chương 14/ 16

Trong gian nhà tranh đông ấm hè mát treo thật nhiều bức tranh, sơn thủy có, họa người cũng có. Nhưng, Lý Chấp tìm mãi cũng không thấy bức tranh nhân trúc hợp nhất ấy.

Dường như Ngô Dật biết y đang tìm gì, nói: “Ta cất nó vào rồi, treo bên ngoài sẽ bị bám bụi!”http://heobibi89.wordpress.com

Lý Chấp hiểu ý, cười cười.

“Trúc Bạc đâu rồi?” Tần Phi hỏi, mục đích hắn tới lần này, chính là dẫn Lý Chấp đến gặp trúc tinh.

Ngô Dật dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh trên bàn, cũng cuộn tròn bức họa vừa mới vẽ xong, nói: “Hắn đi tham gia tụ họp rồi!” Vừa dứt lời, đã có người đẩy cửa tiến vào, giọng điệu vui mừng, “Tên điên, ta về rồi đây!”

Trúc Bạc vốn định nhào tới ôm tên điên, nhưng khi nhìn thấy hai người lạ mặt khác trong phòng, hắn ngừng lại, thẹn đỏ mặt, “Các ngươi là ai?”

Ngô Dật đi tới, kéo đối phương qua, chỉ, “Đây là lão quỷ ngàn năm Tần Phi!” Lại chỉ, “Còn đây là người chưa chết!”

“Cái gì kêu là người chưa chết? Tên điên chết tiệt, ngươi nói bừa cái gì thế, ngươi chết rồi thì nhìn không vừa mắt người sống à?” Nghe Ngô Dật gọi Lý Chấp như vậy, Tần Phi thấy khó chịu vô cùng.

Trúc Bạc cười cười, ra chiều có lỗi, “Ngươi đừng để ý hắn, hắn ăn nói khùng khùng điên điên, tới lúc vẽ tranh lại càng điên rồ!”

Lý Chấp giữ chặt tay Tần Phi, liếc hắn một cái. Tần Phi nắm lấy bàn tay Lý Chấp, lần này là do y chủ động nắm tay hắn, hắn vui vẻ, tự nhiên cơn giận trong lòng cũng tan biến hết. Với lại, hắn cũng hiểu cái tính cổ quái của Ngô Dật, hắn không chấp, quay sang nói chuyện với Trúc Bạc. (ăn cắp xấu lắm nha)

“Trúc Bạc, đây là Lý Chấp!”

Mắt Trúc Bạc sáng ngời, nở nụ cười nhìn Lý Chấp. Hắn tu luyện ngàn năm, rất ít khi lui tới với con người, cho nên lúc nói chuyện cũng rất thẳng thắn. Hắn thấy Lý Chấp mi thanh mục tú, nước da trắng ngần, bảo: “Ngươi thật đẹp!”

Lý Chấp luống cuống, còn chưa kịp nói gì, đã nghe Ngô Dật nói: “Không đẹp bằng ngươi!”

Lý Chấp cảm thấy Trúc Bạc với màu áo xanh biếc ấy như tỏa ra khí chất xuất trần không màng danh lợi, là một thiếu niên rất đẹp, đẹp hơn y rất nhiều, thành ra khi nghe xong câu ấy, y cũng chỉ mỉm cười.

Tần Phi ở một bên lại không bỏ qua: “Đúng vậy, một cây trúc xinh đẹp tuyệt trần mà lại cắm trên một đống đất điên thì đúng thật là phí của trời!”

Ngô Dật lườm Tần Phi một cái, “Lão bất tử ngàn năm!”

Tần Phi trừng lại.

Lý Chấp cùng Trúc Bạc nhìn nhau, bỏ mặc hai người họ, đi ra ngoài.

Thấy Lý Chấp đi, Tần Phi vội vàng chạy theo y. Ngô Dật thấy thế cũng chạy tới bên người Trúc Bạc, bốn người rảo bước trong rừng trúc. Trong lúc một người một yêu trò chuyện vui vẻ, hai con quỷ cúi đầu đi theo bên cạnh, thi thoảng lại trừng mắt liếc nhau.

Chuyến đi hôm ấy, Lý Chấp rất vui vẻ, nhưng Tần Phi thì lại không, hắn thấy chướng mắt con quỷ điên kia quá đi mất.

