chương 8/ 16

Đông đi xuân tới, mới đó bầu không khí đã nô nức hẳn lên.



Lý Chấp vẽ một người trên giấy, chờ vẽ xong, y tức giận, bởi vì y chỉ tùy tiện vẽ thôi, nào ngờ lại vẽ ra tên sắc quỷ Tần Phi đó! http://heobibi89.wordpress.com



Y cầm bức tranh lên, vo tròn, quẳng vào trong góc, rồi đi tới chăm sóc chậu thủy tiên Tần Phi mang về cho mình.

Chậu thủy tiên mới ra mấy nụ hoa nho nhỏ, đài hoa bao chặt cánh hoa, tạo thành một hình thoi tí xíu, ở giữa phình to, đỉnh đầu cuốn nhọn, nhìn thật đáng yêu. Lý Chấp đưa tay vuốt vuốt, không biết đến khi nào thì hoa nở? Ban này, y chỉ chui rúc trong tiểu viện. Hiện tại, y không còn thấy sợ bãi tha ma bên ngoài, nghe những chuyện Tần Phi kể, y biết những con quỷ nằm trong những ngôi mộ ấy không phải dạng hung ác, bởi vì tình duyên chưa dứt, cho nên họ mới lưu luyến thế gian này, chưa thể rời đi. (ăn cắp xấu lắm nha)



Trong đầu Lý Chấp bỗng hiện lên dáng vẻ của Tần Phi, y phiền lòng, chẳng còn hứng ngắm hoa nữa. Y lại xem một quyển dã sử, từ từ đọc, trong bất giác trời tối dần, Tần Phi cũng đã bay ra khỏi chén xanh.

Hắn ung dung đi tới phía sau Lý Chấp, rồi đột nhiên vươn hai tay ra, ôm y vào lòng. Ban đầu Lý Chấp còn giật mình, nhưng riết thành quen, y cũng không để ý tới hắn nữa. Sau lại, y chợt nhớ tới bức tranh tùy tâm vẽ thành ban sáng, y nhíu mày, giãy ra, nhưng không được.

“Tiểu mỹ nhân, có đói chưa? Để ta đến Trương gia thôn tìm gì đó cho ngươi ăn nha!” Dứt lời, Tần Phi đã biến mất.

Nhưng chỉ khoảng một khắc sau, Tần Phi lại xuất hiện ở chỗ cũ. Hắn cười cười, lấy mấy cái bánh ú xanh xanh bóng mỡ ra. http://heobibi89.wordpress.com



Lý Chấp ngạc nhiên, hỏi: “Bánh ú? Giờ mới tháng tư, sao có người gói bánh ú rồi?”

Tần Phi đặt bánh lên bàn, bĩu môi, nói: “Ai biết đâu, có lẽ là đứa nhóc nhà nào đó tham ăn, mè nheo đòi người lớn gói, trước đây ta cũng từng gặp một tên quỷ tham ăn như thế!”

“Hử? Ai vậy?”

Tần Phi lột bao bánh ra, để lộ mớ gạo nếp xếp chỉnh tề, bên trong còn có hai quả táo đỏ nho nhỏ. Hắn đặt vào tay Lý Chấp, rồi nói: “Một con quỷ tham ăn chính cống!”

“Là quỷ sao?” Lý Chấp lấy táo ra, y không thích ăn ngọt.

“Ừ,” Tần Phi bỏ hai quả táo nho nhỏ còn dính đầy gạo nếp vào trong miệng, nói: “Ngươi không ăn, ta ăn!” (ăn cắp xấu lắm nha)



Lý Chấp thấy thế, hỏi: “Không phải ngươi không ăn thức ăn sao?”

Tần Phi phun hạt táo ra, “Chỉ là không có cảm giác đói, chứ bình thường vẫn có thể ăn được, táo này ngọt thật!”

“Vậy con quỷ tham ăn đó giờ đâu rồi?”

