chương 5/ 27

Ánh trăng mông lung, làm cho mọi vật cũng mờ ảo.

Đang lúc tháng tư Xuân Mộ, Đồ Mỹ nở rộ. Gió đêm mang theo hơi nước cuốn lấy hương thơm, phô bày vẻ đẹp trước hoa dưới trăng.

Giai công tử đã bỏ y bào, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trước ngực, hơi cúi thấp đầu để lộ gáy, tao nhã kinh tâm động phách, da thịt như ngọc ẩn ẩn hiện hiện, ngồi xếp bằng trên bàn, giống như một pho tượng dị thường xinh đẹp mà thần bí.

Mày như nước xuân, vẻ mặt ôn nhu tới cực điểm.

Canh giữ ngoài cửa sổ, Hắc Nha nhìn thấy mà ngây ngốc, đáy lòng tính toán. Đáng tiếc a đáng tiếc, nếu có thể bán được cảnh tượng này... Tin tưởng dù vé vào cửa có là hoàng kim vạn lượng thì người ta cũng tranh cướp khí thế ngất trời, vậy mà hắn chỉ có thể ngồi nhìn, đáng tiếc, đáng tiếc, rất đáng tiếc.

Ngẫu nhiên vừa nhấc đầu, vừa vặn đụng tới ánh mắt công tử, một cái liếc mắt sắc bén đầy sương lạnh. Hắn mồ hôi như tắm, lập tức xoay người nhìn ra bên ngoài, không dám liếc nhìn trong phòng nữa. Tuy nói hành động là tự nhiên, nhưng hắn không muốn lại bị tá đầu gối một lần nữa, càng không hi vọng công tử liếc mắt không ngừng đánh giá xương cổ, xương gáy của hắn...Đột nhiên cảm thấy cảnh tượng cuối xuân phi thường xơ xác tiêu điều, so với cuối mùa thu còn lạnh hơn rất nhiều.

Không hề có cảm giác, Lâm Nhi chuyên tâm chú ý vào lưng Bạch Trọng Mưu, "Là chỗ này?" "Không phải." thanh âm Bạch Trọng Mưu ôn nhu như có thể nặn ra nước, "Đi xuống nửa tấc... Lại sang bên trái...Ngừng. Chính là chỗ đó." Hơi hơi đau đớn, nàng ấn hỗn loạn khiến hắn cơ hồ không chịu nổi, nhưng lại là tư vị phi thường kỳ diệu. Hắn chỉ cảm thấy đan điền khô nóng, như có lửa đốt, nếu không cực kì kiềm chế, chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma.

May mắn không để nàng chạm vào bụng. Nếu không hẳn sẽ không nhịn nổi mà rên lên.

Thật sự là sự tra tấn ngọt ngào lại khổ sở a. Nghĩ rằng lưng còn dễ chịu hơn ngực, nhưng hắn đã quên diện tích lưng lớn hơn, huyệt đạo đương nhiên càng nhiều hơn... Tay nàng nhỏ, mềm nhuyễn, độ ấm hơi thấp hơn so với người bình thường, có cảm giác hơi lạnh, nhưng chạm đến hắn, lại giống như có lửa đốt.

Rất muốn kêu nàng dừng tay, nhưng lại luyến tiếc nàng dừng tay.

"Bạch ca ca," hơi thở nàng ấm áp cách lưng hắn rất gần, đáy lòng mãnh liệt xôn xao một trận, "Rất đau sao? Ta nghĩ hay là đừng thử châm...Ta làm một ký hiệu là được rồi. Huynh kiên nhẫn một chút, ta vẽ một chút..."

"Không sao." Thanh âm của hắn ôn nhuận, không nghe ra nửa điểm phản đối, "Muội cứ hạ châm. Nhưng phải dứt khoát, đừng chần chờ."

Chờ nhận thức xong huyệt đạo, Lâm Nhi vẽ xong, hạ châm, trong lòng hắn...lại hơi cảm thấy căng thẳng.