Lý Chấp ngâm chân trong chậu nước nóng, nói với Tần Phi đang ngồi cạnh mình, “Bất kể là quỷ hay yêu, hữu tình thành quyến thuộc là chuyện tốt, sao ngươi lại cứ như trẻ con, suốt ngày cùng Ngô Dật so sánh ta với Trúc Bạc làm gì? Ta và hắn đều là nam tử, dáng vẻ bên ngoài thì có là gì chứ?” http://heobibi89.wordpress.com

Tần Phi nhào tới ôm y, “Nhưng ngươi rất đẹp nha, bất luận từ trong ra ngoài đều rất đẹp!”

“Tránh ra đi!” Lý Chấp đẩy hắn ra.

Tần Phi vẫn cười hì hì, qua một lát sau mới nói: “Nói cũng phải, tên điên ấy và Trúc Bạc có thể thành đôi cũng là nhờ phúc tu hành, trên thế gian này, có biết bao người không thể như ý nguyện!”

———

Hạ Khang vốn không gọi là Hạ Khang, nhưng hai năm trước, sau khi y bị bệnh lao, Hạ lão gia mong y có thể khỏe mạnh, bởi vậy mới đổi tên y thành Hạ Khang. Nhưng ngoài có được cái tên mới ra, vẫn không có chút thay đổi nào cả. Bệnh của Hạ Khang vẫn như vậy, tất nhiên là y cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đoản mệnh rồi. Có lẽ, một người sau khi biết rõ ngày chết của mình, đầu óc cũng sáng suốt hơn nhiều. Chỉ cần hơi khỏe lại một chút, Hạ Khang sẽ tới hoa viên dạo, xem đàn cá trong hồ tìm cái ăn, xem hoa cỏ nảy nở quanh nhà. Mỗi lần như vậy, y cảm thấy cái chết chẳng qua chỉ là một giấc ngủ trường kỳ, chỉ là khi ấy con người ta không có tự chủ, cũng chẳng có cái gì là không qua được.

Trưa hôm đó, y tựa bên lan can trong đình, tiết thu sắp hết, trên người y phủ rất nhiều áo bông. Y nhìn tên đầy tớ bên cạnh, tên ấy lập tức mang thức ăn cho cá tới. Nhìn mớ thức ăn đặt bên cạnh mình, y vốc lên một nắm, đưa cánh tay về phía mặt nước, buông nhẹ, thức ăn rớt xuống, đám cá lập tức bơi tới tranh nhau ăn. Y không nhìn đám cá mà lại nhìn tay mình, ngay cả động tác rải xuống y cũng làm không được, y thở dài, nhưng cũng không phải là uể oải gì, y biết, ngày này cũng sẽ tới thôi.

Lại vốc lên một nắm thức ăn, nhưng tay còn chưa đưa tới bên hồ y đã ho khan kịch liệt. Tên đầy tớ do dự, đi tới, xoay mặt sang một bên rồi vuốt vuốt lưng giúp y. Cứ như sắp phải ho hết tâm phế ra ngoài, gương mặt trắng như tờ giấy đỏ bừng lên, qua một hồi sau cơn ho mới từ từ giảm xuống. Y khoát tay, suy yếu nói: “Lần sau không cần tới vuốt lưng cho ta, lỡ lây bệnh cho ngươi sẽ không tốt!” Tên đầy tớ ấy gật đầu như giã tỏi, hắn ta khắc chế cảm giác muốn chạy thật xa, chỉ đứng cách Hạ Khang năm bước.

Đành vậy, sau này không dậy nổi, đi đâu cũng phải có người nâng, bọn họ sao chịu cơ chứ. Chẳng qua là số bạc của phụ thân y đã mua đứt hai chữ ‘bằng lòng’ đó mà thôi.  Hạ Khang nói với tên đầy tớ đứng cách đó năm bước, “Sau khi ta đi, ngươi tới rải thức ăn cho cá!” Y chống tay, muốn đứng dậy, nhưng lại không được. Trán ứa đầy mồ hôi, y vừa ngã người ra sau, lại nghe một tiếng hô to, “Khiêm Nguyên!” Như thế, y ngã vào trong lòng nam tử.

