chương 2/ 44

Khi đi ngang qua khu mua sắm mới mở trên quảng trường Berkeley, London, Georgina và James Malory đã đi đến quyết định gạt chủ đề về chuyến viếng thăm sắp tới của các anh trai cô qua một bên, ít nhất là cho thời gian còn lại của đêm nay, bởi đó là chủ đề mà cả hai không có cùng quan điểm, và chắc chắn là họ chưa bao giờ có cùng quan điểm về vấn đề này. Công bằng mà nói, Georgina hiểu rõ những cảm xúc của chồng mình. Suy cho cùng các anh trai của cô đã đánh anh một trận tơi bời rồi đem nhốt vào hầm rượu. Người tức giận nhất, Warren, sẽ vui vẻ treo cổ James nếu anh làm được, sử dụng lý do James chính là tên cướp biển đã tấn công hai trong số những con tàu Skylark của họ, một lý do hoàn hảo, nhưng không phải là nguyên nhân chính.

Dù sao đi nữa Warren chỉ dùng nó để biện minh cho hành động của anh thôi, chứ nguyên nhân thực sự là anh muốn sắp xếp một kết cục vĩnh viễn cho James Malory là bởi James đã gây tổn hại đến Georgina và dám cả gan công khai sự thật đó trong buổi tiệc tập trung tới nửa thành phố Bridgeport, Connecticut quê hương họ.

Phải, Warren là người nhận phần trách nhiệm nhiều hơn cho sự bất đồng vẫn tồn tại giữa chồng và các anh trai cô. Nhưng James không phải là không có lỗi, anh có, thực tế anh chính là kẻ châm ngòi cho cuộc chiến này bằng giọng lưỡi chua ngoa của mình. Và cô đã phát hiện ra rằng, sau khi anh tốn rất nhiều công sức để mang cô ra khỏi nước Anh, anh cố tình làm thế để ép các anh trai cô dùng vũ lực buộc anh phải cưới cô, việc mà họ đã thực hiện rất nhanh gọn; nhưng không phải là đặt dấu chấm hết cho chuyện treo cổ, ít nhất là đối với Warren. Và dù thế nào cô cũng hiểu được tâm trạng của Warren về chuyện này. Anh trai cô coi thường bọn người Anh ngay cả từ trước chiến tranh năm 1812, bởi sự phong tỏa Châu Âu của nước Anh đã làm tăng chi phí của những con tàu Skylark lên rất nhiều so với các chuyến giao thương khác của họ. Sau đó một số lượng lớn tàu Skylark đã phải nằm im trong cảng và đóng tiền neo đậu hàng tháng khi bọn người Anh cứ tự tiện mở các cuộc truy tìm những con tàu không phải của nước Anh để sung công. Warren đã phải lãnh một cái sẹo nhỏ bên má trái từ một trong những ủy ban chuyên đi thực hiện việc này, khi cái lũ Anh đó cứ khăng khăng bắt sung công toàn bộ thủy thủ trên tàu của anh và anh ấy chỉ cố gắng để ngăn ngừa chuyện đó mà thôi.

Không, chẳng có ông anh nào của cô mang trên người tình yêu với nước Anh cả, và cuộc chiến tranh chỉ khiến cho mọi thứ trở nên tệ hơn. Do vậy không có gì ngạc nhiên khi họ thấy rằng James Malory, một tên tử tước người Anh, một trong những kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng nhất London, và một tên cựu cướp biển, không xứng đáng với đứa em gái duy nhất của họ. Nếu cô không yêu chồng mình đến mất trí như thế, họ sẽ không bao giờ để cô lại với anh khi cuối cùng đã tìm ra chỗ ở của hai người ở London. Và James biết điều đó, thêm một lý do khác cho việc anh sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn hòa giải với các anh cô.

Nhưng cô và James sẽ không nói thêm về chuyện này vào tối nay nữa. Nó giờ đã trở thành một chủ đề nhạy cảm rồi, và cả James lẫn Georgina đều học được rằng phải giữ những chủ đề nhạy cảm bên ngoài phòng ngủ. Không phải họ không thể tranh cãi ác liệt trong căn phòng đặc biệt này, hay tại bất kì một phòng nào khác . Nhưng cứ vào phòng ngủ là họ phát cuồng hết cả lên, đam mê này chiến thắng mọi lý lẽ mà họ dùng để tranh cãi với nhau.

