chương 2/ 43

Chỉ lát sau, cậu đã có mặt ở quán bar Phong Trần. Cậu dễ dang tìm thấy các chiến hữu của mình ở băng ghế đặc biệt dành cho cậu và cac chiến hữu.

- Anh Vĩnh Phong đến rồi kìa – Một người trong băng nhìn thấy cậu vội reo lên.

Vĩnh Phong tiến đến gần họ lên tiếng chào.

- Sao lâu vậy – Thế Nam, cậu bạn thân của Vĩnh Phong ngó đồng hồ trên tay, một chiếc đồng hồ bằng bạc sáng lấp lánh, rồi ngẩng đầu lên dò xét.

- Gặp chút xíu vấn đề - Vĩnh Phong mĩm cười đưa tay nhận lấy ly rượu từ tay một chiến hữu.

Thế Nam nhíu mày khi nghe Vĩnh Phong trả lời, cậu cũng ngồi dịch qua một bên ngường chỗ cho Vĩnh Phong ngồi.

- Có rắc rối gì à.

- Gặp một đám giang hồ đang bắt một cô gái nên mới ra tay nghĩ hiệp cưu cô ấy thôi.

Thế Nam cảm thấy rất lạ vì từ xưa đến nay Vĩnh Phong luôn là người lạnh lùng, cậu hờ hững với tất cả mọi thứ. Giả sử cậu thấy một người sắp chết đang đứng trước mặt cậu, cậu cũng không một chút xót thương nào. Rót tiếp cho Vĩnh Phong một ly rượu nữa, cậu hỏi đùa:

- Là một cô gái xinh đẹp à.

- Ừ!

Thế Nam thật sự rất ngạc nhiên trước câu trả lời ngay lặp tức của Vĩnh Phong. Xưa nay đối với Vĩnh Phong, phụ nữ chưa từng tồn tại. Quanh quanh cậu có biết bao nhiêu là gái đẹp, nhưng Vĩnh Phong chưa từng liếc nhìn họ lấy một lần. Cậu bỗng tò mò muốn biết cô gái đó là ai.

- Oa…anh Vĩnh Phong của chúng ta bắt đầu có hứng thú với phụ nữ rồi – Một anh chàng có nước da trắng trẻo, vẻ mặt trẻ con lên tiếng – Sao anh không dẫn người đẹp đến đây.

- Thằng nh1oc này, người đẹp đó gái góc lắm đó – Vĩnh Phong nhìn vẻ mặt hào hứng của cậu ta liền trêu trọc – Cô ấy gạt tiền của bọn giang hồ nên bị chúng rượt, còn cố tình giả làm người mù nữa chứ - Cậu nhớ lại bộ dạng của cô mà bật cười.

Thế Nam nghe xong liền gật đầu:

- Thảo nào cậu lại chịu ra tay giúp đỡ cô ấy. Vì cậu nghĩ cô ta bị mù. Rồi mọi chuyện ra sao.

- Còn ra sao nữa, bị cô ta quay sang mắng xối xả, còn cắn cho cho mình một cái nữa chứ. Răng cô ta béng thật – Vĩnh Phong đưa tay lên nhìn lại vết cắn của cô, nó vần còn hằn lên dấu răng đỏ hỏn.

- Anh Vĩnh phong của chúng ta gắp đối thủ rồi. Cô gái này thú vị thật, đứng trước anh Vĩnh Phong của chúng ta, chẳng những không xiêu lòng mà còn dám chống trả. Lợi hại … lợi hại … Có dịp em cũng muốn gặp mặt cô ấy xem cô ta lợi hại thế nào – Lại là tên có gương mặt trẻ con lên tiếng.

Vĩnh Phong liền cốc đầu hắn một cái:

- Đến anh mày mà con đối phó không lại cô ấy. Nhóc mà gặp cô ấy không khéo anh phải đến dọn xác của nhóc.

Cả bọn liền cười ầm ĩ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Những cô gái lợi dụng những giây phút này để công khai quay lại nhìn bàn của họ. Quả thật bọn họ rất thu hút, nhất là Vĩnh Phong và Thế Nam.

