chương 41/ 52

" Ai cho phép ngươi quay trở về? Nhiệm vụ của ngươi chính là.... "

" Tiểu huynh đệ, ta đương nhiên biể điều đó, nhưng đây là thông tin quan trọng, huynh mau giúp ta chuyển cho Thiếu chủ "

" Hiện tại Thiếu chủ vẫn đang luyện Hắc thần công, họa ngu ta mới dám đặt chân vào đó "

" Nhưng mà... "

" Ai cho phép ngươi trở về đây? "

Bạch Thiên Thính lạnh lùng từ trong phòng bước ra, đánh một chưởng thật mạnh khiến người kia phụt một ngụm máu thật to.

" Thiếu... Thiếu chủ, thuộc hạ có tin quan trọng muốn báo cáo. Hàn cô nương... "

" Nàng xảy ra chuyện gì? Bị ám toán hay là do độc phát? ". Bạch Thiên Chính nắm cổ áo tên thuộc hạ lên hoảng hốt hỏi.

" Hàn cô nương trên đường về bị độc phát, lúc về đến Kiểm Vân sơn trang đã ngất xỉu. Hiện tại Hàn cô nương đã tỉnh, và... và... "

" Nói mau!!! "

" Hàn trang chủ đang... đang bàn hôn sự với Lãnh giáo chủ "

Nói đến đây, tên thuộc hạ cố gắng quay mặt sang chỗ khác. Khoảng khắc hắn nói xong câu kia, vẻ mặt của Bạch Thiên Chính đã xấu đến cực điểm, không khí xung quanh nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

" Khi nào? "

Nhưng tên thuộc hạ mặt vẫn ngơ ngác không trả lời, Thiếu chủ nói khi nào, có phải là lúc cử hành hôn lễ không?

" Ta hỏi ngươi là KHI NÀO? ". Bạch Thiên Chính hét lên.

" Thuộc hạ... thuộc hạ không biết "

" Phế vật, đúng là phế vật mà. Trong vòng một khắc ta muốn biết tường tận mọi việc, không thì ngươi tự mình nhảy xuống hố rắn "

" Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức "

Bạch Thiên Chính một thân bạch y đứng đó trong gió đêm. Hắn vừa đột phá được tầng 10 Hắc thần công, nghĩ đến lúc gặp lại người trong lòng khiến hắn rất vui vẻ, nhưng nào ngờ một tin tức khiến hắn ngã một cú đau. Thời gian ngắn như vậy mà hắn đã có thể thuyết phục được Hàn Minh gả Nguyệt Chi đi. Không được! Nhất định không thể để chuyện đó xảy ra! Kế hoạch phải được nhanh chóng tiến hành, nhất định hắn phải ngăn chặn việc này!

Bạch Thiên Chính vội vàng quay người đi. Một khẵ trôi qua, tên thuộc hạ kia sau khi trở lại tay không, liền bị Bạch Thiên Chính một chưởng đánh thẳng đến hố rắn. Lúc này cả toàn Ma giáo chìm trong sợ hãi, ai cũng mong Giáo chủ sẽ lên tiếng nhưng tất cả những gì người nói là làm theo lời Thiếu chủ.

Ngay lúc Bạch Thiên Chính chuẩn bị trực tiếp xông đến Kiểm Vân sơn trang cướp người, thì một con bồ câu bay đến với một mảnh giấy trên chân. Sau khi đọc tin tức trên giấy, hắn kích động đứng dậy nói.

" Tốt, tốt, quả không hổ là người ta trọng dụng. Người đâu, mau tìm kiếm tung tích của Bạch Vân Nhu cho ta "

Trở về Kiểm Vân sơn trang, sau khi được Hàn Minh đồng ý, Lãnh Phong liền lấy lý do bồi đắp tình cảm với Hàn Nguyệt Chi một bước cũng không rời. Ngay cả ám vệ cũng phải thừa nhận một điều, Giáo chủ của bọn họ ngày càng vô sỉ!

