chương 4/ 78

Sáng sớm trên thành phố có chút sương vương lại trên mặt kính. Ánh nắng sớm đang dần hé lên, như xua tan đi cái lạnh của sương mai. Không khí thật trong lành.

Trong khuôn viên của 1 ngôi biệt thự lớn có tên là Queen có 1 người đàn ông đang chạy bộ vòng quanh sân. Chút ánh nắng chiếu lên người anh làm cho mặt trời như e thẹn, muốn soi kỹ vẻ đẹp này, muốn ngắm nhìn mãi không thôi!

Anh mặc một bộ đồ thể thao bó sát, làm lộ rõ vóc người của anh. Cao 1m90, vai rộng ngực lớn, vóc người trời sinh hấp dẫn mắt nhìn. Mồ hôi chảy từ trên mặt xuống cứ lấp lánh như luyến tiếc phải rời đi. Da mặt trắng sáng nhưng đôi mắt và hơi thở anh rất lạnh lùng, nhìn như một chất gây nghiện muốn nhào đến lấy nhưng lại e ngại với hơi thở của anh.

Đôi mắt phượng dài tản mác chút gì đó suy tư, nhưng cơ thể vẫn không ngừng luyện tập. Từ nhỏ sinh ra ba là người ở thế giới hắc đạo khiến không ít ngưới hâm mộ có, nể phục có, ghen tị có nên từ lúc 5 tuổi anh đã được ba cho huấn luyện bí mật cùng 1 nhóm thiếu niên trạc tuổi anh mồ côi được ba nhận về. Chính vì vậy, bác anh cũng không biết anh mang thân thủ bất phàm mà không đề phòng, bị anh lật đổ chỉ sau hơn 6 tháng cướp lấy ngôi bang chủ của ba anh. Ba cho anh đi học quản trị nhưng vì gia tộc, vì một số cận vệ trung thành của ba mà 22t anh lên làm bang chủ của Devil, xây dựng hệ thống quản lý giống hệt tổng công ty của anh, mà chị gái anh đang làm chủ tịch.

Con người ấy vẫn cứ thế, toát lên khí thế vương giả, áp đảo khí tức của những người xung quanh. Anh được mệnh danh là Tổng giám đốc lạnh lùng và Bang chủ bí ẩn trong mắt bạch đạo lẫn hắc đạo. Chỉ là Devil phát triển quá tốt dưới sự điều hành của anh và các đại đường chủ của tứ đường, chính là nhóm những đứa bé năm đó được ba anh nhận về và huấn luyện nên anh cứ như vậy nhàn nhã sống cuộc sống của 1 tổng giám đốc.

Bỗng nhiên có 1 người phụ nữ dáng người thanh thoát, môi mỏng mắt phượng, hao hao giống anh bước ra, tiếp sau đó là người đàn ông cao lớn mắt xanh, tóc vàng đi sau. Không sai đó chính là chị gái anh Trần Minh Chi và Tom chồng chị ấy.

Vừa thấy Minh Diệp anh chàng tên Tom cười ấm áp:

- Chi à! Em vợ dạo này có vẻ suy tư gì đó nha! – rồi nói nhỏ hơn 1 xíu vào tai Chi – Có phải yêu cô nàng nào rồi tương tư không đấy?

- Em không biết – Minh Chi đáp, quay qua gọi Minh Diệp – Tiểu Diệp qua ăn sáng đi.

- Vâng! – Minh Diệp đáp lại.

Ít ai biết được rằng Tổng giám đốc lạnh lùng, Bang chủ lãnh khốc lại có lúc nghe lời như vậy. Từ khi sinh ra mẹ anh mất, chị gái hơn anh 5t luôn chăm sóc và yêu thương anh. Lúc ba mất tích, chị gánh vác công ty cùng anh rể lúc đó là người yêu chị giải quyết khó khăn. Anh rể là người Ý, cũng chính là người giúp anh trả thù cho ba, gây dựng lại Devil, đưa cả tổng công ty cũng như Devil phát triển. Anh rất khâm phục anh ấy, yêu thương chị gái, ánh mắt lúc nào cũng trìu mền, quấn quýt bên chị gái cả ngày như hận không thể hòa tan cốt tủy vào cùng nhau. Vậy mà anh ấy vẫn có thể quản lý và giải quyết mọi chính sự, công việc của cơ ngơi gia đình anh ấy bên Ý mà quấn quýt lấy chị gái cả ngày. Trong cuộc đời anh, anh thần tượng nhất là ba, sau đó đến anh rể Tom.

