chương 3/ 16

Đêm qua Tần Phi đã hứa là sẽ kể chuyện vui cho Lý Chấp nghe. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ ra là sẽ kể chuyện gì.

Hắn xé một miếng bánh bao trộm ở trấn trên nhét vào miệng Lý Chấp: “Tiểu mỹ nhân, chuyện mà ta kể hôm nay chính là câu chuyện về một đại mỹ nhân, đại mỹ nhân đó còn đẹp hơn cả Hàn Ước nữa nha!”

Lý Chấp trợn mắt, nuốt miếng bánh bao vào trong bụng.

Tần Phi rót một chén nước trà đẩy tới trước mặt Lý Chấp: “Uống miếng nước đi!”

Lý Chấp nghĩ thầm, người nên uống nước phải là ngươi mới đúng, cả ngày nói nhiều như vậy.

Tần Phi cầm thước gõ trên tay, vỗ lên bàn một cái.

————-

Câu chuyện xảy ra vào mười năm trước.

Sau khi bay ra khỏi phần mộ của mình, Phó Tiên Sinh còn không biết là mình đã thành quỷ. Hắn cảm thấy thân thể hắn rất nhẹ, không bước được trên đất, lại còn muốn bay lơ lửng. Hắn không ngờ là người hắn nhẹ bẫng, mới đầu hắn không phát hiện, đến khi để ý thấy, hắn kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt lấy thân cây bên cạnh, không dám buông ra.

Nương theo ánh trăng, hắn nhìn rõ cảnh vật bốn bề. Ngay từ nhỏ hắn đã to gan, hắn là một tên trộm gây án khắp nơi, cũng từng ngủ bờ ngủ bụi, mồ mả không thiếu, cho nên hiện tại trông thấy mấy trăm ngôi mộ trong bãi tha ma, hắn không sợ hãi chút nào. Hắn ngẫm lại, trí nhớ cuối cùng của hắn dừng ở cái lúc hắn bị người ta bắt được đánh cho một trận, hắn cảm thấy đầu mình đau đớn, sau đó thế giới biến thành màu đen. Thì ra, hắn đã bị người ta dùng côn đánh chết. Nhưng sao hắn lại ở đây? Không phải là hắn sẽ xuống địa ngục sao? Đành vậy, ai cũng nói mấy hình phạt dành cho ác quỷ dưới địa ngục rất tàn khốc, hắn ở lại đây ít ra cũng còn đỡ một chút.

Hắn muốn tìm xác chết của mình, như có một lực lượng kéo hắn đi, bay tới trước phần mộ của hắn. Hắn biết đó là nơi chôn xác hắn. Tiểu Ngũ chết tiệt, mấy năm nay tiền trữ được cũng không ít vậy mà lại chôn hắn ở cái nơi quỷ quái này. Ở đây chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Khó coi!

Tiểu Ngũ là bạn trộm của hắn, từ nhỏ hai người đã cùng nhau trốn đông, núp tây. Vì sợ nghèo, cũng vì nghề nghiệp của bọn họ thu nhập không ổn định, cho nên bình thường cả hai đều vắt cổ chày ra nước, hận không thể tách một đồng tiền ra để xài. Nhưng Phó Tiên Sinh cũng không ngờ là đến cả việc chôn cất cho mình mà Tiểu Ngũ cũng keo kiệt tới vậy.

Hắn ngồi trước mộ phần của mình, nghĩ, sao mình lại chết? Hắn thương tâm. Đời này mạng hắn khắc khổ, còn chưa hiểu chuyện đã bị cha mẹ vứt bỏ, một mình lưu lạc đầu đường. Vì mạng sống, hắn làm khất cái được hai năm thì bắt đầu đi ăn trộm, cho đến lúc chết hắn cũng không thể thoát khỏi cái thân phận này, hắn không đủ tiền.

Phó Tiên Sinh càng nghĩ càng thấy mình bi thảm, gào khóc.

Hắn khóc, đã làm ồn đến Nguyên Tân ở phần đất kế bên.

Nguyên Tân nằm trong quan tài nghĩ mấy câu thơ, y vừa nghĩ ra được từ hay thì bị tiếng khóc chen ngang, thơ từ chạy hết, y có cố nghĩ lại cũng không ra. Y hận cực kỳ, bay ra khỏi mộ phần, đạp cho tên đang khóc một cước.

