chương 47/ 62

Tần Vi Nhiên vừa ngồi lên xe, Phó Vân liền xuất hiện bên cạnh ghế lái. Tần Vi Nhiên tức giận lạnh lùng : “Cút ra ngoài !”

Phó Vân có thân phận gì? Từ khi hắn được sinh ra, căn bản là không có ai nói chuyện với hắn như vậy. Nhưng giờ khắc này, Phó Vân không chút nào để ý, trái lại cười đến hào quang tỏa sáng, trêu tức nhìn cô: “Sao vậy? Ghen?”

Tần Vi Nhiên giận dữ cười: “Ghen? Tại sao tôi phải ăn dấm?”

“Bởi vì em nhìn thấy anh ở cùng với cô gái khác.”

“Nếu là như vậy, từ lúc nhìn thấy các người, tôi liền đi thẳng một mạch, sẽ không chờ đến bây giờ. Tôi nghĩ anh căn bản không biết tôi giận cái gì. Được rồi, trò chơi đến đây là kết thúc. Phó tiên sinh, mời anh xuống xe.”

Phó Vân trầm thấp cười hai tiếng: “Được rồi, đừng giận nữa. Làm sao anh có thể có người phụ nữ khác ngoài em chứ? Nếu như anh sớm có đối tượng thì sẽ không thỏa thuận với em.”

“Phó tiên sinh, tôi nói mời anh xuống xe.”

Phó Vân kéo tay Tần Vi Nhiên, muốn tiến hành vô liêm sỉ tới cùng, thâm tình chân thành nói: “Vi Nhiên, không cần giận mà hại cho thân thể. Em vẫn chưa ăn tối. Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.”

“Tôi nói lần cuối, xuống xe!”

Phó Vân sửng sốt một chút, ngưng cười, mím môi nói: “Không xuống.”

Tần Vi Nhiên nhìn hắn: “Anh…” Cô thật không biết nên nói cái gì. Hai kiếp làm người, cô xem như là mở mang tầm mắt, lần đầu tiên gặp người vô liêm sỉ như vậy.

Phó Vân thở dài một hơi: “Được rồi, anh biết em tức giận thân phận của Mạt Mạt và Thần Thần. Anh cũng không biết em đến đó, cho nên mới ăn cơm với Mạt Mạt. Ở đó ai cũng là danh lưu quý tộc, có người nào mà không biết thân phận của bọn anh chứ? Anh thừa nhận, khi nhìn thấy em và Thần Thần đi chúng anh có chút tức giận, cho nên mới không giới thiệu thân phận của Mạt Mạt đúng lúc. Còn Thần Thần, anh biết các em đều làm việc trong Cục Quốc An, nhưng anh hoàn toàn không cần thiết phải đề cập với em việc em họ anh cũng làm việc trong Cục Quốc An, bời vì anh không biết em cũng biết nó.”

Tần Vi Nhiên cau mày nhìn Phó Vân. Hắn không giống như là nói dối, nhưng theo bản năng, cô vẫn hoài nghi lời nói của hắn, bởi vì cô căn bản không nhìn thấu hắn. Cô không thể xác định, phán đoán của cô với hắn là chính xác.

“Phó tiên sinh, mặc kệ là thế nào, tôi đều nghĩ chúng ta không thể tiếp tục nữa. Hôm nay là cơ họi tốt, giận dỗi chia tay là bình thường, chúng ta liền chấm dứt ở đây.”

Phó Vân cau mày: “Chúng ta quen nhau rất tốt, tại sao phải chia tay?”

“Em họ anh là đồng nghiệp của tôi, lỡ như có một ngày sự việc bại lộ, tôi sẽ rất lúng túng. Hơn nữa, tôi không thích phiền phức.”

“Anh đảm bảo việc này sẽ không bại lộ, cũng sẽ không có phiền phức. Anh biết em đang tức giận, bây giờ chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa. Lái xe đi, anh đưa em đi ăn chút gì đó.”

“Anh xuống xe đi.”

Phó Vân mím môi: “Em thật sự muốn ầm ĩ sao?”

“Anh cho rằng tôi là loại phụ nữ cố tình gây sự sao? Phó tiên sinh, tôi nói chấm dứt ở đây thì chính là chấm dứt ở đây, mời anh xuống xe.”

Phó Vân sâu sắc nhìn cô, thấy Tần Vi Nhiên không liếc nhìn hắn một cái, phút chốc xì một tiếng, lập tức xuống xe. Tần Vi Nhiên lập tức lái đi. Phó Vân nhìn đèn xe mất hút, đứng đó không nói một lời, cuối cùng âm trầm lái xe đi.

Tất cả mọi người họ Phó đều nhìn thấy Phó Vân không vui, hơn nữa là rất không vui. Tô Diêu nhìn Phó Tố Yên đang uống nước trái cây một chút, sau đó nhìn về phái Phó Thiệu Dịch bên cạnh, nói: “Hôm nay sao vậy? Mỗi buổi tối nhà chúng ta đều không thấy bóng dáng con gái bảo bối, hôm nay lại làm con gái ngoan. Con trai bảo bối luôn luôn tươi cười hôm nay lại âm trầm, giống như là người ta mắc nợ nó vậy. Lẽ nào hôm nay em mở cửa không đúng cách?”