Như chợt nhớ đến chuyện gì, Vĩnh Phong quay sang nhìn Thế Nam hỏi:

- Sao lại tập ở đây, chẳng phải đã hẹn là cùng đua hay sao.

Thế Nam lắc đầu, chỉ mĩm cười một cách khó hiểu. Tên nhóc nhiều chuyện lại chen vào trả lời.

- Anh Phong thông cảm đi. Đối với những người đang yêu thì những sở thích đều phải tạm gác lại. Đối với anh Nam thì bây giờ đua xe chỉ xếp hạng 2 thôi.

Vĩnh Phong chau mày nhìn Thế nam xong thì quay lại nhìn tên nhóc hất mặt ra như ra lệnh cho hắn ta nói tiếp. Như được cỗ vũ tên này lặp tức phun ra tất cả.

- Tại dạo này anh Phong không đến đây nên không biết đó thôi. Bar Phong Trần vừa xuất hiện hai người đẹp. Một trong hai em ấy đã bắt mất hồn của anh Nam rồi. Ngày nào anh ấy không đến đây ngắm người đẹp thì sẽ ăn không ngon, ngủ không được.

Tên này vừa kể xong liền nhe răng cười một cách tinh quái liền bị Tếh Nam quăng cái gới nệm vào người rồi quay qua Vĩnh Phong nói:

- Cậu đừng nghe thằng này nói bậy. Chỉ là một cô gái có chút cá tính thôi, mình cũng không hứng thú lắm.

Tên này lập tức lên tiếng cãi lại:

- Những lời em nói đều hoàn toàn là sự thật. Không tin lát nữa anh Phong xem thử không khéo cả anh Phong cũng bị bắt mất hồn cho coi.

- Cái thằng này miệng mồm cứ tía lia – Thế Nam liền lừ mắt một cái, tên này lặp tức cúp đuôi im lặng.

Vĩnh Phong nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ vì ngượng của Thế Nam liền trêu:

- Sao vậy làm gì giấu kỹ thế. Hay cậu sợ cô ấy chuyển sang yêu tớ mà không yên cậu nữa.

- Thiệt tình, hơi đâu cậu lại nghe tên nhóc này. Mấy người cứ ở đó mà cười với nhau đi.

Thế Nam liền đứng dậy bước ra ngoài. Vĩnh Phong liền gọi với theo.

- Này ! Cậu đi đâu vậy. Không phải đuối lí rồi nên bỏ chạy đấy chứ.

- Nãy giờ uống hơi nhiều nên mình phải đi Washington city (WC) – Đáp xpng Thế Nam liền đi thẳng về hướng tolet.

- Nhưng mà người đẹp này cũng là hoa hồng có gai. Không dễ dàng tiếp cận một chút nào hết. Nếu không thì anh Thế Nam của chúng ta đâu trở thành anh chàng si tình, bỏ hết tất cả, ngày nào cũng đến đây ngắm người đẹp – Tên nhóc này thấy Thế Nam đã bỏ đi nên tiếp tục mồm năm miệng mười nhưng lần này hắn gặp phải ánh mắt sắc béng của Vĩnh Phong, lần này hắn ta không dám hó hé thêm lần nào nữa.

Khi Thế Nam quay trở lại, cả bọn tiếp tục uống rượu, nói chuyện phiếm và bàn bạc cho cuộc đua lần sau.

- Đến rồi kìa! – Một anh chàng vô tình nhìn ra phía cửa hét lên.

Cả đám liền ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Một cô gái khá xinh đẹp, ăn mặc cũng khá sành điệu đi vào quán. Cả bọn liền trầm trồ khen ngợi thân hình tuyệt đẹp của cô ngoại trừ hai người không nói gì là Vĩnh Phong và Thế Nam.

Thấy vẻ mặt hơi thất vọng của Thế Nam, Vĩnh Phong lại trêu ghẹo:

- Sao thế! Không phải người đẹp mà cậu ngóng trông à.

- Đã bảo là mình không có thích mà.

Nhưng nhìn vẻ mặt không tin của Vĩnh Phong, Thế Nam đành thở dài giải thích.

