Chương 47
Hôn… đến thiên hoang địa lão, núi non biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, trời đất thay đổi.
Bầu trời u ám, ánh lửa chớp lóe, bọt chữa cháy bay đầy trời, đám người chạy nháo nhào, tiếng hét tiếng la, những chiếc xe ầm ầm lao tới, tiếng súng tiếng nổ xa xa vẳng đến… Thế giới hỗn loạn ấy trong tích tắc đã biến thành bối cảnh xa mờ, chỉ còn riêng đôi tình nhân đang ôm hôn nhau… trong thế giới loạn lạc ấy, cứ phóng to lên vô hạn…
Môi anh xoay chuyển trên môi cô, hơi thở của anh bao bọc lấy cô, mọi thứ của anh gần như bao vây lấy cô.
Cô chỉ run rẩy nấp trong lòng anh, để mặc anh cướp đoạt hơi thở của cô…
Nếu như tích tắc này hóa thành vĩnh hằng, thế thì cô cam tâm tình nguyện.
Tiếng bom nổ, đám đông hỗn loạn, xung đột đẫm máu, đám cháy rừng rực, đều lùi ra xa… Cả thế giới chỉ còn lại anh, chỉ còn lại nhau… Cho dù lúc này ôm nhau mà chết… thì cũng chắc chắn là tay nắm tay hạnh phúc, cùng sống trọn kiếp sau…
Sau một nụ hôn, cô run lẩy bẩy, môi tê dại, cơ thể hơi nóng lên, mang chút e thẹn, cuối cùng cảm thấy tim như ngừng đập, không thở nổi!
“Ôi…”, cô rên khẽ.
Anh bỗng buông cô ra.
“Em tỉnh rồi.”
Ưm… Ưm…?
Thiên Thụ chớp mắt, bỗng cảm thấy mọi thứ mờ nhòe, không còn là sân bay quân dụng đang cháy nữa, mà ngược lại là trong một ngôi nhà gỗ nhỏ chật hẹp và mộc mạc?
“Em… Chúng ta… Sao… Đây là đâu?”, cô chớp hàng mi dài, thắc mắc nhìn Viên Dã.
Viên Dã cau mày. “Em bị ngất.”
Khi đã trải qua chuyến bay gian nan, hỏa hoạn ở không trung, sợ hãi và mệt mỏi, cô chỉ lao vào lòng anh là đã đuối đến độ ngất xỉu. Cũng lúc đó quản lý Lâm và mấy người khác cũng chạy tới sân bay, nói có một máy bay nhỏ có thể bay đến một đảo nhỏ an toàn hơn, Viên Dã đã bế cô lên, rồi cùng họ bay đến hòn đảo không quá xa này, còn nhận được sự sắp xếp của chính phủ bản địa, ở lại căn nhà gỗ nhỏ ven biển mà bình thường vẫn chuẩn bị sẵn cho du khách. Chính quyền địa phương đã nhận lời sẽ xếp chuyến bay cho những người nước ngoài như họ được trở về đất nước.
“Em… đã ngất đi ư?”, Thiên Thụ chớp chớp mắt, chẳng trách lúc nãy trong mơ cứ nhớ lại lúc anh nhìn thấy cô, anh gần như đờ đẫn bước tới, nâng mặt cô lên, rồi hôn thắm thiết.
Nụ hôn đó, rất mềm mại, rất thâm tình, rất ngọt ngào, khiến cô không nỡ rời xa…
Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi của anh.
Anh thấy ánh mắt cô nhưng chỉ khẽ nói một câu, “Chúng ta hiện giờ rất an toàn.”
“Ồ… Ồ”, Thiên thụ cảm thấy như bị anh túm được, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Không khí như lại quay về như lúc họ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng của anh, tâm trạng bối rối của cô, nụ hôn cuồng nhiệt lúc đó, tình cảm sâu đậm lúc đó, cứ như… một giấc mơ. Một giấc mơ chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh… Sao cô lại ngất xỉu nhỉ, cô vẫn muốn nghe xem anh lúc đó đã nói những gì…
Viên Dã cầm lấy hộp thuốc để bên giường, ngồi xuống cạnh cô.
