" Bạch Thiên Chính, nếu bây giờ ngươi chịu đầu hàng, ta có thể cho ngươi một con đường sống ". Trần Thiên Vũ cố gắng thuyết phục Bạch Thiên Chính.
" Đầu hàng!? Hahaha, điều này ta phải nói cho các ngươi mới đúng "
" Ngươi... ". Trần Thiên Vũ tức giận.
" Hừ, bây giờ ngươi không có tư cách tức giận với ta, sớm muộn gì các ngươi sẽ không còn tồn tại trên thế giới này. Lãnh giáo chủ, ngươi còn không ra đây! Hôm nay ta và ngươi nhất định phải có một người chết! ". Bạch Thiên Chính hét lên.
" Giết ta? Ngươi quá cuồng vọng rồi, hôm nay Lãnh Phong ta nhất định phải cứu được Tiểu Chi ". Lãnh Phong đáp xuống trước mặt Bạch Thiên Chính nói.
' Lãnh Phong? Vậy ra đây chính là tên của hắn sao? '. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
" Tiểu Chi đâu? Ngươi giấu nàng ở đâu? "
Bạch Thiên Chính phất tay một cái, tấm màn mỏng trước kiệu Hàn Nguyệt Chi được vén lên. Nửa tháng không được nhìn thấy nàng, Lãnh Phong đã gần như phát điên rồi, hắn kích động hét lên.
" Tiểu Chi, nàng hãy cố gắng chờ thêm một chút nữa thôi, ta sẽ cứu nàng khỏi tay hắn "
Hàn Nguyệt Chi lúc này toàn thân đều đã cứng đơ, không thể cử động dù chỉ là một cử động nhỏ. Dù rất muốn mở lời nhưng không thể bởi vì khoảng cách quá xa, nàng chỉ có thể biểu hiện sự vui mừng qua đôi mắt. Kiếp này có một người yêu nàng như vậy, đã quá đủ rồi.
Nhận ra sự khác thường của Hàn Nguyệt Chi, Lãnh Phong quay sang chất vấn Bạch Thiên Chính, trong giọng nói chứa đầy sát khí.
" Ngươi đã làm gì nàng? "
" Ta không làm gì cả! Ta sẽ không làm bất cứ điều gì thương tổn nàng. Hiện tại Chi nhi chỉ không thể cử động thân thể mà thôi. Đợi ta giết chết ngươi, lúc đó nàng sẽ chỉ thuộc về một mình ta "
" Các ngươi nói chuyện nhiêu đó là đủ rồi ". Một bóng dáng âm lãnh đáp xuống.
" Tiêu tiền bối, hôm nay ta và Trần huynh thay mặt trưởng bối của mình tạ lỗi với ngài về chuyện xảy ra ở quá khứ. Xin tiền bối suy nghĩ lại về trận chiến này! ". Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ cúi đầu về phía Tiêu Triệt.
" Không ngờ hai sư đệ tốt của ta lại nói chuyện đó cho các ngươi biết. Hahaha, hôm nay được hai vị đế vương cúi mình xin lỗi thì còn gì bằng, nhưng ta nhất quyết không lui quân. Các ngươi dựa vào đâu mà ép Phong? Chính các ngươi ép Phong phải chết, ta đã chờ đợi mấy chục năm mới có thể báo thù cho hắn. Ta nhất quyết KHÔNG LUI QUÂN!!!! "
Bạch Thiên Chính đứng bên cạnh lão cũng không ngạc nhiên mấy, chuyện cũ của sư phụ hắn vài ngày trước đã biết được. Một vị hộ pháp đã lén nói cho hắn biết, cấm địa chính là nơi sư phụ lưu giữ thân thể của ái nhân. Đúng là đoạn tụ không được tất cả mọi người chấp nhận, nhưng tình yêu chân thật có gì là sai? Vì thế hắn quyết phải giúp sư phụ trả mối thù này.
" Sư huynh, huynh đừng quá cố chấp. Ngô Phong nếu ở trên trời biết huynh vì đệ ấy mà trở thành con người mà huynh ghét nhất, đệ ấy nhất định sẽ rất đau lòng. Sư huynh, quay đầu là bờ "
Hoàng Lân cũng Hoàng Dực không biết từ nơi nào xuất hiện khuyên ngăn Tiêu Triệt.
" Sư huynh, thú thật bọn đệ vừa từ Ma giáo về, khi bọn đệ vào cấm địa, xác của Ngô Phong đã biến mất, huynh có biết việc này không? ". Hoàng Dực nói.
" Ngươi vừa nói gì? Không thể nào! Không một ai trong Ma giáo dám cả gan bước vào cấm địa. Nhất định là các ngươi giấu hắn đi!!! Nói mau, các ngươi giấu Phong ở đâu? "
" Sư huynh, bọn đệ không hề giấu đệ ấy đi!!! Nhân phẩm của hai đệ như thế nào huynh không phải rõ nhất sao!? "
" Được, coi như ta tin hai ngươi lần này. Ta để chỗ này cho ngươi, ta phải trở về một chuyến ". Nói rồi Tiêu Triệt mất dạng.
