Khi Vĩnh Phong thức dậy, đi xuống
lầu đã thấy Hiểu Đồng đang ngồi trầm lặng bên bàn ăn, vẻ mặt cô đầy ưu
tư. Vĩnh Phong cảm thấy một cảm giác bất an tràn về. Cậu từ từ đi đến
bên cạnh Hiểu Đồng, kéo ghế ngồi gần cô, Hiểu Đồng bèn nói:
- Ăn sáng đi.
Vĩnh Phong cũng im lặng ngồi ăn cũng không nói gì thêm. Cậu chỉ ăn
qua loa vài miếng rồi ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi khàn giọng hỏi:
- Em có chuyện muốn nói với anh đúng không?
Hiểu Đồng từ lúc Vĩnh Phong đi xuống rồi ngồi kế bên cô vẫn cuối
đầu im lặng. Nhưng khi nghe Vĩnh Phong hỏi thì cô mới ngẩng đầu lên,
không ngờ gặp ngay anh mắt của Vĩnh Phong đang chiếu vào mình, cô bối
rối chớp chớp mắt bặm môi một cái rồi mới nói:
- Chúng ta đừng như thế này nữa. Đừng gặp nhau nữa…
- Anh không làm được – Vĩnh Phong trầm giọng buông nhẹ một câu rồi quay mặt đi.
- Vĩnh Phong! Chúng ta xa nhau hơn hai năm trời, trong hai năm đó có
rất nhiều việc xảy ra, có rất nhiều việc đã thay đổi. Chuyện của anh và
em …
- Anh chưa từng thay đổi – Vĩnh Phong đã gắt lên ngắt lời Hiểu Đồng.
- Nhưng em thì có – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong nói, mắt cô sau câu nói này thì đỏ lên, giọng nói nghe uất nghẹn.
Vĩnh Phong trừng trừng nhìn Hiểu Đồng, cảm thấy tim mình rất đau,
tựa hồ như đã rơi ra. Cậu nuốt nước bọt cái ực, mi mắt khẽ khép lại rồi
từ từ quay mặt đi. Hiểu Đồng nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Vĩnh Phong
thì thấy đau lòng vô cùng, cô cảm nhận một luồn nước đang chực chào
trong vòng mắt chực rơi ra ngoài, cô vội vàng ngẩng mặt lên ngăn dòng
hai dòng nước mắt.
- Vĩnh Thành đã từng bị tai nạn, anh có biết không?
Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng hỏi thì quay lại nhìn cô. Vĩnh Thành bị
tai nạn cậu có biết, nhưng đó là chuyện rất lâu, khi gặp lại thì Vĩnh
Thành đã khỏe mạnh bình thường rồi. Cậu im lặng nghe Hiểu Đồng nói tiếp.
- Tai nạn năm đó là do em, là vì em…Anh ấy vì cứu em mới bị.
Gương mặt Vĩnh Phong bỗng hơi tái khi nghe tin Hiểu Đồng xém chút
bị nạn rồi cảm giác nhẹ nhỏm trong lòng khi biết cô được Vĩnh Thành cứu.
- Di chứng của tai nạn đó là bàn tay phải của anh ấy rất yếu, không thể dùng sức nhiều… - Hiểu Đồng tiếp tục kệ, rồi cô đau đớn khi nghỉ đến
việc vì mình mà Vĩnh Thành phải chịu đựng nổi đau lớn này – Lúc em nhìn
thấy Vĩnh Thành nằm bên vũng máu, anh có biết em khổ sở thế nào không.
Em chẳng thà rằng người nằm đó chính là mình. Nhưng em lại an toàn, thậm chí là không có lấy một vết trầy xướt. Mạng em là do Vĩnh Thành cứu
lấy, cho nên em phải ở bên cạnh anh ấy, em không muốn làm việc có lỗi
với anh ấy, khiến anh ấy đau lòng.
Vĩnh Phong lặng lẽ nhắm mắt, cậu biết mình đã không còn cơ hội.
Hiểu Đồng cùng Vĩnh Thành cùng đi uống cà phê tại một quán cà phê
khá sang trọng và yên tĩnh. Hiểu Đồng nhấp từng ngụm cà phê thấp thỏm
nhìn Vĩnh Thành đang xem tài liệu, môi mấp máy điều gì đó nhưng rồi lại
thôi. Cô cắn môi cuối đầu im lặng.
Vĩnh Thành xem xét tài liệu thêm một chút nữa thì gấp lại nhìn Hiểu Đồng mĩm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Em muốn nói với anh chuyện gì à.
Nghe Vĩnh Thành hỏi, Hiểu Đồng giật thót mình như người có lỗi bị bắt quả tang, cô nhìn Vĩnh thành lưỡng lự nói:
- Thật ra…hôm qua Vĩnh Phong…anh ấy đã ngủ lại ở nhà em.
- Vậy à – Vĩnh Thành khẽ cười gật đầu, trong ánh mắt chẳng hề thay đổi , cậu tiếp tục giở tài liệu ra xem.
- Hôm qua Vĩnh Phong bị đau dạ dày, cho nên em mới để anh ấy ở lại nhà. Anh ấy ngủ ở phòng em, em ngủ ở phòng bé Đường – Hiểu Đồng vội vàng lên tiếng giải thích.
Vĩnh Thành thấy bộ dạng hối hả giải thích của Hiểu Đồng thì khẽ cười nháy mắt với cô nói:
- Anh đâu có nghi ngờ gì em, vậy sao em lại cố giải thích cho anh hiểu. Em sợ anh hiểu lầm à.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu. Vĩnh Thành cười như không cười xếp tài liệu
bỏ vào trong cặp da màu đen của mình rồi đứng phắt dậy nói:
- Em đi theo anh.
Vĩnh Thành đưa Hiểu Đồng đi đến bệnh viện, cậu không nói gì chỉ
lặng lẽ nắm tay Hiểu Đồng kéo cô xăm xăm đi vào bên trong. Đi đến phòng
cửa một bác sĩ, cậu không gõ cửa mà đi thẳng vào tựa hồ người bên trong
vô cùng thân thiết.
Hiểu Đồng còn đang buân khuâng không hiểu vì sao Vĩnh Thành lại
đưa mình vào bệnh viện, rồi cô bàng hoàng đến sửng sốt khi thấy một vị
bác sĩ mặc chiếc áo Blouse trắng vô cùng quen thuộc. Người đó không ai
khác chính là Hữu Thiên.
Hữu Thiên thấy hai người xông xông vào phòng mình thì hơi sững lại, nhưng khi nhận ra Vĩnh thành thì liền nở nụ cười, nhưng nụ cười liền
trở nên đông cứng lại khi cậu thấy người phía sau Vĩnh Thành là ai. Cây
bút trên tay cậu chực rơi thỏm xuống mặt bàn lăn long lóc. Cậu đứng bật
dậy, gương mặt đã thay đổi, cả người cũng có một luồng máu nóng chạy qua khiến tim không khỏi run lên từng cơn.
