Chương 22
“… Bầu trời rộng khắp tầng mây, dưới đất một cây rau cải, em là mây, anh là rau, chúng ta là rau mây…”
Đoàn người ngồi trên xe hát ca ỏm tỏi, ồn ào đến độ Thiên Thụ cảm thấy đầu như trương phình.
Tốt thôi, cô lại bị người đẹp Đan “tấn công” rồi. Khi Đan Lâm nghiến răng giậm chân đòi bãi công, cô đành thu xếp tay nải, cùng một đám người mẫu, nhiếp ảnh gia, người trang điểm v.v… rầm rộ kéo đến suối nước nóng Hương Sơn. Thực ra lần này là hoạt động tuyển chọn hình bìa của một công ty người mẫu nào đó, đương nhiên hy vọng tạp chí của họ có thể phối hợp tuyên truyền quảng cáo. Thế là Đan Lâm dùng phí quảng cáo người ta đưa để uy hiếp cô, rồi bắt cóc cô lên chiếc xe du lịch này.
Mấy người này ồn ào quá, cho dù Thiên Thụ đeo tai nghe cũng khó mà không nghe thấy tiếng hát dở ẹc của bọn họ. Huống hồ cô vừa khỏe lại, có lúc vẫn cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra. Cô vốn định đi để thư giãn, nhưng bị bọn họ hành hạ thế này, đúng là chẳng có tâm trí đâu mà thư giãn nữa.
Thực ra đừng tưởng cô vô tâm vô tư, tâm trạng cô giờ đây không hề vui. Chỉ cần nhớ đến việc Boss Viên đột ngột ra nước ngoài, lại ra lệnh không cần đổi hình bìa nữa, lại thêm cô lờ mờ nhớ rằng hôm đó khi cô ngủ say trong văn phòng của Boss, trong mơ màng hình như nhìn thấy Đàm Thiên Ân… Tổng hợp lại thì kẻ ngốc cũng biết lý do Boss Viên đột ngột đi xa.
Trong lòng Thiên Thụ có chút buồn bã, cứ cảm thấy bản thân có lỗi với Boss Viên, cầm số điện thoại của anh, định lên tiếng giải thích nhưng lại thấy mọi lời giải thích đều là thừa thãi. Trong lòng anh, cô đã là vợ của anh, hơn nữa còn sinh cả con nữa; nhưng trong lòng cô, vẫn cảm thấy mình còn sống ở thời điểm hai mươi tư tuổi, tuy bị Đàm Thiên Ân bỏ rơi nhưng mối tình đơn phương sâu sắc bảy năm trời đó không phải chỉ một vụ tai nạn, một lần mất trí nhớ, hay một chuyến xuyên không là có thể quên hết. Cô cảm thấy có lỗi với Boss, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
“… Nào nào nào một cây rau cải, nào nào nào một cây rao cãi…”
Không chịu nổi nữa, tiếng hát ầm ĩ của đám người này.
Thiên Thụ không chịu được mới đi về phía sau xe, định tìm một góc vắng vẻ để ngồi cho yên tĩnh.
Vừa đi ra phía sau, bỗng thấy một cơn gió lạnh.
Bên cạnh cánh cửa sổ hé mở là một chàng trai rất yên lặng.
Gió mát thổi nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ của cậu, hé lộ vầng trán trắng trẻo trơn láng. Sống mũi cậu cao thẳng, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng trên gương mặt luôn có một nụ cười nhẹ nhàng, dường như chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp ấy của cậu, bạn sẽ cảm thấy cuộc đời mãi mãi tươi đẹp, mãi mãi rực rỡ. Hoàn toàn không ngờ cậu là người chìm đắm trong thế giới vô thanh, là một chàng trai “rất đáng thương” trong mắt người khác.
Thiên Thụ chần chừ mãi ở lối đi, nhìn cậu.
Cậu luôn giữ tư thế tuyệt đẹp đó, mỉm cười nhìn ra bên ngoài.
Thiên Thụ cắn răng, ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
Tiểu Mạc không nghe thấy tiếng hát của mọi người nhưng lại cảm nhận được động tác của cô, quay sang thấy cô ngồi xuống cạnh cậu thì nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng.