- Mình chỉ thấy là cô ấy hơi đặc biệt hơn các cô gái vẫn thường đeo xung quanh tụi mình. Nhưng mình khẳng định với cậu, đó chẳng phải là tình yêu.

Vừa lúc đó, cô gái ấy đã thay xong bộ đồng phục của mình và đang tiến về phía bàn của Vĩnh Phong, khiến cả bọn hào hứng.

- Các anh có cần gì thêm không ạ.

- Cần chứ. Bọn anh cần nhiều hơn em nghĩ – Tên nhiều chuyện lúc nãy bắt đầu vận động cơ miệng của mình, hắn nói câu này với hàm ý đen tối, khiến cả bọn cười ồ lên.

Cô gái khuôn mặt thoáng ửng hồng. Vĩnh Phong khẽ liếc về phía cô. Trên áo cô gắn một bảng tên là Đình Ân.

- Em gái, em tên gì vậy.

- Em tên là Đình Ân.

- Em vào đây làm lâu chưa. Sao trước đây anh không thấy em vậy.

- Dạ, em mới vào làm nên chưa thạo việc lắm, có gì các anh bỏ qua cho – Giọng cô gái ngọt ngào khiến cho mấy tên này càng thêm khấn khích.

Vĩnh Phong và Thế Nam không hứng thú lắm với trò trêu ghẹo này nên chỉ lẳng lặng ngồi yên hút thuốc.

- Hình như em còn có một cô bạn hay đi cùng phải không? Sao hôm nay không ấy thấy cô ấy.

Cô gái liền nhìn đồng hồ trên tay, lo lắng trả lời:

- Em cũng không rõ lắm, chắc bạn ấy đến trễ một chút. Em cũng đang lo lắng vì sếp em rất khó, không thích nhân viên đi trễ. Xin lỗi em phải đến bàn khác rồi. Quy định ở đây là không được trò chuyện qua lâu với khách.

- Ok! Hẹn em lát nữa.

Cô gái vửa bỏ đi thì đột nhiên một cô gái hối hả chạy vào, cô bận một cái áo thu xanh nhạt giản dị nhưng tôn lên làn da trắng của cô. Chiếc quần jean ôm sát đôi chân thon dài. Vai đeo một chiếc ba lô đỏ, mái tóc đen xõa dài, trông cô như một cô sinh viên tỉnh lẽ mới lên thành phố. Nhưng những điều đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp tuyệt mỹ vốn có của cô. Cô chạy đến quầy ba đặt tay lên mặt bàn hổn hển thở. Trông cô như vận động viên chạy marathon vừa làm một chuyến mấy ngàn mét. Đình Ân liền chạy đến bên cạnh bạn hỏi han.

Vĩnh Phong cảm thấy cô gái này nhìn quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.. Nhưng cậu không dám chắc là gặp cậu ở đâu vì cậu chưa nhìn rõ được mặt cô.

Cô gái nhìn Đình Ân rồi thở một cách khó nhọc hỏi:

- Lão béo tới chưa.

Đình Ân lắc đầu.

- Haiz…Làm mình chạy muốn đứt hơi luôn – Cô gái thấy nhẹ nhõm nên bắt đầu lấy lại nhịp thở của mình.

Anh chàng batterner liền đẩy đến cho cô một ly trông như trà đá. Cô nhận lấy cảm ơn và đưa lên miệng uống mà không hề chú ý đến bộ mặt ranh ma hơn cáo của anh chàng này.

Vĩnh Phong không chú ý đến cô gái cho lắm nhưng thấy Thế Nam ngồi nhỏm dậy nhìn về phía cô gái nên bất giác cũng nhìn theo.

Vừa uống một ngụm nước vào thì đột nhiên phu ra, nhắm vào mặt anh chàng batterner mà phun. Sau đó cô đưa tay lên quạt, rồi không ngừng chùi miệng. D(ó hoàn toàn không phải một ly trà đá mà là một ly rượu cực mạnh.