“Ồn chết được!”

Phó Tiên Sinh đang khóc ngon lành, bỗng nhiên bị người đá ngã, hắn đứng dậy nhìn nhìn, chợt thấy một nam tử đang trừng hắn.

“Ngươi làm gì vậy? Sao lại đá ta?” Phó Tiên Sinh theo bản năng xoa mông, nhưng vừa xoa hắn lại cảm thấy có gì đó không thích hợp – hắn không cảm thấy đau! Hắn lẩm bẩm: “Thì ra quỷ ngã không đau nha!”

Nguyên Tân cảm thấy con ma mới này ngốc quá thể, y cũng không thèm chấp, chỉ cảnh cáo một câu: “Không được khóc nữa!” Dứt lời, lập tức biến mất ngay trước mặt Phó Tiên Sinh.

Phó Tiên Sinh sửng sốt, không hiểu sao hắn lại cảm thấy con quỷ tự nhiên xuất hiện, tự nhiên biến mất đó… thật đẹp.

Mỹ mạo của Nguyên Tân đúng là khó ai bì kịp, ít nhất thì trong số những người Phó Tiên Sinh từng gặp, y là đẹp nhất. Trái tim Phó Tiên Sinh đột nhiên đập lên loạn xạ, hắn vừa hồi tưởng lại dáng vẻ của Nguyên Tân vừa nghĩ xem làm sao có thể tìm được y.

Đột nhiên, không hề báo trước, hắn lại khóc thật to. Lần này đúng thật là còn to hơn sấm chớp, mưa bão.

Quả nhiên, Nguyên Tân không chịu nổi, lại xuất hiện. Y vừa định mắng cho con quỷ ồn ào đó một trận, ai ngờ đối phương đột nhiên nhảy tới bên cạnh y, ôm y thật chặt. Y quăng mãi không ra, y tức giận, dùng pháp thuật quẳng con quỷ ồn ào đó ra ngoài.

Phó Tiên Sinh không cảm thấy đau, lại ôm lấy Nguyên Tân. Lần này, hắn còn cắn lên chiếc cằm non mềm của Nguyên Tân một cái. Cắn được mỹ nhân rồi! Phó Tiên Sinh như nở hoa trong lòng.

Chuyến này Nguyên Tân quẳng hắn ra hơn nửa dặm, lao vào quan tài, sờ sờ nơi bị cắn. Hắn chợt nhớ tới ánh mắt sáng ngời của con quỷ ồn ào vừa cắn mình đó, lòng hắn lại rối bời, khó lòng nghĩ ra được từ gì hay.

—————–

“Không thể nào? Nguyên Tân đã động tâm với Phó Tiên Sinh?” Lý Chấp há to miệng, hỏi.

Tần Phi lập tức trưng cái mặt ủ rũ ra: “Đúng vậy, nhớ lần đó ta theo phía sau Nguyên Tân suốt hai năm, vậy mà hắn chẳng chút lay động, ta cứ nghĩ là ý chí hắn sắt đá, ai ngờ lúc bị tên trộm Phó Tiên Sinh đó cắn một cái thì lại nảy sinh tình cảm, aizz, ta mạnh hơn Phó Tiên Sinh đó nha!”

Lý Chấp mở to hai mắt: “Ngươi từng theo đuổi Nguyên Tân?” Còn không chờ Tần Phi đáp, y đã lẩm bẩm: “Cũng phải, ngươi háo sắc như vậy, thấy Nguyên Tân còn không phải như con chuột thấy gạo nếp thơm!”

Tần Phi xoay xoay tròng mắt, vui mừng nói: “Ngươi ghen?”

Lý Chấp lạnh lùng đáp: “Mắc gì ta phải ghen? Người khiến ta ghen còn chưa xuất hiện đâu nha!”

Câu này Tần Phi tất nhiên là hiểu. Hắn biết y hiểu tình cảm của hắn, có lẽ cũng tin, nhưng không định đáp trả. Tần Phi bỗng muốn khóc, thành quỷ nhiều năm, cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện. Xem ra, hắn đúng là rất để tâm đến Lý Chấp. Tần Phi im lặng một hồi, mới nhéo cái mũi của y, nói: “Không đùa với ngươi nữa, chuyện chỉ mới kể được một nửa thôi!”