©STE.NT
Nụ cười ấy rực rỡ tới nỗi khiến Thiên Thụ không mở nổi mắt.
Tại sao cậu luôn có thể cười rạng rỡ như thế nhỉ? Cho dù sống trong một thế giới không có tiếng động, nhưng dường như cậu mãi mãi hạnh phúc, không phiền muộn, thậm chí trong đôi mắt trong veo của cậu sẽ phản ánh tất cả, luôn chân thực và thuần khiết như vậy.
Thiên Thụ nhìn cậu, không kìm được bật ra một câu, “Ừ, chị ngồi một chút.”
Cậu cười, rồi lại quay sang bên kia.
Ngón tay đặt trên bệ cửa sổ mở một nửa, gió nhẹ xuyên qua những ngón tay thon dài trắng muốt ấy, có một vẻ đẹp không chân thực lắm. Đầu ngón tay như ngọc mang cảm giác trong suốt, đôi môi hơi mím lại như luôn giữ một nụ cười hạnh phúc.
Thiên Thụ nhìn gương mặt nghiêng của cậu, không kìm được ngắm mê mẩn.
Nếu giống cậu, không thể nghe tạp âm của thế gian, có lẽ nhất định sẽ rất hạnh phúc chăng? Tâm hồn cậu mãi mãi trong sáng, mãi mãi thuần khiết, như một tờ giấy trắng, không bao giờ nhuốm bẩn…
“Tiểu Mạc à, em thật hạnh phúc.”
Cô ngồi cạnh cậu, buột miệng.
Cậu không nghe thấy, ánh mắt luôn chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thiên Thụ trút hết nỗi lòng ra với cậu. “Tiểu Mạc à, chị buồn lắm. Chị thấy bản thân rất có lỗi với Boss Viên, rõ ràng đã lấy anh ấy nhưng trong lòng lại cứ nghĩ tới người khác. Nhưng chị thật sự không cố ý, chị đã thích Thiên Ân bảy năm trời, từ khi chị học lớp tám, hiểu một chút tình cảm nam nữ mơ hồ đó, thì đã luôn thích anh ta. Tuy anh ta chưa bao giờ xem chị là gì cả, mỗi lần ở cạnh anh ta đều là những cô gái khác; lần nào chị cũng hạ quyết tâm trong lòng, không bao giờ quan tâm nữa, không bao giờ gặp anh ta nữa, nhưng lần nào anh ta đến tìm chị, khi anh ta xoa đầu chị như một người anh trai chiều chuộng cô em gái…”
Thiên Thụ mím môi, giọng nói hơi nghẹn lại.
“Chị rất kém cỏi, có phải không Tiểu Mạc?”
Đôi mắt to của cô lấp lánh, nước mắt chực rơi.
Tiểu Mạc nãy giờ luôn nhìn ra bên ngoài, bỗng quay phắt lại.
Thiên Thụ giật mình, nuốt hết những lời sau đó vào bụng, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc cũng nhìn cô. Đôi mắt to trong veo di chuyển lên xuống trên gương mặt cô, như thể những lời vừa nãy cậu thật sự nghe được.
Thiên Thụ nhìn cậu, có vẻ căng thẳng.
Cô hiếm khi nói những lời này với người khác, vì Tiểu Mạc không nghe thấy nên cô mới nói thôi.
Cũng may, Tiểu Mạc chỉ nhìn cô, rồi mỉm cười và quay đầu đi, tiếp tục ngắm phong cảnh.
Thiên Thụ thở phào.
“May mà em không nghe thấy.” Thiên Thụ làm dấu chữ thập trên ngực. “Không thì chị mất mặt chết được. Nhưng một chàng trai không có bạn gái như em thì cho dù có nghe thấy, chị nghĩ em cũng sẽ không hiểu tâm trạng này của chị đâu. Haizzz…”
Thiên Thụ thở hắt ra.
Chiếc xe bỗng “két” một tiếng, ngừng lại.