Đình Ân thấy bạn mình bị anh chàng batterner trêu chọc liền đấm cho anh ta một cái ngay bả vai rồi quay sang bạn lo lắng hỏi. Nhưng cô gái khoát tay tỏ ý không sao, dù khuôn mặt cô đã thoáng ửng hồng. Đình Ân liền quay đầu về phía một anh chàng cao to và khá đẹp trai kêu lớn:

- Đình Khiêm! Hoàng Vũ lại trêu tụi em nữa.

Anh chàng Đình Khiêm vội vàng bước đến bên cô gái với vẻ mặt lo lắng quay sang trách mắng anh chàng batterner. Anh chàng này đang dùm khăn lau khuôn mặt cười hề hề của mình.

- Thôi !Em mau vào thay đồ đi, kẽo lão béo mà đến thì lại phiền hà cho xem – Đình Khiêm nhỏ nhẹ khuyên .

Đình Ân liền đưa bạn vào đi vào phòng thay đồ, không quên tặng cho anh chàng batterner một cái liếc xéo. Nhưng anh chàng này lại gọi nói theo:

- Nhưng dù sao thì em cũng không nên phun thẳng vào mặt em như thế.

Cô gái liền quay mặt lại nói:

- Cho đáng đời anh. Ai bảo lần nào cũng trêu em như vậy.

Nói rồi cô le lượi tỏ ý trêu chọc, vẻ mặt đáng yêu của cô làm cho không chỉ đám chiến hữu của Vĩnh Phong mà cả những chàng trai xung quanh phải ngẩn ngơ.

Vĩnh Phong chợt nhận ra cô – cô gái giả mù hồi chiều. Đúng là duyên hội ngộ, trái đất này quả thật là tròn, dù xoay một vòng tròn lớn, cuối cùng con người cũng gặp lại nhau một nơi nào đó.

Chỉ tích tắc sau, trong khi những anh chàng vẫn còn ngây ngất thì cô gái bước ra vớ bộ trang phục tiếp viên màu đỏ ôm sát thân hình hoàn mỹ của cô. Mái tóc búi cao để lộ cái cổ trắng ngần xinh đẹp. Cái váy ôm sát đôi chân thon không tỳ vết. Nhưng điều làm Vĩnh Phong ngạc nhiên chính là khuôn mặt tuyệt đẹp của cô không còn vẻ đáng thương của cô gái mù, không còn vẻ giận dữ khi nổi giận mắng cậu. Không còn vẻ mặt hồn nhiên tinh quái khi trêu chọc cậu và anh chàng batterner, mà thay vào đó một khuôn mặt lạnh lùng. Cô không hề trang điểm một chút so với các cô gái trong quán nhưng chẳng một ai trong quán có thể so sánh với cô.

Một anh chàng trong nhóm hất mặt hỏi Vĩnh Phong.

- Là cô ấy đó. Sao hả! Theo cậu thì mấy điểm. Nếu là mình sẽ chấm 100 điểm luôn. Quá đẹp.

Vĩnh Phong phì cười trước vẻ mặt háo hức của mấy anh chàng này.

- Vẻ đẹp thì 9 điểm nhưng tính cách thì 1000 điểm – Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trái tim Vĩnh Phong đột nhiên đập mạnh khi nhìn thấy cô.

Trong khi các chàng trai đang bàn luận về cô thì Đình Ânđ đến khều vai bạn thì thầm.

- Anh chàng đó lại đến và đang nhìn cậu kìa.

Cô gái kín đáo nhìn về hướng chỉ của bạn thì thấy Thế Nam và Vĩnh Phong đang nhìn mình. Cô quay mặt lại nhìn Đình Ân thì thầm.

- Không phải đang nhìn mình đâu, mà là nhìn cậu. Đừng có muốn ăn gấp bỏ cho người như thế.

Đình Ân đập vào vai bạn một cái rồi phì cười.

- Đồ quỷ….

Cô gái liếc nhìn về bàn họ một lần nữa. Hình như cô gặp một khuôn mặt hơi quen. Tuy rằng góc bàn của họ khá tối nhưng cô vẫn nhận ra Vĩnh Phong. Anh và Thế Nam quá nội bật so với những người xung quanh. Cô đi vào trong một lát rồi quay ra, Vĩnh Phong để ý thấy trên túi áo của cô hình như đựng cái gì đó.

