chương 4/ 27

Đương nhiên, việc này Lâm Nhi tuyệt không biết. Nàng thậm chí không biết võ lâm minh chủ lạnh lùng tà khí này, lại phái hộ vệ giỏi nhất của hắn tới nhà nàng, âm thầm bảo hộ.

Nàng đang chán nản ngồi ngốc. Y thư trước mặt, lại một tờ cũng không lật tới.

Tới tận khi hơi lạnh của gió đêm thổi vào, nàng mới quay đầu, chấn động. Bạch công tử ngồi trên bậu cửa sổ, lại giống như là ngồi trên ghế dựa rộng thùng thình, bình thản, cười yếu ớt, dây cột tóc phiêu đãng trong gió đêm.

"... Bạch ca ca?" Nàng chấn động, tiến lên kéo tay áo hắn, "Sao huynh lại đến đây? Không phải nói sang năm gặp sao?"

Hắn ôn nhu nhìn gương mặt nho nhỏ của Lâm Nhi, "Cảm thấy, không đợi được tới khi đó."

"Một năm rất nhanh sẽ qua..." Nàng kéo tay áo Bạch Trọng Mưu, "Suỵt... Nhỏ giọng chút, mau vào. Để cho người ta nhìn thấy...sẽ bị coi là trộm đấy."

Bạch Trọng Mưu thuận theo nhảy xuống, nàng nhìn trái nhìn phải, đóng cửa sổ lại, nhìn hắn, "Vì sao ban ngày lại không theo cửa chính mà vào?"

Hắn bật cười, "Phụ thân muội sẽ để cho ta gặp muội sao?"

Lâm Nhi cười phù một tiếng, "Cha ta nói không chừng sẽ cho, nhưng Đại bá Nhị bá ta sẽ gọi người vác gậy gộc tới đánh đuổi đi."

"Ta tuy rằng không sợ gậy gộc, nhưng cũng không muốn khiến Đại bá Nhị bá của muội tức giận." Bạch Trọng Mưu buông tay, "Nhưng Phù Cừ, ta rất muốn gặp muội."

"Ta có gì hay mà gặp?" Lâm Nhi cười khẽ, như trăng tròn phá mây mà ra, "Tùy tiện đi trên đường cũng có thể tóm được một bó to, như mẹ ta nói, còn không nhận ra ai với ai, cực kì bình thường..."

"Nương muội, không nên nói muội như vậy." Hắn muốn vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng... lại bị nàng kéo tay áo, tới ngồi trước bàn.

"Mẹ ta nói bộ dạng bình thường mới tốt, không gây chuyện." Nàng nghĩ nghĩ, "Đừng cười sẽ không gây chuyện. Bạch ca ca, huynh ngồi một chút đừng lên tiếng, ta đi xem Tiểu Hỉ đã ngủ chưa..."

Nàng rón ra rón rén qua nhìn nha hoàn ngủ ở phòng cách vách, Bạch Trọng Mưu khí định thần nhàn ngồi, nha đầu kia đã bị Hắc Nha điểm huyệt ngủ, trời chưa sáng sẽ chưa tỉnh lại.

Quay đầu thú vị đánh giá phòng của nàng. Lần trước vội vàng, chỉ chú ý tới nàng, những cái khác đều không để vào mắt.

Này không phải khuê phòng, căn bản là thư phòng thôi. Hắn á khẩu không cười nổi. Khắp phòng đều là sách, ngay cả bàn học cũng đầy sách, chỉ chừa một chỗ nhỏ để đầy giấy bút. Ngay cả bàn tròn hắn đang ngồi, hẳn là chỗ ăn cơm uống trà, cũng để mấy quyển sách.

Hơn phân nửa là sách thuốc, còn có mấy bản phong thổ chí, du ký.

Màn đệm chăn trắng trong thuần khiết, trên án chỉ có một chiếc bình nhỏ, bên trong cắm một cành hoa đào, chính là vật trang trí duy nhất.

Nghĩ đến cây trâm mộc của nàng, lại thấy thú vị, thiên kim của Vương đại học sĩ, nhưng lại gản dị như thế, không chút xa hoa.

Rèm cửa vừa động, Lâm Nhi mang theo một chút ý cười, đang cầm một ly trà đến, "Tiểu Hỉ ngủ thật say. Nhưng chúng ta vẫn nên nhỏ giọng chút, đừng đánh thức nàng."

Ầm ỹ cũng không tỉnh. Hắn thản nhiên nói, "Thanh âm của ta vẫn đều rất nhỏ." Đón lấy tách trà nàng tự pha, cư nhiên là trà dưỡng nhan, rất thú vị.

"Thực không có chuyện gì chứ?" Lâm Nhi ngồi trên một cái ghế dài khác, "Bạch ca ca, huynh đêm khuya tiến đến, nếu có việc gì ta có thể giúp được, cứ nói đừng ngại."

Hắn ôn nhu như nước nhìn Lâm Nhi, "Ta chỉ là muốn xem xem có cơ hội báo ân hay không."

Lâm Nhi che miệng cười khẽ, "Đã sớm biết giang hồ hiệp nghĩa, hôm nay cuối cùng cũng thấy tận mắt." Nàng than nhẹ một tiếng, "Nhưng chuyện này huynh không giúp được gì. Nếu ta là nam hài thì thật tốt."

"Sao không nói ta nghe thử?" Hắn ôn nhu nhìn tiểu cô nương trước mắt. Dưới ánh nến, ẩn ẩn huy hoàng.