Gương mặt vẫn đẹp trai, lạnh lùng ấy, anh lấy ra bông băng thuốc đỏ với dáng vẻ cực ngầu, bắt đầu giúp cô lau rửa những vết thương chi chít trên người.
Thuốc chạm vào vết thương đã đông máu, cảm giác nhói đau.
Thiên Thụ rụt lại. “Đau…”
“Sợ đau còn dám tới đây?”, anh không ngẩng lên, nhưng lại lấy bông gòn chấm mạnh vào vết thương của cô.
Cô đau tới hít hà. “Em… Em lo cho anh…”
©STENT
Bông gòn đang chà trên vết thương của cô hơi khựng lại. Lấy thuốc bột ra, anh rắc lên vết thương.
“A… Đừng…” Thiên Thụ hít một hơi.
“Bây giờ biết nói đừng rồi hả?”, anh cúi xuống nhướng mày.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh, hàng lông mày đậm nhướng cao, tủi thân muốn khóc. Cô bay ngàn dặm tới đây, từ Hongkong chuyển máy bay, nhờ người khác giúp đỡ, trải qua chuyến bay kinh hoàng, tận mắt thấy bom nổ ngay bên cạnh, suýt nữa thì rơi vào ngọn lửa ngùn ngụt, chỉ để gặp anh sớm một chút, sớm một chút nhìn thấy anh bình an, sớm một chút nói với anh câu đó…
Nhưng xem ra cô khổ sở như vậy mà không có tác dụng gì. Anh vẫn còn giận, giận những gì cô đã làm trước kia, anh vẫn muốn ly hôn với cô, không phải sao? Cô bỗng thấy rất buồn, rất đau lòng, nước mắt bắt đầu dâng lên, rồi rơi tí tách xuống.
“Em biết, em biết anh vẫn còn giận em… giận em hôm đó đã nói ‘ly hôn’ với anh, là em không đúng, em không nên nông nổi như vậy, không nên không thèm nghe anh giải thích, hôm đó không nên cho Thiên Ân cơm hộp mà mẹ làm cho anh… Tuy anh ta rất đáng thương, tuy anh ta rất khiến người ta thương cảm, nhưng em… em không nên giải thích gì cả, đều là lỗi của em… Em biết anh không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta nữa, nhưng Viên Dã à, em đến đây chỉ để nói với anh một câu… Em xin lỗi.”
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay anh.
Giọt nước mắt ướt đẫm, trong veo ấy long lanh như giọt sương ban mai, từ mu bàn tay anh từ từ lăn xuống.
Gương mặt lạnh lùng của anh hơi cứng đờ, ba mươi giây sau cũng không có động tác gì.
Thiên Thụ cũng không dám nói, cũng không dám thở mà nhìn anh, cô mong chờ anh sẽ có cử động gì đó, cho dù là rất nhỏ, mỉm cười chẳng hạn… cũng được.
Nhưng không, không có gì cả.
Anh còn đột ngột đứng lên, khi cô kích động ngỡ anh định nói gì, thì lại thấy anh cầm một miếng băng cá nhân, đập mạnh lên vết thương của cô.
“Á…”, Thiên Thụ đau quá hét toáng.
Anh lạnh lùng nhướng mày. “Sợ đau thì đừng đến!”
Viên Dạ quay phắt đi, như thể không thấy nước mắt của cô.
Lúc này, Thiên Thụ đã thật sự đau lòng.
Nhìn bóng dáng anh lạnh lùng quay đi, cô thật sự cảm thấy giữa họ đã xong rồi. Cho dù cô bay qua ngàn vạn dặm tới đây, cho dù cô trải qua bao khổ sở và hành hạ, cho dù gặp nhau có xúc động đến mấy, anh cũng thật sự không quay đầu lại nữa…
Nước mắt trào ra.
