Chương 57
Mọi người đều chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
San San nắm tay Tiểu Vi, cuối cùng cũng biết những chuyện của họ. Sắc mặt Tiểu Vi tái nhợt, giống lần cô nhận được điện thoại từ bệnh viên gọi đến tòa soạn vào ba năm trước, nước mắt lưng tròng.
Người đàn ông đó vẫn lặng lẽ đứng từ xa.
Dựa vào cửa sổ.
Ngoài kia là bóng đêm tịch mịch và sâu thẳm, cành cây khô gõ vào cửa kính, gió lạnh buốt xương.
Trong không trung như có đám mây đen, cuồn cuộn nhưng cô tịch, không thấy vì sao nào, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận đang kéo dài mãi… kéo dài mãi…
Sắc mặt anh cũng nặng nề như bầu trời ngoài kia.
Không ai biết anh đang nghĩ gì, không ai biết trong lòng anh đang cuộn dâng tâm tư nào.
Đến khi hành lang của phòng cấp cứu vẳng đến tiếng bước chân dồn dập, Đồng Tiểu Vi thấy ngay bà Hạ đang loạng choạng chạy tới, lập tức bước tới đón. “Dì…”
Chưa nói xong, nước mắt đã rơi.
©STENT
Bà Hạ nắm tay Tiểu Vi, tròng mắt hoe đỏ, nhưng lại bước đến trước mặt Viên Dã, sắc giọng hỏi không khách sáo.
“Viên Dã, lúc đầu con đã nhận lời mẹ thế nào?! Chẳng phải con nói sẽ chăm sóc tốt Tiểu Thụ, cho nó cuộc sống hạnh phúc hay sao? Bây giờ con đã làm gì? Tại sao hại nó đến mức bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh?! Viên Dã, con đã từng nói con nhất định sẽ trân trọng yêu quý con gái mẹ mà?!”
Viên Dã đột nhiên bị bà Hạ quở trách thì trên gương mặt tuấn tú bỗng tái nhợt.
“Con đã nhận lời mẹ sẽ làm con gái mẹ mãi mãi hạnh phúc mà? Viên Dã… Mẹ tin tưởng con… Mẹ đã trao Tiểu Thụ cho con, nhưng giờ thì sao… Giờ thì sao…”
Nước mắt của bà cuối cùng đã trào ra.
“Con xin lỗi”, Viên Dã hơi cúi đầu, chỉ thốt ra một câu.
“Xin lỗi?! Xin lỗi thì có ích gì! Xin lỗi có thể trả lại mạng sống con gái mẹ không? Xin lỗi thì có thể khiến Tiểu Thụ tỉnh lại không? Lần đó mẹ đến thăm hai đứa, trên đường đi siêu thị, con bảo con để nói gì với mẹ?! Mẹ bảo con tìm cơ hội kể cho Tiểu Thụ biết, mẹ bảo con để nó từ từ chấp nhận, nhưng con đã làm chưa? Viên Dã, một câu xin lỗi thì muốn xóa sạch trách nhiệm hay sao?”
Sự phẫn nộ và đau thương của bà khiến Viên Dã lại cúi thấp đầu, anh không mở miệng nói gì cả.
Tiểu Vi đứng cạnh đau đớn ôm lấy bà Hạ. “Dì, dì đừng trách Viên Dã, đó không phải là lỗi của anh ấy… là con… là con không chịu nói cho Thiên Thụ biết, mới khiến cậu ấy hiểu lầm… Dì, là chúng con không tốt, là chúng con không giấu được Tiểu Thụ, dì đừng trách Viên Dã, được không?”
“Dì không trách nó thì phải trách ai? Là nó đã cưới con gái dì, là dì đã trao con gái cho nó! Nhưng bây giờ nó lại nói với dì là Tiểu Thụ không ổn rồi… Tiểu Thụ không ổn rồi! Nếu nó thực sự không ổn thì ba năm trước không nên để nó sống lại! Viên Dã, nếu con chỉ có thể khiến nó đau lòng mà ra đi thì ba năm trước, con không nên cưới nó!”, bà Hạ khóc gào, giằng kéo Viên Dã.
“Dì ơi, đừng… đừng như vậy…”, Tiểu Vi khóc lóc ôm lấy bà Hạ.
Tay bà Hạ cuối cùng buông xuống.