Phó Tố Yên phút chốc bật cười: “Mẹ à, cách mẹ mở cửa tuyệt đối không thành vấn đề. Con quả thực là đang sống sờ sờ ngồi ở chỗ này, con trai bảo bối của mẹ quả thực là đang vô cùng không vui, nhưng con thấy anh ấy không giống như bị người ta giật nợ, mà giống như bị người ta đá hơn nha!”

Tô Diêu vừa nghe, lập tức xù lông: “Cái gì? Bị đá? Tô Tô, con bị Thiếu tá đại nhân đá hả?”

Phó Vân quỷ dị cười hai tiếng, không lên tiếng.

Tô Diêu gật gù: “Xem bộ dạng này, chắc là vậy rồi. Mẹ nói con có chuyện gì vậy chứ, khó khăn lắm mới tìm được một mối, vậy mà chia tay sớm như vậy. Mẹ vẫn chưa gặp mặt mà. Mẹ cho con biết, cô bé kia không tệ, con không thể dễ nổi giận như vậy. Con gái mà, kiêu kỳ một chút cũng không sao. Thực sự không ổn rồi, con trực tiếp đánh gục nó, gạo nấu thành cơm, nó còn không đi theo con sao? Vậy đi, tốt nhất là một lần trúng chiêu, sinh cho mẹ một cháu gái đáng yêu, vậy là hoàn mỹ nhất.”

Phó Tố Yên hứng thú nhìn Phó Thiệu Dịch: “Ba, lúc mẹ tức giận, có phải ba cũng làm vậy không?”

Phó Thiệu Dịch cười khẽ, ôm Tô Diêu vào lòng: “Xưa nay ba chưa từng làm mẹ con tức giận.”

Tô Diêu gật đầu: “Đúng vậy. Tô Tô, con phải học hỏi ba con nhiều một chút. Con gái muốn tức giận, con không được giận lẫy, phải yêu thương nó, nó sẽ để tâm đến con nhiều hơn. Nếu con chọc giận con bé, vậy thì con phải làm cho nó quên đi, chỉ nhớ đến con lúc yêu thương nó thôi. Ngoan, ngày mai mua một bó hoa hồng, xin lỗi người ta, chuyện gì cũng không còn nữa.”

Phó Vân khởi thân , nhàn nhạt nói một tiếng: “Mẹ à, mạ yên tâm, con dâu mẹ không chạy được đâu.” Nói xong liền đi lên lầu.

Tô Diêu và Phó Tố Yên nhìn nhau: “Nó nói như vậy có phải là nó đã nghĩ xong chiến lược rồi không?”

Phó Tố Yên gật gật đầu: “Haizz… đột nhiên con cảm thấy cô gái bị anh con bám theo thật ra cũng thật đáng thương.”

“Đây là truyền thống tốt đẹp của đàn ông Phó gia, mẹ lĩnh hội điều này rất rõ.”

Ánh mắt hoa đào của Phó Thiệu Dịch tràn đầy ý cười nhìn Tô Diêu, khẽ cười nói: “Diêu Diêu, xem ra trong lòng em vẫn luôn bất mãn với anh nha.”

Tô Diêu vừa nghe, lập tức cười lấy lòng : “Sao vậy được chứ? Em đối với anh không biết thỏa mãn bao nhiêu. Thiệu Dịch, lẽ nào anh không biết tâm ý của em sao?”

Phó Tố Yên làm bộ nôn mửa, dáng vẻ không chịu nổi, đứng dậy: “Con đi ngủ trước đây. Hai người cứ tự nhiên.”

- - - o0o - - -

Tần Vi Nhiên có chút mờ mịt nhìn dòng xe cộ trước mặt. Cái thành phố này lớn như vậy, cô cũng không biết muốn đi đâu, người cùng cô ăn cơm cũng không có. Tần Vi Nhiên cười tự giễu, lái xe về Tần gia.

Người nhà họ Tần đã sớm ăn tối, cô cũng không muốn làm phiền người hầu làm thêm một phần thức ăn. Người hầu Tần gia đều biết cô không được người họ Tần hoan nghênh, thái độ đối với cô tuy không có gì, nhưng cũng không khá hơn chút nào.

Thời gian còn sớm, người nhà họ Tần đều ngồi trong phòng khách uống trà tán gẫu. Tần Ngạo Thiên cùng Tần Lăng Phi thích xem tin tức quân sự, Trầm Linh và Tần Phi Nhiên đương nhiên là ngồi cùng. Không khí giữa bốn người vô cùng hòa hợp, dường như chỉ có mình cô là dư thừa.

Tần Lăng Phi thấy cô, không thích nhíu mày, thờ ơ hỏi một tiếng: “Ăn cơm chưa?”

“Đã ăn rồi. Cha, con muốn thương lượng với mọi người một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Con muốn dọn ra ngoài ở?”

Tần Vi Nhiên vừa nói xong, người nhà họ Tần đều kinh ngạc nhìn cô.

Bình luận





Chi tiết truyện