Đóa phù cừ mềm mại của hắn, đang dùng nước ấm lau lưng cho hắn. Vừa chà lau, vừa xoa những chỗ tụ huyết do hạ châm trúc trắc sinh ra.

Võ lâm đệ nhất cao thủ của chúng ta, kẻ tá tất cả tứ chi người ta vẫn lạnh lùng cười yếu ớt – Vô Tình công tử, cư nhiên hơi hơi run run, tràn ra một tiếng rên rỉ cực nhẹ.

Rơi vào tai Hắc Nha, lại như tiếng sấm oanh động chín tầng trời. Cho dù hắn là nam nhân, chân cũng có chút mềm...Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng đáng sợ, hắn lập tức cách xa cửa sổ hơn một trượng.

"Rất đau sao?" Ở phía sau hắn, Lâm Nhi mở lớn mắt, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, "Xin lỗi, Bạch ca ca... Là ta không tốt...."

"...Muội tốt lắm." Thanh âm Bạch Trọng Mưu có điểm mềm nhuyễn, "Đừng ngừng."

Làm một chính nhân quân tử cần phải có định lực như núi. Hơn nữa ước chừng phải ngang với núi Thái Sơn mới được. Hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Chờ hắn nhảy xuống khỏi bàn, vừa cảm thấy được giải thoát, lại cảm thấy có mất mát sâu nặng.

Nhưng mất mát lập tức bị lấp đầy, lại luyến tiếc giải thoát rồi.

Lâm Nhi đang giúp hắn mặc quần áo vào. Quần áo trễ tới thắt lưng, nàng kiễng chân giúp hắn kéo lại, hắn bất tri bất giác cúi người, để nàng chỉnh lại y phục, sửa sang lại áo đơn, kéo lại vạt áo, thắt lại đai lưng cho hắn.

Như bị sét đánh, không thể động đậy. Nàng vẫn là một đứa nhỏ a Bạch Trọng Mưu! Tuy rằng ngươi không cần làm cũng đã là cầm thú, nhưng ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện cầm thú, không thể hoàn toàn biến thành cầm thú a!

Thanh tỉnh chút! Ngươi không muốn vĩnh viễn mất đi nụ cười sáng lạn kia của nàng chứ? !

"Bạch ca ca, sao đầu huynh đầu mồ hôi?" Nàng rút khăn tay từ tay áo, kiễng chân giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán.

Nhất thời xúc động, hắn há miệng cắn ống tay áo Lâm Nhi.

Kéo hai cái, không kéo lại được. Lâm Nhi lại nở nụ cười, khắp phòng như sáng bừng, thuần khiết sáng lạn, như ngàn hoa soi bóng nước, "Bạch ca ca, đừng đùa nữa, giận ta làm đau huynh? Ta chịu tội với huynh được không?"

Hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, kịch liệt vui mừng cùng kịch liệt phiền muộn đan xen, phi thường kích động. Chỉ cần có một chút, chỉ cần có một chút thôi, Phù Cừ hiểu được ý tứ của hắn, lộ ra nửa điểm tình ý e lệ... Hắn liền nắm chắc đem nửa điểm tình ý đó biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Nhưng nàng đáng yêu như vậy... Cũng ngây thơ như vậy...

"...Để cho muội nhìn thân thể của ta," hắn mở miệng, dụ hoặc nói nhỏ, "Ta không thể cưới nương tử được nữa, làm sao đây?"

Không phải đã nói sẽ không kể cho người khác biết sao? Lâm Nhi kỳ quái liếc hắn một cái. Chẳng lẽ lại là người giống cha của nàng? Cũng đúng, có thể lừa gạt được mọi người, nhưng sao có thể lừa gạt được chính mình chứ? Lại nói lại, Bạch ca ca thật sự là hy sinh quá nhiều.