“Thôi… Dì biết, đó là số phận… Không trách được con, đó là số phận của Tiểu Thụ… Cho dù ba năm trước con cứu sống nó, bây giờ… nó vẫn phải đi. Để lại bà già cô đơn này, bay thật xa… Con gái của tôi…”
Nước mắt lã chã.
Tiểu Vi ôm bà Hạ, khóc thảm thiết.
Viên Dã đứng bên cửa sổ, để mặc bà Hạ giằng kéo vì giận dữ, vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi.
Anh im lặng, lạnh lẽo, tàn khốc, thế giới này như cách biệt hẳn với anh, anh không nghe thấy tiếng gào khóc của họ, không cảm thấy nỗi đau đó, anh chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể đã biến thành một pho tượng lạnh lẽo.
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra.
Viên Trân gỡ khẩu trang xuống, tháo găng tay dính đầy máu ra.
“Nứt hộp sọ dẫn đến chảy máu, thần kinh thị giác bị tổn thương, trong mắt cô ấy toàn là máu… Rất có khả năng không qua được đêm nay. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Câu này vừa thốt ra, Tiểu Vi và San San đã khóc to.
“Không… Thiên Thụ! Không!!!”
“Không đâu… Thiên Thụ sẽ không chết đâu!”
Bà Hạ ngất đi, ngã xuống đất.
Tiểu Vi khóc lóc, cùng San San dìu bà Hạ.
Chỉ có người đó, vẫn đứng rất lặng lẽ, xa vời.
Như thể anh không nghe thấy tiếng khóc, không nghe thấy lời tuyên bố của số phận, bi thương không xuất hiện trên gương mặt anh, anh chỉ lặng lẽ đứng, như thể tim đã bay xa, bay đến nơi người khác không nhìn thấy.
Người trên hành lang đau thương thét gào.
Một chàng trai im lặng khác lặng lẽ chùi nước mắt.
Sau đó chậm rãi dùng tay làm dấu lên ngực, rồi lại đưa tay ra cho Viên Dã.
Viên Dã nhìn chàng trai đó.
Anh đứng lên.
“Chị.”
Viên Trân quay lại.
“Cho em gặp cô ấy.”
Anh lặng lẽ nói.
Viên Trân nhìn gương mặt nặng nề nhưng bình thản của em trai, gật đầu.
Tuy cô tin rằng thế giới này luôn có kỳ tích, nhưng Thượng Đế có thể sẽ không chiếu cố họ nữa. Tối nay, tình hình của Thiên Thụ rất nghiêm trọng, có lẽ sẽ không qua khỏi, sẽ không may mắn như ba năm trước. Nhưng sắc mặt của em trai cô vẫn như buổi tối ba năm trước, thành thực đến mức khiến người ta phải chảy nước mắt.
“Đợi chị, năm phút.”
Cô vẫn nói cùng một câu.
Viên Dã lặng lẽ gật đầu.
Năm phút sau, cửa phòng mổ từ từ hé mở.
Một mình Viên Dã lặng lẽ đi vào gian phòng trắng toát, lạnh băng đó.
Cũng như cái đêm ba năm trước, y hệt.
Phòng mổ hơi tối, trên bàn mổ nhỏ hẹp, ánh đèn vô ánh sáng trắng, cô gái im ắng, nhắm mắt như đang nằm ngủ. Chỉ dấu máu trên gương mặt, mái tóc dài buông xõa đã nói lên sự yếu đuối của cô.
Cô nằm đó, giống như cánh bướm lúc nào cũng có thể bay theo gió, chỉ cần hơi chớp mắt thì cô sẽ vẫy đôi cánh, bay xa… bay xa… bay đến thiên đường…
Anh ngồi xuống cạnh cô.
Trong phòng mổ tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng máy theo dõi “tích tích” đều đặn, và hơi thở yếu ớt của cô.
Chỉ nhìn, không nói, nhưng như tim liền tim.
Viên Dã cúi đầu, hàng mi dài tạo thành một đường tối trên gương mặt, anh từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng, chậm rãi, nắm lấy ngón tay gần như đã lạnh băng đặt dười drap giường trắng toát của cô.
Ngón tay yếu ớt và trắng bệch của cô nằm trong lòng bàn tay anh, như một nhành hoa bách hợp sắp úa tàn.
Anh cúi đầu, nụ hôn nhẹ nhàng đậu xuống mu bàn tay cô.
“Thiên Thụ, xin lỗi.”
Từ khi họ quen biết, anh chưa từng nói những lời tình cảm ngọt ngào với cô, nhưng lần này, anh lại muốn nói ra tất cả.
