chương 41/ 62

Nghe xong lời người đàn ông nói, Tần Vi Nhiên trầm tư một lúc, nói: “Được, tôi đồng ý cứu người nhà của anh. Bây giờ nói cho tôi biết, bọn họ đang ở đâu?”

“Họ đang ở biệt thự của tôi. Đối phương có sáu người đànông, đều là cao thủ, không dễ để đối phó. Nhà tôi có một tầng hầm, người nhà tôi đều bị giam trong tầng hầm đó. Nhưng ngườiđó rất biến thái, cô nhất định phải nhanh chóng cứu họ ra.”

“Người nhà anh có những ai?”

“Cha mẹ tôi, còn có vợ và con gái. Cha mẹ tôi đã chết, bị đám người kia giết chết. Con gái tôi mới sáu tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mẹ tôi chết, tinh thần có chút thất thường. Xin cô, nhấtđịnh phải giúp tôi cứu vợ con tôi. Tôi xin cô !”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Nếu tôi đãđápứng với anh, tôi nhất định sẽ cứu họ ra. Biệt thự của anh có phải ngay chỗ tôi cứu anh không?”

“Đúng vậy.”

“Căn số mấy?”

“Số 149 là nhà của tôi.”

“Anh ở đây dưỡng thương cho tốt. Nếu họ chưa chết, tôi bảođảm sau hai tiếng, anh có thể gặp lại họ.”

Hắn vô cùng rõ ràng lời nói của Tần Vi Nhiên. Hắn hôn mê hai ngày. Trong hai ngày này, chuyện gì cũng có thể phát sinh, cho nên cô muốn hắn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nếu người nhà hắn gặp chuyện bất trắc… Trong lòng người đàn ông đau đớn khó chịu, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Cám ơn cô.”

Tần Vi Nhiên không trì hoãn, vào phòng thay một bộ quần áo, lập tức lái xe lên biệt thự trên đỉnh núi. Đi tới căn nhà số 149, gương mặt lạnh bang của Tần Vi Nhiên lộ ra một vệt cười nhạt, rồi nhấn chuông.

Trên màn hình điện tử xuất hiện một gương mặt thô kệch, cả giận nói: “Ai đó?”

Tần Vi Nhiên giả bộ sửng sốt một chút, lập tức cau mày hỏi: “Anh là ai? Là bạo vệ mới tới hả? mau mở cửa cho tôi, nếu không coi chừng anh rể tôi mắng chết anh.”

Người đàn ông lộ ra một nụ cười quái dị, nói: “Xin lỗi tiểu thư, tôi mới tới nên không biết cô. Tôi lập tức mở cửa cho cô ngay.” Dứt lời, cửa tự động mở khóa.

Tần Vi Nhiên mở cửa đi vào, tới phòng khách, trong miệng vẫn lầu bầu: “Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Sớm vậy mà đã khóa cửa rồi.”

Vừa vào trong, Tần Vi Nhiên lập tức bị che miệng lại.

Tần Vi Nhiên cố ý giãy giụa, nghe thấy người đàn ông hô một tiếng: “Mau tới xem này, sủng vật mới của chúng ta tới rồi.”

Ba người đàn ông từ bên trong bước ra, nhìn Tần Vi Nhiên một chút, đều lộ ra nụ cười quái dị. Một người trong đó nói: “Dẫn đi. Tao không tin thằng đàn ông kia cam lòng bỏ mặc vợ con hắn.”

Nghe bọn họ nói vậy, đáy lòng Tần Vi Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nói vậy thì hai mẹ con kia vẫn còn sống. Bất quá nghe giọng điệu mấy người này, cô nghĩ hai mẹ con chắc chắn nhận không ít ngược đãi.

Tần Vi Nhiên vốn tưởng rằng hai mẹ con chỉ bị ngược đãi thể xác, nhưng sau khi nhìn thấy hai cô gái, không, một trong sốđó chỉ là cô bé, cô bé đã ngất đi, cô gái kia rít gào than khóc, trong miệng nỉ non tên con một cách vô thức.

Trên người cô gái đều là vết roi, vết đao, còn có dấu vệt bị làm nhục. Tần Vi Nhiên có thể tưởng tượng được hai ngày qua cô gái này sống ra sao. Thế nhưng cô không nghĩ tới, ngay cả một đứa trẻ mà bọn chúng cũng không tha. Thời khắc này, Tần Vi Nhiên không thể khống chế được cơn giận. Mấy ngườiđànông kia vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi chiếm được con mồi, nên không hề hay biết sự biến hóa của Tần Vi Nhiên.

Toàn thân Tần Vi Nhiên lộ ra sát ý nồng đậm: “Các ngươi đều đáng chết !”

Thanh âm lạnh lẽo như ma quỷ địa ngục làm cho đám người kia không tự chủ được run rẩy.