Hiểu Đồng cũng giương mắt ngỡ ngàng nhìn Hữu Thiên môi mấp máy …
- Thằng này, làm gì mà bất ngờ đến sững sờ như thế hả - Vĩnh Thành
không biết mối quan hệ giữa Hữu Thiên và Hiểu Đồng nên cười trêu chọc
Hữu Thiên.
Nhưng rồi Vĩnh Thành bắt gặp ánh mắt của hai người kia, cậu sững sờ một lúc rồi cười hỏi:
- Hai người quen nhau à.
Tiếng Vĩnh Thành làm cho hai người bọn họ thoát khỏi những giây ngỡ
ngàng ban đầu. Hiểu Đồng bèn nhẹ nhàng cười rồi gật đầu chào Hữu Thiên
nói:
- Anh Hữu Thiên! Đã lâu không gặp.
- Chào em, đã lâu không gặp – Hữu Thiên cũng mĩm cười chào Hiểu Đồng
rồi im lặng nhưng ánh mắt cậu lại như có rất nhiều điều muốn hỏi.
- Nếu hai người đã quen biết rồi thì mình khỏi giới thiệu tên nữa . Cô
ấy là bạn gái anh – Vĩnh Thành quay sang Hiểu Đồng nói – Cậu ấy là bạn
thân của anh.
- Vậy à – Hiểu Đồng gượng cười đáp. Cô không dám nhìn thẳng Hữu Thiên,
cô biết trong lòng Hữu Thiên đang cảm thấy gì. Phân nữa đất nước này đều biết Vĩnh Thành và Vĩnh Phong là hai anh em. Và Hữu Thiên biết Hiểu
Đồng và Vĩnh Phong có quan hệ gì, nhưng bây giờ cô lại tay trong tay trở thành bạn gái Vĩnh Thành.
- Tìm mình có chuyện gì – Hữu Thiên đột nhìn nhìn từ Hiểu Đồng sang Vĩnh Thành hỏi.
- Mình muốn cậu nói cho cô ấy nghe về việc điều trị của cánh tay mình,
để cô ấy không còn lo lắng nữa – Vĩnh Thành nghe hỏi liền giải thích lí
do mình đến.
Hữu Thiên nghe xong, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt không còn nhìn Hiểu Đồng đặt nghi vấn nữa, cậu quay sang nhìn Hiểu Đồng với ánh
mắt nghiêm túc:
- Cho đến hiện nay thì bàn tay của Vĩnh Thành đã hoàn toàn hồi phục
rồi, có thể sinh hoạt bình thường rồi. Cậu ấy không cần phải đến bệnh
viện nữa, chỉ thỉnh thoảng ở nhà tập vật lí trị liệu một chút thôi. Em
không cần lo lắng nữa.
- Vậy sao – Hiểu Đồng reo lên, ánh mắt thoáng mừng rỡ.
Hữu Thiên bèn gật đầu xác nhận, nhưng ánh mắt cậu ném cho Vĩnh Thành một cái nhìn cảnh cáo, Vĩnh Thành hiểu ý chỉ khẽ gật đầu.
- Hiểu Đồng! Có biết lí do anh đưa em đi gặp bác sĩ là gì không? – Vĩnh Thành đột nhiên hỏi khi đưa Hiểu Đồng quay lại công ty.
Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Thành chớp chớp mắt vài cái rồi lắc đầu.
- Bởi vì, anh không muốn em vì bổn phận mà ở bên anh. Anh không muốn em vì cảm thấy nợ anh mới ở bên anh. Nếu lúc trước em nợ anh thì bây giờ
em đã trả hết nợ rồi. Tay anh đã bình thường trở lại.
Sau đó Vĩnh Thành im lặng nhìn Hiểu Đồng nói tiếp:
- Đúng là mỗi khi em và Vĩnh Phong ở bên cạnh nhau, anh đều biết và
cũng rất đau lòng. Nhưng em có biết không, anh chỉ vì câu nói của em năm xưa :” Bây giờ em không thể trao trái tim mình cho anh, nhưng trong
lòng em có anh” – Vĩnh Thành lặp lại câu nói năm xưa của Hiểu Đồng. Khi
mà cô nhìn thấy Vĩnh Thành phải ngồi trên xe lăn và cậu đã xua đuổi cô
trở về, không muốn gặp lại cô nữa, cô đã khóc nhiều và nói câu này –
Chính vì câu nói này của em mà anh quyết định giữ em bên cạnh mình. Anh
biết hình bóng Vĩnh Phong trong lòng em quá lớn, nhưng dù sao trong một
góc nào đó của em có hình bóng của anh. Cho nên anh muốn dùng thời gian
và tâm tư mình để làm hình bóng của anh trong lòng em lớn dần lên. Vì
vậy anh quyết định cùng Vĩnh Phong cạnh tranh công bằng.
Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Vĩnh Thành, cậu không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước.
- Em đã không còn nợ anh, cho nên em có quyền tự do lựa chọn.
- Vẻ đẹp thiên thần – Đình Ân ngạc nhiên thốt lên.
- Là tên do chị đặt à – Minh Thùy cũng hét lên.
- Ừhm ! Chính là bộ trang điểm lần trước mình tặng cậu. Vĩnh Thành đã
đem về cho mình dùng thử. Mình đã đặt cho nó cái tên đó. Vĩnh Thành thấy hay nên đã đặt cho nó tên này.
- Woa! Bộ mỹ phẩm đó thực sự là rất đẹp, dùng rồi mới thấy câu nói:”
Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp thôi”. Câu này chính xác vô cùng. Lúc em dùng thử, mọi người cứ tấm tắc khen,
chạy lại hỏi em là mau ở đâu, còn nhờ em mua dùm nữa cơ chứ - Minh Thùy
hớn hở khoe.
- Này chẳng phải đây là chuyện bí mật sao, hàng vẫn chưa được tung ra thì bị cấm tiết lộ mà – Đình Ân lo lắng vội nói.
- Giữa tụi mình mà cậu lại lo lắng thế à. Nhưng dù sao thì cậu cũng
phải biết thôi, vì biết đâu cậu sẽ là người đại diện cho loạt sản phẩm
này thì sao – Hiểu Đồng ý nhị cười bí hiểm.
- Chẳng phải người đại diện đã chọn là Anh Kỳ hay sao. Cái vụ hợp đồng vừa mới lắng xuống mà – Đình Ân cau mày khó hiểu hỏi.
- Mình từng nói sẽ giúp cậu giành lại hợp đồng mà. Bây giờ thời cơ đến
rồi, chỉ còn chờ một cú điện thoại nữa thôi – Hiểu Đồng cười nhẹ nhàng,
đáy mắt tự tin hiện lên.
- Bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi , với lại mình đâu thể sánh bằng cô ấy . Nếu là cậu còn có thể – Đình Ân âu sầu nói.
- Sao mà bỏ được chứ - Minh Thùy dậm chân nói – Lần trước em nghe mọi
người thì thầm to nhỏ nói cười cợt chị phía sau mà tức dễ sợ luôn. Phải
giành lại hợp đồng để cho những kẻ nói xấu chị được dịp câm họng.
- Phải đó Đình Ân, Minh Thùy nói đúng. Cậu phải mạnh dạn tự tin lên. Cô ấy đúng là rất xinh đẹp, nhưng cậu cũng là một cô gái xinh đẹp mà. Có
Minh Thùy và mình ủng hộ cậu mà – Hiểu Đồng nhìn Đình Ân ánh mắt tỏ tràn đầy sự cổ vũ.
- Phải đó chị - Mình Thùy cũng đốc vào cổ vũ.
Đình Ân cắn nhẹ môi suy nghĩ một lác rồi khẽ gật đầu.
- Hoan hô – Minh Thùy vỗ tay vui mừng.
Ngay sau đó, một đôi trai gái sánh vai nhau bước tới. Chàng trai
bận chiếc áo sơ mi trắng mái tóc bồng bềnh, tác phong nghiêm chỉnh nhưng nhẹ nhàng tinh tế hệt như một thiên sứ. Còn cô gái thì xinh đẹp trong
bộ đồ công sở vừa vặn ôm sát thân hình để lộ ba đường cong gợi cảm. Họ
tiến đến bên bàn của Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đang cười vui vẻ thì thấy hai người đi đến, cô tắt ngúm nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên nói:
- Hữu Thiên! Chào anh, thật trùng hợp.
- Chào em! Thật trùng hợp – Hữu Thiên cũng mĩm cười chào lại rồi cậu
thấy ánh mắt Hiểu Đồng tò mò nhìn về phía cô gái đi cùng mình bèn giới
thiệu – Đây là Hạ Khanh, cô ấy là đàn em cùng trường của anh và Vĩnh
Thành bên mỹ.
- Vậy à – Hiểu Đồng gật nhẹ đầu rồi mĩm cười chào Hạ Khanh – Chào chị.
- Chào em – Hạ Khanh cũng lịch sự đáp lời – Chị có nghe nói về em.
Hiểu Đồng hơi nghiêng người nhìn Hạ Khanh, cô ấy vẫn chưa biết
tên cô, vậy mà lại nghe nói về cô rồi. Thật kì lạ. Nhưng Hiểu Đồng cũng
không muốn hỏi lại, cô chỉ nói:
- Hy vọng lúc nào đó có dịp trò chuyện với chị.
- Chúng ta sẽ gặp nhau nhanh chóng thôi – Hạ Khanh liền nói.
Cậu trả lời của Hạ Khanh làm cho sự thắt mắc của Hiểu Đồng càng
dâng cao. Cô nhíu mày nhìn Hạ Khanh, Hạ Khanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Hiểu Đồng nhưng cô chỉ cười bí hiểm.
- Hai anh chị trông thật đẹp đôi – Minh Thùy đột nhiên lên tiếng.
- Mọi người đừng hiểu lầm, anh và cô ấy chỉ là bạn bè thông thường
thôi. Cô ấy mới từ mỹ trở về, hôm nay anh và cô ấy là lần đầu gặp lại –
Hữu Thiên vội vàng giải thích.
- Này! Làm bạn trai em làm anh mất mặt lắm à, làm gì mà vội vàng thanh
minh như thế - Hạ Khanh cười huýt trỏ vào bên sườn Hữu Thiên trêu.
- Đâu có, anh làm gì có cái phúc đó cơ chứ - Hữu Thiên cười trả lời.
- Hữu Thiên! Chào anh, lâu quá không gặp – Khi ánh mắt Hữu Thiên lướt qua mình, Đình Ân bèn lên tiếng chào.
- Chào em, lâu quá không gặp, anh cũng biết một vài tin tức của em. Bây giờ em là người nổi tiếng rồi – Hữu Thiên cười nói.
- Để anh chê cười rồi.
Đột nhiên Hạ Khanh đưa ta lên mũi rồi ho nhẹ một cái, Hữu Thiên thấy vậy bèn nói:
- Thôi! Bọn anh đi trước đây.
Khi Hữu Thiên và Hạ Khanh chuẩn bị quay người đi thì Hạ Khanh bèn gọi:
- Hiểu Đồng! Hẹn gặp lại.
Hiểu Đồng ngỡ ngàng nhìn Hạ Khanh khi cô ấy gọi tên mình. Nhưng sau đó cô nhanh chóng thu lại tầm mắt mình.
- Mà này, em mới ăn món gì mà có mắm tôm vậy – Hiểu Đồng nhìn Mình Thùy hỏi. Nãy giờ cô ngửi thấy mùi mắm tôm nồng nặc, bây giờ thì thấy biểu
hiện của Hạ Khanh như thế đành hỏi – Cái mùi của em làm người ta sợ quá
bỏ chạy thấy không.
- Vậy sao chị - Minh Thùy hốt hoảng đưa tay che miệng.
- Con bé này dạo gần đây kì lạ lắm, ngày nào cũng ăn những món nặng mùi hết. Hôm thì ăn tỏi, hôm thì ăn hành, hôm lại ăn mắm. Làm nhiều lúc
mình cũng muốn không thở nổi với mấy cái mùi của nó.
- Tại vì…tại vì …- Mình Thùy bỗng nhiên ấp úng, hai má đỏ rực lên.
- Tại vì sao – Hiểu Đồng tròn mắt nhìn Minh Thùy dò hỏi, Đình Ân cũng nghiêng đầu nhìn Mình Thùy vẻ chờ đợi sự giải thích.
- Vì…- Mình Thùy bẻ bẻ mấy ngón tay, cho đến khi gần bẻ gãy lìa mới xấu hổ nói – Vì để ngăn ngừa bị cưỡng hôn.
Vì việc mấy lần bị Quốc Bảo cướp đi nụ hôn nên cô luôn trong tâm trí đề phòng.
Hiểu Đồng và Đình Ân nghe Minh Thùy giải thích thì phá ra cười đau
cả bụng, rơi cả nước mắt. Chưa bao giờ họ thấy một cách ngừa cưỡng hôn
kì lạ đến thế này.
Nhưng ngay sau đó tiếng chuông điện thoại của Hiểu Đồng reo lên. Hiểu Đồng nhìn màn hình điện thoại đắc ý reo lên:
- Cuối cùng cũng đến rồi .
Điều mà Hiểu Đồng không sao ngờ đến
là người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát đi đến tập đoàn Nguyên Thành
Phong lại chính là cô gái kì lạ hôm qua – Hạ Khanh.