“Hắn à? Đi đầu thai làm heo rồi!”

“Gì?” Lý Chấp hoảng sợ. http://heobibi89.wordpress.com



“Đùa với ngươi thôi!” Tần Phi nhéo nhéo má y, mềm thật, hơn nửa năm nay, đúng là đã bị hắn nuôi ngày một trắng trắng mềm mềm, động lòng người rồi nha. Hắn nói tiếp, “Hắn nói với ta là muốn đi đầu thai làm heo, nhưng đó cũng chỉ là lời nói nhảm nhất thời thôi! Hiện giờ, chắc là hắn đang cùng tên đồ phu (*) đó tương thân tương ái qua ngày rồi!”

————-

Uông Tiến luôn hoài nghi mình là do quỷ chết đói đầu thai, nếu không sao y lại ăn cơm gấp hai, ba lần người khác như thế? Giờ thành quỷ thật, nhưng cũng không phải là đói chết, mà là trong lúc xuống sông tắm, y bị đuối chết. Dù không phải là quỷ chết đói, cũng không cảm thấy đói khát, nhưng tính tham ăn của y cũng không thay đổi. Y thích nhai thức ăn, thích nhấm nháp mỗi một mùi vị khác nhau của chúng, nói trắng ra, y là một con quỷ tham ăn chính hiệu.

Mỗi đêm, y đều ra ngoài kiếm ăn, thức ăn trong nhà mấy hộ gia đình trong phạm vi mười dặm gần đây y đều kiểm tra mấy lượt, cuối cùng y thấy thức ăn trong nhà đồ phu ở Kỳ trấn là ngon nhất. Bởi vậy, mỗi đêm y đều bay tới nhà bếp đồ phu, sờ đông mó tây, lấy ra một chút bánh hay màn thầu, có khi may mắn còn tìm được thịt kho tàu ăn kèm với màn thầu, đúng là món ăn đỡ thèm đệ nhất thiên hạ còn gì.

Nhưng y mới trộm được một, hai tháng, thì không tìm ra món gì nữa. Có lẽ là đồ phu ấy cảm thấy đêm đến toàn mất thức ăn, cho nên không chừa lại qua đêm. Uông Tiến bay bay ngoài nhà đồ phu, mỗi lần như vậy y đều cố nén xuống xúc động lay hắn dậy làm thức ăn cho y. Y biết mình không thể, y là quỷ, nếu xuất hiện sẽ dọa chết người ta.

Vuốt bụng mình, Uông Tiến ngồi trước mộ, buồn bực vô cùng. Y nhìn ánh trăng rực rỡ thật lâu, càng nhìn càng thấy đói, thật ra đó chẳng qua là tác dụng tâm lý mà thôi. Y cầm một nhánh cây nho nhỏ, vẽ vẽ lên đất. Chỉ lát sau, y ném bỏ nhánh cây, bay nhanh về phía Kỳ trấn, bỏ lại một bức tranh ‘đẹp’ có màn thầu thật to, có heo mập ú ở phía sau.

Ngủ thẳng giấc, thức dậy Triệu Lực cảm thấy cả người khoan khái dễ chịu vô cùng, hắn vươn vai, mặc quần áo vào, đi tới nhà vệ sinh, rồi tới nhà bếp nhóm lửa, chuẩn bị làm điểm tâm. Vừa mới tới trước lò, hắn sửng sốt. Trên bếp có đặt một mảnh giấy và mười lượng bạc. Triệu Lực rút mảnh giấy nọ ra, bên trên có viết mấy chữ, còn đó là chữ gì, hắn không rõ, bởi vì hắn không biết chữ.

Hắn cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, hắn cất bạc vào, cầm mảnh giấy nọ, đi nhanh như gió, mới đó đã tới nhà Lưu thư sinh.