Lúc đầu nhìn thấy những hành động của hắn dành cho Hàn Nguyệt Chi, tất cả ám vệ đã không biết phải hóa đá biết bao nhiêu lần, đem những chuyện đó nói cho mọi người trong Huyết giáo, tất cả mọi người không ai tin. Cho tới khi từng người một lén "chạy" tới Kiểm Vân sơn trang "thay ca trực", lúc này cả Huyết giáo mới thật sự tin rằng vị Giáo chủ lãnh khốc vô tình của bọn họ đã có người áp chế rồi, ai nấy đều đếm từng ngày, mong chờ ngày cử hành hôn lễ sẽ sớm đến. Một phần là để thoát khỏi bộ mặt ân trầm của Giáo chủ, nhưng chủ yếu mọi người đều mường tuọng ra cuộc sống thoải mái sau này, khi phu nhân có thể áp chế tính tình thất thường của Giáo chủ.

Lúc này, Lãnh Phong đang ôm Hàn Nguyệt Chi ngồi dưới gốc cây đào lớn nhất trong Đào viên. Vài ngày trước, hắn đã được Hàn Minh đưa đi viếng mộ của Dạ Vân, lão cũng muốn thê tử trên trời sẽ yên lòng khi bây giờ Chi nhi cũng đã tìm được hạnh phúc của mình.

" Vậy ra nàng cũng giống nhạc mẫu, cả hai đều thích hoa đào ". Lãnh Phong nói.

" Đúng vậy, nhưng mà nhạc mẫu gì chứ? Ta vẫn chưa gả cho huynh đâu ". Hàn Nguyệt Chi đỏ mặt nói.

" Đúng là nàng chưa gả cho ta, chẳng phải do phụ thân cùng ca ca "yêu quí" của nàng sao "

Đúng là Hàn Minh đã đồng ý gả Hàn Nguyệt Chi cho hắn, nhưng phải đến hơn một năm sau mới có thể cử hành hôn lễ. Vả lại Hàn Khiết Nam vẫn chưa cử hành hôn lễ, không thể có chuyện muội muội lại có chuyện vui trước ca ca được.

'Hứ, cho dù ngươi có thể lấy Chi nhi, nhưng ta vẫn có quyền kéo dài thời gian cử hành', Hàn Minh nghĩ.

Lãnh Phong đương nhiên nhận ra ý đồ của lão, vì thế mỗi ngày lấy lý do muốn bồi dưỡng tình cảm với Hàn Nguyệt Chi lúc nào cũng bám theo nàng, lúc ăn, lúc ngủ, kể cả lúc nàng muốn đi tắm hay mao xí, hắn đều bám theo không buông. Đương nhiên là lúc tắm và đi mao xí hắn đều đứng bên ngoài canh giữ, bên trong đều để cho nha hoàn Vân nhi giúp Hàn Nguyệt Chi.

Hắn đã phải thuyết phục Hàn Nguyệt Chi rất lâu, và kết quả chính là hắn có thể ôm giai nhân trong lòng, vừa có thể nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của ba người Hàn Minh, Hàn Khiết Nam và Hoàng Dực. Sư phụ đã về Huyết giáo giúp hắn giải quyết mọi chuyện, đương nhiên là cả việc chuẩn bị sính lễ.

" Huynh chỉ vì lí do đó mà bực mình!? "

" Tại sao lại không! Ta chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng qua cửa, có như vậy nàng mới có thể thuộc về một mình ta. Chi nhi, ta quả thật không thể chờ đợi thêm được nữa "

" Huynh thật là... "

" Tiểu thư ". Vân nhi vội vàng chạy vào.

" Có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại vội vàng như vậy "

" Hoa... hoa Thiên yến đã nở rồi! "

" Ngươi nói thật chứ? ". Lãnh Phong kích động ngồi dậy.

" Lão gia muốn tiểu thư qua đó, Dược Vương hiện tại đang chuẩn bị bào chế thuốc giải "

Lãnh Phong bế ngang Hàn Nguyệt Chi nhanh chóng đến chỗ lão Hoàng Dực. Lúc đến nơi, chỉ thấy Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam bị chặn ở bên ngoài.