Cô ấy bước ngang chỗ Hiểu Đồng thì dừng lại, nháy mắt cười nói với Hiểu Đồng lần nữa:
- Chị đã nói là chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Nhưng có một người bất ngờ không kém Hiểu Đồng chính là Vĩnh Thành.
Trong đoàn người của tập đoàn Vĩnh Phát thì người đi vào đầu tiên
chính là Hạ Khanh. Cô đến đây với tư cách là luật sư đại diện cho tập
đoàn. Cô bình thản đến trước mặt Vĩnh Thành cười nói:
- Chào anh! Lâu rồi không gặp.
Vĩnh Thành sau một thóang kinh ngạc thì lấy lại sắc mặt của mình, rồi chìa tay vui vẻ ra bắt tay Hạ Khanh.
- Không ngờ người đến lại là em, em về nước lâu chưa?
- Em cũng mới vừa về - Hạ Khanh cười trả lời – Lần này em sẽ là luật sư đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát, em đến đây bàn với các anh về chuyện
lô đất đang thuộc quyền sở hữu của Vĩnh Phát mà Nguyên Thành Phong muốn
có.
- Chúng ta vào bên trong bàn đi – Vĩnh Thành khẽ gật đầu, cậu làm động
tác lịch sự mời Hạ Khanh và người của cô vào bên trong phòng hợp.
- 3 phần trăm cổ phần – Vĩnh Thành ngạc nhiêu kêu lên vẻ đầy tức giận,
mọi người trong công ty cũng trừng mắt nhìn khi Hạ Khanh đưa ra lời đề
nghị.
- Cô nghỉ lô đất đó xứng đáng để đổi 3 phần trăm cổ phần của tập đoàn chúng tôi à – Vĩnh Phong khinh miệt nói.
Hạ Khanh chẳng hề bối rối chút nào trước những cặp mắt đang trừng trừng nhìn mình, cô cười lạnh nói:
- Đúng là lô đất đó không đáng 3 phần trăm cổ phần nhưng nếu các vị đổi cho chúng tôi, các vị sẽ có được những lợi ích thực tế.
- Lợi ích gì – Vĩnh Thành cau mày hỏi.
- Thứ nhất: Các vị sẽ tránh được một tổn thất lớn do đã kí họp đồng thu mua máy móc và nguyên vật liệu. Thứ hai, các vị sẽ được hỗ trợ vốn đầu
từ từ tập đoàn chúng tôi, nhất là về phía Ngân hàng. Thứ ba, các mặt
hàng xuất khẩu của các vị sẽ dễ dàng được hải quan thông qua – Hạ Khanh
mạnh dạn trình bày, nói xong cô hất đầu một cái, trợ lí của cô lập tức
hiểu ý, mở cặp táp lấy ra mấy tờ hợp đồng đặt trước mặt Vĩnh Thành.
- Đây là hợp đồng do tôi soạn sẵn, các vị cứ từ từ tham khảo các điều
khoản trong đó. Nếu các vị xem xong mà đồng ý thì chúng ta lại gặp nhau
tiếp – Hạ Khanh nói xong thì quay lưng bước đi đầy tự tin.
Đoàn người theo sau cũng lặng lẽ theo sau để lại bầu không khí ngột ngạt phía sau lưng của mình.
- Lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch ngay – Vĩnh Phong ra lệnh với anh mắt sắc bén.
Mấy người còn lại hối hả đứng lên, hấp tấp gọi điện. Ngay sau đó, một bản fax được gởi đến cho ông Triệu Vĩnh Nguyên.
Ngay chiều đó, Vĩnh Thành đã hẹn gặp Hạ Khanh và cô cũng nhanh chóng nhận lời. Sau vài câu xã giao, họ nhìn nhau im lặng.
- Sao em về mà không gọi cho anh – Vĩnh Thành cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
- Em cũng mới về thôi. Bận rộn quá nên chưa có thời gian gặp anh – Hạ Khanh cười nói.
- Vậy mà có thời gian gặp Hữu Thiên à – Vĩnh Thành cố tình chất vấn.
Hạ Khanh cúi đầu nhìn tách cà phê nóng vẫn còn đang bốc khói im
lặng, hai mi mắt rũ xuống như che giấu xúc cảm trong lòng. Lát sau cô
mới lên tiếng, nhưng giọng nói có phần lạc đi:
- Thật ra là vì em chưa có đủ dũng khi gặp anh.
Nghe Hạ Khanh nói, trái tim Vĩnh Thành bị chấn động nhẹ, cậu đưa mắt nhìn Hạ Khanh cả người cô run nhẹ.
- Xin lỗi em, Hạ Khanh – Vĩnh Thành thở dài nói, giọng nói trầm đi rất nhiều.
- Ngốc quá! Lúc đó anh cũng đã nói lời xin lỗi với em rồi mà. Nhưng anh đâu có lỗi đâu. Sao cứ mãi xin lỗi em chứ - Hạ Khanh cố gắng kìm chế
nỗi buồn trong lòng mà ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thành cười, cô muốn xua đi sự áy náy của Vĩnh Thành.
Từ lúc gặp Vĩnh Thành ở trường đại học bên mỹ, Hạ Khanh đã bị anh
chinh phục. Anh trầm lặng ít nói, nhưng anh rất thông minh, tuy không
nói anh là sinh viên xuất sắc nhất của trường nhưng có thể nói anh là
sinh việt Việt Nam xuất sắc nhất theo học ở trường. Cô yêu anh từ cái
nhìn đầu tiên.
Anh để cô bên cạnh mình, không xua đuổi, nhưng cũng không ân cần.
Cô đối với anh như một người bạn, một cô em gái đồng hương. Nhưng ít
nhiều mà nói, cô vẫn hơn rất nhiều cô gái quay quanh anh. Điều đó với cô là quá đủ. Tình cảm của cô dành cho anh có thể anh không biết, cũng có
thể anh biết nhưng không thể chấp nhận nên đành tỏ ra không quan tâm.
Chỉ khi tiễn anh về Việt Nam, lời cuối cùng anh nói với cô là:” Anh xin
lỗi”. Lúc đó cô đã biết, anh hiểu tình cảm của cô nhưng không cách nào
đáp lại.
Chỉ có điều cô không ngờ, khi mình chở về thì bên cạnh anh đã có một cô gái mà anh yêu thương sâu sắc đến như vậy.
Vĩnh Thành nghe Hạ Khanh nói vậy cũng chỉ cười không nói tiếp.
- Sao em lại chọn vào làm ở tập đoàn Vĩnh Phát vậy – Vĩnh Thành đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
- Thật ra… - Hạ Khanh cười ngượng – Đó là tập đoàn của gia đình em.
- Ồ …. – Sự ngạc nhiên tột độ hiện lên trên nét mặt Vĩnh Thành. Sau đó
cậu thoáng đỏ mặt, quen biết nhau cũng lâu mà cậu hoàn toàn không biết
gì về cô cả.