Tài xế quay lại bảo mọi người xuống xe nghỉ ngơi một chút, bây giờ đã vào đến đoạn đường dẫn lên núi, còn phải qua hai sơn cốc nữa mới tới khu ngắm cảnh suối nước nóng Hương Sơn. Bác tài nhắc mọi người có thể đi WC ở trạm dừng chân ven đường, nhưng phải cẩn thận đường đi, vì trên đường núi không có lan can, ngoài kia là khe núi và suối, khá là nguy hiểm.
Đám người mẫu ca hát chạy ầm ầm xuống xe.
Thiên Thụ vỗ vỗ Tiểu Mạc, ra hiệu họ cùng xuống xe nghỉ ngơi.
Khu du lịch suối nước nóng Hương Sơn tọa lạc ở một vùng sơn cốc xưa cũ, trong cốc có những người dân đã bám trụ qua bao đời, sau khi phát triển thành khu du lịch, người dân trong thôn đều bày những quầy hàng nhỏ ven đường, hoặc là những quả trứng lá trà[1] đã được luộc chín bằng nước suối, hoặc bán chút hoa quả nhà tự trồng, hoặc những sản phẩm điêu khắc nho nhỏ. Khi Thiên Thụ bước ra khỏi WC thì Tiểu Mạc đang đứng trước một quầy hàng, đùa nghịch một thứ gì đó treo trên giá gỗ. Vật đó được làm từ cành cây, tuy có màu sơn đỏ sáng bóng nhưng nằm trong lòng bàn tay trắng muốt của cậu thì lại có một phong vị đặc biệt.
[1] Chỉ kiểu trứng luộc có gia vị, trong quá trình luộc có bỏ lá trà vào, là một món ăn vặt đặc biệt, và cũng là một trong những thức ăn truyền thống của Trung Quốc.
Thiên Thụ bước lại gần. “Em đang xem gì vậy?”
Tiểu Mạc thấy cô đến thì lập tức rút thứ đó xuống, ra hiệu treo trên ngực cô.
Thiên Thụ ngẩn người.
Một mặt dây chuyền được điêu khắc thành hình cây đào nhỏ, bé xinh nhưng lại có đủ lá cành, có hoa có gân lá, khắc rất tỉ mỉ và chuốt sáng bóng, trơn láng. Trên cành cây nở những nụ hoa be bé xinh xinh, có vẻ rất tinh tế.
Tiểu Mạc thấy cô đeo trước ngực thì lập tức đưa ngón cái lên, tỏ ra rất hài lòng. Rồi lập tức móc ví tiền ra định mua.
Thiên Thụ giật mình, vội nói, “Không không không được, cái này chị…”
Tiểu Mạc khoát tay, ngăn động tác tháo xuống của cô, ra hiệu rằng lát nữa chụp hình sẽ cần dùng tới. Thiên Thụ cố gắng hiểu ý của cậu, cũng không tiện tháo xuống. Tiểu Mạc cười dịu dàng, lấy tiền ra trả cho người bán.
Thiên Thụ cầm vật đó, đang bối rối thì người đẹp Đan Lâm gõ đôi giày cao gót đi lướt qua cô, lại còn chồm sát tai cô thì thầm, “Tổng biên tập Hạ, ngoại tình hả?”
Cái gì?!
Thiên Thụ lập tức nhảy dựng. “Cô cô cô mới là ngoại tình, cả nhà cô đều ngoại tình…”
Người đẹp họ Đan nhìn cô, nhếch môi cười. “Nơi này không cần tiền, tuỳ nghi.”
Thiên Thụ tức đến nỗi mắt muốn lác cả đi.
“Á… Cứu với, có người trượt chân rơi xuống!”
Bỗng một tiếng la hét thất thanh khiến mọi người đều giật mình.
Mọi người lao đến ven đường, là một cô người mẫu vừa nãy đứng bên vệ đường cười đùa với bạn bè, vừa đùa vừa cười rồi quên mất đường đi dưới chân, bị trẹo mắt cá, giày cao gót gãy, thế là cơ thể trượt ra khỏi con đường, treo lơ lửng trên bờ vực.
“Cứu với! Cứu tôi với! Đau quá… Đau quá!” Cô người mẫu sợ hãi khóc thét, tay bám chắc một hòn đá nhỏ nhô ra ven đường, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Dưới kia là dòng suối chảy xiết, nếu rơi xuống không ngã chết thì cũng ngạt nước dở sống dở chết.
