chương 17/ 27

Lâm Nhi mơ màng tỉnh dậy, sau gáy đau đớn không thôi. Cúi đầu nhìn chỉ thấy bụi cỏ cùng con đường đất không ngừng lui lại phía sau, nàng mới ý thức được, mình đang ở trên lưng ngựa, tay chân bị trói, có một bàn tay lớn đè lưng của nàng, mới không làm cho nàng rơi xuống ngựa.

Nàng bị bắt cóc?

Nhưng vì cái gì? Nếu là hái hoa tặc... thực không nên bắt một cô gái nhỏ như vậy, huống chi dung mạo nàng lại thiếu sót, không đáng để bắt. Hơn nữa hái hoa tặc... hẳn là không cần bày trận lớn như vậy, nghe tiếng vó ngựa cũng biết không chỉ có một, hai con ngựa.

Nàng hôn mê đã bao lâu? Sắc trời tờ mờ sáng, chỉ sợ đã qua một đêm.

Thấy nàng ngẩng đầu, đại hán đang đè lưng của nàng quát to một tiếng, con ngựa bắt đầu phi chậm lại, dừng lại, một đoàn người giang hồ mang đao kiếm ruổi ngựa lại, trừng mắt nhìn mặt của nàng.

"...Nàng không phải Lý Thược Thần!" Một người đứng giữa kêu lên.

"Sao có thể như vậy? Nàng rõ ràng ăn mặc rất giống Lý Thược Thần!"

"Cũng có cái hòm thuốc a..."

"Chẳng lẽ là Lý Thược Thần thay mận đổi đào?"

Đại hán cưỡi cùng ngựa với nàng túm tóc nàng kéo lên, giọng nói vang như tiếng chuông hỏi, "Ngươi là ai? !"

"Vương nhị cô nương." Lâm Nhi nhịn xuống không dám khóc, "Ta chỉ là đi dâng hương."

"Dâng hương còn mang theo hòm thuốc?" Đại hán lại nắm túm chặt thêm một chút, nàng đau đến chảy nước mắt, "Dám lừa lão tử, một đao giết ngươi!"

"Ta là thầy thuốc, vì cái gì không thể mang theo hòm thuốc?" Nàng tức giận, "Các ngươi sao không quay về mà hỏi lại một chút? Nhị thẩm ta cũng còn ở đó, sư thái cũng có thể chứng minh..."

Đại hán kia nổi giận, "Không có khả năng! Thầy thuốc tầm thường sao có thể mang theo cao thủ hộ vệ như vậy? Còn giết mất năm huynh đệ của chúng ta! Kia khẳng định phải là hộ vệ của Lý Thược Thần..."

"Tam sư đệ!" Một lão nhân trung niên râu dài túm lấy tay hắn, "Buông tay ra."

Đại hán không cam lòng không muốn thả tay, người trung niên kia nhìn Lâm Nhi, "Cô nương, chúng ta có lẽ đã bắt nhầm người. Nhưng cô đã biết y thuật, có thể theo ta đi xem bệnh hay không?"

"Không phải Lý Thược Thần, dù là ai cũng không được!" Đại hán kia tóc rối bời, "Ta nói tiểu sư đệ là mắc bệnh tương tư..."

"Tam sư đệ!" Người trung niên lại rống lên.

Không biết bọn họ là loại người nào, càng không biết bọn họ muốn trị bệnh cho ai. Nàng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đoán, bởi vì quần áo cùng dáng người hơi giống, dưới ánh nến hôn ám, cho nên bọn họ mới bắt lầm người... Nguyên bản là muốn bắt Lý Thược Thần.

"Các ngươi..." Nàng sợ hãi nói, "Các ngươi thỉnh thầy thuốc đều là bắt đi sao?"

Người trung niên lắc đầu thở dài, "Cô nương thỉnh thứ lỗi. Thật sự là mệnh của tiểu sư đệ chúng ta đã ở sớm tối, không thể không gấp. Tuy rằng nói bắt cô tới là không nên, nhưng chúng ta cũng trả giá năm mạng người rồi..."

"Ta không biết ông nói năm mạng người là sao." Lâm Nhi kiệt lực trấn định, "Ta chỉ là con gái nhà bình thường, không mang hộ viện... Càng không biết vị giang hồ hào hiệp nào đã giúp ta...có lẽ chỉ là thuận tay..."

Người trung niên đang muốn mở miệng, đột nhiên biến sắc, "Cẩn thận..." Còn chưa dứt lời, một đệ tử kêu lên, ngã khỏi ngựa, đã chết.

Lâm Nhi căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng cả đời sinh hoạt trong sự hòa bình, chưa bao giờ nhìn thấy chém giết tàn bạo như vậy. Nàng chỉ cảm thấy mãn nhãn đều là máu, máu, máu... Vô số kẻ chém giết, đao quang kiếm ảnh, hơi thở chết chóc.