—————

Phó Tiên Sinh từ nửa dặm hơn chạy trở về, ngồi trước phần mộ của mình. Hắn nghĩ, lúc còn sống hắn chưa bao giờ trải nghiệm cái cảm giác thích một người, giờ hắn vừa chết, lại gặp được hồn phách của một mỹ nam tử, còn được ôm người ta. Hắn thành quỷ hơn nửa đêm rồi, quần áo mỏng manh, nhưng hắn lại không thấy lạnh, cũng không thấy đói khát. Hắn nghĩ, quả nhiên làm quỷ tốt hơn làm người nhiều, cả ngày không cần phải lo lắng đề phòng, cũng không cần phải trộm đồ, lại còn có thể yêu đương! Hắn cao hứng, vỗ tay cười to.

Hắn cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi, hắn khóc to hai lần, đại mỹ nhân đều chạy lên, cho nên nhất định đại mỹ nhân đang ở gần đây. Hắn đi quanh xem xét, tiếc là không thể nhận ra là phần mộ nào của người kia. Cuối cùng, hắn ngồi bẹp xuống đất, nghĩ về bóng dáng của đại mỹ nhân, chảy một đống nước miếng.

Đột nhiên, hắn cảm thấy cả người khó chịu, giống như có thứ gì đó đang ngấm vào xương cốt hắn, đau đớn vô cùng. Thì ra quỷ cũng sẽ đau! Hắn ôm ngực, quỳ dưới đất kêu to ô ô, đau đớn ngày một nhiều, giống như muốn hắn chết thêm lần nữa.

Bất chợt, có ai đó bế hắn lên, nhanh chóng chui vào trong đất. Phó Tiên Sinh cảm thấy mặt đất đang ngăn cơ thể hắn lại, vừa nhìn thấy hắc ám, đau đớn trên người hắn cũng biến mất.

Hắn sợ hãi, xoa xoa tay chân, cũng may là chúng đều còn. Vừa rồi hắn còn nghĩ là hắn sẽ bị cơn đau xé thành mấy mảnh!

“Quỷ ngu ngốc!” Một âm thanh mát lạnh như xâm nhập vào tim hắn khiến hắn giật mình.

Phó Tiên Sinh ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giang hai tay ra nhào tới, tiếc là chỉ ôm được khoảng không.

Nguyên Tân nhíu mày: “Bớt dùng chiêu này đi!”

Thấy y nhíu mày, như vậy mà vẫn không làm hỏng ngũ quan mỹ cảm, Phó Tiên Sinh thấy lòng mình ngứa ngáy, muốn hôn lên mặt y một cái.

Nguyên Tân nói: “Lần sau đừng có ngu ngốc thế nữa, trời sắp sáng thì phải nhanh chóng chui vào trong đất, nếu không sẽ bị ánh mặt trời nướng tan hồn phách!”

Phó Tiên Sinh cảm thấy đại mỹ nhân đang lo lắng cho mình, mừng rỡ: “Ta tên Phó Tiên Sinh, ngươi tên gì?”

Nguyên Tân không đáp, mà hỏi lại: “Tiên sinh gì?”

“Ngươi cứ đọc chữ ‘Sinh’ của tiên sinh dạy học thành bình âm là được!”

Nguyên Tân thầm đọc chữ ‘Sinh’ thật khẽ, rồi lại đọc ba chữ ‘Phó Tiên Sinh’ một lượt, bật cười, “Ai đặt tên cho ngươi vậy, buồn cười quá!”

Phó Tiên Sinh thấy y cười thoải mái, khuôn mặt sáng láng giờ đỏ ửng lên đẹp không chịu được, tim hắn lập tức đập dồn dập, hắn ho khan một tiếng mới nói: “Tên đó là do ta tự đặt, Tiểu Ngũ vốn gọi ta là Tiểu Lục, nhưng ta lại lấy ý của ‘Thủ tiên sinh hoạt’ làm tên. Như vậy, ta sẽ nhớ tới chuyện kiếm sống, khắc sâu đạo lý đó vào tên mình, hy vọng đến một ngày nào đó có thể có được một cuộc sống chân chính!”

Hắn nói rất nghiêm túc, cả người bỗng trở nên khí khái vô cùng, khiến Nguyên Tân nhịn không được, nhìn hắn, hỏi xem thân thế hắn ra sao.