Vốn hai lão Hoàng Lân và Hoàng Dực nghĩ Bạch Thiên Chính sẽ không đưa Hàn Nguyệt Chi ra nơi chiến trường nên cả hai liền lén đến Ma giáo cứu nàng. Không ngờ đến nơi người đã đi mất, hai người lại đi lạc vào cấm địa. Nhìn thấy giường băng và những đồ vật xung quanh, liền biết ai đang an nghỉ nơi đây. Nhưng người vốn nên nằm trên giường băng lại không thấy, Tiêu Triệt chắc chắn sẽ không mạo hiểm đưa đệ ấy đi, nên cả hai cược một ván quay lại đây hy vọng có thể dụ được Tiêu Triệt đi nơi khác, hy vọng cứu Hàn Nguyệt Chi cũng cao hơn.
" Nói chuyện đến đây là đủ rồi, trận chiến này chính thức bắt đầu "
Bạch Thiên Chính vừa dứt lời, toàn bộ người của Ma giáo đồng loạt tiến lên. Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu.
" Lãnh tiểu tử, tên họ Bạch kia chắc chắn sẽ đến khiêu chiến với ngươi. Ngươi tìm cách giữ chân hắn càng lâu càng tốt, ta và sư huynh sẽ đi cứu Nguyệt nhi ". Lão Hoàng Dực nói.
" Ta biết rồi "
Hai bên giao chiến kịch liệt, xác người cũng dần nhiều lên, máu tươi xuất hiện ở khắp mọi nơi. Người của Ma giáo lúc này đang chiếm ưu thế, không biết quanh người có bôi dược gì nhưng nếu ai hít phải cả người đều vô lực. Lão Hoàng Dực nhận ra điều đó ngay lập tức hét lên.
" Cẩn thận, trên người lính Ma giáo có bôi dược, nhất định không được lại gần chúng lúc này "
Nghe thế Trần Thiên Vũ và Lâm Vũ Hạo đồng loạt cho quân lui xuống, lúc này quân số của cả hai đều đã thiệt hại mất một phần tư.
" Bạch Thiên Chính, ngươi quả là tiểu nhân ". Hàn Khiết Nam hét lên.
" Trên chiến trường, nếu không phải ngươi chết thì là ta. Vậy cớ gì ta phải làm một quân tử, từ trước đến nay không ai ở trên chiến trường quy định phải là quân tử khi giao tranh, vậy tại sao ta phải. Hahahaha... ". Bạch Thiên Chính cuồng vọng cười.
" Ngươi... ". Hàn Khiết Nam đang muốn mắng chửi người thì Lãnh Phong đã ngăn hắn lại.
" Bạch Thiên Chính, nếu như bọn ta tiếp tục nhất định sẽ thua trận này. Bây giờ mỗi bên cử một người ra so tài, nếu bên nào thua phải rút quân năm mươi dặm ". Lãnh Phong nói.
" Năm mươi dặm? Các ngươi yêu cầu cao quá nhỉ. Mười dặm! Không thì lúc này các ngươi sẽ bỏ mạng tại nơi đây. Còn về ái nhân của các ngươi, cũng đủ cho quân sĩ của ta thưởng thức, hahahaha... "
Nghe lời này của Bạch Thiên Chính, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo, Hàn Khiết Nam đều căm phẫn trong lòng. Ta nhất quyết khồn để cho các ngươi chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của nàng, bọn họ đều có một suy nghĩ vào lúc này.
" Ảnh Hồn, ngươi mau trở lại doanh trại, nếu ở đây có xảy ra chuyện gì lập tức nhìn pháo hiệu mà đưa mọi người chạy đi ". Lãnh Phong nói nhỏ với Ảnh Hồn.
" Thuộc hạ hiểu ". Nói rồi hắn liền đi ngay.
" Được! Mười dặm. Ngươi sẽ cử ai ra đầu tiên? ". Lãnh Phong chấp thuận nói.
" Thay vì chờ đợi không bằng thực hiện luôn, ta sẽ là người đầu tiên! Lãnh Phong, ngươi có dám tiếp chiêu với ta không? ". Bạch Thiên Chính khiêu khích nói.
" Được! Coi như đây là trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi, giữa hai phải có một người chết. Nếu ta thắng, ngươi phải thả Tiểu Chi, nếu ta thua, sống chết tùy ngươi "
" Được, một lời đã định "
Bạch Thiên Chính nói xong liền xông vào chỗ Lãnh Phong. Hắn dùng mười phần công lực đánh vào đỉnh đầu Lãnh Phong, nhưng Lãnh Phong đã kịp thời tránh né. Nơi chưởng kia đánh tới đã bể tan, to cỡ chừng ba người trưởng thành. Mọi người nhìn vào chỗ đó đều hút một ngụm khí lạnh. Hắc thần công quả thật là ghê gớm.
Không dừng lại ở đó, Bạch Thiên Chính rút kiếm, Lãnh Phong cũng không thua kém, hai người ở trên không vung kiếm tấn công và phòng thủ lẫn nhau.