“Lưu Tam, ngươi xem hộ ta, coi trên này viết cái gì vậy?” Triệu Lực nói với thư sinh đang rửa mặt. (ăn cắp xấu lắm nha)



Lưu thư sinh cẩn thận lau khô mặt, tay đón lấy mảnh giấy trên tay Triệu Lực.

“Tiểu đệ muốn ăn gà quay, bánh nướng áp chảo do ngươi làm, đây là mười lượng bạc, ngươi có thể làm xong thức ăn rồi để đó, tối ta tới lấy hay không? Phải rồi, đừng lo cho ta, ta sẽ không đánh thức ngươi đâu!” Lưu thư sinh thì thầm.

“Bức thư này lạ thật, là ai viết cho ngươi vậy?”

Triệu Lực nghe vậy, đáp: “Ta có biết đâu, mới sáng thức dậy đã phát hiện nó ở ngay trên bếp lò, người này nói năng lộn xộn, thế mà hắn viết chữ được cũng hay!”

“Đây đúng thật là… Mà hắn thật cho ngươi mười lượng bạc?”

Triệu Lực lấy bạc cất trong áo ra cho Lưu thư sinh xem, “Nó đây này, giờ nên làm thế nào đây?”http://heobibi89.wordpress.com



Lưu thư sinh suy nghĩ một lát, nói: “Đêm nay ngươi cứ đặt bạc và thư lên trên bếp, cũng đừng làm gà quay, bánh nướng áp chảo gì cả, để xem sáng mai như thế nào!”

Triệu Lực nghe theo. Hắn cũng không có thời gian thức cả đêm xem ai đã để lại bức thư cổ quái như thế, sáng mai hắn còn phải tới Ngô thôn giết heo nha.

Trăng treo cao, Uông Tiến kích động bay vào Kỳ trấn, y nghĩ tới gà quay và bánh nướng áp chảo đang chờ mình! Sắp chảy nước miếng tới nơi, Uông Tiến vội vàng bay vào nhà bếp Triệu Lực.

Cái gì cũng không có! Thư và bạc y để lại vẫn nằm nguyên trên bếp lò! Chẳng lẽ tên đồ phu này chưa tới nhà bếp nên không trông thấy? Không thể nào, trên bếp còn mấy lát hành mà! Uông Tiến biết tên đồ phu này không thèm ngó tới mình, dù rằng y đã cho hắn ta mười lượng bạc.

Uông Tiến u oán đi vào phòng ngủ của đồ phu, nương theo ánh trăng, y ngó chăm chăm người nọ. Ngủ ngon như thế, lại còn ngáy khe khẽ. Uông Tiến càng nhìn càng tức, càng nhìn càng đói, y nhào tới, cắn lên mặt Triệu Lực một cái. Y đây là thèm ăn muốn chết, cho nên đã xem mặt Triệu Lực thành gà quay.

Triệu Lực đang mơ một giấc mơ đẹp, trên mặt lại thấy đau, hắn bật dậy, mờ mịt nhìn bốn phía, vẫn là một bàn, một ghế, một chiếc tủ, hắn thở phào, nằm xuống, tiếp tục ngủ say.

Uông Tiến nhìn Triệu Lực nhìn xuyên qua mình, không thấy gì, tiếp tục ngủ. Y nổi giận, hiện hình, cắn lên mặt Triệu Lực một cái, dùng sức khá mạnh.

“A!” Triệu Lực đau điếng, bật người dậy. Hắn quay đầu lại, trông thấy một bóng người.

“Ngươi là ai?”

Uông Tiến lấy một thỏi bạc năm mươi lượng trong áo ra, “Cho ngươi bạc nè, mau làm gà quay cho ta ăn đi!”

Triệu Lực ngơ ra, sau một hồi mới chỉ mặt Uông Tiến, mắng to, “Ngươi điên rồi à? Nửa đêm tới đây dọa ta là muốn ta làm cơm cho ngươi ăn? Bức thư ban sáng là người để lại cho ta đúng không? Ngươi muốn ăn gà quay tới vậy? Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à?”