Lúc đó một người đàn ông mặc một bộ vest đen thân hình mập mạp lại hói đầu đi vào cho nên Đình Ân vội vàng lủi đi chỗ khác. Lão đi qua chỗ cô, cô cúi đầu nhìn xuống đất, lão nhìn cô dò xét.

Một cánh tay đưa lên quẩy quẩy, lão béo nhìn thấy liền bảo cô:

- Bàn đặc biệt gọi kìa. Phục vụ cho chu đáo nếu không tôi đuổi việc các cô.

- Vâng.

Cô vội vàng tiến về phía bàn bọn họ. Đình Ân lo lắng đưa mắt nhì về phía cô, nhưng cô khẽ lắc đầu. Khi cô tiến lại gần cả đám con trai giả vờ ngồi ngay ngắn lại.

- Các anh cần gì ạ?

Giọng cô ngọt ngào đến độ một người giả bộ ôm lấy tim ngã xuống. Khiến cho cả bọn không nhịn được cười. Nhưng khuôn mặt cô không hề tỏ vẻ lúng túng như cô bạn Đình Ân. Một khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.

Thế Nam vội cầm chai rượu rỗng lên lắc lắc trước mặt cô.

- Cho bọn anh thêm một chai.

Cô gật đầu rồi vội vàng quay lưng bước đi.

- Khoan đã!

Một giọng nói vang lên sau lưng sau cô, giọng nói khá quen, cô hơi khựng lại nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Cô quay lại nhìn vào chàng trai đã gọi.

Vĩnh Phong nở nụ cười nữa miệng như cuốn hút tất cả mọi thứ, trông cậu quả thật quá quyến rũ. Các cô gái nãy giờ nhìn trộm bỗng cảm thấy trái tim đã thoát ra khỏi lồng ngực tự bao giờ. Nhưng vẻ mặt của cô gái không hề thay đổi. Vĩnh Phong nhìn chằm chằm vào cô, cậu khẽ liếc xuống bảng tên của cô: Bảo Lam. Một cái tên khá đẹp.

- Chắc cô vẫn còn nhận ra tôi chứ.

Cô nở một nụ cười lạnh lùng:

- Xin lỗi theo tôi nhớ thì hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Cô thông minh trả lời cậu , cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không muốn phủ nhận. Vì quả thật hồi chiều cô gặp cậu và bây giờ cô gặp cậu đều là ngày hôm nay chứ không phải hôm qua hay trước đó.

- Thông minh lắm nhưng tôi không dễ bị gạt đâu. Hình như cô còn nợ tôi.

- Vậy anh muốn tôi phải làm sao. Anh đừng có nhỏ mọn như thế - Vẻ mặt cô hơi lúng túng, quả thật cô nợ anh.

- Tôi nhỏ mọn vậy đó. Ai biểu tự nhiên có con chó điên cắn vào tay tôi làm chi.

- Vậy thì phải hỏi lại con trâu nước xem tại sao nó cứ ngặm cỏ mà không chịu nhả ra.

- Dù sao thì con trâu cũng chỉ ngặm chứ không cắn như con chó điên.

- Vậy thì con trâu đó đúng là ngu ngốc, chỉ có sức trâu mà không có đầu óc. Bị cắn thì kêu đau, vậy bị ngặm thì không đâu chắc.

Vĩnh phong và cô gái hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau như hai kẻ thù. Nhưng người ngồi đó có thể thấy được những tia chớp dữ dội phát ra từ mắt hai người bọn họ đang giao đấu kịch liệt không ai chịu thua ai. Những người ngoài cuộc chỉ có thể nín thở theo dõi cuộc khẩu chiến của hai người bọn họ. Không khí vô cùng căng thẳng và nghẹt thở. Chẳng ai dám lên tiếng khuyên can đều gì cả. Cuối cùng chỉ có một người dám lên tiếng can ngăn đó là Thế Nam.

- Thôi đừng trêu cô ấy nữa – Thế Nam vội chen vào, anh hất đầu về phía cô – Lấy dùm bọn anh chai rượu.

