chương 54/ 70

“Tớ chính là ngốc như vậy, hi vọng ngôi sao may mắn có thể giúp cậu ấy nhanh chóng khỏe lại.” Hôm nay vốn là Uyển Nhu sẽ đi cùng chúng tôi, nhưng cuộc thi siêu cấp nữ sinh có việc, cậu ấy đành phải chịu thôi. Tiêu Diêu lần trước đã cứu tôi, cho nên khi nào rảnh tôi sẽ đi bệnh viện thăm cậu ta. Người kia vẫn là bộ dạng tươi cười không có chỗ nào giống bệnh nhân. Chỉ có lần trước, mẹ cậu ấy và phóng viên tới bệnh viện cậu ấy mới không nhịn được kéo bọn này chạy ra ngoài, thật sự không hiểu người này giống như có thù với mẹ mình vậy.

Tôi tặng bình ngôi sao may mắn cho Tiêu Diêu, “Sao lại để ngôi sao may mắn vào bình sữa? Phải để trong lọ thủy tinh mới đúng chứ.”

“Cậu có chút sáng tạo được không? Bình sữa Hello kitty này đang rất thịnh hành, mặc dù hơi nhỏ nhưng cậu cũng có thể dùng để uống nước, rất tiện dụng nha.” Đây là sáng kiến của Lâm Lan Trăn tôi đây, để ngôi sao may mắn trong bình sữa Hello Kitty.

“Tôi nghĩ cậu sẽ dùng màu hồng” Tiêu Diêu làm như đang suy nghĩ.

“Vì sao? Cậu thích màu hồng à?”

“Lan Trăn, cậu thích nhất màu hồng!”

“Quả nhiên là dế nhũi.” Mạn Trữ nghĩ không ai nghe thấy.

(ý nói Tiêu Diêu có đặc tính nào đó giống con dế nhũi, cụ thể thì tôi ko rõ)


“Nhìn cậu giống như thích màu xanh của cóc thì đúng hơn.” Mạn Trữ thật là, bất quá, Tiêu Diêu làm sao biết tôi thích màu hồng? “Đây tặng cậu mà, Uyển Nhu nói cậu thích màu xanh nên mua màu xanh tặng cậu.” Kỳ thật tôi có mua một chai màu hồng cũng xếp một đống ngôi sao màu hồng nhưng tôi sẽ tặng cho Tễ Huyên.

“Là xanh lá, không phải màu xanh của cóc, nhớ kỹ!”

“Cám ơn ngôi sao may mắn của cậu.” Tiêu Diêu nhận món quà của tôi.

“Lan Trăn, cậu uống gì không? Tớ đi mua.” Mạn Trữ hỏi tôi.

“Ừ, trà chanh.”

Mạn Trữ vừa mới ra ngoài có 2 phút cửa lại mở, “Sao cậu..., Tễ Huyên!” Tôi mở cửa, thật bất ngờ không phải Mạn Trữ cầm đồ uống cười tủm tỉm với mình mà là khuôn mặt âm u của Tễ Huyên, “Như thế nào, ngạc nhiên khi thấy tôi?”

“Không có a, sao anh lại tới đây?” Ý? Hình như anh ấy rất giận.

“Tôi tới tới đây xem thử coi là người nào làm cho vợ tôi vừa học xong liền chạy đi gặp mặt.” Tễ Huyên vừa nói vừa đi vào phòng bệnh, “Nhìn sơ cũng không tệ lắm nha, nhóc thối!”

“Tôi vẫn tốt lắm.”

Tầm mắt Tễ Huyên tập trung vào bình sữa trên tay Tiêu Diêu, “Em bận mấy ngày nay là vì xếp ngôi sao may mắn tặng tên nhóc này?” Tễ Huyên mặc dù không nhìn tôi, nhưng lời của hắn là nói với tôi. Đây là hắn hiểu lầm, tôi vẫn luôn xếp sao may mắn màu hồng phấn, kỳ thật đều là cho Tễ Huyên. Chỉ là tôi còn chưa tặng hắn.

“Không phải, tôi...”

Tễ Huyên chuyển ánh mắt từ chỗ Tiêu Diêu sang người tôi, Toilet Tình cũng đi tới, “Thiệu Tễ Huyên, em thắng rồi. em nói Lâm Lan Trăn đến gặp Tiêu Diêu mà.”

“Em theo tôi ra ngoài!” Tễ Huyên kéo tôi ra khỏi phòng, anh dẫn tôi đi một đoạn dài.

“Thiệu Tễ Huyên, cô ấy là khách của tôi..., eh...” Tiêu Diêu đang nằm trên giường.