Nghe được câu cuối cùng, Uông Tiến không kìm lòng được, thốt ra một câu, “Ta không phải quỷ chết đói đầu thai, đúng là hiện tại ta là quỷ, nhưng không phải đói chết mà là chìm chết!”

Triệu Lực lại ngây ra, đến khi phục hồi tinh thần lại, hắn xoắn tay áo, hùng hổ đẩy Uông Tiến một cái, “Ngươi còn giả thần giả quỷ? Đầu óc có vấn đề à? Tên điên lạc từ trấn trên xuống phải không? Cút ngay cho ta!” Hắn là người giết heo, lực tay rất mạnh, Uông Tiến bị hắn đẩy ngã xuống đất.

Y nổi giận, bay ngang qua đầu Triệu Lực, ngồi trên giường hắn, “Ngươi mới giả ấy! Ngươi mới là tên điên ấy!” Thấy đối phương sợ tới mức không dám nhúc nhích, y mới dịu lại, nói: “Ta không phải cố ý dọa ngươi, ta chỉ muốn ngươi làm cơm cho ta ăn thôi!” http://heobibi89.wordpress.com



Dù gan Triệu Lực có to như trâu, thì hiện tại một câu hắn cũng không nói nổi. Hắn nhìn người có tướng mạo ôn hòa trước mặt mình, đầu như bị sét đánh, hỗn loạn vô cùng.

Uông Tiến thở dài, kéo Triệu Lực vào nhà bếp, chỉ góc tường, “Ta đã bắt gà cho ngươi rồi, ngươi mau làm đi!”(ăn cắp xấu lắm nha)



“Yên tâm, ta không phải quỷ ăn thịt người, ta chỉ thích ăn đồ ăn, ngươi mau làm đi!” Uông Tiến biến ra chiếc đèn dầu đã thắp sẵn.

Tứ chi Triệu Lực run rẩy, dưới cái nhìn của ai đó, hắn bắt đầu giết gà. Cho đến khi cả hành lá hắn cũng thái xong, hắn mới bình tĩnh lại. Con quỷ này đúng thật là không hại người, chỉ tham ăn thôi.

Nghĩ thế, động tác trên tay hắn cũng lưu loát hơn, chỉ một lát sau, một con gà quay và một chảo bánh nướng đã ra lò.

Lấy tô gắp ra, Triệu Lực lên tiếng, “Làm xong rồi, ta… có thể đi được chưa?”

Mắt Uông Tiến dán chặt trên con gà, y kéo qua, khoát tay, “Đi đi, đi đi!”

Triệu Lực chạy nhanh vào phòng ngủ, lấy chăn che kín đầu, hai tai cũng không quên để ý động tĩnh bên ngoài. Quỷ tham ăn quả nhiên không có theo vào, hắn thở phào một hơi, bắt đầu ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, chuyện mà hắn làm sau khi rời giường chính là chạy vào nhà bếp. Tô gà quay trên bàn cơm chẳng còn một chút nào, bánh nướng áp chảo cũng chỉ còn vài mảnh vụn. Hự! Quả là một con quỷ háo ăn!Triệu Lực thấy trong bát có một thỏi bạc năm mươi lượng. Hắn nghĩ nghĩ, cầm nó lên, cho vào ngăn tủ cuối cùng.

Mang theo đòn gánh, Triệu Lực đi sang thôn khác giết heo.

Hôm nay hắn bận tới trời tối mịt mới trở về, hắn nấu nước ấm ngâm chân xong, thoải mái ngả xuống giường nghỉ ngơi.

“Hôm nay ta muốn ăn đậu que xào thịt bò!” Một âm thanh dịu dàng vang lên.

Triệu Lực bật dậy, thấy đứng trước mặt mình là con quỷ tham ăn tối qua. Sao lại tới nữa rồi? Hắn nói: “Ngươi bảo làm thì ta phải làm cho ngươi à?”