- Này cô đã tắm chưa, hình như trên người cô vẫn còn mùi rác – Vĩnh Phong tiếp tục trêu cô. Cậu vẫn còn giận vì vết răng và cú đá của cô. Nhưng thật ra cậu lại cảm thấy cãi nhau với cô rất thú vị.

Cô liền chụp lấy ly rượu màu đỏ trên bàn tạt vào anh rồi ngang tàng bảo:

- Bây giờ người cần đi tắm là anh. Đồ đàn ông nhỏ nhen.

- Cô không sợ bị đuổi việc sao – Vĩnh Phong tức giận đứng bật dậy nói lớn:

- Nếu thích anh cứ việc đuổi.

Nói rồi cô quay lưng lạnh lùng bước đi. Cả đám ngồi ngây người theo dõi trận tay đôi của hai người, hơi lo sợ khi thấy Vĩnh Phong nổi giận. Anh chưa từng tranh chấp với phụ nữ bao giờ.

- Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy – Thế Nam nhìn Vĩnh Phong ngờ vực.

- Cô ta là chủ nhân của vết răng này – Vĩnh Phong vừa nói vừa đưa tay lên cho mọi người xem vết răng của cô, rồi ngồi phịch xuống.

- Cậu nổi giận với phụ nữ chỉ vì một vết cắn thôi à – Thế Nam bật cười nói.

- Cô ta còn dám đá cho mình một cái – Vĩnh Phong vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, bởi vì cậu lúc này cứ như một đứa trẻ hờn dỗi.

- Vậy cô ta còn nói cậu nhỏ nhen là đúng rồi .

- Này! Cậu đang bênh vực cho cô ấy đấy à. Cậu có biết cô ta dám hô lớn khi thấy cảnh sát đến rằng mình sàm sỡ cô ta.

- Hoa hồng có gai. Đúng là hoa hồng có gai. Bội phục, bội phục – Cả bọn reo lên.

- Dù sao cô ấy cũng là con gái. Hơi đâu mà cậu chấp nhặt làm gì – Thế Nam nói.

Vĩnh Phong quay qua vỗ vai Thế Nam.

- Cậu cũng thử mùi vị này một lần đi. Rồi xem cậu còn dám đến đây nữa không.

Cả bọn lại cười ầm lên.

Còn đang nói chuyện cô gái đã đến bên họ từ bao giờ, trên tay cô là chai rượu. Xem như chưa từng có trận cãi cọ với Vĩnh Phong. Cô mĩm cười với họ nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình. Đúng là cô đã đánh mất vẻ lạnh lùng do mình tạo ra khi cãi nhau với Vĩnh Phong, giờ cô cần lấy lại nó. Cô nhìn Thế Nam mĩm cười ngọt ngào nói:

- Rượu của anh đây.

Sau đó cô quay lưng thật nhanh, nhưng cô chợt nhớ đến điều gì đó, cô liền quay trở lại. Cố đến trước mặt Vĩnh Phong, lấy từ trong túi mình ra một cái gói.

- Cái này anh dùng để xức vào vết thương, nó làm tan máu bầm nhanh chóng – Cô chỉ tay vào một chai thuốc màu xám – Còn đây là thuốc giảm đau và thuốc đỏ. Thuốc đỏ dùng để … - cô ngập ngừng - …sức vào dấu răng cho mau lành.

Vĩnh Phong hởi ngạc nhiên, thì ra cái gói lúc nãy cô bỏ vào túi là gói thuốc này. Cô đã phát hiện ra anh ngay từ đầu và cô đã định đưa cho anh nếu không có cuộc cãi vã.

- Cô mua những thứ này à.

Cô gật đầu.

- Cô biết tôi sẽ đến đây.

Cô gái lắc đầu.

- Vậy tại sao cô lại mua nó nếu không biết trước rằng chúng sẽ gặp lại nhau.

- Lúc chạy đi thì tôi đã mua nó. Có đều khi quay về thì anh đã đi mất, cho nên… dù sao tôi hơi lo lắng cho anh nên muốn gặp lại anh một lần để xác nhận là anh không sao.