Cuối cùng họ cũng kết thúc những cảm xúc điên cuồng, rất dễ chịu, James vẫn ôm Georgina trong vòng tay và liên tục hôn lên khoảng da trần của cô, hứa hẹn rằng họ sẽ sớm điên cuồng thêm lần nữa. Cô thấy điều đó thật buồn cười, thực sự rất khôi hài, rằng James và người em trai Anthony của anh, hai kẻ phóng đãng thuộc dạng tồi tệ nhất đã được cải tạo, cả hai đều nói sẽ hạn chế việc làm tình sau lần cuối khiến vợ mình mang thai, cả hai đều thấy đó là một trò đùa thú vị cho bạn bè cũng như gia đình khi họ giả bộ tuân theo yêu cầu của bác sĩ, trong khi ghét cay ghét đắng việc bị tước đọat đặc quyền đó.

Kể cả con trai của James, Jeremy, cũng bị lừa và đưa ra những lời cảm thông, "Hay thật, lại là địa ngục nữa à, chẳng phải nó giống như là chúng ta lênh đênh trên biển hơn hai tuần sao ?"

Nhưng buồn cười nhất về tất cả những chuyện đó chính là việc Jeremy, người nhanh chóng nối bước cha mình, nên biết rõ hơn mới phải. Cậu ta đáng nhẽ phải nhận ra rằng với hai kẻ bậc thầy về tất cả những gì liên quan đến khoái lạc như James và Anthony thì sẽ biết làm cách nào để quẳng mệnh lệnh của bác sĩ qua một bên để thỏa mãn chính bản thân họ và những người vợ bằng nhiều cách khác nhau.

Tuy nhiên James rất khoái cái trò giả vờ này, xuất hiện với vẻ cực kỳ giận dỗi, giống như Anthony trước đó cho tới khi lá thư từ nước Mỹ được gửi đến. Giờ thì chẳng còn sự giả bộ nào trong cảm giác tệ hại của James hết, và không kẻ nào được miễn trừ, không cho đến khi những lời châm biếm quá bừa bãi của anh làm cho người khác đau lòng giống như một đòn chí tử. Georgina nhận ra vài lời châm chọc cô, nhưng đã lâu rồi cô không còn tìm cách trả đũa nữa, bởi chẳng có cách trả miếng nào có thể làm cho ông chồng yêu quý của cô tức điên lên được.

Lúc này anh không bực mình. Anh không còn nghĩ tới chuyến viếng thăm sắp đến của mấy ông anh vợ nữa kìa, chuyện đó có thể sẽ phá hủy hoàn toàn tâm trạng ngọt ngào hiện tại của anh. James là người đàn ông hạnh phúc và hài lòng nhất kể từ khi George bé nhỏ của anh lọt vào tầm ngắm, và ngay bây giờ cô ấy đang ở rất gần. Tay anh cử động với vẻ lười nhác, cũng như đôi môi vậy, trong khi tâm trí anh nghĩ về tối nay và buổi vũ hội họ đã cùng tham dự.

Buổi vũ hội chết tiệt, là thứ anh thà chết chứ không bao giờ tham gia trước khi cưới, nhưng dù sao anh nghĩ rằng anh phải làm tính đến tình trạng hôn nhân của mình thôi. Mấy ông già, như anh và Anthony gọi mấy người anh trai, cứ khăng khăng bắt anh tham gia, dù cho là chẳng có mưu mẹo gì đằng sau nó cả, bởi anh chẳng bao giờ chịu tuân theo những mệnh lệnh của họ và cũng không ngại để bắt đầu ngay từ lúc này. Nhưng Georgina cũng cố nài, và chuyện là thế đấy. Anh rất yêu việc làm vừa lòng cô.

Sau đó khám phá ra rằng anh thực sự rất lấy làm thích thú, dù cho là suốt buổi tối anh cứ nhìn Anthony hết hèm rồi hừ rồi chê bai một cách thẳng tay về mỗi và tất cả những chú gà trống choai nhảy cùng cô cháu gái Amy của họ, nhất là sau khi Anthony đã nói với anh trước đó, "Em nhường nó cho anh đấy, ông già, bởi anh đã không ở đây vào lần ra mắt của Reggie. Công bằng nhé, sau tất cả, và Reggie đã khiến em lo lắng đủ cho đến cuối đời, đặc biệt là sau khi con bé trao trái tim vào tay thằng nhóc Eden đó. Con bé đã không để em bắn bỏ thằng đó, thật đáng tiếc, và giờ thì quá muộn, bởi con bé đã lấy hắn."