Phó Tiên Sinh kể lại một lần, Nguyên Tân thở dài, cảm khái, xúc động muốn làm thơ. Nhưng y còn chưa kịp đọc ra, Phó Tiên Sinh đã hỏi ngược lại thân thế của y.

Nguyên Tân kể sơ lại: “Ta vốn là đệ tử sinh ra ở một gia đình bình thường, từ nhỏ đã thích đọc sách. Trong một lần đi ngang qua Hoài Âm cách nơi này không xa, ta gặp cướp. Thấy bọn họ muốn cướp sắc, ta chỉ đành phải tự sát!”

Phó Tiên Sinh bạo gan cầm tay y lên, nói: “Không ngờ là ngươi tự sát, thật đáng thương!” Hai chữ đáng thương ấy rõ ràng mang theo ý tiếc thương. Hắn đưa tay Nguyên Tân tới bên má mình, cọ cọ hai cái, xem như an ủi.

Nguyên Tân cũng mặc cho hắn nắm, bởi vì suy nghĩ của y đã sớm bị đôi mắt dịu dàng của đối phương hấp dẫn.

Từ đó, Phó Tiên Sinh mặt dày ở lại trong quan tài của Nguyên Tân không chịu đi. Có nói gì đi nữa thì hai người họ cũng là quỷ, nếu như chấp nhận, có thể nằm cùng nhau, không sợ chen chúc. Với hành động của hắn, Nguyên Tân không tỏ thái độ gì, tùy ý để hắn làm.

Phó Tiên Sinh thường hay kể mấy chuyện hay hay cho Nguyên Tân nghe, cũng cam nguyện nghe Nguyên Tâm ngâm thơ từ, thời gian dài, bản thân hắn cũng có thể làm ra một bài thơ thất tuyệt. Nguyên Tân cảm thấy có thể đào tạo hắn thành tài, bèn dạy hắn đọc sách viết chữ. Từ đó về sau, hai con quỷ ấy không còn là cô hồn nữa.

Chuyện mà Phó Tiên Sinh thích làm nhất là nhân cơ hội Nguyên Tân dạy hắn viết chữ, ăn vụng đậu hủ của y.

Hôm nay hắn cố ý bảo Nguyên Tân dạy hắn viết từ ‘Yêu’. Nguyên Tân mím môi, không nói gì nhiều, cầm bút lên viết một từ ‘Yêu’ thật đẹp.

Phó Tiên Sinh viết theo, nghiêm túc vô cùng. Chờ viết thành, nhìn dáng vẻ vừa lòng của Nguyên Tân, hắn nói: “Nguyên Tân, ta thật lòng yêu ngươi!”

Nguyên Tân bối rối, quay đầu đi, “Quỷ ngu ngốc, nói bậy bạ gì thế!”

Phó Tiên Sinh nắm chặt tay y, lại nói: “Nguyên Tân, ta thật lòng yêu ngươi!” Hắn đứng dậy, kéo mặt y qua, nhìn thẳng vào mắt y, nhắc lại lần nữa, “Nguyên Tân, ta thật lòng yêu ngươi!”

Không phải điệu bộ cười đùa như ngày xưa, Nguyên Tân không biết phải làm thế nào, y muốn trốn tránh đôi mắt nóng rực ấy, nhưng lại không cách nào khống chế bản thân mình, cứ như ánh mắt của đối phương đã đóng đinh y, không trốn thoát.

Phó Tiên Sinh hôn lên đôi môi duyên dáng của y một cái, thì thào, “Nguyên Tân, ta…” Những lời tiếp theo đã bị đầu lưỡi của Nguyên Tân ngăn lại. Phó Tiên Sinh mừng rỡ, cùng y không thể tách rời. Hắn ôm chặt Nguyên Tân, cảm thấy chết là chuyện tốt nhất đời này, bởi vì, ân trên đã để hắn gặp được y.

Khi thể xác và tinh thần của hai người hợp nhất, tất nhiên là ân ái triền miên không nói nên lời. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Nguyên Tân nằm dưới thân hắn run rẩy động tình, hắn đã thấy cả người mình nóng lên, cảm giác ngọt ngào không ngừng tràn ra khỏi đáy lòng. Đáng tiếc là Nguyên Tân lại không cho hắn như nguyện.

