chương 70/ 70

Làm sao bây giờ ~~, tôi không thể bỏ ba mẹ lại, đúng, tìm Mạn Trữ, tìm Mạn Trữ! Tôi lập tức gọi cho Mạn Trữ, chuông rung nữa ngày cũng không ai bắt máy, lúc này cậu đang làm gì đó ~~~!!!!! Từ Mạn Trữ!!!! Ai cứu tôi đây ~~~!

Qua đã lâu Mạn Trữ mới gọi lại, “Mạn Trữ a ~~! Mình là Lan Trăn...”

“Mình biết, cậu nói nhỏ một chút, lỗ tai mình chịu không nổi.”

“Mình có chuyện cần nói, hôm nay...” Tôi đơn giản kể hết cho Mạn Trữ nghe, “Tễ Huyên có hay không ~·! Anh ấy sẽ không, sẽ không giết...”

“À ~~, yên tâm đi, cậu ta vừa về nhà đã bắt đầu mài dao.” Giọng Mạn Trữ rất bình tĩnh.

“Mạn Trữ!”

“Nói giỡn mà! Cậu ta đang bực, tự giải quyết cho tốt đi, bất quá cậu ta chắc sẽ không làm gì với cậu đâu, có Mạn Trữ tớ đây cam đoan, yên tâm đi.”

“Thật?”

“Thật, Tễ Huyên chỉ hơi giận, sẽ không làm gì cậu đâu.”

“Oh ~~, ông trời phù hộ ~~, làm mình sợ muốn chết.”

“Đừng quên ngày mai Uyển Nhu thi.”

“Biết rồi.”

******

“Uyển Nhu cậu phải cố lên a.” Lần này Uyển Nhu mà thắng sẽ là quán quân khu vực đó, sau đó thi tiếp, nói không chừng sẽ là... Ai da, tôi quá kích động.

“Yên tâm đi, hôm nay Tiêu Diêu cũng tới, nếu cậu ấy xuất hiện mình sẽ cố gắng thể hiện hơn!” Uyển Nhu làm chữ V với tôi, “Mạn Trữ, sao nhỏ đó còn chưa tới?”

“Nhanh thôi mà.” Nhược Khanh đi tới, “Mình kêu nguyên đám tay chân tới cỗ vũ cậu đó, cố lên nha!”

“Cám ơn.”

“Lan Trăn!” Giọng Mạn Trữ xuyên qua rừng người, đi vào bên người chúng tôi, “Ai da! Lan Trăn to chuyện rồi!”

“Từ Mạn Trữ! Cậu đến muộn!” Nhược Khanh nói.

“Ngày hôm qua, Tễ Huyên nhận chức vị của cha nuôi, hiện tại cậu ta làm lão đại rồi, cha nuôi bị Tễ Huyên đưa qua Thụy Sĩ, bây giờ Tễ Huyên là duy ngã độc tôn!” Mạn Trữ nói với tôi.

“Đây là chuyện lớn à, quá tốt!”

“Nhưng bây giờ cậu ấy chuẩn bị đi Mĩ học đại học?”

“Cái gì?” Tôi, Uyển Nhu, Nhược Khanh cùng lúc nói “Sao anh ấy đột nhiên phải đi?” Tôi hỏi Mạn Trữ.

“Không phải cậu nhận lời cầu hôn của Tiêu Diêu rồi sao?”

“Lâm Lan Trăn ~~~.” Giọng Uyển Nhu không tốt lắm.

“Ai, ai nói với cậu, mình chỉ trả lại nhẫn cho cậu ta thôi!” Tôi lập tức cãi lại. Nhưng bây giờ nhẫn vẫn ở chỗ tôi, sao lại thành như vậy.

“Nhưng Tễ Huyên nói..., vậy là cậu ấy hiểu lầm! Làm sao bây giờ! Tễ Huyên đang trên đường tới sân bay, mau gọi điện thoại a!”

Tôi gọi nửa ngày, “Anh ấy không mở máy! Mình đi tìm anh ta!” Tôi quyết định lập tức đi, “Cái gì đây! Hứa đi tuần trăng mật với mình mà bây giờ bỏ trốn là sao!”

“Đợi chút!” Lần này Mạn Trữ rất bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu đi cũng không làm được gì, hôm nay là trận chung kết, cuộc tranh tài này chiếu hết trên tất cả đài, bây giờ hai cậu lên đài nói mấy câu không chừng cơ hội còn lớn hơn nữa, chỗ sân bay mình đã phái người đi, tụi mình nhanh đi thay quần áo đi.” Mạn Trữ đẩy tôi đi.

“Nhưng, nhưng...”

“Cậu muốn cậu ta đi sao, đợi cậu ta học về thì không biết bao lâu nữa, mà nếu cậu ta học lên tiến sĩ thì cũng chưa chắc sẽ về tới lúc đó cậu thành bà cô già rồi ~~.”

“Mình..., mình nói Mạn Trữ, sao cậu lại bắt mình mặc thành như vậy, mình...” Thật sự là không hiểu nổi Mạn Trữ, cư nhiên lại bắt tôi mặc cái đầm hai dây màu đỏ, hơn nữa đầm này cũng quá..., “Mình mặc như vậy sao gặp người khác nữa.”

“Nhà quê, cái này gọi là gợi cảm!” Mạn Trữ bắt đầu chỉ huy trang điểm tùm lum lên mặt tôi, “Tốt lắm, ngắm một chút coi.”

“Wow ~~!” Đây là tôi sao? Tôi lần đầu tiên mặc như thế này, còn trang điểm đậm vậy.

“Nhìn qua cũng không tệ ~~.” Nhược Khanh giúp tôi quàng khăn lông “Lan Trăn, kỳ thật cậu trang điểm lên cũng không tệ lắm!”