“Xin lỗi, Thiên Thụ, có lẽ lần này em cho rằng anh lừa dối em, nhưng anh thật sự muốn nói với em rằng anh không làm thế. Có những việc anh không nên giấu em, nhưng em biết không, anh nói anh yêu em là thật sự từ tận đáy lòng, luôn luôn yêu em. Thiên Thụ, anh không lấy ba chữ này ra đùa giỡn, càng không dùng việc như vậy để lừa dối em, em là người phụ nữ đầu tiên anh yêu trong cuộc đời, cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm về sau.
Thiên Thụ, em còn nhớ lần xem mắt đó không?
Có lẽ trong mắt em, chỉ nhìn thấy Đàm Thiên Ân ngồi bên cạnh, ngay cả người đàn ông ngồi trước mặt em là ai, em cũng không nhìn rõ nhỉ? Thiên Thụ, anh nói cho em biết nhé, người mà xem mắt với em, chính là anh.
Là anh nhờ người hẹn em, muốn gặp em lần nữa, nhưng… trong mắt em chỉ có người đàn ông thanh mai trúc mã, căn bản không nhìn anh. Khi em lao đến nói những lời đó với anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh, anh thật sự rất đau lòng. Anh ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài về, muốn nghiêm túc yêu đương, tìm một người vợ có thể sống đến bạc đầu, nhưng khi nhìn thấy trong mắt em là người khác… Em có thể tưởng tượng được cảm nhận của anh lúc đó không?
Nhưng em quá ngốc.
Ngốc nghếch nói hết những lời đó rồi lao đi, kết quả gặp tai nạn xe. Thiên Thụ, sao em lại ngốc như vậy, sao lại đánh cược bằng mạng sống của mình… Vì anh ta, ngay cả mạng của mình cũng không cần ư? Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ em không biết, thế giới này ngoài người đàn ông kia, vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người yêu em hay sao?
Chẳng hạn mẹ em, và… anh.
Hôm đó, em cũng như bây giờ, nằm trên bàn mổ, hôn mê bất tỉnh. Anh thấy em toàn thân đầy máu, nghe những lời thì thầm rất khẽ của em, em nói muốn kết hôn… Em muốn quên đi quá khứ… Em muốn hạnh phúc. Thế là, anh chỉ nghĩ có một giây, rồi quyết định kết hôn với em. Có lẽ trong mắt em không có anh, nhưng anh nghĩ mình có thể dùng cả trái tim của anh, đợi em tỉnh lại, cho em hạnh phúc. Nên anh đã gọi luật sư tới, kết hôn với em ngay trên bàn mổ này.
Về sau chị nói, tình hình của em ổn định lại, rất có khả năng sẽ tỉnh. Anh rất vui, nhưng không ngờ, em lại bắt anh đợi, đợi tròn ba năm.
Cho dù anh ở cạnh em suốt ba năm, dù câu đầu tiên khi em mở mắt lại là “Thiên Ân, vì sao người anh cưới không phải là em…”, anh cũng nguyện buông em ra… cho em tự do, để em đi tìm hạnh phúc của mình…
Thiên Thụ, dù em muốn gì, dù em muốn làm gì, người em muốn yêu là ai, em muốn tìm kiếm cuộc sống thế nào, chỉ cần anh có thể làm, anh sẽ làm cho em. Ly hôn cũng được, kết hôn cũng xong, anh chỉ ở đây, đợi em.
Cho dù bao xa bao lâu, anh… yêu em.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay trắng bệch của cô.
Một giọt nước mắt ướt lạnh rơi xuống mu bàn tay trắng như giấy của cô, lan tỏa ra trên làn da cô, như thể… anh đã rải cả trái tim mình lên đó.
“Tiểu Dã, đến giờ rồi, bọn chị phải chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt, em nên…”, Viên Trân bước vào, đặt tay lên vai Viên Dã.
Viên Dã cố kìm nén cảm xúc, đứng lên.
Anh bịn rịn nhìn Thiên Thụ, dần dần buông những ngón tay vô tri của cô ra.
Trắng bệch, yếu ớt, như một đóa hoa bách hợp đã héo tàn.
Cuối cùng, anh vẫn bị chị đẩy ra ngoài.
Trong phòng mổ cực kỳ yên tĩnh.
Trên gương mặt cô gái lặng lẽ nằm trên bàn mổ như đang say ngủ kia, bỗng từ khóe mắt, một giọt nước mắt… rơi xuống…
Bình luận
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1