"Hôm nay, sư phụ ta..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhi suy sụp cúi xuống, "Sư phụ ta dạy ca ca ta châm cứu. Ta thật là cao hứng, muốn ca ca dạy ta... Nhưng ca ấy cũng không chịu."

Huyệt đạo tập trung nhiều ở quanh thân, có một số ở những chỗ ẩn mật..."Xác thực không ổn."

"Sao mọi người đều như vậy?" Lâm Nhi càng không vui, "Ca ta nói cái gì nam nữ chi phòng, cho dù là song bào thai cũng không thể dạy ta. Ta thật sắp tức chết rồi! Cái gì ta cũng có thể học, chỉ có châm cứu... Không biết châm cứu còn gọi là thầy thuốc sao? Ta xin sư phụ thành thân với ta..."

Bạch Trọng Mưu toàn thân cứng ngắc, trong lòng lửa giận ngút trời. Lão Bất Tử Phán Quan Thủ Tiền Thông! Ngươi trốn ở Vương gia tránh họa, ta còn chưa đi kiếm ngươi, Lâm Nhi có thể làm cháu gái của ngươi mà ngươi... Ngươi có biết chữ 'chết' viết thế nào không hả...?

"Dù sao dạy xong rồi ly hôn cũng được mà. Nhưng sư phụ hung hăng mắng ta một trận, nói ta còn nói loạn sẽ trục xuất ta khỏi sư môn! Ta chỉ là muốn học châm cứu thôi mà? Sao lại như vậy..."

... Được rồi. Tiền Thông, ngươi không phải chết. Xem như ngươi thức thời.

"Muội biết hạ châm?" Bạch Trọng Mưu khôi phục vẻ tao nhã nhàn tĩnh thong dong.

"Biết." Lâm Nhi buồn bực gật đầu, "Kỳ thật ta đã thử châm ở những huyệt đạo trên cánh tay. Còn những chỗ khác, dù thế nào sư phụ cũng không chịu dạy ta..."

Hắn, Bạch Trọng Mưu, cư nhiên hiểu ý vội vàng. "Như vậy, để ta dạy muội nhận thức huyệt đi."

Khóe miệng nho nhỏ của nàng khẽ nhếch, đôi môi mỏng manh như cánh hoa đào."Bạch ca ca, huynh muốn cùng ta thành thân rồi mới ly hôn sao?"

"...Vì sao nhất định phải ly hôn chứ?" Hắn rũ mắt cúi xuống, "Ta không thể làm phu quân Phù Cừ sao?"

"Bạch ca ca, huynh nói thật buồn cười." Lâm Nhi mặt giãn ra, mỉm cười làm cho người ta đầu váng mắt hoa, "Huynh đẹp như vậy, muốn nương tử thế nào chẳng được? Vì sao phải làm phu quân của ta?"

Hắn khẽ cắn môi, Vô Tình công tử thông minh trí tuệ, luôn đùa vui người khác, cư nhiên cũng có lúc đau đầu.

Nàng nguyện thành thân, là vì muốn nhận biết huyệt đạo, nhận biết xong sẽ ly hôn.

Nàng căn bản không biết 'thành thân' là cái gì.

Sao có thể như vậy.

"Như vậy đi..." Hắn lui lại một bước, "Ta dạy cho muội nhận thức huyệt, nhưng muội không cần thành thân với ta."

"A? Có thể chứ?" Lâm Nhi kinh ngạc, "Nhưng mà sư phụ nói, chỉ có phu quân mới có thể dạy ta..."

Hắn đưa ngón trỏ thon dài, đặt trên đôi môi mê người, nói nhỏ, "Ta không nói cho ai biết, muội cũng đừng nói cho người khác. Ai cũng không biết, được không?"

"Ý kiến hay!" Nàng vỗ tay, cười đến sáng lạn huy hoàng, "Bạch ca ca, cám ơn!"

Trái tim hắn đập có chút không đúng quy luật. Nụ cười là như thế nào a... Quả thực giống như làm cho cả căn phòng hôn ám như sáng bừng lên.

"Không cần cám ơn ta quá sớm." Hắn ghé sát bên tai Lâm Nhi, tràn ngập dụ hoặc nói, "Ta phải cởi quần áo cho muội xem nha...Muội có sợ không?"

"Thầy thuốc còn sợ xem người bệnh sao?" Nàng cũng lặng lẽ nói nhỏ bên tai Bạch Trọng Mưu, giơ ngón tay lên, "Tương lai ta phải là một thế hệ lương y a. Lương y như từ mẫu, bệnh nhân đều là hài tử của ta, sao lại sợ nhìn ?"

Hơi thở của nàng mang theo mùi hương nữ nhi non nớt, cư nhiên làm cho lỗ tai của hắn như là bị lửa đốt.

Vô Tình công tử thiên hạ vô địch, võ lâm minh chủ, đệ nhất cao thủ, lần đầu tiên chịu khổ bại trận.

Khi hắn rời đi có chút chật vật, ngực ẩn ẩn đau ── kỹ thuật châm cứu của Lâm Nhi còn thực trúc trắc.

Hơn nữa, nàng phi thường lớn mật còn thật sự sờ lần các huyệt đạo trên ngực hắn, hại hắn phải xuất ra tu vi cả đời mới có thể nhịn được khi bàn tay ôn nhuyễn nhỏ bé kia đụng vào.

Hóa ra phải làm chính nhân quân tử thực là không dễ.

Đêm mai, hắn nên tới hay là không đây? Nghĩ đến chuyện này cũng có thể khiến cho Vô Tình công tử phiền não thật sâu.

Bình luận





Chi tiết truyện