James có nhiều lý do khác để ghét Nicholas Eden, hơn cả việc Reggie kết hôn với gã đó, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Con bé đã đòi yêu hắn bởi vì hắn đã khiến con bé nhớ đến những ông chú thân yêu của mình, Anthony và James, điều duy nhất khiến nó trở nên tệ hơn đối với ý nguyện của họ, bởi không một kẻ nào giống họ lại đủ tốt cho Reggie của họ. Nhưng cả James lẫn Anthony không thể tìm ra sai sót trong cách cư xử của hắn với Reggie, ít nhất không phải là bây giờ, mặc dù thằng nhóc đó thực sự là một kẻ rác rưởi trong năm đầu hai đứa cưới nhau. Nhưng giờ Nicholas là một người chồng lý tưởng. Mà họ thì chẳng bao giờ thực sự ưa những thằng cha sống chuẩn mực.

Ngay lúc này, ở đây một cháu gái khác của họ đang có buổi ra mắt đầu tiên, và mặc dù James và Anthony không có trách nhiệm nuôi nấng bất cứ cô con gái nào của Eddie, như với Reggie, cô bé đã mất cả bố lẫn mẹ khi mới chỉ tròn hai tuổi, cô con gái bé nhất của Eddie, với mái tóc đen như than và đôi mắt xanh thẫm màu, quá giống Reggie như thể hai đứa là chị em ruột. Điều đó đã tạo nên một sự khác biệt chết tiệt đáng nguyền rủa. Nó tất nhiên đã khuấy động bản năng bảo vệ của Anthony, mặc dù cậu ta đã cố gắng phủ nhận nó. Và James cũng không là ngoại lệ với những gì mà anh đang cảm thấy khi quan sát những tên bảnh chọe cũng như những tay chơi bời trẻ tuổi gục ngã hoàn toàn để chiếm được sự chú ý của Amy. Thực tế là, anh đã mau chóng thay đổi ý định về việc hy vọng Georgina sẽ sinh cho anh một cô con gái xinh đến mê mẩn như bé Judith của Anthony và Roslynn.

"Em dậy rồi à, George?" James hỏi bằng một giọng lười biếng.

"Em và con."

Anh ngồi dậy, đưa cả hai tay di chuyển đến phần nhô cao trên bụng cô cho một thông điệp dịu dàng. Khi cú đạp tiếp theo đến, nó chạm ngay vào lòng bàn tay anh. Mắt họ gặp nhau và lập tức cười toe toét với người kia. Điều đó chẳng bao giờ thất bại trong việc làm cho James quên mất những gì anh đang nghĩ , việc cảm nhận con anh đang cử động bên trong vợ mình.

"Nó là một đứa bé rất ngoan," cô nói với anh.

Nụ cười của anh rộng hơn. "Sau đó thằng nhóc sẽ sẵn sàng cho môn quyền anh sớm thôi"

"Thằng nhóc á? Em tưởng anh muốn một cô con gái mà?"

Anh khịt mũi. "Anh đã thay đổi quan điểm sau tối nay. Anh sẽ để giành sự lo lắng về các cô công chúa cho Tony và ông bác Eddie."

Georgina mỉm cười, cô hiểu chồng mình rõ đến mức có thể biết chính xác những gì đang diễn ra trong đầu anh. "Amy đặc biệt yêu kiều trong tối nay phải không anh?"

Anh không trả lời chuyện ấy, nhưng thay vào đó anh nói, "Những gì mà anh muốn biết là, sẽ tai hại thế nào nếu anh quên mất, khi mà con bé ở đây quá trễ trong khi đáng nhẽ phải có mặt ở nhà rồi?"

"Anh đã không nhớ làm thế nào mà cô bé trở nên xinh đẹp như thế; anh chỉ nhớ cô bé thực sự xinh đẹp thôi," Georgina nói với giọng đầy ý nghĩa "Là chú của cô bé, anh đã không tin lời thông báo cô bé sẽ tỏa sáng ở tất cả những nơi cần đến, đặc biệt là khi chị Charlotte đã choàng lên cô bé tất cả những bộ trang phục của các cô nhóc, những bộ váy áo cao cổ thực sự là đòn đau cuối cùng."

