Sáng sớm Thanh Ngọc mở mắt dậy, trên người có vẻ rất mệt mỏi. Cô cựa mình, thấy Minh Diệp nằm bên cạnh, bàn tay vén mái tóc cô, đùa nghịch.
Thấy cô có động, anh ân cần hỏi thăm:
-Em dậy rồi?
-Vâng ạ! – cô gật đầu – hôm nay anh không đi làm sao?
-Anh đến muộn cũng được! Muốn ôm em một lát! Rất nhớ!- nói xong anh vùi vào đầu cô, hít lấy mùi hương trên mái tóc.
-Ừ, đừng để mọi người nói anh không có trách nhiệm là được rồi!
-Anh đỡ em dậy nhé!
Nói rồi Minh Diệp đỡ Thanh Ngọc dậy, vệ sinh cá nhân rồi kêu người bê đồ ăn cho cô.
Căn phòng dưới tầng trêt hiện đang sửa, để cho Thanh Ngọc đi đứng không bất tiện. Mọi thứ cũng sẵn sàng, chỉ là Quản gia đang cho sắp xếp bàn ghế và mọi thứ sinh hoạt trong phòng. Cuối tuần có thể chuyển xuống ở.
Bữa sáng dinh dưỡng của Thanh Ngọc đều có bàn tay chăm sóc ân cần của Minh Diệp làm tất cả khiến cô cảm động không thôi. Thời gian qua tuy anh có hơi sao nhãng việc chăm sóc cô và con nhưng thái độ yêu thương của anh vẫn khiến cô tin tưởng anh yêu cô và con rất nhiều. Vậy nên cô gạt đi mọi nghi ngờ trước đây, tận hưởng sự ngọt ngào này.
Sau khi ăn xong, Minh Diệp hôn cô rồi đi làm, dặn dò cô ở nhà cẩn thận, ra ngoài thì phải nói với anh. Cô cũng không nghĩ gì nhiều, nhẹ nhàng gật đầu.
Một buổi sáng hạnh phúc cứ thế trôi đi.
Điện thoại của Thanh Ngọc rung lên, là một tin nhắn. Lần này không có hình, chỉ có một dòng chữ: “ Anh ấy là của tôi, cô chỉ là người thay thế, hãy nhanh trả lại vị trí đó cho tôi”. Cô cũng không nghĩ gì nhiều, cứ để đó.
Vào thay đồ, cô muốn đến công ty thăm Minh Diệp. Cô chuẩn bị chút đồ ăn anh thích, kêu Chú Ngô chở đi. Trên mặt cô nở nụ cười vui vẻ.
Chiếc xe vừa tới, thấy xe Minh Diệp lao ra bên ngoài. Thấy thế Thanh Ngọc cũng lo lắng kêu tài xế Ngô đuổi theo. Điện thoại cô rung lên, là địa chỉ của một nơi nào đó. Không để ý, cô chỉ nhìn chiếc xe của Minh Diệp phía trước.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, đi ra ngoại ô, dừng trước một tiểu khu. Anh đi lên lầu, đến trước căn phòng nọ, đạp cửa mạnh đi vào, trên mặt anh biểu thị sự tức giận tột độ.
Cánh cửa mở ra, bên trong là Dương Linh. Lần này cô quyết định phải bằng mọi cách giữ anh lại. Nhìn thấy anh mạnh mẽ xông vào, cô chỉ cười khẽ, đứng lên:
-Anh đến rồi?
-Cô muốn gì? – Minh Diệp vào thẳng vấn đề.
-Anh còn nhớ nơi này không? Trước đây chúng ta đã từng ở đây! – Cô nhìn nơi này đầy hoài niệm – Ít ra chúng ta từng rất hạnh phúc!
-Cô đừng lòng vòng, cô muốn gì cứ nói!
-Anh cứ ngồi xuống, uống ly nước cho thoải mái, chúng ta còn nhiều chuyện để nói mà.
-Hừ tốt nhất là nên nói rõ ràng, bằng không tôi cho cô sống không bằng chết!
-Không cần phải vội! Chúng ta ôn chút kỉ niệm chứ?
-Không cần! – minh Diệp gạt đi, cầm ly nước lên uống – cô có đưa những tấm hình đó cho ai chưa?
-Em vẫn còn giữ!
-Cô chụp từ lúc nào? Tôi nhớ đã từng nói cô tốt nhất nên an phận cơ mà?