Nàng thực thành khẩn nói, "Bạch ca ca, dù sao cũng không nói cho người khác, sẽ không bị người ta biết được. Nếu huynh thật sự cảm thấy không được, ta cũng không lấy chồng, không gả giống huynh cũng tốt lắm."

"...Được, chúng ta cùng không gả." ánh mắt hắn nhu hòa, "Vỗ tay thề?"

Lâm Nhi gật gật đầu, cùng hắn vỗ ba chưởng. Bạch Trọng Mưu rốt cuộc không chịu nổi, nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Thực nhỏ, mềm mại không xương, thật không bao giờ muốn buông ra nữa...

Nhưng Lâm Nhi lại dựng mi, thanh âm nghiêm khắc, "Bạch ca ca! Huynh không thể nắm tay ta!"

Cứng người một chút, hắn chậm rãi buông ra, Lâm Nhi thở phì phì giáo huấn hắn, giống như một con mèo nhỏ bị chọc giận, "Bạch ca ca, huynh rất không đúng ! Tay của các cô gái là không thể tùy tiện nắm! May mắn là ta đấy, vạn nhất là người khác, sẽ phải gả cho huynh! Ta biết giang hồ hào hiệp không câu nệ tiểu tiết, huynh không câu nệ nhưng người khác có a! Cô gái bị huynh nắm tay, không lấy huynh làm chồng, tương lai sẽ bị chỉ trỏ, huynh nói xem có đáng thương không? Sau này nếu không..."

Hắn phù ngạch, miễn cưỡng tỉnh lại chút, " Tẩu nịch viện chi dĩ thủ giả, quyền dã."

Câu nói này xuất phát từ sách Mạnh Tử, thiên Ly Số: "Nam nữ thọ thọ bất thân, lễ dã. Tẩu nịch viện chi dĩ thủ giả, quyền dã". Sách Tứ Thư Bạch Thoại Giải Thích giảng: Nam nữ vâng giữ khuôn phép lễ kính, đạo đức, chẳng thể đích thân dùng tay chạm trực tiếp vào đồ vật, để da thịt khỏi bị đụng chạm nhau, đó là lễ. Nhưng nếu chị dâu chết đuối, em chồng cứu vớt bằng cách dùng tay kéo lên, đó là quyền biến.

"Nhưng ta lại không rơi xuống nước..." Nàng vẫn thở phì phì.

"Ta ..." Hắn lảo đảo hai cái, thẳng tắp ngã xuống.

"Bạch ca ca!" Lâm Nhi quá sợ hãi, thấy hai má hắn hồng rực như thiêu, không khỏi hoảng lên, "Vừa ta thử châm có chỗ nào sai sao?" Nàng xem mạch, lại cảm thấy kinh mạch loạn chuyển, giống như luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.

"Nguy rồi! Những chuyện liên quan tới chân khí, ta không biết a!" Nàng gấp đến độ rơi nước mắt, "Bạch ca ca, huynh nhẫn nại một chút, ta đi mời sư phụ..."

Bạch Trọng Mưu vốn chính là tự phong bế kinh mạch, ra vẻ bệnh tật. Vạn nhất để cho Tiền Thông đến... Tên kia nếu không có mắt, chọc giận hắn, ở trước mặt Phù Cừ lại giết sư phụ nàng... Đời này đừng nghĩ tới việc nàng nở nụ cười trước mặt hắn.

Hắn vội kéo lấy tay áo Lâm Nhi ── hiện tại còn không dám kéo tay nàng, "Không có việc gì đâu, bệnh cũ. Hơi choáng váng chút thôi...Muội ấn ấn trên đầu ta chút là được rồi..." Hắn thuận miệng vừa nói, Lâm Nhi lại quỳ ngồi dưới đất, để cho Bạch Trọng Mưu gối đầu lên đùi nàng, nhẹ nhàng mát xa những huyệt đạo trên đầu hắn.

Thiên đường, địa ngục, không gì hơn thế này. Hóa ra hai khoảng cách gần như vậy, quả thực là một nhà mà.

Bình luận





Chi tiết truyện