chương 5/ 43

Sáng sớm cả bọn đã tụ tập tại hồ bơi của khách sạn Vạn Thành. Một khách sạn sang trọng và đẳng cấp bậc nhất của thành phố. Trong không khí nóng bức thì hồ bơi với làn nước mát và trong xanh sẽ làm bầu không khí dễ chịu và là nơi tụ tập lí tưởng của đám thanh niên giàu tiền lắm của.

Những cô gái có thân hình gợi cảm diện trên người những bộ bikimi sắc màu rực rỡ. Họ cố tình lượn qua lượn lại trước một dãy ghế, cố gắng thu hút sự chú ý của một chàng trai có gương mặt cực kì khôi ngô.

Thân hình rắn chắc, vạm vỡ, làn da rám nắng, mái tóc bềnh bềnh gợi cảm. Cậu nằm trên chiếc ghế trắng dài càng khiến cậu nổi bậc hơn trước đám đông, nhưng cậu lại thờ ơ trước những thân hình gợi cảm kia.

Một chàng trai khác, cũng mang trên người một thân hình quyến rũ, cậu bước đi chầm chậm, phong thái ung dung nhẹ nhàng khiến các cô gái phải rộ lên.

- Sáng nay mình gọi điện đến tìm cậu. Người giúp việc nói cậu đã dọn ra khỏi nhà rồi.

Thế Nam bước đến cái ghế trống bên cạnh ghế của Vĩnh Phong.

- Ừ! Mình dọn ra khỏi nhà rồi. Dù gì mình có về nhà đó hay không cũng vậy thôi.

- Anh Thế Nam! Sao giờ này anh mới tới – Thằng nhóc mặt búng ra sữa trong nhóm từ trên hồ bơi đi lên.

- Quốc Bảo! Em đến hồi nào vậy – Thế Nam mĩm cười chào.

- Em đến từ hồi sáng đến giờ. Em vừa gọi nước, anh xuống bơi một vòng cho mát rồi lên.

- Để lát nữa đi.

Vừa lúc đó, một anh chàng trạc tuổi Quốc Bảo, đeo một cặp kính cận, khoát một cái khăn tắm trên vai, vẻ khù khờ bước đến.

- Hôm nay chán quá, để em bày một trò vui vậy – Quốc Bảo nhìn anh chàng kia cười ranh ma.

Nói rồi cậu đi đến vỗ vai chàng trai đó.

- Chào Đại Bình! Cậu cũng đến đây bơi nữa à.

Anh chàng Đại Bình có vẻ rụt rè, nhút nhát, sợ sệt nói:

- Không, mình … mình đến đây học bơi.

- Bơi thì có gì phải học. Cứ nhảy xuống đó uống vài ngụm nước là biết bơi ngay ấy mà. Mình giúp cậu xuống hồ.

Quốc Bảo vừa nói vừa đẩy vai Đại Bình đi đến gần hồ bơi. Đại Bình sợ hãi lo lớn.

- Đừng mà, đừng mà. Mình chưa biết bơi.

Vẻ sợ hãi lúng túng của Đại Bình đã trở thành trò cười cho tất cả mọi người ở đó.

- Được rồi, bình tĩnh đi. Mình sẽ không xô cậu xuống hồ đâu – Quốc Bảo vỗ vai trấn an Đại Bình – Nhưng thay vào đó …

Vừa nói xong, Quốc Bảo nhanh tay gỡ mắt kính trên mặt của Đại Bình xuống.

- Nghe nói cậu bị cận thị nặng mà phải không vậy thì không có kính cậu sẽ không thấy gì phải không?

- Trả kính lại đây cho tôi – Đại Bình tức giận hét lớn.

- Trả thì trả, chụp lấy nè – Quốc Bình liền quăng cái kính đi, nhưng không phải trả cho Đại Bình mà là văng xuống giữa hồ.

- Đến lấy lại đi – Quốc Bảo xô Đại Bình vào một cô gái đang mặc bikini trước mặt cậu.

- Nè làm gì vậy, đừng giả bộ không thấy gì để giở trò sàm sỡ nha.

Cô gái giơ tay tát vào mặt Đại Bình một cái khiến mọi cười cười rầm rộ.

Thế Nam và Vĩnh Phong ngồi xem, tuy cũng thấy có một chút quá đáng nhưng lại không lên tiếng can ngăn.

- Mau xuống dưới hồ tìm kính mau lên – Một anh chàng nào đó đẩy Đại Bình về phía hồ.

Cạch …

Bùm …

Một khay nước được đặt xuống vội vã trên bàn cạnh ghế Vĩnh Phong, một thân hình lao nhanh xuống hồ bơi. Bơi ra giữa hồ, nhặt cái kính đang nằm chơ vơ ở đó của Đại Bình lên và bơi vào.