" Phụ thân, có chuyện gì vậy? "

" Lão gì kia nói hoa Thiên yến khi nở rất nhạy cảm với ánh sáng, vì thế không cho bọn ta mở cửa đi vào. Con đừng lo, chỉ một thời gian nữa là thuốc giải sẽ được điều chế thôi "

" Nhưng còn sư phụ... "

" Nguyệt nhi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, sư phụ rất nhanh sẽ xong thôi "

Hàn Nguyệt Chi dưới sự cưỡng chế của ba người đành phải quay về phòng chờ đợi, trước khi đi còn không quên dặn dò lão Hoàng Dực phải cẩn thận. Mãi cho đến khuya hôm đó, lão mới hào hứng đạp cửa phòng chạy đến chỗ Hàn Nguyệt Chi.

" Nguyệt nhi, con mau uống thuốc giải đi. Tuy nhiên sau khi uống con sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, khi con tỉnh lại toàn bộ độc tố sẽ được giải hoàn toàn "

Cứ thế, bốn người luân phiên nhau ở bên cạnh nàng, lần này không hề có bất kì lời cãi vã nào.

Núi Trung Sơn, ngục thất

" Thả ta ra, các người có biết ta là ai không? Ta chính là Bạch Vân Nhu, tiểu thư của Bạch gia. Ca ca rất nhanh sẽ đến cứu ta, đến lúc đó các ngươi nhất định chết vô cùng thê thảm. Thả ta ra! "

Bạch Vân Nhu ngày nào cũng điên cuồng gào thét, bọn cai ngục cũng mặc kệ ả. Mộc Vũ Hiên tạm thời giam ả vào ngục, chờ đến khi Hàn Nguyệt Chi khỏe lại sẽ để nàng định đoạt tội của ả.

" Hàn Nguyệt Chi, tiện nhân, ngươi mau xuất hiện cho ta. Đừng nghĩ là bên cạnh có người bảo hộ là ta không dám làm gì ngươi, đồ tiện nhân! "

" Có lẽ như ngươi vẫn chưa biết tội của mình "

Một bóng trắng xuất hiện trước tầm mắt của ả, không khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn.

" Ca ca, ca ca, huynh mau cứu muội đi, muội biết lỗi của mình rồi, muội không nên chuốc thuốc huynh "

" Cứu ngươi? Hãy cho ta lí do vì sao ta phải cứu ngươi "

Bach Thiên Chính lạnh lùng để hai tay ra phía sau, nhìn người điên cuồng trước mắt, người đã từng là muội muội của hắn.

" Muội chính là muội muội ruột của huynh, muội nhất định sẽ làm theo tất cả những gì huynh nói, huynh mau cứu muội khỏi đây đi "

" Tất cả? "

" Tất cả! Huynh mau cứu muội ra khỏi đây, muội thề..... "

" Được, chỉ cần ngươi hứa làm việc này giúp ta, ngươi có thể tự do "

" Muội làm, nhất định sẽ làm "

" Tốt "

Ngay khi Bạch Vân Nhu chưa để ý thì Bạch Thiên Chính đã đánh ngất ả. Đừng trách tại sao ta vô tình, do ngươi phản bội ta trước, và ngươi cũng không nên thương tổn nàng.

Ngày hôm sau.....

" Cái gì? Bạch Vân Nhu đã trốn thoát ". Mộc Vũ Hiên tức giận nói.

" Sáng may lúc thuộc hạ vào đưa cơm, mới phát hiện tất cả lính canh đã chết, cửa phòng giam cũng mở ra, người không thấy đâu "

" Không ổn, ngươi mau nhanh đưa tin tức này đến Kiểm Vân sơn trang cho ta, không thể chậm trễ một giây nào cả! "

Còn ở Kiểm Vân sơn trang...

" Không xong rồi, không xong rồi "

" Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã la hét ồn ào như vậy? ". Hàn Minh bình tĩnh nói.

" Lão gia, Bạch Vân Nhu đã xông tớ cừa rồi, ả ra điên cuồng nói muốn giết tiểu thư "

" Ngươi vừa nói gì? "

Bình luận





Chi tiết truyện