Nếu chiêu thức của Bạch Thiên Chính thiên về sự chuẩn xác thì của Lãnh Phong lại thiên về tốc độ. Cho dù các chiêu thức của Bạch Thiên Chính có nhanh và chuẩn xác đến đâu thì Lãnh Phong vẫn có thể tránh được.
Vào lúc này, cả hai đang dồn mũi kiếm thẳng vào đối phương, không ai có ý định nhường ai. Ngay lúc Bạch Thiên Chính nghĩ Lãnh Phong sẽ né tránh thì Lãnh Phong lại nghiêng người qua một bên, mũi kiếm của Bạch Thiên Chính đâm thẳng vào bên vai phải, Lãnh Phong nhân cơ hội đối phương đang ngạc nhiên liền đâm mũi kiếm vào một bên vai của Bạch Thiên Chính.
Cả hai đều dùng hết sức lực đâm thật mạnh, đâm sâu đến hai phần ba thanh kiếm, sau đó dùng sức rút ra, những giọt máu cũng theo đó chảy xuống.
" Ngươi muốn cả hai cùng đồng quy vu tận sao? ". Bạch Thiên Chính điểm huyệt cầm máu nói.
" Muốn đả thương ngươi thì chỉ có cách đó thôi, ngươi quả là đối thủ của ta, nhưng không vì thế mà ta sẽ giao Tiểu Chi cho ngươi "
Sau khi điểm huyệt cầm máu cho bản , Lãnh Phong lại cầm kiếm xông thẳng vào Bạch Thiên Chính. Cứ thế Lãnh Phong liền dẫn dụ Bạch Thiên Chính đi nơi khác.
Lão Hoàng Dực nhìn thấy Bạch Thiên Chính đã bị dẫn dụ đi nơi khác, liền liên thủ với lão Hoàng Lân đi cứu Hàn Nguyệt Chi. Hai người dùng khinh công lén rời đi sau đó im lặng đi đến phía sau kiệu của Hàn Nguyệt Chi. Phải nói không biết Bạch Thiên Chính quá tự tin hay là chủ quan, xung quanh kiệu chỉ để Vân nhi, cùng ba tên khác canh giữ.
Hoàng Dực dễ dàng hạ được ba tên kia, còn về Vân nhi, Hoàng Lân đành phải dùng mê hương đánh ngất nàng. Dù sao nàng cũng là người của Kiểm Vân sơn trang, để cho hai lão già xử nàng, quả thật không tốt cho lắm.
Mê hương ngay lập tức có tác dụng, Vân nhi sau khi ngửi thấy cố gắng la lên, nhưng ngay sau đó nàng lại ngất đi. Hàn Nguyệt Chi vốn đã được luyện tập chịu đựng mê hương với Hoàng Dực từ lâu nên nàng vẫn có thể thanh tỉnh được.
" Nguyệt nhi, con không sao chứ? Chết tiệt, tên khốn họ Bạch lại dám sử dụng dược khiến toàn thân con vô lực. Hắn có làm gì con không? ". Lão Hoàng Dực lo lắng hỏi.
" Sư phụ, con không sao. Phong đang ở đâu? Người mau đưa con đến chỗ chàng đi "
" Ta sẽ đưa con đi, nhưng trước hết con mau uống viên thuốc này đã, khôi phục thể lực là tốt nhất "
Quả không hổ danh là Dực Vương, sau khi uống viên thuốc đó Hàn Nguyệt Chi nhanh chóng lấy lại sức lực.
" Không có thời gian ở lại đây, chúng ta mau đi thôi ". Lão Hoàng Lân vác Vân nhi trên vai nói.
Cả ba nhanh chóng đi đến nơi giao đấu của Bạch Thiên Chính và Lãnh Phong. Khi vừa đến nơi, điều đầu tiên khi Hàn Nguyệt Chi đến nơi chính là nhìn thấy Lãnh Phong chuẩn bị nhận một chưởng của Bạch Thiẻn Chính, dáng vẻ của hắn lúc này vô cùng chật vật.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Hàn Nguyệt Chi liều mạng chạy đến bên Lãnh Phong.
" Không!!!!! "
Một chưởng kia của Bạch Thiên Chính đánh thẳng vào lưng nàng, sau khi phun một ngụm máu, nàng té ngã vào lòng Lãnh Phong.
" Tiểu Chi "
" Chi nhi "
Lãnh Phong vội vàng đỡ lấy nàng đáp xuống, Bạch Thiên Chính lo lắng chạy tới nói.
" Mau dùng nội lực giữ tâm mạch của nàng lại "
Lãnh Phong nhanh chóng làm theo, hắn điên cuồng rót nội lực vào người nàng, lúc này hắn mới nhận ra Bạch Thiên Chính vừa rồi dùng Hắc thần công để đối phó với hắn.
" Ngươi dùng Hắc thần công!? "
" Nó đáng lẽ dành cho ngươi, nhưng thật không ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện "
" Ngươi chỉ để bốn người canh chừng con bé, thật không biết do ngươi quá tự tin hay là chủ quan ". Lão Hoàng Dực nói.
Bình luận
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1