Người đàn ông bắt Tần Vi Nhiên sợ hết hồn, đang muốn rút súng. Tần Vi Nhiên trở tay bắt lấy đầu gã, mạnh mẽ uốn một cái. Hai mắt gã mở to, rất nhanh liền bất động. Ngay lúc mấy tên kia còn đang khiếp sợ, Tần Vi Nhiên ngồi xổm xuống lấy súng của người đàn ông đó, lên đạn, bóp cò, liền mạch lưu loát. Coi như người đàn ông kia đã bất động, nhưng Tần Vi Nhiên nã một phát súng , thân thể gã vẫn không tự chủ được run rẩy, tình cảnh cực kỳ máu tanh.

Tần Vi Nhiên không chút kiêng kỵ quay lưng lại. Ở trong mắt cô, mấy tên đó không đáng sợ, súng của bọn chúng không mảy may chạm vào cô.

Hôm nay Tần Vi Nhiên mặc bộ đồ thể thao màu trắng, như một nữ sinh ngây thơ xinh đẹp động lòng người, thế nhưng còn đáng sợ hơn ác ma. Một phát súng kia như lợi kiếm đâm thủng tim bọn chúng, khiến bọn chúng khiếp sợ không thôi, tro mắt nhìn Tần Vi Nhiên bắn chết đồng bọn.

Rốt cuộc cũng có một người phản ứng lại, nổi giận gầm lên giơ súng về phía Tần Vi Nhiên. Mấy người còn lại cũng có phản ứng, đồng thời bắn Tần Vi Nhiên.

Tần Vi Nhiên híp mắt, ánh mắt ác liệt, xoay người. Khi cô xoay người, nhưng viên đạn kia như bị khống chế, không tới gần được cô. Tất cả đều lơ lửng trước thân thể cô, quỷ dị làm cho bọn chúng lui lại mấy bước.

“Cô ta là quỷ ! Là quỷ !” Người đàn ông đang nói nhất thời đũng quần ướt sũng.

Tần Vi Nhiên cười nhạo một hồi.

Một người đàn ông muốn vọt tới trước mặt cô gái kia bắt làm con tin. Con ngươi Tần Vi Nhiên nhắm lại, vô số viên đạn lập tức bắn xuyên qua gã. Nhất thời gã đứng lại, thân thể rung động mấy cái, ngã xuống.

Cô gái cố sức nhấc mắt nhìn Tần Vi Nhiên cầu khẩn: “Xin cô… cứu… cứu con tôi…”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Yên tâm, chồng cô nhờ tôi tới cứu hai người. Hắn bị thương rất nặng, cho nên không thể tự mình đến đây.”

Cô gái nghe thấy chữ “chồng”, nghẹn ngào khóc lên, lắc đầu, tựa hồ không còn cách nào đối mặt với hai chữ này. Tần Vi Nhiên cũng hiểuý cô, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn nhìn mấy ngườiđànông kia.

Một trong số đó quỳ xuống: “Xin tha cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ bịép buộc.”

Tần Vi Nhiên cười gằn: “Thả các ngươi? Khi cô ấy cầu xin các ngươi tha cho con gái, các ngươi làm như thế nào?”

Bọn chúng nhìn nhau một cái. Bọn chúng làm như thế nào? Bọn chúng trước mặt cô gái kia lôi kéo quần áo của đứa bé, đồng thời mạnh mẽ ngược đãi họ, từ đầu đến cuối đều không hề nghĩ tới việc tha cho họ.

Tần Vi Nhiên thấy dáng vẻ của chúng cũng đoán ra kết quả, búng tay một cái, một ngọn lửa xuất hiện trong tay: “Ta từng đọc qua một quyển sách, có viết rằng người nghiệp chướng quá nặng sẽ xuống Địa ngục nhận phải luyện hỏa. Như thế nào là luyện hỏa? Chính là dùng lửa thiêu đốt thân thể các ngươi, luyện hóa linh hồn các ngươi, đốt hết thảy tội nghiệt của các ngươi thành tro tàn.”

Mỗi một câu nói của Tần Vi Nhiên làm cho tim bọn chúng run lên một cá, mãi đến khi Tần Vi Nhiên nói xong, bọn chúng đã ngã xuống đất, miệng gào thét: “Ngươi là ma quỷ… Ngươi là ma quỷ…”

Tần Vi Nhiên không có bất kỳ cảm xúc nào, ngọn lửa trong tay phóng tớiđám ngườiđó, trong nháy mắt thân thể bọn chúng bao phủ trong ngọn lửa. Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ vang vọng khắp tầng hầm. Từ đầu đến cuối, Tần Vi Nhiên đều lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi.

Ngọn lửa kia không quản bọn chúng làm sao, vẫn hừng hực bất diệt như có sinh mệnh, thiêu đốt cả người bọn chúng. Tất cả mọi thứ trong phòng đều không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Mãi cho đến khi đám người kia bị thiêu thành tro, Tần Vi Nhiên mớiđi tới chỗ cô gái và đứa bé kia.

Bình luận





Chi tiết truyện