Nàng có thể cố gắng chống đỡ không nôn mửa, không ngất xỉu, là do tính quật cường kế thừ từ phụ thân. Hơn nữa, nàng là người hành nghề y. Tương lai nàng sẽ nhìn thấy rất nhiều cảnh chết chóc, nàng không thể bị đánh gục vì điều này.

Chỉ là tai bay vạ gió. Cửa này, tuyệt đối khó qua được.

Nàng bị túm từ trên lưng ngựa xuống, bị kéo tóc bắt ngẩng đầu lên. Người giang hồ nguyên lai thích túm tóc người khác, may mắn Bạch ca ca không như vậy. Nghĩ đến hắn ôn nhã tươi cười, nàng lại có thêm vài phần dũng khí.

Túm tóc, trừng mắt nhìn nàng là một nữ tử diễm lệ. Vẻ mặt đạm mạc, ẩn ẩn sự kiêu ngạo cùng chán ghét. Nàng kia lạnh như băng nói, "Là nàng sao?"

Một lão nhân khô gầy cúi người nói, "Dạ, Hắc Nha của Võ Lâm Minh đã nghĩ cách cứu nàng ta về. Hắn giết được năm người, nhưng người của phái Côn Luân rất nhiều, bản thân hắn lại bị trọng thương, hẳn là sẽ trở về báo tin..."

Nàng kia lộ ra nụ cười lạnh như băng, hất cằm, "Bạch Trọng Mưu là gì của ngươi?"

Dựa vào cảm giác của nữ nhân, nàng kia nhắc tới ba chữ 'Bạch Trọng Mưu' dường như mang theo ẩn tình, gợi lên cảm giác chua chát tức giận. Lâm Nhi hô hấp đều đều, bình tĩnh nói, "Là vị hôn phu của ta."

Ba một tiếng, nàng kia giáng nàng một bạt tai, nửa bên mặt đều sưng lên. Lâm Nhi sớm cắn chặt răng, cho nên khóe môi chảy máu, nàng hít sâu mấy hơi, quật cường ngẩng đầu nhìn nàng kia, chậm rãi, thắng lợi, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ như thánh mẫu.

Nàng kia vốn đã giơ tay lên, nhưng nhìn đến nụ cười tinh thuần lại tràn ngập vẻ thắng lợi của nàng, vốn muốn hung hăng hành hạ nàng, lại cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, vạn tiễn xuyên tâm.

Hung hăng đẩy ngã Lâm Nhi dưới đất, nữ tử quát, "Đem ả ta về! Ta muốn đích thân giết ả để tế trước mộ tỷ tỷ..." Nàng ta cười lạnh hai tiếng, "Rồi mới đem thi thể ả ta gửi lại cho Bạch Trọng Mưu nhìn!"

Lâm Nhi nhắm mắt lại, không thèm nhìn nàng ta. Nói cho chính mình, tuyệt đối đừng khóc, cũng phải tìm cách trốn. Cho dù chạy không thoát, cũng phải chọn một chỗ sạch sẽ mà chết không để lại thi thể.

Tuyệt đối không thể để Bạch ca ca nhận được thi thể của nàng. Nàng hiểu hắn. Nam nhân ấy đã nhẫn tâm đem chính bản thân mình bán cho nàng, nếu để hắn biết nàng chết thảm như vậy, tuyệt đối sẽ tàn nhẫn với chính hắn hơn nữa.

Nàng không muốn Bạch ca ca khổ sở, tính quật cường vốn được che dấu rất sâu trỗi dậy, làm cho lòng nàng tràn ngập dũng khí cùng ý chí chiến đấu mà trước giờ chưa từng có.

Lâm Nhi lại bị ném lên lưng ngựa, nhưng nàng một tiếng cũng không kêu, tận lực bảo trì sự tôn nghiêm của chính mình. Này đại khái là ba ngày khổ sở nhất của một cô gái trước giờ luôn được yêu chiều như nàng.

Nữ tử diễm lệ kia là Trường Sinh cung chủ, tiền nhiệm Trường Sinh cung chủ là tỷ tỷ của nàng ta, bị Bạch ca ca giết. Tuy rằng cung chủ kia vẫn luôn nói bậy về Bạch ca ca, nhưng nàng một chữ cũng không tin. Cho dù nàng ta vừa nói vừa quất Lâm Nhi, nàng cũng không hé răng, cũng sẽ không tin nàng ta một chữ.

Bạch ca ca sẽ không... vô duyên vô cớ đi giết người. Hắn nếu giết người, nhất định là có lý do. Bởi vì Bạch ca ca... vốn là một người rất lười. Luôn oán giận Võ Lâm Minh thực nhàm chán, toàn việc lặt vặt... Luôn có người đến gây chuyện với hắn, muốn giết hắn nhưng không thành, làm cho hắn phải ra tay giết lại, chết rồi cư nhiên lại có một đám người tới báo thù...thực không có thiên lý...linh tinh...

Nàng tin tưởng Bạch ca ca.