Một cô gái với mái tóc ướt nhẹp đang rũ nước, cô mặc một cái áo sơ mi trắng, bị nước thấm ướt, ôm sát vào da để lộ một thân hình tuyệt đẹp. Cô từ từ ngước mặt lên, vẻ đẹp cùng bộ đồ ướt nhẹp càng khiến cho cô quyến rũ hơn bất kì một cô gái mặc áo bikini nào ở đó. Cô thu hút mọi ánh nhìn của các chàng trai. Cô từ từ đi đến bên Đại Bình, đưa trả cái kính cho cậu ta.

- Kính của cậu.

- Cám ơn cậu …

Vẻ mặt lúng túng của Đại Bình khi nhìn thấy những bộ phận bên trong cơ thể cô khiến cô cũng có chút ngượng ngập.

Thế Nam liền choàng khăn tắm của cậu cho cô. Nhưng cô nhanh chóng hất tay cậu ra.

- Cám ơn nhưng tôi không cần sự bố thí của những kẻ thích đem người khác ra làm trò đùa.

Cô đưa tay rút chiếc khăn trên cổ Đại Bình xuống rồi choàng qua ngời mình. Rồi đi đến bàn của Vĩnh Phong.

- Tôi bưng nước đến rồi, làm ơn tính tiền dùm.

Đại Bình rụt rè bên cạnh Hiểu Đồng nói:

- Cám ơn cậu đã lấy lại mắt kính giùm mình.

Hiểu Đồng đưa tay vuốt những giọt nước trên mặt mình xuống, hoàn toàn tránh ánh mắt của Vĩnh Phong.

- Coi như mình cám ơn cậu đã cho mình mượn sách.

- Không có gì, nếu lần sau cậu muốn đọc cứ nói mình.

- Cám ơn – Cô nở nụ cười thật tươi với Đại Bình.

Hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Thế Nam và Vĩnh Phong. Sau khi cô nhận tiền từ tay Vĩnh Phong, cô nói:

- Làm phiền anh, lát nữa ra quầy lấy tiền thối giùm.

Cô bỏ đi ngay lặp tức mà không cần nghe câu trả lời của Vĩnh Phong.

Anh chàng Đại Bình vẫn đi theo sau lưng cô:

- Cậu bơi giỏi như vậy, có thể dạy mình không. Đến nhà mình dạy, nhà mình có hồ bơi.

Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu:

- Xin lỗi cậu Đại Bình, mình sợ mình không có thời gian.

Biết rằng cô sẽ từ chối, Đại Bình vội vàng nói thêm:

- Cậu có thể dạy mình bất cứ khi nào cậu rảnh, giờ nào cũng được, mình sẽ trả công cho cậu.

- Nhưng mà …

Thấy Hiểu Đồng có vẻ ngập ngừng,Đại Bình ra sức thuyết phục:

- Đến nhà mình cậu có thể tha hồ lựa sách mà cậu thích, mình sẽ cho cậu mượn.

- Vậy …

- Mình coi như cậu đã đồng ý nha.

- Vậy ngày mai lúc 3 giờ mình dạy học xong sẽ đến nhà cậu.

- Cậu dạy ở đâu, mình đến rước cậu, cậu khỏi mất thời gian. Nhân tiện mua đồ bơi cho cậu luôn.

Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.

- Cái gì mà dạy học bơi chứ. Em thấy thằng này làm vậy là để tiếp cận cô ấy.

Quốc Bảo hừ mũi.

- Thằng nhóc này là ai vậy - Vĩnh Phong đưa mắt nhìn theo bóng của Hiểu Đồng hỏi.

- Là bạn học chung của em hồi cấp ba. Bây giờ cũng học chugn ở trường đại học. Đừng nhìn nó như vậy, thật ra nó là một thằng thâm hiểm. Em rất ghét nó.

Hiểu Đồng đang đi chợt cảm thấy điều gì đó, cô đưa tay lên sờ cổ, khuôn mặt cô hoảng hốt.

- Đại Bình cậu đi trước đi. Mình còn chút chuyện chưa làm.

Quăng trả cái khăn cho Đại Bình, Hiểu Đồng lặp tức chạy về phía hồ bơi. Vừa đi cô vừa nhìn xung quanh.

Đại Bình chạy theo hỏi:

- Cậu tìm gì vậy.

- Mình tìm một sợi dây truyền, sợi dây truyền có hình con cá heo.

Lúc này cô đã đi đến gần bàn của Vĩnh Phong. Đột nhiên một cô gái đưa chân ra ngáng đường, Hiểu Đồng mãi lo tìm sợi dây truyền nên không chú ý lặp tức té ạch xuống. Cảm giác đau nhói ở mắc cá chân. Cô gái đó mĩm cười khoái trá.

