chương 42/ 52

" Ngươi vừa nói gì? ". Lãnh Phong từ bên ngoài bước vào.

" Bạch Vân Nhu không biết vì sao võ công lại tăng thêm một bậc, ả ta hét lên muốn giết tiểu thư, chúng nô tài đang cố gắng giữ chân ả ta "

" Đúng là âm hồn bất tán, Vũ Hiên quả thật khinh suất, lại để ả ta thoát ra. Để ta ra đấu với ả ". Hàn Minh tức giận nói.

" Ta đi với lão ". Lãnh Phong nói.

" Ngươi không ở bên Chi nhi sao? "

" Hiện tại đã có nhi tử ngươi ở bên nàng, mau cho người qua thông báo cho hắn "

Lãnh Phong nói xong liền bước ra ngoài trước, mặc kệ Hàn Minh đang muốn hắn cùng ra.

" Thật không biết tiểu tử ngươi là chủ nhân hay tiểu tế của ta nữa. Vân nhi, ngươi mau đến phòng tiểu thử nói tình hình hiện nay, để thiếu gia cảnh giác hơn "

" Nô tì biết "

Lúc Lãnh Phong đến nơi, Bạch Vân Nhu đang đứng thở hồng hộc, xung quanh ả có rất nhiều tử thi, thanh kiếm trên tay ả cũng đã sớm nhiễm đỏ. Khi nhìn thấy người đến là Lãnh Phong, Bạch Vân Nhu chỉa thẳng kiếm trước mặt hắn, điên cuồng cười lên.

" Hahaha, Lãnh giáo chủ, thật không ngờ ngươi lại đích thân đến đây. Cũng tiện, nếu tiện nhân kia biết ngươi đã chết, vẻ mặt đau khổ của ả nhất định rất hay. Tức giận rồi sao? Hahaha, đừng lo, ngươi cứ xuống dưới suối vàng trước, tiện nhân kia rất nhanh sẽ theo chân ngươi, hahahaha "

Bạch Vân Nhu nhanh chóng phóng thẳng đến chỗ Lãnh Phong, hắn lúc này vẫn bình thản đứng đó. Khi mũi kiếm gần chạm đến tim hắn, bên tay phải Lãnh Phong bỗng xuất hiện một thanh kiếm, hắn nhanh chóng cầm mũi kiếm đâm vào bụng ả sau đó rút ra không chủa nể tình.

" Muốn giết được ta, ngươi quá ảo tưởng rồi "

Khi Lãnh Phong vừa quay người đi thì Bạch Vân Nhu lại cười.

" Hahaha, không thể giết ngươi? Đúng! Lúc trước đúng là như thế, nhưng hiện tại thì ta có thể giết ngươi! "

Ả ta chậm rãi đứng lên, khi tất cả mọi người nhìn đến bụng của ả, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên. Vết thương ở bụng đang chảy máu lúc này đã khép lại, trông giống như là chưa từng bị thương.

" Ngạc nhiên lắm sao? Hahaha, ta nói rồi, bây giờ giết ngươi chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi "

Lãnh Phong càng thêm lạnh lùng nhìn ả, Hàn Minh vốn đang kinh ngạc, lúc này dường như nhớ tới chuyện gì chợt nói.

" Ngươi... ngươi... ngươi lại dám cấu kết với Ma giáo, chỉ có Ma giáo mới có loại thuốc này!!! "

" Ma giáo thì sao? Chỉ cần giết được tiện nhân Hàn Nguyệt Chi, cho dù có bị huy dung hay tàn phế, ta đều sẽ làm!!! "

" Bạch Thiên Chính đang ở đâu? ". Lãnh Phong lạnh lùng hỏi.

" Hahaha, lúc này ngươi mới nhận ra sao!? Có lẽ ca ca đã thay ta giết chết ả tiện nhân kia rồi "

Lãnh Phong và Hàn Minh nghe vậy liền nhanh chóng quay người chạy đến phòng của Hàn Nguyệt Chi, nhưng Bạch Vân Nhu đã xuất hiện ở trước mặt chặn đường.

" Muốn đi, không dễ như vậy đâu!! "

Lúc này ở phòng của Hàn Nguyệt Chi......

" Có chuyện gì ồn ào ở ngoài kia? ". Hàn Khiết Nam nói.