Đôi mắt xanh của anh mở rộng ra với một suy nghĩ khác. "Chúa tôi, em không nghĩ tới lời cảnh báo của Jeremy, không phải chứ, và là nguyên do tại sao thằng nhóc có vẻ rất hài lòng về việc bảo vệ con bé như thế đấy hả?"

Georgina phá lên cười, cố gắng đập cho anh một cái, nhưng thật khó mà với được anh qua cái bụng bầu của cô. "Anh thật không thể tin được, James. Sao anh có thể quy những quan điểm phóng đãng cho cậu nhóc ngọt ngào đó thế? Thằng bé mới chỉ mười tám tuổi thôi, vì Chúa."

Nhướn một bên lông mày màu vàng lên, một điệu bộ của anh mà cô từng rất ghét, nhưng giờ thì cô rất thích. "Ngọt ngào á?" anh nói. "Con trai anh? Và mười tám cho đến ba mươi thì có là gì với cái thằng đểu giả đó."

Cô có thể công nhận rằng Jeremy trông có vẻ già dặn hơn những người cùng tuổi bởi cân nặng của cậu đã gần bằng của Tony, cậu cao hơn vài inches so với cha mình, và sở hữu một bộ ngực thô rám y như của James nữa đã khiến cậu trông quá ghê gớm so với những chàng trai cùng tuổi. Nhưng cô sẽ không dám đề cập điều đó với cha cậu bé, người đã quá đủ tự hào về con trai rồi.

"Phải rồi, anh không cần lo lắng về Jeremy với Amy đâu. Em tình cờ được biết chúng chỉ là bạn tốt thôi. Vả lại, hai đứa cùng tuổi, anh biết mà. Cô bé sẽ tròn mười tám trong vài tuần nữa thôi. Em rất ngạc nhiên khi chị Charlotte đã không bắt cô bé phải đợi thêm vài tuần trước khi chính thức ra mắt đấy."

"Đó là những gì ông bác Eddie đã làm. Anh ấy sẽ sờ đến mọi chỗ mà những cô con gái của anh ấy có liên quan tới, chuyện đó, thực ra mà nói, không phải là những gì Amy cần ngay lúc này." Georgina hơi nhướn lông mày của cô lên. "Anh cũng đang định quan tâm đặc biệt đến cô cháu này phải không?"

"Không đến mức ấy đâu," anh trả lời bằng giọng khô khốc. "Những cậu con trai mới là sở thích đặc biệt của anh, em không biết đâu, và anh sẽ hứng thú với thằng con trai mới nhất của mình hơn hẳn việc lo lắng cho đứa con gái nhỏ nhất của Eddie."

Georgina nghi ngờ điều đó, khi mà cô đã nghe anh nghiêm túc thế nào trong việc nuôi nấng Reggie, đó là khi anh phản đối chia sẻ một khoảng thời gian công bằng với cô cháu gái trong những ngày làm cướp biển của anh, anh đã bắt cóc cô gái trong vài tháng lênh đênh trên biển, để rồi bị các anh trai mình từ mặt trong vài năm. Nhưng Reggie luôn là cô cháu được yêu mến, mặc dù cô bé giống con gái của tất cả bọn họ hơn, bởi thế có lẽ James và Anthony sẽ để Amy cho bố cô bé quan tâm và lo lắng, bởi Edward đã trông nom rất tuyệt bốn đứa con khác của anh ấy... Không tệ đến mức ấy đâu.

"Giờ thì anh đã thay đổi suy nghĩ về việc có một đứa con gái, thế nhỡ chúng ta có một đứa thì sao?"

Anh đặt một nụ hôn lên giữa cái bụng bầu của cô rồi nhe răng ra cười, tuy nhiên giọng của anh hài nhất có thể. "Anh sẽ cố gắng kiên nhẫn George à. Nói chung tùy thuộc cả vào nó."

Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời trên giường trong khi anh nỗ lực thực hiện nó theo ý muốn của anh ở lần thứ hai, đó là tất là những gì cô có thể trông đợi.

Bình luận





Chi tiết truyện