- Cô cứ để xuống dưới đi – Vĩnh Phong lạnh lùng nói. Cậu đang cố gằng kiềm chế sự xúc động của mình, không muốn nó bộc lộ trước mặt cô. Cô lo lắng cho cậu, trước giờ cậu chưa thấy ai lo lắng cho cậu, chưa ai quan tâm cậu, vậy mà cô - một cô gái xa lạ lại quan tâm cho cậu.

Cô gái liền để xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Phong:

- Anh đã chịu nhận vậy thì xem như chúng ta không ai nợ ai nữa cả.

Nói rồi cô quay lưng bỏ đi mà không đợi câu trả lời của cậu. Mặc dù cô biết rằng những thứ này không thể trả hết cái mà cô nợ anh. Nhưng cô buộc phải rủ bỏ món nở này vì cô không muốn quan hệ của cô và anh day dưa kéo dài. Cô không muốn có quan hệ với bất kì ai.

Cả đời Vĩnh Phong chư từng gặp một cô gái lạ lùng thế này, cô là người đã đem lại cho cậu nhiều cung bậc cảm xúc. Những cô gái quay quanh cậu đều tìm cách lấy lòng cậu, chinh phục và chiều chuộng cậu. Còn cô, ngay cả cái liếc mắt cũng không có. Chẳng muốn có một chút quan hệ gì với cậu, quay lưng một cách dứt khoát. Một cái gì đó ở cô cuốn hút cậu chứ không phải vẻ đẹp của cô. Bất giác cậu cứ nhìn về phía cô lúc nào không hay biết.

Dùng khuôn mặt lạnh lùng, cô đi phục vụ từng bàn. Những tên háo sắc thấy cô đến liền chảy cả nước dãi ra. Bọn này muốn lởi dụng thời cơ để có dịp mò mẫm cô nhưng cô dường như có chuẩn bị trước. Khi họ vừa đưa tay đến, cô liền nhét chai bia vào lòng bàn tay họ rồi ngọt ngào mời mọc:

- Anh muốn uống bia nữa không, em khui dùng anh nha.

Nói rồi chẳng chờ tên này liền đưa tay mở liền mấy chai.

- Anh cứ tự nhiên dùng nha, em phải đi rồi.

Một tên khác muốn sàm sỡ cô từ bên hông, cô liền chộp lấy cái bật lửa trên bàn nhằm vào bàn tay hắn ta mà bật lửa khiến hắn ta la lên. Cô liền giả vờ lo lắng như muốn khóc, nũng nịu nói:

- Em xin lỗi anh! Em cứ tưởng anh định hút thuốc nào ngờ. Anh tha lỗi cho em nha. Tại anh tự nhiên đưa tay tới.

Có thằng đàn ông nào lại nhỏ nhen chấp nhất với một người đẹp như cô chứ. Tên này dù rất đau nhưng đành bấm bụng chịu đựng còn hơn nói rõ lí do mà hắn đưa tay ra. Hắn giả vờ cười rộng lượng:

- Không sao.

Cô đi đến bàn của một gã mập mạp nhưng ăn bận khá sang trọng. Vĩnh Phong nhìn mặt gã thấy quen quen. Chăm chú quan sát một hồi cậu nhớ ra hắn chính là giám đốc Vương của công ty vận chuyển từng đến cầu cạnh nhà cậu. Hắn ta từng bỏ tiền mua một chiếc xe xịn để tặng cậu nhằm lấy lòng. Nhưng nhìn mặt gã, cậu không ưa chút nào nên cũng ít có quan hệ.