Hạ Khanh chỉ khẽ cười, một chút buồn bã, một chút thất vọng thoáng
hiện ra trong đáy mắt. Cô cầm tách cà phê lên trên môi nhấp, vị cà phê
thật đắng, hay vốn dĩ cô cảm thấy đắng trong lòng.
- Thật ra …- Vĩnh Thành vốn định nói về việc cổ phần nhưng cảm thấy hơi ngại nên bỏ lửng câu nói của mình.
Hạ Khanh nhìn vẻ mặt bối rối của Vĩnh Thành thì khẽ cười. Cô liền lên tiếng, háy mắt cười tinh nghịch trêu Vĩnh Thành:
- Này, em là người công tư phân minh lắm đó nha. Dù là quan hệ thân thiết nhưng em cũng không để việc công việc tư lẫn lộn đâu.
Vĩnh Thành biết cô nói đùa nên chỉ nhếch môi cười một cái rồi xoay
qua hỏi han mọi việc lúc Hạ Khanh còn bên mỹ. Hạ Khanh cũng vui vẻ kể
lại tin tức của một số bạn bè mà Vĩnh Thành có quen. Cả hai trò chuyện
bắt đầu vui vẻ hơn mấy phút đầu gặp mặt.
Hai ngày sau, tập đòan Vĩnh Phát nhận được một cuộc gọi điện thoại
từ phía Nguyên Thành Phong. Chiều đó, Hiểu Đồng nhận được điện thoại hẹn gặp của ông Văn Trác. Hai người gặp mặt tại quán cà phê Granttylove.
- Nghe nói sáng nay, bên cháu đã gọi điện thoại cho người của ông – Hiểu Đồng vừa đến thì hỏi ngay, vẻ mặt hồi hộp cực độ.
- Đúng vậy, họ chấp nhận sang nhượng cỗ phần để đổi lấy lô đất đó – Ông Văn Trác khẽ mĩm cười gật đầu, đẩy ly cà phê còn nóng sang chô cô.
Hiểu Đồng khẽ nhếch môi nhưng cô không tỏ vẻ vui mừng cũng không tỏ
bất kì dấu hiệu nào. Vẻ mặt tĩnh tại vô cùng, đón nhận ly cà phê khuấy
thêm chút đường.
- Nhưng mà …- Ông Văn Trác sau khi nhấp một ngụm cà phê thì nói.
Hiểu Đồng nhướn mày nhìn ông.
- Họ chỉ chấp nhận sang nhượng lại 2 % cổ phần.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu, dường như cô đã đoán được việc này từ trước. Cô cười nói:
- Nhiều hơn cháu nghĩ, chắc là những món lợi trong hợp đồng khiến họ
chấp nhận. Vậy thì bước tiếp theo, đành nhờ ông lên tiếng vậy.
- Không, người lên tiếng chính là cháu.
Đoàn người của tập đoàn Vĩnh Phát
lại một lần nữa đến tập đoàn Nguyên Thành Phong, khí thế lần này còn hơn cả lần trước. Lần này họ nắm chắc con cờ trong tay. Hợp đồng giữa đôi
bên nhanh chóng được xác lập. Ngay khi vừa được ký kết xong thì Hạ Khanh lặp tức nói:
- Chúng tôi sẽ thực hiện đúng lời cam kết trong hợp đồng. Theo như cam
kết chúng tôi phải điều người sang đây để tiếp quản. Nhưng vì tôn trọng
và tín nhiệm quý công ty, chúng tôi không cho người sang đây mà đề cử
người của chính công ty.
- Người của chúng tôi – Vĩnh Phong vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn cố giữ sắc mặt trầm tĩnh hỏi lại.
- Đúng vậy. Người mà chúng tôi là cô nhân viên của phòng kinh doanh.
Tên cô ấy là Hiểu Đồng – Hạ Khanh bình thản nói, cô khẽ cười thầm khi
thấy sắc mặt của toàn bộ lãnh đạo của tập đoàn đầy vẻ kinh ngạc, kể cả
người mà cô biết rõ là Vĩnh Thành cũng để lộ ánh mắt hoang mang.
- Tại sao là cô ấy – Vĩnh Thành buộc lòng phải lên tiếng hỏi.
- Điều này chắc là phó tổng giám đốc của tập đoàn biết rõ mối quan hệ
của cô ấy với chủ tịch tập đoàn của chúng tôi – Hạ Khanh lia mắt nhìn về phía Vĩnh Phong nhẹ nhàng trả lời.
Dưới ánh mắt vừa khiêu khích vừa đắc ý của Hạ Khanh, Vĩnh Phong
buộc lòng đứng lên cho hai tay vào túi vẻ uy phong xác nhận:
- Đúng vậy, tôi biết rõ.
- Tốt! Vậy thì chúng tôi về đây. Nhưng xin lưu ý các vị một điều, Hiểu
Đồng là người đại diện của tập đoàn chúng tôi, nên bất cứ lời nói nào
của cô ấy cũng là ý của tập đoàn chúng tôi. Nếu có ai gây khó dễ cho cô
ấy dù chỉ là trong ý niệm tức là đang xỉ nhục tập đoàn chúng tôi. Chúng
tôi nhất định không bỏ qua – Hạ Khanh đứng giữa phòng họp lớn tiếng nói, giọng nói đầy sắc bén ra chiều cảnh cáo. Ánh mắt của cô quét từng người trong phòng khiến ai cũng im bặt.
Nói xong cũng như lần trước, cô quay người bỏ đi.
- Thì ra em và ông ấy quen biết như thế à – Vĩnh Thành khẽ cười vuốt ve mái tóc của Hiểu Đồng nói.
- Ông cũng là một người tất tốt – Hiểu Đồng dựa vào vai của Vĩnh Thành
thì thầm nói – Nếu lúc đó không có ông khuyên giải em chắc sẽ rơi vào
hoang mang cực độ.
- Dường như em và ông rất hợp ý nhau.
- Ừhm, nếu ai không biết còn tưởng em là cháu ruột của ông nữa. Không
ngờ ông lại cho em một cơ hội tốt như vậy – Hiểu Đồng bỗng cười lớn.
Chợt nhớ lại lời ông Văn Trác nói với cô, ánh mắt của cô lóe lên một tà
niệm, người run nhẹ, cô vội cụp mắt xuống trấn tĩnh lại, xua đi ý niệm
của mình.
Nhưng biểu hiện của cô không lọt khỏi mắt của Vĩnh Thành. Cậu nhìn
cô không chớp mắt, trong đầu bỗng nhớ lại những lời nói mà mình vô tình
nghe được. “ Có thể không?”- Vĩnh Thành tự hỏi thầm trong lòng, đột
nhiên cảm thấy nhói đau, nếu những gì cậu nghĩ là sự thật, cậu sẽ lựa
chọn thế nào đây. Bàn tay bất giác nắm chặt lại, sắc mặt đột nhiên xấu
đi.