- Cậu không sao chứ - Đại Bình vội đến đỡ Hiểu Đồng.

Hiểu vừa đứng lên liền khụy xuống.

- Chân cậu bị đau hả?

- Mình không sao. Mình phải tìm lại sợi dây truyền của mình. Chắc là mình làm rơi dưới hồ.

- Nhưng mà chân cậu bị đau thì làm sao …

Đại Bình vẫn chưa nói hết câu thì Hiểu Đồng đã lao xuống hồ.

- Bốp …

Một cái tát giáng xuống mặt của cô gái đã ngáng chân cho hiểu Đồng té.

Vĩnh Phòng nhìn cô với ánh mắt uy hiếp:

- Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa. Cút…

Cô gái sợ xanh mặt vội vàng bỏ đi.

Hiểu Đồng ngoi lên rồi lặn xuống mấy lần. Nhưng cái chân đau làm cho cô không còn đủ sức, cô đập tay như người sắp chết đuối.

Không đến một giây, hai cái bóng lặp tức nhảy xuống hồ, bơi thật nhanh về phía cô, chụp lấy cô kéo lên bờ. Vĩnh Phong và Thế nam dễ dàng đưa Hiểu Đồng lên mặt hồ, cô ho vài cái rồi ói nước ra.

Vĩnh Phong lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ.

- Tôi không sao – Hiểu Đồng trả lời một cách khô khang rồi vùng dậy như muốn lao xuống hồ lần nữa.

Vĩnh Phong đã giữ chặt lấy tay cô.

- Chỉ là một sợi dây truyền thôi, có đáng để em mất mạng như vậy không.

Cô gào lên:

- Đó là sợi dây truyền ba tôi tặng tôi. Đó là kỷ vật duy nhất còn lại của ba tôi. Dù chết tôi cũng tìm lại nó. Anh tránh ra.

Lần này Thế Nam nắm chặt tay cô lại.

- Em bình tĩnh đi. Anh sẽ tìm dây truyền lại cho em. Chân em còn đau.

- Tôi không cần anh lo cho tôi.

Hiểu Đồng định lao xuống nước nhưng Vĩnh Phong kéo cô đi theo mình đến bên bàn lấy điện thoại ra gọi:

- Gọi quản lý bảo tháo nước hồ bơi cho tôi ngay lập tức.

Gập điện thoại cậu nhìn Hiểu Đồng ra lệnh.

- Họ sẽ tháo nước ra liền. Em ngoan ngoãn ngồi chờ một chút đi.

- Em nghe lời Vĩnh Phong đi – Thế Nam đến bên cạnh khoát khăn lên người cô.

Cả thân người cô đang run rẩy, những giọt nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên Vĩnh Phong thấy cô khóc.

Nước đã thoát ra hết nhưng vẫn không tìm thấy sợi dây truyền nào cả. Hiểu Đồng bắt đầu hắt hơi vì lạnh.

- Cậu mau đưa cô ấy đi thay đồ rồi đến bệnh viện xem cái chân của cô ấy.

Vĩnh Phong bảo Thế Nam, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu.

- Tôi không đi, tôi phải tìm lại sợi dây truyền.

Cô vùng dậy nhưng Vĩnh Phong đã vác cô trên người rồi bỏ đi mặc kệ tiếng phản đối của cô.

Hiểu Đồng ra khỏi nhà Đại Bình sau khi từ chối lời đề nghị đưa cô về của Đại Bình. Trong ba lô của cô chứa thêm mấy quyển sách dày cộm.

Cô đi ngang qua một căn nhà màu xanh rất đẹp, cô đứng lại ngắm rất lâu. Bất giác tiến lại gần cổng lúc nào không hay.

- Em cứ đứng trước cửa nhà người ta như vậy, người ta sẽ nghĩ em có ý đồ muốn ăn trộm đó. Hay người ta sẽ nghĩ em thích anh nên theo anh đến tận đây.

Hiểu Đồng giật mình quay lại, cô bắt gặp khuôn mặt tuấn tú đang mĩm cười tinh nghịch với mình.

Hiểu Đồng ngượng ngùng lùi lại.

- Nhà của anh à.

Vĩnh Phong gật đầu. Cậu mở cửa bước vào.

Hiểu Đồng hít thật sâu, lấy hết can đảm hỏi:

- Có thể cho em vào xem một lát không?

Vĩnh Phong gật đầu, cậu mở rộng cửa cho cô bước vào. Mọi cảm súc đến dồn dập bên trong cô. Cô thật sự xúc động khi bước vào căn nhà này. Quá khứ cứ dồn dập kéo về.

- Em hình như có hứng thú với căn nhà này thì phải.

Hiểu Đồng giọng run rẩy đầy xúc động.

- Nó từng là nơi em sinh ra và lớn lên.

Bình luận





Chi tiết truyện