-Tại sao anh lại tuyệt tình với em như vậy? Chẳng phải anh từng rất nhẹ nhàng, cưng chiều em sao? – Dương Linh giọng nói nghẹn ngào.
-Tôi từng nói cô muốn gì tôi cũng không ngại nhưng không được quá phận. Khi tôi đưa cô ra nước ngoài, tôi cũng nói rằng đừng nên để ý bất cứ thứ gì, tạo lập cuộc sống khác rồi cơ mà.
-Nhưng em yêu anh!
-Yêu ? Tôi nói cô không nên để mọi thứ trong lòng. Tôi đã rất rõ ràng – Giọng nói của Minh Diệp càng lúc càng lạnh.
-Haha có người con gái nào không động lòng khi mà có người đàn ông đối xử tốt với mình như thế?
-Đáng lẽ ngay từ đầu tôi phải chặt đút ý nghĩ này của cô.
-Giờ nói cũng muộn rồi nhỉ? Em cũng lún quá sâu rồi!
-Cô tốt nhất là nên giao những bức hình đó ra, bằng không cô sẽ biết hậu quả!
-Hahahaha! Em không sợ gì nữa rồi!
-Cô….- Minh Diệp đứng bật dậy.
Người anh bỗng nhiên chao đảo, luồng khí nóng trong người bắt đầu thiêu đốt. Anh cứ nghĩ do người phụ nữ này ép anh nhưng hình như không phải.
Trong nước đã có người động tay chân. Mắt anh hằn lên tia lửa, nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện.
-Cô cho cái gì vào trong nước?
-Cũng không có gì! Chỉ là chút thuốc kích thích, em cho hơi quá tay! – Dương Linh cười.
-Cô không muốn sống nữa? – Minh Diệp đưa tay bóp lấy cổ cô ta, anh không còn kiên nhẫn với người phụ nữ không biết điều này.
Đáng lẽ từ đầu anh không nên nhận cô ta vào công ty, không nên cho cô ta cơ hội trở mặt hại anh. Gần đây anh phát hiện, tần suất cô ta vào phòng anh quyến rũ càng nhiều, trong đồ uống cũng có động tay chân. Chỉ là do anh không đụng đến.
Có lần Phong đến, cậu ta nhanh tay lấy ly nước cô ta mới để cho anh uống sạch, sau đó bắt đầu có những phản ứng khác lạ. Cậu ta không còn kiên nhẫn, dây dưa với “người kia” cả ngày, sau đó mới thông báo lại cho anh.
Anh đã ngay lập tức sa thải cô ta, đưa vào diện điều tra. Cho tới sáng nay Lôi thông báo người Phi Ưng gặp chính là Dương Linh đã làm anh mất bình tĩnh.
Ngay lúc đó cô ta còn mạnh mẽ gửi những tấm hình của anh trước đây đến kèm theo địa chỉ này, anh đã không còn kiên nhẫn mà ngay lập tức đến. Anh kiềm chế, muốn thử xem Phi Ưng biết gì về anh. Nhưng không ngờ cô ta hạ dược, anh đã không muốn tha cho cô ta bất cứ cơ hội sống nào nữa.
-Khụ…khụ…
-Mau nói đây là loại gì?
-Khụ…em..không nói..- mặt Dương Linh đỏ bừng, mạnh mẽ không nói.
-Cô muốn chết!
-Em chỉ muốn ở…khụ bên anh, lần cuối..khụ..thôi!
-Hừ…
Minh Diệp bị dược khống chế, bàn tay bóp cô cô ta cảm nhận được hơi thở, sự mát mẻ của đối phương, chuyển sang vuốt ve.
-Nếu cô muốn, đứng trách tôi độc ác!
Một nụ hôn dằn vặt của anh chính xác hạ xuống môi cô ta. Không có nhẹ nhàng, không có tham luyến, chỉ là dằn vặt chính xác, khiến môi cô ta chảy máu. Bàn tay anh bóp mạnh lên ngực, xé toang chiếc áo lụa xanh mỏng manh của cô ta, khiến cho Dương Linh hét lên. Sung sướng có, đau đớn có, nhưng cũng có chút mong chờ.
Không đợi thêm, anh hạ tay xuống bên dưới, vạch chiếc váy của cô ta. Bàn tay anh dừng lại, thở mạnh, nhìn cô ta đang mê mang ôm anh.
Ánh mắt anh lóe qua tia nguy hiểm. Tuy bị dược khống chế nhưng anh vẫn còn khá tự chủ, không lún quá sâu. Anh tiếp tục bóp mạnh, môi anh cắn lên ngực bên kia.