Hạ Khang nhắm hai mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy người trước mặt mình, “Sao ngươi lại tới đây nữa?” Y muốn hét to, nhưng do suy yếu, thành ra lúc thốt khỏi miệng chỉ là một tiếng thì thào. (ăn cắp xấu lắm nha)

Nam tử ôm chặt y, lau mồ hôi trên trán cho y, “Lần sau muốn ra ngoài dạo thì phái người gọi ta tới, bọn họ không biết chăm sóc tốt cho ngươi!”

“Ta không cần ngươi chăm sóc!” Hạ Khang nhích ra, định tránh khỏi người nam tử.

Nam tử ôm ngang người y, “Ta đưa ngươi về phòng, hay là, ngươi muốn ngồi lại thêm một chút?”

Hạ Khang biết mình không thể phản kháng được, đành nhắm hai mắt lại, “Trở về đi!”

Tên đầy tớ đứng kế bên thấy vậy, mừng rỡ, khóe miệng cong sắp tới mang tai, “Mạnh thiếu gia, mời người sang bên này!”

Mạnh Khắc Minh đi vào tiểu viện quen thuộc của Hạ Khang, bước vào phòng ngủ của y, đặt người trong lòng xuống giường, cởi bớt áo bông ra, rồi kéo chăn lên đắp cho y.

“Khiêm Nguyên, ngươi gầy quá!” Hắn vuốt vuốt trán Hạ Khang, vừa rồi ôm y, hắn cảm thấy như mình đang ôm một bộ xương khô vậy.

Hạ Khang vẫn nhắm mắt, không muốn nói chuyện với hắn.

“Khiêm Nguyên, tối nay ngươi muốn ăn gì, ta đi mua cho ngươi?” Mạnh Khắc Minh ngồi xuống bên giường.http://heobibi89.wordpress.com

Hạ Khang nhịn một hồi lâu, người ngồi bên giường vẫn dịu dàng nói chuyện với y, y mở mắt ra, lại không nhìn đối phương, “Ngươi đi đi!”

Mạnh Khắc Minh nhìn y một hồi, mới đáp: “Ta đi đây, mai ta lại tới thăm ngươi!”

Hạ Khang thật muốn thốt ra câu ‘Ngươi đừng tới đây nữa’ nhưng ngực y bỗng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào, y cố mím môi, không để nó thoát ra ngoài. Y cảm giác được nụ hôn rơi lên má mình, sau đó là tiếng đóng cửa. Cuối cùng, y cũng hé môi, nhưng tiếng nức nở còn chưa kịp thoát ra, thì cơn ho khan đã mãnh liệt kéo tới.

Đừng tới tìm người bán sống bán chết này nữa! Cơn ho kết thúc, Hạ Khang mới hạ bàn tay vô lực của mình xuống mép giường.

“Ngươi nghe gì chưa? Thiếu gia bệnh hoạn của Hạ gia muốn thành hôn!”

“Thật sao? Định cưới một người vợ khỏe mạnh về xung hỉ à?”

“Thì nhất định rồi, aizz, cũng chẳng biết là cô nương xui xẻo nhà nào sắp bị nhiễm bệnh lao đây!” (ăn cắp xấu lắm nha)

“Tội nghiệp thật, tội nghiệp thật!”

Mạnh Khắc Minh vốn định vào trà quán thưởng trà, nghe tin đó, hắn như một người mất hết hồn phách. Rối loạn, hắn cảm thấy đầu hắn thật loạn. Y muốn thành hôn? Y muốn thành hôn sao? Y đã từng nói là sẽ ở cùng ta, y nói cả đời sẽ không lấy vợ, sao y có thể thành hôn? Là vì căn bệnh đó? Chẳng lẽ y không biết ta vốn không để ý hay sao? Y không biết ta có thể chết cùng y hay sao? Sao y lại muốn thành hôn?

Hắn tới Hạ phủ hỏi chuyện, biết Hạ Khang thật sự đã thành hôn. Thì ra thiếu gia Hạ gia mắc bệnh lao, nếu mở tiệc đình đám nhất định sẽ bị người ta nói ra nói vào. Hạ lão gia là một người rất sĩ diện, bởi vậy Hạ gia đã cưới qua loa một cô nương ở nông thôn về xung hỉ, xong chuyện, mới loan tin ra ngoài.