- Vĩnh Thành! Anh sao vậy – Hiểu Đồng nhẹ nhàng lay người cậu lo lắng hỏi.
- Anh không sao – Vĩnh Thành sực tỉnh nhìn cô cười nhẹ đáp.
- Sắc mặt anh xanh quá – Hiểu Đồng vẫn lo lắng , cô lấy tay vuốt nhẹ gương mặt Vĩnh Thành.
- Chắc là anh hơi mệt. Em cũng biết việc chuyển nhuận sẽ gây ra thay
đổi lớn về nhân sự. Nhưng cũng may người đó là em – Vĩnh Thành khẽ kéo
Hiểu Đồng vào lòng mình, choàng tay ôm trầm lấy cô siết nhẹ.
Hiểu Đồng cũng ngồi yên để Vĩnh Thành ôm lấy mình, trong lòng cảm
thấy dường như có điều gì đó, nhưng cô cảm thấy không tiện hỏi. Nhưng
lát sau, Vĩnh Thành từ từ buông cô ra, nhưng hai tay vẫn đặt trên vai
cô, siết nhẹ.
- Có thể dừng lại không…? Có thể vì anh mà dừng lại ý nghĩ đó không –
Vĩnh Thành có vẻ kích động hỏi, hơi thở cậu dồn dập, bàn tay khẽ run
nhẹ, ánh mắt nhìn cô buồn bã.
- Anh sao vậy – Hiểu Đồng chăm chú nhìn Vĩnh Thành ánh mắt hoang mang, sợ hãi.
- Không có gì – Vĩnh Thành buông thỏng hai tay khỏi vai Hiểu Đồng ngã
ngườ dựa hẳn vào sofa, tay day day thái dương thở dài mệt mỏi – Giúp anh pha một ly nước cam.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu rồi nhanh chóng đi xuống nhà bếp.
Tại cuộc họp quan trọng bàn về vấn đề giới thiệu sản phẩm mới ra
bên ngoài. Ngoài các vị lãnh đạo quen thuộc, hôm nay lại có mặt một
người mới tinh, mà lại còn rất trẻ.
Hiểu Đồng hôm nay đã trút bỏ bộ đồng phục quen thuộc mà bận một
chiếc áo somi trắng, chiếc váy bó sát thân làm gợi nên vẻ đẹp vô cùng.
Mái tóc dài được buộc chặt gọn ghẽ, nét mặt nghiêm trang đầy lạnh lùng,
ánh mắt sắc bén trầm tĩnh dường như không hề run sợ hay lo lắng khi đối
diện với những vị có chức quyền như thế.
- Hôm nay, chúng ta bàn lại vấn đề giới thiệu sản phẩm mới – Giám đốc
bộ phận kinh doanh đứng lên trịnh trọng nói – Về vấn đề hợp đồng, giám
đốc Lâm của bộ phận tài chính đã làm xong. Về việc đưa sản phẩm đến các
nơi tiêu thụ thì phòng kế hoạch đã trình bày xong. Chỉ còn lại phần
quảng cáo, bộ phận kinh doanh của chúng tôi đã ký hợp đồng với diễn viên Anh Kỳ rồi. Cũng đã mời được nhiếp ảnh gia Tuấn Kiệt đến chụp. Bản kế
hoạch đã xong, chỉ cần mọi người thông qua chúng tôi sẽ tiến hành. Có ai có ý kiến gì không?
- Tôi có ý kiến – Một giọng nói trầm nhẹ vang lên, không nhỏ cũng không lớn, vừa đủ đến tai tất cả mọi người trong phòng.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn cô gái trẻ suy nhất trong
phòng. Cô vẫn bình thản , ánh mắt vẫn trong sáng vô cùng, chẳng có lấy
một giây e dè, cũng không có lấy một giây sợ hãi nào. Khi tất cả ánh mắt tập trung về phía mình, Hiểu Đồng mới ngồi thẳng lưng chậm rãi nói:
- Tôi cho rằng diễn viên Anh Kỳ không phù hợp với loạt sản phẩm mới lần này. Nét đẹp của cô ấy quá Tây, quá mạnh mẽ. Không phù hợp với loạt sản phẩm có tính chất nhẹ nhàng phù hợp với người phương đông chúng ta. Tôi cho rằng diễn viên Đình Ân đang nổi tiếng trong nước rất phù hợp với
loạt sản phẩm này. Tôi đề nghị quay lại mời cô ấy hợp tác.
- Nhưng mà chúng ta đã ký hợp đồng với cô Anh Kỳ rồi – Giám đốc Diền khẽ hắng giọng nói.
- Chẳng lẽ trước đây chúng ta chưa từng ký hợp đồng với Đình Ân hay
sao. Chẳng phải cũng chỉ một câu mà hủy hợp đồng hay sao – Hiểu Đồng
nghiêng người nhìn giám đốc Điền chất vấn. Nghe lời bắt bẻ của Hiểu Đồng có chút khinh miệt, giám đốc Điền đỏ mặt im lặng.
- Ý kiến của tôi là thế, không biết ý kiến của tất cả mọi người ra sao? – Hiểu Đồng lại ngồi thẳng mạnh dạn hỏi.
Mấy cái đầu chụm lại thì thầm, vẫn chưa có ai lên tiếng. Hiểu Đồng
liền đưa mắt khẽ nhìn Vĩnh Thành, cô biết cậu nhất định sẽ ủng hộ ý kiến của cô. Dù bất luận thế nào thì đây cũng là ý kiến đầu tiên của cô, nếu bị gạt bỏ dễ dàng, sau này cô sẽ khó mà có tiếng nói ở nơi này. Đúng
như Hiểu Đồng dự định, Vĩnh Thành nhanh chóng đáp lại ánh mắt của cô
bằng một nụ cười rồi lên tiếng:
- Tôi tán thành, quả thật sản phẩm lần này, chúng ta tung ra ở trong
nước và chỉ đưa ra châu Á. Cứ lấy nét đẹp phương Đông làm chuẩn. Diễn
viên Đình Ân là gương mặt thích hợp nhất. Trước đây chúng ta vì việc cô
ấy đến trễ một chút mà hủy hợp đồng, tôi thấy cũng hơi quá đáng. Nhưng
lần này chúng ta có mời, chỉ e cô ấy không nhận lời.
- Yên tâm, cô ấy là một cô gái rộng lượng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không vì
chuyện nhỏ nhặt đó mà từ chối. Tôi nghĩ cố ấy sẽ cố hết sức để giúp cho
sản phẩm của chúng ta đến được với tất cả mọi người – Hiểu Đồng lập tức
lên tiếng.