-Bịch…- một tiếng động khiến anh ngẩng đầu, anh giật mình thảng thốt.
Trước mặt anh là Thanh Ngọc, cô ngơ ngác nhìn anh. Trên đầu cô là mồ hôi, mắt cô chỉ còn vẻ không thể tin tưởng, môi mấp máy không nói nên lời. Nhìn lại tình trạng hiện giờ, anh đẩy Dương Linh ra, đi nhanh ra cửa:
-Ngọc, em nghe anh giải thích!
-Bốp! – bàn tay Thanh Ngọc hạ chính xác lên khuôn mặt anh – đừng nói bất cư lời vô nghĩa nào nữa, hai người cứ tự nhiên.
Nói xong, cô quay người bước nhanh, không để anh thấy những giọt nước mắt yêu đuối. Minh Diệp nhanh chóng đuổi theo nhưng nghĩ đến Dương Linh, kẻ gây họa, anh lập tức phân phó cho Thất đường chủ, rồi lái xe chạy về nhà.
Trên quãng đường, Thanh Ngọc kêu chú Ngô chở đến công ty Lâm Bình Anh. Bây giờ cô không muốn phiền Thanh Ngân, bởi vì cô biết chắc chắn mọi động tĩnh của cô Minh Diệp cũng sẽ biết, Thanh Ngân sẽ giúp Minh Diệp đứng ra giải thích.
Cô cũng không muốn để mẹ lo lắng nên đành đến chỗ Lâm Bình Anh. Cô xuống xe ở ngã tư gần đó, nói mình muốn đi dạo trong khu mua sắm, kêu chú Ngô đi xe xuống hầm, sau đó nhanh chóng bắt taxi đi đến công ty Lâm Bình Anh.
Lâm Bình Anh đang chuẩn bị một cuộc họp, nghe lễ tân nói có Giản Thanh Ngọc muốn gặp, nên dời cuộc họp, nhanh chóng xuống lầu. Anh biết chắc có chuyện gì đó Tiểu Ngọc mới tìm anh.
Đưa cô lên phòng làm việc, cho cô một ly nước ép, lẳng lặng nhìn cô. Cô im lặng không nói, anh cũng chỉ im lặng nhìn.
-Tiểu Bình! Tớ muốn đi.
-Cậu muốn đi đâu! Đã có chuyện gì à? – Lâm Bình Anh ngồi xuống nhìn cô.
-Tớ không muốn ở lại đây nữa!
-Tại sao?
-Không phải cậu nói muốn tớ lựa chọn sao? Bây giờ tớ lựa chọn rời đi, còn kịp không? – Thanh Ngọc cười, anh mắt buồn làm LÂm Bình Anh đau nhói.
-Ừ! Vậy để tớ sắp xếp cho cậu!
-Càng nhanh càng tốt đuộc không?
-Ừ! Sẽ nhanh thôi.
-Cảm ơn cậu!
Sau đó Thanh Ngọc đến phòng nghỉ, nằm xuống nghỉ ngơi. Cô nhắm mắt nhưng nước mắt trào ra, ướt chiếc gối trắng.
Minh Diệp thì tức tốc về nhà, thấy xe Thanh Ngọc chưa về, đành gọi cho tài xế Ngô. Biết Thanh Ngọc đang ở khu mua sắm của công ty, anh nhanh chóng đến, gọi điện thoại cho cô.
Tắt máy? Làm anh càng lo lắng! Chẳng lẽ cô không cho anh cơ hội giải thích sao?
Truy tìm khắp khu mua sắm, anh không thấy bóng dáng cô đâu. Đều này làm anh phát điên! Nếu cô có chuyện gì anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Anh lập tức phân phó người trong bang, tận dụng các mối quan hệ tìm ra tung tích cô.
Anh cả đêm không ngủ, chỉ ngồi trong phòng, cứ mong cô mở cửa, nghe anh giải thích.
Trong lúc này, vào giữa đêm, chiếc máy bay đến New Caledonia cất cánh. Mọi thứ được để lại, như không còn bất kì sự lưu luyến nào.
Bình luận
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 72
- Chương 70
- Chương 68
- Chương 66
- Chương 64
- Chương 62
- Chương 60
- Chương 58
- Chương 56
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 46
- Chương 43
- Chương 41
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 36
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 28
- Chương 26
- Chương 24
- Chương 22
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1