Nghe tiếng chị gái gọi, anh chạy thêm vòng nữa rồi bước lại gần bờ hồ bơi, ngồi xuống dưới tán đình thưởng thức bữa sáng.

Đang ăn anh nhìn sang thấy anh rể cứ nhìn mình cười bí hiểm, chị gái thì im lặng nhìn anh như tìm tòi thứ gì đó khiến anh thấy tò mò rồi hỏi:

- Hai người có gì muốn hỏi em sao?

- Lúc nãy cậu làm gì mà trầm tư thế? Nhìn trong mắt cậu giống như đang yêu! – Tom cười cười bỏ miếng bánh mì ốp la vào miệng rồi nói – Con gái nhà ai có thể khiến Tổng giàm đốc lạnh lùng tàn khốc như cậu để ý thế này?

- Tom! Sao anh lại nói Tiểu Diệp như vậy? Anh muốn chết sao? – Minh Chi trợn mắt quay sang trách móc Tom rồi nói với Minh Diệp – Tiểu Diệp này, em đừng để ý tới hắn.

- Vâng! Em không để ý – anh gật đầu rồi phóng 1 tia khinh bỉ qua Tom.

Rồi sắp được nhìn thấy cảnh mưa máu, chị gái chuẩn bị chỉnh hắn rồi. Chẳng là trong lúc luyện tập, Tom vì có kinh nghiệm hơn anh nên nhiều khi chơi xấu, vì bị chị gái mắng nên “giận cá chém thớt”, đánh anh nặng nề. Nếu không vì chị gái dặn nếu có luyện tập đừng đánh hắn quá nặng để chị phải chăm sóc hắn mệt nhọc thì chắc anh cũng xuất 10 phần công lực đánh hắn.

Chẳng là hắn mà bị thương chút xíu về cứ quấn sát vào người chị gái, kêu đau chỗ này đau chỗ kia, “hành hạ” chị gái cả đêm khiến chị mệt nhọc, sáng không thể dậy nấu ăn cho bữa sáng làm anh phải nhịn đói. Ở trong nhà tuy có đầu bếp nhưng từ nhỏ ăn đồ chị nấu quen rồi nên ăn không ngon. Hôm nay được dịp hắn phạm lỗi, haha chuẩn bị có kịch vui xem. Nghĩ thế anh nhếch môi cười, tiếp tục bữa sáng của mình.

- Tom! Ngứa da phải không? – Minh Chi hỏi

- Eo bà xã, anh không có ý đó. Chỉ là anh thấy sao nói vậy thôi – Tom năn nỉ Minh Chi, mặt hối lỗi cứ như cún con ăn vụng bị phạt.

- Cái gì gọi là thấy gì nói đấy? Em trai em khí suất hấp dẫn, mặt đẹp tựa Phan An như thế kia mà anh nói cái gì mà Tổng giám đốc lạnh lùng tàn khốc hả? Có phải anh rủa Tiểu Diệp không lấy được vợ có phải không? – Minh Chi hỏa khí bừng bừng nói.

- Chị đừng có trách anh rể! Em bị anh ta nói vậy cũng quen rồi! – Minh Diệp đổ thêm ít xăng châm thêm cho “lửa” cháy ngút trời.

- Tom anh muốn chết thật rồi! Anh nói Tiểu Diệp như vậy không thấy xấu hổ à? Em mới sinh Tiểu Bình Tiểu Minh được 1 năm anh đã ném chúng qua Ý cái gì mà luyện tập, cái gì mà tự lập làm quen làm em sống trong nhớ con dai dẳng. Chỉ còn mỗi Tiểu Diệp bên cạnh thôi mà anh còn muốn làm cho nó phải xa em anh mới chịu hả? Tối nay anh ôm gối sang thư phòng ngủ đi! – Minh Diệp gửi tới Tom tối hậu thư!

- Bà xã đại nhân anh nào có nha! – Tom vừa nịnh Minh Chi vừa phóng lựa đạn qua Minh Diệp.

- Anh còn dám liếc Tiểu Diệp – Minh Chi nhéo tai Tom- Không oan cho anh đâu nhỉ?

- Á đau tai anh bà xã- Tom la oai oái.