Tổng giám đốc đã lên tiếng như thế, chẳng còn ai dám có ý kiến gì nữa, tất cả đều gật đầu vẻ tán thành. Nhưng có một người, từ đầu vẫn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Tôi phản đối.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó. Người đó nãy giở vẫn xoay
xoay cây bút trong tay bỗng dừng lại ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ uy
phong vô cùng.
Hiểu Đồng nhìn về phía Vĩnh Phong trừng trừng, tay siết chặt lại,
Phó tổng giám đốc, có thể cho biết lí do anh phản đối kiến nghị này của tôi không ? – Hiểu Đồng gằng từng
chữ hỏi, giọng vô cùng nặng nề, ánh mắt không khoan nhượng nhìn Vĩnh
Phong.
- Tôi thấy mọi người đã lên kế hoạch xong xuôi tất cả rồi. Không nhất
thiết phải thay đổi nữa. Làm như vậy vừa tốn công sức vừa kéo dài thời
gian tung sản phẩm ra thị trường – Vĩnh Phong chấp hai tay lại với nhau. Đặt trên mặt bàn, ánh mắt có phần tối lại nói.
- Tôi chỉ căn cứ vào thị hiếu và sự phù hợp của sản phẩm với mọi người
đưa ra quyết định này. Tuy tốn chút công sức và thời gian nhung bù lại,
sản phẩm được mọi người ưa thích, dễ dàng đến với mọi người mới là điều
kiện cần thiết. Đình Ân là sự lựa chọn tốt nhất – Hiểu Đồng phản bác
lại.
- Vậy sao, tôi lại nghĩ rằng lí do đưa ra sự lựa chọn tốt nhất đó vì hai người là bạn – Vĩnh Phong cười nói nhã ý trêu chọc.
Hiểu Đồng cảm thấy rất giận khi nghe Vĩnh Phong nói thế, gương mặt
cô từ ửng hồng sang trắng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sắc mặt của mình nói:
- Phó tổng, chúng tôi đúng là bạn với nhau. Thậm chí thân thiết như chị em ruột. Nhưng tôi là người công tư phân minh, tôi sẽ không vì cô ấy là bạn của mình mà đưa ra kiến nghị lần này. Tôi chỉ là lặp lại cái kiến
nghị của mọi người trước đây mà thôi. Đình Ân là một diễn viên nổi tiếng rất được mến mộ, cho nên lúc trước mọi người mới dự định mời cô ấy cùng hợp tác, mà xin nhắc cho anh nhớ, lúc đó tôi chỉ là một nhân viên mới
vào làm mà thôi. Tôi nghĩ người công tư không phân minh chính là anh,
phó tổng ạ. Tất cả mọi người ai cũng biết nữ diễn viên Anh Kỳ tài giỏi,
xinh đẹp và thông minh là bạn gái của anh. Người ta thậm chí còn bỏ tất
cả sự nghiệp của mình bên Hollywood để theo đuổi anh về tận đây – Hiểu
Đồng cố ý kèo dài mấy câu cuối cùng để chế giễu.
- Được rồi, ý kiến đối lập như thế thì hãy tiến hành bỏ phiếu đi. Tôi
sẽ bỏ cho Đình Ân – Vĩnh Thành lên tiếng ngăn cản cuộc đối đầu của hai
người họ, nhưng bày tỏ lập trường ủng hộ Hiểu Đồng rõ rệt.
- Tôi bỏ cho Anh Kỳ - Vĩnh Phong hậm hực nói, ánh mắt của cậu nhìn Hiểu Đồng như muốn bày tỏ điều gì đó, lại như muốn ngăn cản kiến nghị của
cô, Hiểu Đồng tức giận liền ngoảnh mặt đi.
Tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy khó xử vô cùng. Tổng và
phó tổng giám đốc của họ lại chia làm hai phe đối lập. Khương Thái đã
nhanh chóng đưa đến trước mặt bọn họ một tờ giấy trắng vuông nhỏ để họ
ghi vào đó người mà mình bình chọn.
Tất cả mọi người lại đưa mắt nhìn nhau dò hỏi, nhưng rồi ai cũng
thở dài cúi đầu ghi người mình chọn. Vĩnh Phong cứ nhìn vào Hiểu Đồng
như muốn nói điều gì đó, nhưng cô cương quyết không nhìn cậu.
Cuối cùng Khương Thái cũng bắt đầu công bố phiếu bầu. Ai cũng hồi
hộp, chờ đợi. Hiểu Đồng cũng hổi hộp vô cùng, hai bàn tay bất giác cung
lại, lòng bàn tay đỗ mồ hôi đầy lạnh toát. Chỉ có một người là bình thản vô cùng, chính là Vĩnh Thành.
- Thưa tổng giám đốc, sỉ số phiếu bầu có 12 phiếu. Chúng ta có tất cả
14 người quyết định. Ngoài tổng giám đốc và phó tổng giám đốc ra thì có 6 phiếu bầu chọn cô Đình Ân, 6 phiếu còn lại bầu chọn cô Anh Kỳ - Khương
Thái tiến lại bàn báo cáo.
Như vậy tức là hòa nhau, tất cả mọi người lại thêm một lần nữa
hoang mang và khó xử vô cùng. Chỉ có Hiểu Đồng thì khẽ nhếch môi cười.
Kết quả đúng như cô liệu định. Xem ra Đình Ân vẫn còn cơ hội rất nhiều.
- Kết quả là hòa nhau. Chúng ta phải làm sao đây, các vị có ý kiến gì không? – Vĩnh Thành lên tiếng hỏi.
- Tôi đề nghị, lá phiếu còn lại hãy để cho nhiếp ảnh gia Tuấn Kiệt đưa
ra. Dù sao, anh ấy cũng là người trong nghề, sẽ đưa ra con mắt nhìn nhận chính xác hơn – Hiểu Đồng lập tức lên tiếng đề nghị.
- Tôi không cho là vậy, trong bữa tiệc mà tổng giám đốc chúng ta đã cầu hôn với “cô đây”. Ai cũng thấy rõ người đi vào cùng nhiếp ảnh gia Tuấn
Kiệt là ai. Nếu đưa cậu ấy ra quyết định thì chẳng phải người được chọn
sẽ là Đình Ân hay sao – Vĩnh Phong lặp tức phản bác.
Hiểu Đồng liềm ném cho Vĩnh Phong một ánh mắt đầy lửa giận, sau đó mới nhếch môi cười nói:
- Xem ra, phó tổng chưa thật sự hiểu bạn gái mình cùng với những mối
qua hệ của cô ấy lắm thì phải. Tôi và nhiếp ảnh gia Tuấn Kiệt chỉ mới
làm bạn với nhau một thời gian thôi, cũng chưa phải là mối quan hệ thân
thiết gì. Nhưng cô Anh Kỳ và anh Tuấn Kiệt từng cùng nhau hợp tác nhiều
lần, quan hệ vô cùng mật thiết. Nói không chừng lá phiếu lần này sẽ
nguyên về người quen biết cũ thì sao – Nói xong Hiểu Đồng nhướn mày nhìn vẻ mặt hơi bất ngờ của Vĩnh Phong đắc ý nói tiếp - Phó tổng, nếu còn gì chưa rõ thì xin ngài hãy hỏi lại bạn gái mình.