“Anh làm gì vậy? Tễ Huyên!”

“Em còn nhớ mình đã ký bản hiệp ước với tôi không? Không phải nói là không được gặp tên nhóc Tiêu Diêu nữa sao?”

“Tễ Huyên, đợi em với!” Tình Tử chạy tới kéo cánh tay Tễ Huyên.

“Hừ! Không cho gặp cậu ấy? Yêu cầu của anh đối với tôi quá cao đó!” Nhìn Toilet Tình đi theo Tễ Huyên, cơn tức giận của tôi lại nổi lên, “Anh cũng ở chung với Toilet Tình thôi!”

“Em nói gì?”

“Tôi nói anh không phải ở chung với Văn Nhược Tình sao? Tôi là tới thăm bệnh, lần trước Tiêu Diêu đã cứu tôi.”

“Đó là hai chuyện khác nhau không thể đánh đồng!”

“Tôi cũng chỉ là tới thăm bệnh mà thôi.”

“Được lắm, đồ ngốc vì tên nó mà cãi nhau với tôi, em đối xử với ân nhân cứu mạng rất tốt đó! Còn đối xử tốt hơn người chồng này của em gấp mầy ngần lần!”

“Tóm lại anh muốn nói cái gì?” Nhìn thấy Văn Nhược Tình cứ dính vào người Tễ Huyên, hình ảnh lần trước lại như cuốn phim tua lại trong đầu tôi, vốn tâm trạng không tốt rồi bây giờ càng thêm trầm trọng, “Đúng vậy a, tôi đối với cậu ấy rất tốt, vì cậu ấy đã thay tôi nhận một viên đạn mà! Trong khi ai đó đang hạnh phúc trong lòng Văn Nhược Tình!” Tôi làm sao có thể nói ra những lời như thế? Theo bản năng tôi liền che miệng lại.

Tễ Huyên không ngờ tôi lại nói vậy, đôi mắt tràn đầy tức giận lập tức cụp xuống, mất đi thần thái lúc đầu, anh ấy cười khổ, miệng nhếch lên: “Tôi cứ nghĩ em tin tôi...” anh ấy cơ hồ có chút đau thương, xoay người rồi từ từ bước đi.

“...” Mới vừa rồi tôi còn còn ríu ra ríu rít, bây giờ cái gì cũng không nói nên lời, nhìn chỗ Tễ Huyên biến mất, tôi cố gắng nhấp nháy môi muốn nói nhưng nó không hề phát ra âm thanh gì. Dần dần bóng dáng Tễ Huyên trở nên mơ hồ, mọi vật xung quanh cũng trở lên mơ hồ theo...

Tại sao tôi lại có thể nói với Tễ Huyên như vậy? Tôi làm sao có thể..., vì sao..., vì sao tôi lại nói vậy, kỳ thật tôi vẫn biết mình không thể nào quên được chuyện giữa Tễ Huyên và Tình Tử dù tôi thực sự rất muốn quên. Toilet Tình thật sự rất lợi hại, cho dù cô ta chưa cùng Tễ Huyên làm gì nhưng đối với tôi mà nói, trong lòng thủy chung lưu lại một bóng ma. Bóng ma này vẫn quấn lấy tôi, nếu tôi thấy hai người họ đi với nhau hay chịu kích thích nào đó thì sẽ bộc phát. Tuy rằng ngoài miệng tôi nói tin Tễ Huyên nhưng nội tâm vẫn có một khuất mắc nên tôi mới có thể nói như vậy, là tôi, là tôi, là tôi thương tổn Tễ Huyên...

Tôi như vậy có phải rất dễ ghét không? Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy rất ghét mình thì Tễ Huyên nhất định cũng cho là như vậy. Kỳ thật Tễ Huyên vẫn đối với tôi rất tốt, anh ấy là người đối xử với tôi tốt nhất. Anh ấy liên tiếp cứu tôi, từ khi nào tôi bắt đầu quên mất những chuyện này? Chuyện lần trước đã khiến tôi thành một con nhím chỉ cần Tình Tử xuất hiện thì tôi lại xù lông ra đâm người khác, đồng thời cũng làm tổn thương chính mình, bản thân đau đớn nhưng kẻ thù lại sung sướng!

“Ô ~~~, ô ~~~.” Rốt cục tôi nghe đến thấy giọng mình, tôi không thèm để ý ai nữa cứ khóc lớn, trong trí nhớ đây là lần tôi khóc thương tâm nhất...

Bình luận





Chi tiết truyện