Cho dù bị đánh bất tỉnh, miệng vết thương nhiễm trùng phát sốt, bị túm tóc lôi đi trên mặt đất, nàng cũng tin tưởng Bạch ca ca. Nàng chỉ hy vọng Bạch ca ca sẽ không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng, hy vọng trong đáy lòng hắn, vĩnh viễn lưu lại dáng vẻ nàng mỉm cười mỹ lệ.

Lúc Bạch Trọng Mưu đuổi tới, là ở một chỗ cao ven bờ sông Tư Thủy. Trường Sinh cung chủ một tay túm tóc Lâm Nhi, một tay kề kiếm sau gáy nàng, nhìn hắn cười lạnh.

Hắn một đường đuổi theo, đâu chỉ trăm dặm, trên đường tìm kiếm, áo trắng dĩ nhiên nhiễm bụi, vẻ mặt mỏi mệt, lại càng lộ ra vẻ tuyệt mỹ. Hắn mỉm cười, nhu tình vô hạn, "Phù Cừ, ta tới đón nàng."

Mấy ngày tra tấn, mắt cơ hồ không mở ra được, Lâm Nhi cố gắng mở lớn mắt nhìn Bạch Trọng Mưu, nở một nụ cười.

Nguyên lai, cho dù Phù Cừ biến thành như vậy, vẫn có thể khiến lòng hắn chấn động mãnh liệt, làm cho thế giới u ám của hắn lại có màu sắc.

Trường Sinh cung chủ trong mắt hiện lên một tia lệ quang, kề sát kiếm thêm một chút, chậm rãi, trên cổ Lâm Nhi xuất hiện một vệt máu, chậm rãi chảy xuống.

Ánh mắt Bạch Trọng Mưu lạnh như băng, "Ngươi hẳn là muội muội đi? Bất quá ta đều không nhớ rõ tên tỷ muội các ngươi."

"...Tỷ tỷ ta đối với ngươi si dại, còn ban thưởng ngươi linh dược!" Trường Sinh cung chủ thét chói tai, "Cuối cùng bị ngươi giết chết, ngươi cư nhiên không nhớ rõ tên tỷ ấy? !"

"Ta nếu nhận tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi không phải sẽ bị ngươi giết chết sao?" Bạch Trọng Mưu trào phúng cười, "Nói lại, ta vì sao lại phải chấp nhận một nữ nhân đã tá chân tay ta, nhân cơ hội muốn giở trò với ta? Ngươi có biết nàng thậm chí đã hôn ta..."

"Câm miệng! Câm miệng!" Trường Sinh cung chủ kêu to, "Ngươi là kẻ vô tình! Ngươi biết rõ chúng ta đều chung tình với ngươi, chúng ta không đủ đẹp sao? Chúng ta không đủ mềm mại sao? Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới..."

"Ta cũng từng nghĩ tới chuyện này." Hắn mới tiến lên một bước, vô số đao kiếm ám khí đã kề sát Lâm Nhi, "Hiện tại ta hiểu được." Hắn thở dài một tiếng, "Là vấn đề của ta. Ta nguyên bản chính là một ma đầu, cho nên hấp dẫn một số kẻ điên. Nhưng ma đầu chính là không thể yêu kẻ điên được." Hắn nhìn về phía Lâm Nhi bị tra tấn vô cùng thê thảm, "Ma đầu, cũng vẫn sẽ hướng tới ánh sáng." Hắn hạ kiếm, "Được rồi, dù sao ta cũng không nhớ được tên ngươi. Cung chủ muội muội, ngươi muốn thế nào?"

Nàng ta dùng ánh mắt phi thường cừu hận, thâm luyến, điên cuồng nhìn Bạch Trọng Mưu, ngữ khí lạnh như băng mà mang cuồng ý, "Móc tim ngươi ra cho ta. Ta sẽ...thả nàng ta."

"Ngươi ...sẽ không tha cho nàng..." Hắn ôn nhu cười cười, nhìn bốn phía, "Bất quá cuối cùng ta cũng biết ngươi muốn cái gì..." hắn ý cười càng sâu, lại càng tà ác, "Ngươi muốn trái tim của ta. Nhưng ta thà rằng chém nát nó, cũng sẽ không cho ngươi."

"Không..." Lâm Nhi kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hắn, khàn khàn kêu, "Đừng, Bạch ca ca!"

"Lâm Nhi, nhẫn nại chút." Hắn lộ ra một nụ cười yêu thương nhu hòa, xinh đẹp cơ hồ có thể sánh được với Lâm Nhi, "Ta đi trước chờ nàng. Trên đường không yên, nàng phải nhẫn nại... Chậm rãi mà đến." Hắn thong dong, chậm rãi, đem đem mũi kiếm bạc sắc nhọn, chậm rãi đâm vào ngực, nụ cười thỏa mãn lại mang theo vẻ tà ác, chậm rãi ngã xuống.

Máu tươi nhanh chóng chảy xuống, lại bị đất cát hấp thu. Cặp mắt của hắn nửa khép, màu lam ẩn ẩn, giai công tử tuyệt đại vẫn tuấn nhã vô trù, khiến người ta say mê như trước.

Bình luận





Chi tiết truyện