Hắn vốn vừa đến đây chăm lo cho muội muội, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Lão già Hoàng Dực thì vừa lên đường đến Huyết giáo do sư huynh lão gửi thư đến, nếu không hắn đã sớm đi ra ngoài rồi. Lúc này...

" Thiếu gia, thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi ". Vân nhi từ bên ngoài chạy vào.

" Chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói rõ cho ta "

" Thiếu gia, Bạch tiểu thư, nàng ta... nàng ta xông đến trước cửa la to muốn giết tiểu thư. Lão gia cùng Lãnh giáo chủ đã ra ngoài đó xem tình hình, lão gia kêu thiếu gia cũng nhanh qua đó "

" Cái gì? Nàng ta làm sao lại có thể thoát ra được. Nếu ta qua đó lúc này, ai sẽ chăm sóc Chi nhi? "

" Nô tỳ sẽ ở đây với tiểu thư. Lão gia nói vì Bạch tiểu thư có tình cảm sâu nặng với thiếu gia nên thiếu gia có thể khống chế sau đó bắt giữ tiểu thư. Thiếu gia, ngài mau qua đó đi, nô tỳ sẽ ở đây chăm sóc tiểu thư "

Hàn Khiết Nam nhìn qua Hàn Nguyệt Chi đang nằm trên giường, quay qua nhìn Vân nhi. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, sau khi chắc chắn nàng không nói dối, hắn gật đầu nói.

" Ngươi ở đây chăm sóc tiểu thư, nếu có biến hãy hét lên chờ người đến cứu, ta qua bên chỗ phụ thân "

" Nô tỳ tuân lệnh "

Sau khi chắc chắn Hàn Khiết Nam đã đi, Vân nhi nhìn ngó xung quanh đảm bảo không còn ai, nàng ta huýt sáo một tiếng, lúc này một bóng trắng nhẹ nhàng hạ xuống.

" Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ "

" Vân nhi, ngươi làm tốt lắm, quả không hổ là thuộc hạ đắc lực của ta. Mau uống viên thuốc này vào, nội lực của ngươi sẽ trở lại "

" Đa tạ Thiếu chủ "

Bạch Thiên Chính chậm rãi đi vào phòng, nhìn đến thiếu nữ đang nằm ngủ trên giường, lòng của hắn vừa vui mừng vừa lo sợ. Hăn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay vuốt nhẹ gò má của Hàn Nguyệt Chi.

" Ngươi hạ thuốc nàng!? "

" Thuộc hạ không dám, tiểu thư ngủ sâu là do tác dụng của thuốc giải độc. Sau khi chất độc đã được giải hoàn toàn, tiểu thư sẽ tỉnh lại "

" Vậy sao. Xe ngựa ở bên bìa rừng, ngươi theo chăm sóc cho nàng thật tốt, ta sẽ trở về sau "

" Thuộc hạ tuân lệnh "

Bạch Thiên Chính bế bổng Hàn Nguyệt Cho lên, động tác rất nhẹ nhàng. Mặc dù biết nàng đang ngủ say nhưng hắn lại không dám cử động mạnh. Sau khi để giai nhân nằm yên ổn trên xe ngựa, Bạch Thiên Chính ngắm nàng một lúc sau đó mới quay người rời đi.

Ở bên kia, Hàn Minh và Lãnh Phong đều đang chật vật vì Bạch Vân Nhu. Bất kể bọn họ đả thương ả như thế nào, tất cả vết thương đều khép lại. Đang lúc bọn họ cố nghĩ cách, lúc này Hàn Khiết Nam đột nhiên xuất hiện.

" Phụ thân, con đến rồi "

" Khiết Nam, vì sao con lại đến đây, chẳng phải con nên ở cạnh Chi nhi sao? "

" Vân nhi nói là phụ thân gọi con đến đây để áp chế ả ta, không phải sao? "

" Ta không hề nói như vậy, ta chỉ bảo Vân nhi nói mọi chuyện để con để ý thêm thôi "

" Không ổn, ta phải trở về xem thử, các ngươi ở đây đối phó với ả ". Lãnh Phong lo lắng nói.

" Có lẽ đã quá trễ rồi "

Tất cả mọi người đều quay sang hướng giọng nói phát ra, Bạch Thiên Chính nhẹ nhàng đáp xuống.