Mọi người hoảng loạn, có người la hét, có người lấy điện thoại ra gọi cứu hộ, có người thì chạy đi mượn dây thừng từ những người dân. Cô gái kia lơ lửng trong không trung, run rẩy, tay cô ta vừa nhỏ vừa yếu, cơ thể thì lại cao, cứ run rẩy như thế, trông có vẻ sắp rơi xuống tới nơi.
Thiên Thụ thấy thế thì vội kêu, “Đợi các người đưa cứu binh tới thì cô ta đã rơi xuống rồi! Cứu người đã rồi tính!”
Cô gạt mọi người ra, lao đến ven đường, từ đám dây leo chằng chịt dài ngoằng kia lôi ra được mấy dây chắc chắn, sau đó nhanh chóng vặn xoắn chúng lại với nhau, rồi ném về phía cô người mẫu kia, hét lên, “Mau, mau giữ lấy!”
Mọi người đều đần ra, nhìn Thiên Thụ.
Cô gái kia thấy cỏ cứu mạng thì lập tức chụp mạnh lấy, suýt nữa thì kéo cả Thiên Thụ xuống.
Tiểu Mạc là người đầu tiên hoàn hồn, nhanh chóng lao đến kéo Thiên Thụ lại.
Thiên Thụ bị cô ta lôi mạnh thì giật bắn mình, cũng may có người sau lưng ôm cô giữ lại. Cô quay đầu, hóa ra là Tiểu Mạc. Trong lòng bỗng có cảm giác vững vàng hơn nhiều.
Bất lực là cô gái kia vừa cao vừa nặng, hai người họ tuy ra sức kéo dây nhưng cơ thể cô gái kia vẫn trượt xuống.
Cô ta lập tức hét lên như heo bị chọc tiết. “Á á á… Cứu với cứu với, tôi không muốn chết!”
Màng nhĩ Thiên Thụ bị tiếng hét của cô ta làm cho rung lên, rất muốn đá cô ta một cái bảo cho dù ngã xuống cũng không chết, nhiều nhất là dở sống dở chết thôi, người đẹp họ Đan chắc sẽ tính cho cô ta là “tai nạn nghề nghiệp”. Nhưng hiện giờ làm gì còn tâm trạng đùa giỡn nữa, cô đành nhìn quanh, thấy bên cạnh có một gốc cây người ta đang chặt dở thì vội kêu to, “Cô đừng nhúc nhích, nắm chặt dây, chúng tôi sẽ kéo cô lên ngay!”
Cô người mẫu run rẩy.
Thiên Thụ vì biểu hiện sự anh dũng sáng suốt của mình mà dùng một tư thế tuyệt đẹp ném dây leo về phía gốc cây chặt dở kia. Nhưng khá xui xẻo là chân cô bỗng trượt một cái. Anh dũng sáng suốt chưa thấy đâu mà suýt nữa vồ ếch rồi!
Cũng may bạn Thiên Thụ rất nhanh nhẹn, đưa tay chụp lấy gốc cây.
Oa ha ha! Thành công rồi! Cô không ngã, cũng móc được dây vào đó, có thể cứu cô người mẫu ngay, trở thành đại anh hùng cứu người… Hừm, khoan đã… Sao mềm mềm nhớp nhớp thế này… Và cả âm thanh “vo vo”…
Thiên Thụ quay lại…
Bỗng phát hiện ra đằng sau gốc cây đó, hóa ra có một tổ ong cực lớn! Sợi dây ném ra, lòng bàn tay ấn xuống, thế là ấn bẹp cái tổ ong đó rồi!
Đám ong tức điên lên, vù vù bay ra như một đám mây, nhắm chuẩn kẻ địch Hạ Thiên Thụ – vù vù, sau hiệu lệnh, chúng như hỏa tiễn ập đến chỗ Thiên Thụ!
“A a a a a…”
Thiên Thụ hét lên, vang vọng trời đất.
Mọi người chạy tán loạn.
Đáng thương cho cô nàng còn treo lủng lẳng bên dưới, trốn không được, chạy không nổi, khóc đến chết đi sống lại.
Bình luận
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1