Hắn đã dùng đủ hết các thủ đoạn cầu hoan, khi thì khóc lóc om sòm, khi thì ra vẻ cưỡng bức, thủ đoạn thay đổi thường xuyên, ít nhiều cũng có chút tác dụng, hắn thử tới thử lui mấy lần, nhưng không một lần thành công.

Nguyên Tân cảm thấy y là một nam tử, y sẽ không chấp nhận chuyện quy phục dưới thân người khác, nhưng nếu người đó là Phó Tiên Sinh, thì y có thể suy nghĩ lại. Nhưng quan trọng nhất là y phải thật sự tự nguyện, không hối hận. Phó Tiên Sinh không hiểu lòng y, nhưng hắn cũng không ép buộc. Bởi vì hắn thật lòng yêu Nguyên Tân, hắn chỉ nghĩ được ở cạnh y mà thôi.

Cứ như vậy, hai người họ đã sống ngọt ngào hai năm. Nào ngờ có một ngày quỷ sai đột nhiên xuất hiện, muốn dẫn Nguyên Tân đi. Quỷ sai nói duyên phận dương gian của Nguyên Tân đã hết, phải đến cầu Nại Hà.

Nguyên Tân nhìn quỷ sai, không phải kháng, y chỉ xoay qua nhìn Phó Tiên Sinh. Tên trộm này có thể trộm đi trái tim y dễ dàng thế sao? Y cười, nói: “Tiên Sinh, bảo trọng!”

Phó Tiên Sinh không cho y đi, ôm chặt y, nhưng do pháp thuật của quỷ sai cao cường, quăng hắn ra xa ba thước. Nước mắt Phó Tiên Sinh đang chảy không ngừng, chỉ là hắn chẳng nhận ra.

Thứ cuối cùng mà Nguyên Tân nhìn thấy, chính là giọt lệ của hắn. Quỷ ngu ngốc, khóc xấu muốn chết đi được.

Y đã gặp được Mạnh Bà trong truyền thuyết, đó không phải là một bà lão già nua, mà là một thiếu phụ trung niên, hơn nữa còn có vài phần tư sắc. Nàng cười khẽ, múc một chén Vong Xuyên Thủy lên đưa cho đám quỷ trước mặt mình. Nàng ta nhìn đám quỷ đó tự nguyện hoặc bị ép buộc phải uống hết, không một chút diễn cảm, cứ như những chuyện này chẳng có liên quan gì tới nàng ta cả.

Nguyên Tân theo đội ngũ đi tới, mắt thấy sắp đến lượt mình, y nhớ lại hình dáng của Phó Tiên Sinh một lần, rồi nhìn cái ót của tên quỷ trước mặt mình. Bỗng nhiên có ai đó túm lấy ống tay áo của y, y nhìn lại, là Phó Tiên Sinh!

Phó Tiên Sinh hôn lên mặt y một cái, cười hì hì, nói: “Nguyên Tân, ta tới đây!”

Nguyên Tân cả kinh, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Phó Tiên Sinh kê sát vào tai y nói ra một cái tên, Nguyên Tân biết rõ, y hôn lên môi hắn một cái, mười ngón đan xen, “Quỷ ngu ngốc!”

Phó Tiên Sinh siết chặt năm ngón tay, “Kiếp sau, quỷ ngu ngốc còn muốn quấn lấy ngươi!”

—————-

Tần Phi nói với Lý Chấp: “Yên tâm, tơ hồng của hai người họ còn buộc lại với nhau, ta đã nói đây là chuyện vui thì tuyệt không phải giả!”

Lý Chấp lẩm bẩm: “Chỉ mong là vậy! À, Phó Tiên Sinh nói vào tai Nguyên Tân một cái tên, đó là tên gì vậy?”

Tần Phi cầm chiếc bánh bao lên, dùng lực hâm nóng lại, rồi đưa tới bên môi Lý Chấp: “Ta không biết!”

Đồ lừa gạt! Lý Chấp thầm nghĩ, rồi há mồm cắn bánh bao, thuận tiện cắn luôn ngón tay Tần Phi. Tần Phi cười ha ha, “Ngươi quên rồi à, ta không thấy đau!”

Lý Chấp kéo tay hắn lại, quát: “Không đau cũng cắn!” Lập tức cắn một hơi mấy cái.

..::

Bình luận





Chi tiết truyện