" Ca ca, muội đã làm theo như lời huynh nói, muội đã đánh lạc hướng bọn chúng rồi, ả tiện nhân kia chắc chắn đã chết rồi... "

Một chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Bạch Vân Nhu đã bị Bạch Thiên Chính đâm một kiếm vào tim, ả ta hai mắt trợn tròn không thể tin được nhìn người trước mắt.

" Ca ca, vì sao huynh lại... Không phải huynh đã nói là... "

" Ngươi vốn chỉ là một vật thế thân, tất cả những ai có ý muốn tổn hại nàng hay ngăn cản ta với nàng, ĐỀU PHẢI CHẾT! "

" Chết sao? Huynh đừng quên viên thuốc huynh đưa muội có tác dụng gì "

" Ta đương nhiên là nhớ, vì thế nên trên lưỡi kiếm ta đã đổ thuốc giải, lần này ngươi chỉ có thể chết! "

" Huynh... "

Ả ta chưa nói hết lời, Bạch Thiên Chính đã tàn nhẫn đâm lưỡi kiếm xuyên tim ả, thân hình Bạch Vân Nhu ngay lập tức ngã xuống. Hai mắt của ả vẫn mở to, tỏ vẻ không thể tin được.

" Ngươi lại dám giết chết muội muội ruột của mình, ngươi quả thật tàn nhẫn ". Hàn Minh nói.

" Không lẽ ngươi muốn nhìn thấy Chi nhi chết dưới tay ả sao? "

'Vút'

Lãnh Phong lạnh lùng phóng chủy thủ bên hông vào Bach Thiên Chính, lúc này cả cơ thể hắn đều là khí lạnh và sát khí.

" Ai cho phép ngươi gọi nàng như vậy? Ngươi không có tư cách gọi tên nàng thân mật như thế "

" Không có tư cách? Hahaha, đúng! Ta không co tư cách, nhưng sớm muộn điều đó cũng sẽ xảy ra thôi "

" Lão gia, không xong rồi, không thấy tiểu thư đâu cả "

" Ngươi vừa nói gì? ". Lãnh Phong nắm lấy cổ áo tên nô tài tức giận nói.

" Tiểu thư... tiểu thư không thấy tromg phòng, cả Vân nhi cũng không thấy "

Tất cả mọi người nghe xong lời này đều quay qua nhìn Bạch Thiên Chính. Lãnh Phong lúc này tâm trí không còn tỉnh táo nữa, nghe thấy giai nhân mất tích cộng thêm lời của Hàn Khiết Nam lúc nãy, hắn đương nhiên biết thủ phạm là ai. Hắn không còn quan tâm gì cả, nắm chặt thanh kiếm trong tay sau đó trực tiếp xông đến trước mặt Bạch Thiên Chính.

" Ngươi đưa nàng đi đâu? Mau giao nàng ra đây! "

" Giao nàng ra? Nực cười, bây giờ ta đã có được nàng, tại sao ta phải đưa nàng cho ngươi "

Bạch Thiên Chính bình tĩnh né tránh, hai tay vẫn tiêu sái để sau lưng. Sau một hồi vờn đối thủ trước mặt, Bạch Thiên Chính liền biến mất vô ảnh, tất cả những gì hắn để lại chỉ là một câu nói.

" Bây giờ ngươi không còn tỉnh táo, nếu giao đấu ngươi cũng sẽ thua thôi. Nửa tháng sau tại Ma giáo, đó sẽ là trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi "

Lãnh Phong tức giận đấm một quyền xuống đất, ngay lập tức một dòng máu tươi liền chảy ra.

Là do hắn quá chủ quan, cứ nghĩ đã không còn gì đáng lo ngại nữa, không ngờ tên khốn kia lại xuất hiện. Tiểu Chi, hãy chờ ta, ta nhất định sẽ cứu nàng, nhất định.

Lúc này, người báo tin của Mộc Vũ Hiên mới đến nơi, nhưng tất cả đã quá trễ.

Bạch Thiên Chính nhanh chóng đuổi kịp xe ngựa chở Hàn Nguyệt Chi, sau khi đuổi Vân nhi ra phía ngoài ngồi, hắn nhẹ nhàng nâng nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào vai hắn tiếp tục nghỉ ngơi.

Chi nhi, hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng khoảng thời gian mà hai ta đã bỏ lỡ.

Bình luận





Chi tiết truyện