheo lại một cách đáng ngờ. Có phải con bé vừa áp đảo người lớn ? Tốt thôi, rốt cuộc thì con bé cũng là một Malory. Dựa vào cách con bé nhanh chóng lấy lại phong độ. Anh gần như thấy tương lai cho cái tên Mỹ - đừng hòng anh làm thế.
"Tốt thôi, cô bé thân yêu, nhưng cháu thực sự không muốn bàn cái âm mưu đó với ta, phải không ?"
Cô nhìn với ánh mắt thất kinh. "Lạy chúa. Chú vừa nghiền nát xương cháu chỉ trong vài giây."
"Chắc vậy."
Amy vứt bỏ mọi sự giả vờ để nói một cách lạnh lùng, "Cháu đã quyết định, cháu sẽ chống lại với bất kỳ người nào trong gia đình phản đối."
James phản đối trong thâm tâm. Chuyện này thực sự không tốt chút nào.
"Amy, thật ra.."
"Chú James, sẽ chẳng tốt tý nào nếu chúng ta cứ tiếp tục bàn luận về chuyện này. Kể từ lần đầu tiên cháu gặp anh em nhà Anderson sáu tháng trước, cháu đã biết Warren là người đàn ông dành cho cháu. Đó không phải sự bốc đồng. Một người Anh có lẽ sẽ thích hợp hơn, tất nhiên, nhưng điều này chẳng dính dáng gì đến lựa chọn cả, tất cả đều liên quan đến cảm xúc. Cháu tin rằng mình đã phải lòng Warren."
"Khốn kiếp", đó là tất cả những gì James nói.
"Cháu cũng thấy thế. Đó là những gì anh ấy bắt cháu phải chịu mỗi khi anh ấy ở quanh."
"Ta sẽ không nói ta rất tiếc", James càu nhàu.
"Cháu không nghĩ là chú sẽ" Và cô tặng anh một nụ cười toe toét. "Nhưng hăng hái lên, chú, cháu bắt anh ấy phải chịu đựng những gì còn tồi tệ hơn rất, rất nhiều.
Bình luận
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1