“Vậy sao?”

“Nếu Tễ Huyên nhìn thấy chắc sẽ rất kích động ~~!” Mạn Trữ cảm thán, tựa hồ rất hài lòng, “Đi thôi, Uyển Nhu đang đợi.”

Uyển Nhu kéo tôi lên sân khấu, bây giờ cậu ấy rất tự tin, Uyển Nhu mỉm cười mở miệng nói: “Lần trước tôi có nói về một người bạn gặp chuện phiền phức, hiện tại bạn trai cô ấy có chút hiểu lầm, muốn đi nước ngoài, máy bay sắp cất cánh, tôi hi vọng mượn cơ hội này để bạn tôi nói một chút, cám ơn sự ủng hộ của mọi người. Lan Trăn!”

Uyển Nhu kéo tôi đứng giữa, tôi nhìn thấy mọi người dưới sân khấu, tất cả mọi người tò mò nhìn tôi, má ơi ~~, thật là khủng khiếp nha ~~!

“Nếu cậu không nói, cậu ấy sẽ đi mất, đến lúc đó đừng hối hận!” Uyển Nhu nói nhỏ với tôi

“Thiệu Tễ Huyên, anh nghe thấy em nói không? Sao anh lại ngốc như vậy, em chỉ trả lại đồ cho cậu ta thôi.” Nói tới chỗ này, tôi nhìn Tiêu Diêu, hôm nay cậu ấy cũng ở đây, “Em tuyệt không có thích cậu ta! Anh nói sẽ dẫn em đi tuần trăng mật, nói không giữ lời! Sao anh có thể gạt em? Kẻ lừa đảo! Em là vợ anh nha! Sao anh có thể bỏ em ở đây? Uổng phí em vẫn thích anh như vậy, anh nhớ đã từng nói gì với em không? Italy! Italy! Anh hiểu không? Thiệu Tễ Huyên!” bất giác nước mắt rơi xuống...

“Nghe thấy rồi, đồ ngốc!” Ơ? Cái giọng này...

Đẩy ra đám người ra, Tễ Huyên đi lên sân khấu, “Anh, anh, anh, không phải... Đang lên máy bay sao?” thấy Tễ Huyên xuất hiện, người bên dưới một mảnh xôn xao.

“Ai nói?” Tễ Huyên khoác thêm áo cho tôi, “Sau này em không được mặc thành như vậy nữa nếu không anh nhất định giết cả nhà em!”

“Mạn Trữ nói, còn có là Mạn Trữ kêu em mặc như vậy.”

“Anh cũng bị Mạn Trữ kéo đến xem kịch vui.”

Cái này đúng rồi! Hai chúng tôi đồng thời nhìn bên dưới, Mạn Trữ đang vẫy vẫy chúng tôi, hai vợ chồng chúng tôi đứng trên đài nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Mạn Trữ con nhỏ kia ~~!”

“Bất quá cô ta cũng coi như làm được một việc tốt.” Tễ Huyên ôm tôi vào lòng, nói nhỏ vào tai ta: “Cuối cùng em cũng chịu nói câu mà anh muốn nghe nhất.” khán giả bên dưới thật đáng yêu, tất cả mọi người đều bắt đầu vỗ tay, giống như tôi là quán quân của ngày hôm nay vậy.

“Anh có phải là hạnh phúc của em không?


Vì sao hạnh phúc làm cho người ta trở nên buồn,


Không còn nghi ngờ gì nữa em yêu anh,


Chỉ muốn nói với anh, em nguyện ý.


Anh có phải là hạnh phúc của em không?


Vì sao hạnh phúc làm cho người ta buồn như vậy,


Tình yêu dần dần mơ hồ,


Cái giá mà anh phải trả,


Tới phút cuối em cũng không biết,


Anh có phải là hạnh phúc của em không?


Vì sao hạnh phúc làm cho người ta trở buồn,


Không còn nghi ngờ gì nữa em yêu anh,


Chỉ muốn nói anh, em nguyện ý.”


Uyển Nhu đứng phía sau bắt đầu biểu diễn ca khúc, giọng hát của cậu ấy và tiếng vỗ tay vang khắp hội trường, mỗi người đều mỉm cười.

“Khi nào chúng mình đi tuần trăng mật?” Tôi hỏi Tễ Huyên.

“Chờ một chút.”

“Phải chờ tới khi nào?”

“Đồ ngốc, kết hôn xong mới đi được!”

“A, khi nào chúng mình thì tái hôn?”

“Rất nhanh em sẽ biết.”

“Ra vẻ thần bí!” Tôi nhìn Tễ Huyên, đột nhiên nhớ tới mấy chuyện, “Tễ Huyên, chuyện của ba là sao?”

“Chuyện này a, ra ngoài rồi nói.”

“A, như vậy sau này chúng mình làm gì đây?”

“Chuyện này thì hỏi đười ươi đi.”

“A? Mạn Trữ à, vì sao???”

“Bởi vì phần 2 là tiểu thư hắc bang phải lập gia đình do cô ấy đóng, em bị xuống đài rồi!” Tễ Huyên vỗ vỗ đầu tôi.

“A ~~! Vì sao ~~? Thanh Âm Thiên Sứ xuống cho tôi!!”

“Dù sao cô ấy vừa nhận chức tiểu thư hắc bang phải lập gia đình, hi vọng lần này có thể được mọi người chú ý.”

“Lúc đầu có thể cho cậu ấy gặp khó khăn?”

“Vậy giết cả nhà nhỏ đó.”

“Uh, em đồng ý.”

Thiệu Tễ Huyên, Lâm Lan Trăn, hai đứa bé này!!! Tôi cực cực khổ khổ~~~, aiz ~~

Bình luận





Chi tiết truyện