“Viên Dã!”, cô cắn môi gọi anh, “Em biết anh không chịu tha thứ cho em, vì trước kia trong lòng em cứ nhớ tới Thiên Ân! Nhưng… Nhưng em đã nói với anh rồi, em từ ba năm trước xuyên không tới, em hoàn toàn không biết trong ba năm nay đã xảy ra chuyện gì, em đã lấy anh như thế nào, rồi sinh con ra sao… Em không biết, em không nhớ… Trí nhớ của em chỉ dừng lại ở hôm Thiên Ân cầu hôn cô gái kia… Anh phải biết là hôm đó đối với em là đau khổ thế nào, thương tâm thế nào…
Em đã yêu anh ấy bảy năm, trọn bảy năm… Chúng em từ nhỏ là hàng xóm, gần như là thanh mai trúc mã, anh ấy luôn biết em thích anh ấy, cũng chính vì thế anh ấy càng không quan tâm em… Anh ấy cảm thấy em sẽ luôn ở phía sau, cho dù anh ấy có bao nhiêu bạn gái, yêu đương bao lần, cô nàng ngốc nghếch này sẽ luôn chờ đợi, dõi theo… Anh ấy đau lòng đã có em an ủi, lúc anh ấy vui thì em ở cạnh… Dằn vặt bao lần như vậy, tim em đã đau đến tê dại, đau đến mức không còn cái tôi nữa… Đến khi nhìn thấy anh ấy cầu hôn cô gái kia… Em biết mọi thứ đã kết thúc. Thế giới của em đã hoàn toàn sụp đổ… Em rất buồn… Còn nhớ năm bảy tuổi ăn Tết, anh ấy luôn nói, em sẽ là cô dâu tương lai của anh ấy, nhưng bây giờ… mọi thứ đã kết thúc… Em buồn lắm… Em sẽ không bao giờ có thể gả cho anh ấy…
Nên xin anh hãy tha thứ cho em, em thật sự không cố ý phớt lờ anh, thật không cố ý gọi tên anh ấy… Em chỉ không thể nhổ bỏ cái gai trong tim, sự phản bội của anh ấy, sự xa cách của anh ấy. Đến hôm đó, em gặp anh ấy ở ngoài Vân Thượng, anh ấy khóc lóc với em, vì người anh ấy yêu cũng phản bội… Em nghĩ, đó là báo ứng. Đó chính là mối tình đầu của em, kết cục cuối cùng.
Em sẽ quên hẳn anh ấy, vì chúng em mãi mãi sẽ không có kết thúc nào hết. Bắt đầu từ sự phản bội của anh ấy, thì sẽ kết thúc từ việc anh ấy bị phản bội. Đó là vòng luân hồi, không thể nào quay lại được nữa.
Còn về Tiểu Mạc… Cậu ấy là một người rất hiền lành, hơn nữa Đan Lâm nói cậu ấy thích em, đó là chuyện không thể! Tiểu Mạc không nghe thấy em nói, cậu ấy là người khiếm thính, anh có biết không? Em và cậu ấy rất trong sáng, tuy cậu ấy thường ở cạnh em khi buồn, nhưng em thật sự chỉ xem cậu ấy là một người em trai trong sáng đáng yêu, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác…
Nhưng… Nhưng em biết anh sẽ không tha thứ cho em, anh còn cử Đan Lâm đến theo dõi em… Anh muốn ly hôn… có phải không? Được… chúng ta ly hôn…em có thể đi… đi càng xa càng tốt, đi đến nơi anh không còn nhìn thấy, từ nay về sau, sống hay chết…”
Anh bỗng quay lại.
Rồi cắn lên môi cô.
Nước mắt cô đọng trên rèm mi, bị anh dọa cho không dám chớp mắt.
Chuyện gì thế này?
Viên Dã cắn môi cô, thì thầm. “Đã nói với em rồi, không được nói từ đó.”
Từ đó? Từ nào? Chẳng lẽ là…
“Chết?!”
Anh cắn mạnh môi cô, dùng răng nhấm nháp. “Em còn dám nói à!”
A… Thiên Thụ muốn rên rỉ cũng không nổi, nhớ lại cảnh trong nhà bếp trước kia, chỉ tưởng anh đang nói đùa, hóa ra anh làm thật!