Uông Tiến liếc ngăn tủ, đáp: “Năm mươi lượng bạc chỉ có một chút gà quay thôi sao?”

Sao y biết mình để tiền ở đó? Triệu Lực cả kinh, biết mình không thể đấu lại con quỷ này, đành phải lau khô chân tới nhà bếp nấu cơm.

Lần này hắn khoanh tay ngồi bên cạnh bàn cơm nhìn con quỷ tham ăn ấy ăn ngấu nghiến. Cơm ta làm ngon tới vậy sao? Triệu Lực cầm đũa định kẹp miếng đậu que lên nếm thử, nhưng đũa vừa mới động, đã bị một đôi đũa khác gạt ra. Quỷ tham ăn trừng hắn, “Đây đều là của ta!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Triệu Lực buồn cười, nhưng cũng thấy cái tướng ăn của con quỷ háo ăn đó giống y như một đứa trẻ, cũng không rõ là đáng yêu hay đáng giận.

Thời gian dài, Triệu Lực cảm thấy mình không ngủ đủ giấc, thế là trời vừa chạng vạng hắn đã bắt đầu làm thức ăn, còn món gì thì do quỷ tham ăn dặn vào đêm trước. Đến tối, quỷ tham ăn bay tới ăn ngon lành.

Triệu Lực cảm giác như mình đang nuôi một con heo bốc đồng, thất thường.

Hắn vốn có thể ăn trước khi quỷ tham ăn tới, như vậy là có thể tránh mặt y. Nhưng sau vài lần, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra, hắn thích ăn cùng với con quỷ đó mất rồi. Nghĩ vậy, hắn lại ngẫm, liệu con quỷ tham ăn đó có thích ăn cùng mình không?

Thế là hôm nay trong lúc múc thêm canh cho quỷ tham ăn đang ăn như hổ đói, hắn hỏi: “Quỷ tham ăn, ngươi thích ăn cơm do ta làm không?”

Uông Tiến gật đầu, miệng vẫn không ngừng nhai.

“Vậy ngươi có thích ăn cơm chung với ta không?”

Uông Tiến ngừng một chút, mới nói: “Tạm được, nhưng mùi máu tươi trên người ngươi có hơi nặng chút!”http://heobibi89.wordpress.com



Triệu Lực đen mặt. Không phải hắn không vui vì Uông Tiến bảo trên người hắn có mùi máu tươi, hắn vốn là một tên giết heo, trên người còn vương chút mùi cũng là chuyện bình thường. Hắn bực là vì hai từ ‘tạm được’. Tuy hắn không biết chữ, nhưng hắn không có ngốc, hắn biết có lẽ trong lòng Uông Tiến, hắn chỉ là một tên đồ phu biết nấu ăn thôi. Triệu Lực cảm thấy đau đầu, quay qua nói: “Ngươi ăn đi, ta ngủ đây!”

Uông Tiến đang ăn ngẩng đầu lên, “Không phải ngươi còn chưa ăn hết sao?”

“Không ăn nữa đâu!” Triệu Lực xua tay. (ăn cắp xấu lắm nha)



Uông Tiến cảm thấy nhu cầu ăn uống của mình như giảm hẳn, đây là một chuyện mà bất kể là lúc còn là người hay quỷ tuyệt đối không thể nào xảy ra. Nhưng hiện tại đã xảy ra, y càng nghĩ, càng cảm thấy đó có lẽ là do tên giết heo nọ không ăn cơm với mình. Nghĩ vậy, y chợt nhớ tới cái câu tên giết heo ấy hỏi y ban nãy. Bấy giờ, cái đầu gỗ của y đột nhiên minh mẫn hẳn. Đầu tiên, y đỏ mặt, sau một hồi do dự, y bay từ phòng bếp vào phòng Triệu Lực.