Tên này là một tên cáo già, hắn giả vờ nhìn đi nơi khác, làm như mình không quan tâm gì đến cô. Làm cho cô mất cảnh giác, yên trí tiếp tục dọn dẹp, sau đó hắn ta nhanh chóng nắm lấy tay cô vuốt ve. Vĩnh Phong có thể thấy vẻ mặt tức giận của cô nhưng sau đó nhanh chóng dịu lại. Cô không nhanh chóng rút tay về mà nhìn lão dê già đó cười tươi tắn rồi mới từ từ rút tay lại. Cô hiểu rằng nếu mau chóng phản kháng lại thì chỉ chịu thiệt thòi thêm mà thôi. Vừa quay lưng đi, Vĩnh Phong thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của cô, cô dùng chiếc khăn tay của canh chàng batterner lau sạch bàn tay mình. Đình Ân lo lắng chạy đến bên cạnh cô. Vĩnh Phong muốn đứng dậy cho lão này một trận. Nhưng cậu cố gắng kiềm chế , cậu hiểu không nên gây sự ở đây, làm vậy chỉ gây thêm phiền phức cho cô mà thôi. Cậu nhìn sang Thế Nam, thấy bàn tay đang nắm chặt lại của bạn, vẻ mặt của cậu ấy cũng bừng bừng lửa giận.

Cô làm như không có gì, vẫn tiếp tục phục vụ các bàn khác. Khi cả bọn đã ngà ngà say vừa định ke6y thanh toán ra về thì đột nhiên có tiếng quát lớn.

- Các người định cắt cổ đấy à.

Nhìn theo hướng có tiếng quát thì ra đó là lão béo Vương.

- Chỉ có chai rượu này mà hơn ba mươi triệu à.

Cô nhìn vẻ mặt tức tối của lão béo vẫn bình thản trả lời thẳng thừng.

- Tiền rượu thì không mắc như thế nhưng cái nắm tay lúc nãy thì mắc.

Giám đốc Vương nghe cô trả lời thì ngớ người ra.

- Thì ra cô đang chơi tôi.

- Ngài nói quá lời rồi. Tôi chỉ là một cô gái thì làm sao dám chơi ngài.

- Gọi quản lí của cô ra đây cho tôi.

Anh chàng Đình Khiêm đang đứng nói gì đó với một cô phục vụ, nhìn thấy vậy vội chạy đến bên cạnh cô gái. Đình Ân và một số tiếp viên cũng kéo đến.

Nhưng trước khi Đình Khiêm lên tiếng, cô gái đã nói:

- Giám đốc Vương, có sức chơi thì có sức chịu, nếu như bây giờ ngài không có sẵn tiền ở đây thì tôi sẽ cho ngài nợ lại. Còn nếu như giám đốc Vương không thể trả thì coi như bỏ nhưng tiền rượu vẫn phải trả. Có điều tôi khuyên ngài nên chú ý túi tiền của mình trước khi làm bậy.

Mọi người xung quanh đều phá lên cười.

Lão giám đốc Vương nghe thấy cô gái vậy liền tái mặt, lão tức giận đến độ mồ hôi chảy rần rần trên cái cổ núc ních thịt của mình. Vừa lúc lão thấy Đình Khiêm ở sau lưng cô gái.

- Cậu tới đúng lúc lắm. Xem nhân viên của cậu đối xử với khách như vậy đó.

Đình Khiêm vội vàng đẩy cô gái ra sau lưng, rồi cúi đầu xin lỗi lão.

- Xin lỗi giám đốc Vương, cô ấy còn trẻ nên chưa biết cách cư xử. Tôi sẽ dạy bảo lại cô ấy.

Nói xong cậu kêu người tính lại vái biêu khác cho lão. Giám đốc Vương hậm hực tính tiền rồi ra về. Nhưng trước khi lão ra về, Đình Khiêm liền nói:

- Giám đốc Vương là do nhân viên của quán tôi sai nhưng xin ngài nhớ cho quán chúng tôi làm ăn trong sạch. Sau này xin ngài hãy giữ phép lịch sự giùm cho. Cám ơn.

Lão béo cứng họng, đành lấy tiền thối rồi biến ngay.

Đợi lão ra khỏi cửa, Đình Khiêm quay lại nhẹ nhàng nói với cô gái:

- Anh biết em muốn lão béo đuổi việc mình nhưng không cần phải làm lớn chuyện như vầy đâu.

Cô mĩm cười trấn an anh, rồi bắt đầu công việc của mình.

Vĩnh Phong mĩm cười, xem ra người đẹp này đi tới đâu cũng có người bảo vệ.

Bình luận





Chi tiết truyện