Nghe gia nhân trong Hạ gia kể lại, Mạnh Khắc Minh lại càng ngơ ngẩn. Thì ra y đã thành hôn thật rồi. Hắn mặc cho mọi người ngăn cản, chạy vào phòng tân hôn của Hạ Khang, lại thấy một nữ tử đen gầy đang chải tóc cho y, mái tóc vì bệnh mà có chút khô vàng lại được nữ tử kia chải cực kỳ cẩn thận.

Thấy một nam tử lạ mặt xông vào, nàng la lên một tiếng sợ hãi, làm rơi lược xuống đất, trốn ra phía sau tấm bình phong.

Hạ Khang quay đầu, trên mặt không lộ vẻ gì, giống như đã đoán được là Mạnh Khắc Minh sẽ tới.

“Mạnh hiền đệ, ngươi làm thê tử ta sợ rồi!” Đôi môi tái nhợt khẽ mở, thốt ra một câu như vậy.

Hai từ ‘thê tử’ ấy cứ như sấm sét bổ xuống đầu Mạnh Khắc Minh, hắn lắc đầu, thống khổ nhắm mặt lại, “Khiêm Nguyên!” Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, sau cùng chỉ có thể thốt ra cái tên ấy, những lời còn lại, chẳng thể nói được gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Khang là khi hắn lên mười, Hạ Khang lớn hơn hắn một tuổi. Khi đó, dù Mạnh Khắc Minh đã hiện ra cá tính cường thế, nhưng dưới sự dạy bảo của từ mẫu, hắn vẫn là một đứa trẻ ngoan. Hắn tự động gọi Hạ Khang là Khiêm Nguyên ca ca. (ăn cắp xấu lắm nha)

Lúc đó, Khiêm Nguyên ca ca của hắn là một đứa trẻ khỏe mạnh. Mùa xuân, y hay dẫn hắn đi cưỡi ngựa, thả diều. Mùa hạ dẫn hắn đi chèo thuyền, bắt ve sầu. Mùa thu sẽ dẫn hắn lên đồng hái bông lúa về chơi. Mùa đông sẽ cùng hắn chơi ném tuyết. Lúc còn là trẻ nhỏ, bọn họ đã cùng trải qua những năm tháng vui vẻ, hạnh phúc. Khi tới tuổi biết yêu, năm đó Khiêm Nguyên đã dũng cảm biểu đạt cảm xúc của mình, y ôm lấy Mạnh Khắc Minh, nói với hắn, Khắc Minh đệ, ca ca đã yêu ngươi rồi. Tai Mạnh Khắc Minh bị hơi thở của y làm nhột nhạt, mặt phiếm hồng. Hắn kéo Khiêm Nguyên ca ca ra, hôn lên đôi mắt to tràn đầy sức sống, Khiêm Nguyên ca ca, đệ đệ cũng đã yêu ngươi rồi – Hắn học theo lời của Hạ Khang. Hai người cười to, lăn tròn, ôm lấy nhau. Như thế, tình đã định rồi.

Cho đến cái năm Mạnh Khắc Minh vừa tròn hai mươi, Hạ Khang hai mươi mốt, đột nhiên Hạ Khang lại mắc bệnh lao. Mạnh Khắc Minh phải trơ mắt nhìn thiếu niên ngày xưa đầy xức sống bị tra tấn thành tiều tụy, đến giờ đã không còn ra hình người. Dần dà, thái độ của Hạ Khang cũng ngày một xa cách Mạnh Khắc Minh.

Mạnh Khắc Minh không ngốc, hắn biết Hạ Khang là muốn tốt cho hắn nên mới làm vậy. Hắn cứ nghĩ, chỉ cần hắn mặt dày quấn lấy cho đến cái ngày y đi, hắn sẽ theo y, như vậy hai người họ sẽ có thể đầu thai cùng nhau, kiếp sau còn có thể gặp lại. Nào ngờ, y lại muốn thành hôn! Hơn nữa xem tình hình, dường như thê tử của y không hề tránh né, ngược lại còn chăm sóc cho y rất tốt!