- Anh biết đau sao? Hèn gì mà không cô gái nào dám lại gần Tiểu Diệp. Có phải anh lại nói xấu gì Tiểu Diệp trước mặt họ không? À mà anh nói tàn khốc, lạnh lùng cũng làm người ta sợ khiếp vía rồi, ai dám lại gần nó nữa.

- Anh nào có bà xã! Tha cho cái tai tội nghiệp của anh đi! Trước giờ em trai em nào có cô gái nào chứ!

- Thật không! Anh mà nói dối để em biết được, đừng mong đem ba mẹ anh qua làm bia!

- Thật mà! Anh thề với bà xã luôn!

- Tiểu Diệp, anh ta nói có đúng không? Em chưa có người phụ nữ nào bên cạnh hết sao? Em không phải quá ham công tiếc việc đấy chứ? Em cũng 31t hơn rồi – Minh Chi bỏ tai Tom ra, quay sang hỏi Minh Diệp với con mắt hi vọng.

- Dạ! tới hiện tại chưa có .

Minh Diệp vẫn ăn, con mắt xa xăm, nhớ tới 1 cô gái. Không phải anh chưa từng có ai, chỉ là đó không phải người anh trao trái tim. Căn bản họ chỉ là quan hệ “ta mua người bán”. Anh giải quyết nhu cầu sinh lý của anh, họ cầm tiền của họ. Chẳng qua anh chỉ quan hệ với người phụ nữ duy nhất, sạch sẽ kia. Anh lấy đi lần đầu tiên của cô ta, qua lại hơn 2 năm trời. Anh cứ nghĩ sẽ như vậy mà lấy cô ta mặc dù anh đối với cô ta chẳng có chút xíu cảm tình nào.

Nhưng 9 năm trước từ khi gặp cô gái nhỏ Giản Thanh Ngọc, anh liền thấy thích cô, không muốn bất cứ một người con gái nào khác. Đến hình dạng cô gái anh từng quan hệ ấy như thế nào anh cũng không nhớ lấy một mống nào trong đầu. Vì cô ta trung thành phục vụ, anh đã phân phó Phong sắp xếp cho cô ta một cuộc sống ở Mỹ, đến tên cô ta là gì anh cũng không nhớ, trong anh bây giờ chỉ có hình ảnh của Giản Thanh Ngọc mà thôi, mỗi hình ảnh cô sinh hoạt được Ám vệ gửi về anh đều khắc trong lòng hết, hận không thể ôm cô, từng thời từng khắc được thấy cô.

Thấy em trai ngẩn người, con mắt mông lung, Minh Chi lại lắc đầu than thở:

- Em đó! Hơn 31t rồi cũng không biết chị lo lắng sao! Cháu em cũng 6t rồi, ba cũng nằm đó lâu rồi, em còn làm chị không yên tâm sao? Em phải biết lúc ba nghe chị nói có thai, tim đồ của ba nhanh hơn, bác sĩ nói do ba vui mừng. Nếu em lập gia đình, có cháu nội biết đâu ba sẽ tỉnh lại. Ba nằm gần 10 năm rồi, em không thể cho ba chút niềm vui sao? – Minh Chi lại nghẹn ngào.

- DẠ em biết rồi! Em sẽ tận lực truy tìm em dâu cho chị, con dâu cho ba có được không?- Minh Diệp an ủi. Mỗi lần nhắc tới ba chị lại rưng rưng nước mắt làm anh cảm thấy rất có lỗi với chị. Cô gái nhỏ cũng trưởng thành rồi, có lẽ nên ra tay thôi. Chỉ là không biết cô có nhớ tới mình không nữa..Haizz..anh thở dài

- Thôi bà xã. Cái gì đến cũng sẽ đến, em cũng đừng cố gắng quá! Anh tin chúng ta sẽ có em dâu sớm thôi, có phải không Diệp – Tom ôm Minh Chi, nháy mắt với Minh Diệp.

- Đúng vậy! Sẽ rất nhanh thôi – Mắt anh lóe lên 1 chút tia sáng lại trở về bình thường

- “ Hắc hắc! Sắp làm cho bà xã không còn quan tâm tới cậu ta nữa rồi” – Tom nghĩ.

Buổi sáng yên ả cứ thế mà trôi qua. Ai vào việc của người nấy, đẩy sự hối hả vội vã của nhịp sống lên cao.

Bình luận





Chi tiết truyện