Ngọn đèn leo lắt, nhưng lại chiếu sáng cả gian phòng. Đồ phu đang xem một bức tranh, trên tranh là một cô nương xinh xắn.

Uông Tiến bay tới hỏi: “Ai vậy?”

Triệu Lực đáp: “Là cô nương Lưu bà tìm cho ta!” Dứt lời, còn cẩn thận nhìn mặt ai đó.

Uông Tiến hụt hẫng, lắp bắp: “Vậy, chúc mừng, chúc mừng ngươi nha!”

Thấy y bối rối, Triệu Lực mừng rỡ, định nắm tay y thốt ra lời tâm sự, nào ngờ người trước mặt mình lại chẳng thấy đâu.

Uông Tiến bay về mộ mình, tình cờ gặp được Tần Phi đang bay lơ lửng bên ngoài.

Y nhào tới, khóc ròng, kể lể: “Tần Phi, ngươi giúp ta đầu thai đi, ta muốn đầu thai thành heo… Ô ô ô…”

Mặt Tần Phi cứng đờ, sao lại có người muốn đầu thai thành heo nhỉ?

Uông Tiến lại khóc: “Ta đau lòng quá, chi bằng đầu thai thành heo để cho hắn làm thịt! Ô ô ô…”

Tần Phi bực bội, đẩy y ra, dùng ống tay áo lau lau nước mắt nước mũi trên đầu vai mình, rồi mới tìm hiểu nguyên do. Xong, hắn không nói câu nào, xách cổ áo Uông Tiến đi tới nhà Triệu Lực. (ăn cắp xấu lắm nha)



“Đồ phu, đồ phu, ta mang heo tới cho ngươi giết đây!” Nói xong, hắn quẳng Uông Tiến lên giường Triệu Lực.

Vì Uông Tiến đột nhiên chạy mất khiến Triệu Lực buồn bực không ngủ được, lúc này nhìn thấy ai kia bị người ta mang tới, hắn vội vàng ôm lấy ngay. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngập ngừng không nói được gì.

Thấy hai người họ ngốc đến hết thuốc chữa, Tần Phi quát: “Con quỷ này thấy ngươi nhìn bức tranh cô nương nào đó nên đau lòng, muốn đầu thai làm heo cho ngươi giết, ngươi coi mà lo liệu đi!” Dứt lời, Tần Phi biến mất, tiếp tục du đãng khắp nơi.

Nghe xong, Triệu Lực mừng rỡ không thôi, hắn nâng mặt Uông Tiến lên, hôn một cái, “Quỷ tham ăn, là Lưu bà một hai ép ta phải xem, chứ ta không có ý đó!”

Uông Tiến không nói gì, qua một hồi sau mới thốt được một câu, “Ta… ta còn chưa ăn hết cơm tối nay nha!”

Triệu Lực lại hôn lên môi y một cái, “Làm cơm cho ngươi ăn lâu như thế, giờ ngươi cũng nên để ta ăn lại nha!” Nói xong, hắn đè quỷ tham ăn xuống giường, một đêm ân ái triền miên, là chuyện dĩ nhiên rồi.

———–

“Thế nào? Ta đã làm được một chuyện tốt có đúng không?” Tần Phi đắc ý, nói.

“Thì ra ngươi còn kiêm luôn vai trò làm mối nhân duyên nghịch luân thường giữa nam tử và nam tử!” Lý Chấp né đôi môi đưa tới.

Tần Phi cười hề hề, “Nhân duyên là do mệnh định, ngay cả luân thường cũng ngăn không được!” (ăn cắp xấu lắm nha)



“Chỉ khéo ngụy biện!”

‘Chụt’ một cái, Tần Phi vẫn bắt được tới tay.

————-

Chú thích:

(*) Đồ phu: Người làm nghề sát sinh. Trong truyện chỉ anh chàng làm nghề giết heo.

..::

Bình luận





Chi tiết truyện