Mạnh Khắc Minh biết rõ, khi y thốt ra cái câu ‘Mạnh hiền đệ, ngươi làm thê tử ta sợ rồi’ ấy, là chữ tình của hai người đã không còn gì nữa. Hắn mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Ngại quá, thay ta vấn an với tẩu tẩu!” Dứt lời, hắn bỏ đi thật nhanh, cứ như là chạy trốn. Hắn muốn nhanh chóng chạy khỏi cái người nhẫn tâm ấy, hắn không thể chấp nhận đôi mắt lạnh lùng của người kia.

Sau giây phút cố chống chịu để đối diện với Mạnh Khắc Minh, cuối cùng Hạ Khang không kìm được nữa, ho khan dữ dội. Hạ phu nhân thấy thế vội vàng chạy từ phía sau bức bình phong tới, vuốt lưng cho y.http://heobibi89.wordpress.com

Vào một đêm mưa, trời thu thật lạnh, Hạ Khang nằm trên giường tay run run nắm chặt bàn tay đen gầy của Hạ phu nhân, “Hà Ngọc, cám ơn nàng đã chăm sóc cho ta, nàng là người tốt. Sau khi ta chết nàng có thể tái giá, ta đã chuẩn bị di thư từ lâu rồi, nó kẹp trong quyển Luận Ngữ, nàng nhớ lấy ra xem. Đừng khóc!”

Chờ Hạ phu nhân lau nước mắt xong, Hạ Khang lại nói: “Còn một bức khác kẹp trong quyển Tam Quốc Chí, nhờ nàng giao nó cho Mạnh Khắc Minh…”

Mưa ngày một to, như muốn thẩm thấu vào vạn vật, không biết trên mặt đất là lạnh, hay là ấm áp. (ăn cắp xấu lắm nha)

Chờ an táng cho Hạ Khang xong, Hạ phu nhân mới có thời gian tới tìm Mạnh Khắc Minh. Nào ngờ vừa mới tới trước cửa Mạnh phủ, chỉ thấy ngoài phủ treo vải trắng, giống như vừa có người qua đời. Nàng hỏi người gác cửa, mới hay là Mạnh công tử đã mất. Giao tình giữa phu quân mình và Mạnh công tử đại khái thì nàng cũng đoán được một ít, nàng dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, hỏi nguyên nhân Mạnh công tử chết, lại nghe người gác cửa bảo: “Uống thuốc độc tự sát!”

Mặc áo tang, đôi mắt sưng đỏ vì khóc chồng của Hạ phu nhân lại bắt đầu rơi lệ.

———

“Hai người họ đều thành du hồn?” Lý Chấp hỏi.

Tần Phi lắc đầu, “Chỉ có Hạ Khang là thành du hồn, Mạnh Khắc Minh vừa chết đã bị quỷ sai dẫn tới cầu Nại Hà!”

Lý Chấp hô to, “Sao có thể như vậy chứ?”

Tần Phi vuốt vuốt tóc y, nói: “Đừng gấp, Hạ Khang chỉ du đãng tại dân gian khoảng một năm thì đi đầu thai!”

“Ngươi giúp hắn?”

Tần Phi gật đầu: “Ừ, hắn chọn cách đi đầu thai để tìm Mạnh Khắc Minh!”

“Hắn tìm được chưa?”

“Ngô Dật có tìm được Trúc Bạc không?”

Lý Chấp trừng to mắt, “Đó là kiếp trước của Ngô Dật và Trúc Bạc?”

“Hạ Khang là kiếp trước của Trúc Bạc, còn Mạnh Khắc Minh thì phải luân hồi qua mấy chục kiếp người!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Lý Chấp theo bản năng muốn thở dài, nhưng lại cảm thấy kết quả này cũng tốt lắm.

Tần Phi thở dài, “Aizz, một Mạnh Khắc Minh thâm tình trầm ổn ở kiếp trước giờ lại thành tên điên Ngô Dật đó, quả là đáng tiếc, đáng tiếc thật!”

Lý Chấp trợn trắng mắt, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi lại biết chuyện mấy chục kiếp trước của Ngô Dật?”http://heobibi89.wordpress.com

Tần Phi vò đầu, “Ờ, ta là âm hồn trăm kiếp mà!”

Rốt cuộc thì âm hồn trăm kiếp là như thế nào đây? Lý Chấp ủ rũ.

..::

Bình luận





Chi tiết truyện