“Không… Không… Đừng…”, Thiên Thụ bị anh cắn lại không kìm được mà rên rỉ.
Hàng lông mày của Viên Dã cuối cùng giãn ra, hơi nhướng lên cao.
Buông môi cô ra, Thiên Thụ sửng sốt, mắt vẫn còn ướt, nhìn nụ cười của anh.
Hình như… bỗng có cảm giác bị đùa giỡn?
“Anh… Chẳng lẽ anh… Không giận em ư?”
Viên Dã nhướng mày. “Anh không vớ vẩn như thế?”
“Nhưng anh để lại đơn ly hôn, rồi chạy tới Bali?”, Thiên Thụ mở to mắt.
“Đơn ly hôn là để chọc tức một cô nàng nhỏ mọn nào đó, đến Bali là vì một công chuyện rất quan trọng”, anh thong thả nói.
“Chọc tức… Á, lẽ nào, anh cố ý? Lúc nãy cũng là cố ý? Anh không hề giận em, đúng không?”, Thiên Thụ mới chậm chạp nhận ra, hét lên, nhìn người đàn ông đang cười rất đẹp kia.
Viên Dã mày mắt cong cong. “Chẳng lẽ lần nào cũng chỉ có em biết chọc tức anh?”
A a a! Người này hư hỏng mất rồi!
Dám chạy tới đây, để lại đơn ly hôn làm cô khóc cạn nước mắt, mà chỉ là vì muốn chọc tức cô?! Còn làm vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc, nhìn cô gian khổ chạy tới đây, mà cũng chỉ chọc tức cô?
A a a, thật quá đáng!
Thiên Thụ nhảy nhổm lên trên giường, giơ móng vuốt về phía anh. “A, anh hư quá rồi Viên Dã! Anh dám bắt nạt em! Người ta lúc nãy còn sợ đến phát khóc!”
“Em khóc xấu thật!”, anh lại còn chọc tức cô.
Thiên Thụ nhào về phía anh. “Anh còn dám nói hả?”
Đầu móng tay vừa chạm tới cánh tay anh, Viên Dã đã rụt phắt lại.
Thiên Thụ nhận ra trên áo sơ mi anh có dấu máu đo đỏ, hét lên bàng hoàng, “Anh cũng bị thương ư?”
Anh ấn chặt vết thương. “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Cho em xem nào!”, cô lập tức bay đến, kéo tay anh ra.
Vết thương đã băng lại mà vẫn còn dấu máu tím bầm khiến Thiên Thụ nước mắt rưng rưng. Cô đã nhìn thấy anh ở mọi dáng vẻ, lạnh lẽo, đẹp trai, kiêu ngạo, tự phụ, yêu thương con gái, nhưng chưa bao giờ thấy anh như vậy… Vết thương của anh, máu của anh, vết thương rất dài khiến cô xót xa…
Chỉ bị thương chút xíu mà cô đã đau đến khóc lóc ầm ỉ, thế anh thì sao? Dài như thế, sâu như thế, máu ra nhiều như thế… Chắc phải đau lắm, khó chịu lắm, anh lại còn tỉ mỉ giúp cô chữa vết thương.
“Viên Dã, anh là đồ ngốc, anh bị thương sao còn giúp em? Sao không nói em biết, ngốc quá… thật là ngốc…”, nước mắt cô sắp rơi ra.
Viên Dã nhìn cô cúi đầu, nâng cánh tay bị thương của anh lên, rèm mi dài như cánh bướm khẽ lay động, những giọt nước mắt lăn ra như những giọt nước trong veo, anh không kìm được đưa tay kia lên vuốt tóc cô, ấn cô thật chặt vào lòng mình.
“Em mới là đồ ngốc! Còn nghĩ bậy là anh cử Đan Lâm đến giám sát em? Em ở ngay cạnh anh, có cần giám sát không? Ngốc… đúng là siêu ngốc! Nhưng… vì sao anh lại yêu cô ngốc này nhỉ…”
Bình luận
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1