Vĩnh Phong không còn gì để nói, cậu im lặng nhìn Hiểu Đồng, vẻ mặt
cô lúc này vô cùng hờ hững. Buổi họp tranh luận cuối cùng cũng kết thúc. Ai nấy đều mừng rỡ hối hả chạy khỏi trận địa này. Trong phòng chỉ còn
lại có ba người.
- Hiểu Đồng chúng ta nói chuyện một chút đi – Vĩnh Phong bước đến bên
cạnh Hiểu Đồng nắm tay Hiểu Đồng lay nhẹ, ánh mắt vẻ cầu khẩn nói.
- Xin lỗi phó tổng, những lời có thể nói tôi đã nói hết rồi. Tôi không
còn gì để nói với anh cả - Hiểu Đồng hất tay Vĩnh Phong ra, lạnh nhạt
trả lời.
- Không phải đâu, Hiểu Đồng. Em nghe anh giải thích đi - Vĩnh Phong khổ sở nói.
Nhưng Hiểu Đồng phớt lờ cô kéo tay Vĩnh Thành bỏ đi một mạch. Vĩnh
Phong nhìn theo bóng dáng hai người hỏ ra ngoài cảm thấy thật bất lực.
Cậu tức giận đập cái “rầm” trên mặt bàn.
Đến khi, Vĩnh Thành đưa Hiểu Đồng ra về thì đã thấy chiếc xe màu
đen quen thuộc của Vĩnh Phong đâu ngay bên đường. Hiểu Đồng vừa bước
xuống xe tạm biệt Vĩnh Thành thì quay lưng lại thấy Vĩnh Phong đang ngồi hút thuốc chờ đợi. Nhìn thấy Hiểu Đồng, Vĩnh Phong liền đứng bật dậy
nhưng Hiểu Đồng đã quay lưng mở cửa xe của Vĩnh Thành và nhanh chóng
chui vào.
- Hôm nay em đến nhà anh ngủ - Hiểu Đồng quay sang nói với Vĩnh Thành.
Vĩnh Thành liếc nhìn vẻ mặt sầu thảm của Vĩnh Phong thờ dài một cái khẽ gật đầu. Chiếc xe nhanh chóng chạy đi để lại một không gian trống
trãi với những trận gió lùa lạnh lẽo. Vĩnh Phong nhìn theo chiếc xe thở
dài. Cậu muốn giải thích cho Hiểu Đồng biết nguyên nhân cậu phản đối
nhưng cô dường như không cho cậu một cơ hội nào.
Ngày hôm sau, Tuấn Kiệt trước khi nhận lời đến Nguyên Thành Phong
thì Hiểu Đồng đã gọi điên thoại trước cho cậu, Tuấn Kiệt cười như không
cười qua điện thoại trêu:
- Này, em định mua chuộc anh trước giờ bỏ phiếu à.
- Không! Em muốn làm một vụ cá cược với anh – Hiểu Đồng mĩm cười đáp lời.
- Ồ… Anh rất hứng thú với những vụ cá cược. Thế nào, em định cá cược
với anh cái gì – Tuấn Kiệt cười lớn hỏi ra chiều thích thú vô cùng –
Không phải cá cược vụ bỏ phiếu đó chứ.
- Đúng vậy, em chính là đánh cược với anh việc đó – Hiểu Đồng xác nhận.
- Vậy nói xem, em định đánh cược với anh cái gì?
- Em đánh cược rằng anh sẽ …
- Cậu Tuấn Kiệt, thật cảm ơn cậu đã nhận lời đến giúp chúng tôi – Giám
đốc Lâm cười rạng rỡ bắt tay Tuấn Kiệt khi cậu bước vào trong đại sảnh – Một người bận như cậu mà lại bi chúng tôi làm phiền.
- Đừng khách sáo, tôi cũng muốn mình là người ra quyết định, bởi vì tôi muốn làm việc với những người chuyên nghiệp và phù hợp. Nếu như lựa
chọn một người không xứng đáng, chẳng những làm ảnh hưởng đến danh tiếng tập đoàn mà còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi – Tuấn Kiệt lạnh
nhạt nói, thái độ tỏ rõ sự xa cách.
Giám đốc Lâm cũng chỉ gật đầu rồi mời cậu cùng đi vào. Quyết định
của Tuấn Kiệt sẽ làm sự căng thẳng ngày hôm qua xẹp xuống. Tất cả mọi
người ở trong phòng đều chờ cậu, khi cánh cửa vừa mở ra thì tất cả đồng
loạt nhìn về phía đó. Tuấn Kiệt từ từ bước vào, cậu được mời ngồi vào
cái ghế rất gần với Vĩnh Thành, nhưng lại là vị trí xa hiểu Đồng nhất.
Và hai người tuyệt không có bất cứ một cử chỉ nào cho thấy hai người
đang quen nhau.
Sau khi xem xét tài liệu và hình ảnh về hai nữ diễn viên này. Tuấn Kiệt nhanh chóng đưa ra lá phiếu quyết định của mình. Cậu không bỏ
phiếu vào trong thùng, mà cầm viết xoay xoay mấy vòng rồi quăng lá phiếu đã mở ra ngay chính giữa bàn. Lá phiếu mỏng manh nhẹ nhàng rơi xuống,
ngay chính giữa chiếc bàn họp dài. Mọi người gần như nín thở chờ đợi nó
rơi xuống.
Khi lá phiếu nằm ngay ngắn trên chiếc bàn, tất cả mọi người lại một
phen tròn mắt ngỡ ngàng bởi vì bên trong lá phiếu không có một chữ nào. “ Một lá phiếu trắng”
- Cậu bỏ phiếu trắng – Giám đốc Lâm hoảng hồn, mồ hôi rơi *** ra miệng lấp bắp hỏi.
- Đúng vậy - Tuấn Kiệt khẽ cười đáp.
- Tại sao ?
- Tôi cho rằng cả hai người này ai cũng đủ tiêu chuẩn cả. Dù tôi có bỏ
phiếu nghiêng về bên nào thì chắc chắc vẫn sẽ gây tranh cãi giữa hai
bên. Chi bằng để hai người bọn họ cùng thi thố với nhau. Lấy chủ đề sảm
phẩm làm đề tài. Ai được các ban giám khảo công nhận thì sẽ làm là người mẫu đại diện.
Vậy là cuối cùng quyết định tổ chức một cuộc thi lấy đề tài: “Vẻ đẹp thiên thần”.
Tất cả các bài báo đều rầm rồ trước cuộc thi của hai nữ diễn viên
này, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi ngày cuộc thi diễn ra.
Bình luận
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1